Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Tôi Không Thu H...
2024-11-17 11:58:45
Sở Tương lén nhìn người khác bị bắt gặp, cảm thấy thật xấu hổ. Cô không biết có nên đi vào hay không cho đến khi Cố Hành mỉm cười và gật đầu chào nên cô đành phải nén lòng từ cửa nhà ăn đi vào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa thấy Sở Tương liền cảnh giác như thể đang chuẩn bị đối phó với kẻ thù, phòng ngừa Sở Tương sẽ làm điều gì không hay.
Sở Tương coi như không thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn mà chỉ mỉm cười rạng rỡ với Cố Hành: “Cố tiên sinh, buổi tối tốt lành.”
Cố Hành đứng dậy với dáng vẻ cao ráo có lẽ là do ánh đèn ấm áp mà có phần gần gũi hơn nhưng vẫn toát ra chút lạnh lùng: “Buổi tối tốt lành, Sở tiểu thư.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt mày căng thẳng: “Cô đến đây làm gì?”
Ban ngày, Trần Uyển Nhu thường đến đây tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn và Tô Nhuyễn Nhuyễn đã quen với việc Sở Tương quấy rầy. Nếu không có Sở Tương sao Trần Uyển Nhu lại đến nhà ăn này để mọi người chỉ trích cô ta là tiểu tam?
Sở Tương chưa kịp lên tiếng nhưng Cố Hành đã lên tiếng trước: “Đây là nhà ăn, ai vào cũng là khách.”
Ý anh như muốn nói Tô Nhuyễn Nhuyễn không có tư cách gì mà ghét bỏ khách hàng ở đây.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thực sự không biết nói gì trước câu nói nhẹ nhàng đó của Cố Hành.
Khi nghe Cố Hành nói vậy, Sở Tương ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Cố Hành vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt cũng rất bình thản. Cảm nhận được ánh nhìn của Sở Tương, anh ta khẽ cúi đầu nhìn lại.
Sở Tương chớp mắt, thầm nghĩ có lẽ Cố Hành cũng giống Trần Uyển Nhu nên mới đứng về phía cô. Thật đáng tiếc, cô thực sự không có ý định tiếp tục hôn ước với Cố Giác.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, cầm trong tay một chiếc túi màu vàng đưa cho Sở Tương: “Sở tiểu thư đây là cái túi sáng hôm nay cô đã để quên.”
Sở Tương cười nói: “Đúng là túi của tôi rồi, cảm ơn bạn.”
Người phục vụ đáp lại một cách lịch sự, rồi nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn với vẻ tò mò như thể đang rất hứng thú với chuyện này rồi đi khỏi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút xấu hổ.
Hóa ra hôm nay Sở Tương và Cố Giác đã cãi nhau rất gay gắt với cô, rồi sau đó cô quên túi xách ở ghế ngồi. Lúc đó, cô cầm điện thoại trên tay, lái xe về nhà và vẫn mải mê với điện thoại. Phải một lúc sau, cô mới nhận ra mình quên đồ.
Thế là cô ấy tìm kiếm trên mạng số điện thoại của nhà hàng đó. Người phục vụ xác nhận là có người quên đồ và đã giữ lại. Họ đang chờ Sở Tương đến lấy.
Mặc dù trong túi không có gì giá trị, nhưng có giấy tờ tùy thân nên mất cũng khá phiền phức.
Sở Tương không nghĩ rằng Cố Hành lại ngồi cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn, mà hơn nữa họ còn nói chuyện với nhau. Trong cốt truyện, Cố Hành và Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ gặp nhau ở phần sau, khi đó Cố Hành là đối thủ của Cố Giác còn Tô Nhuyễn Nhuyễn thì đứng về phía Cố Giác.
Sở Tương tò mò không biết Cố Hành và Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nói gì, chỉ có thể lén đứng đó nghe lén nhưng tiếc là cô không nghe thấy âm thanh nào.
Sở Tương vừa nhìn Cố Hành, vừa nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng tò mò đến mức không thể kìm nén được.
Cố Hành có thể nhìn thấy con ngươi đen láy của cô ánh lên những tia sáng lấp lánh giống như sự tò mò đã đạt đến đỉnh điểm khiến người ta khó lòng mà không muốn thỏa mãn.
Cố Hành có phần không tự nhiên thu ánh mắt lại rồi nói: “Vừa lúc tôi và Tô tiểu thư đang nói về chuyện liên quan đến Cố Giác, Sở tiểu thư cũng có thể nghe một chút.”
Sở Tương dĩ nhiên có thể đoán được chuyện này liên quan đến Cố Giác, nhưng cô không biết Cố Hành sẽ xử lý chuyện Cố Giác gây ra như thế nào. Cố Hành nhìn sắc mặt người phục vụ vừa mang thực đơn lên, hỏi Sở Tương có muốn gọi thêm gì không.
Sở Tương chưa nghĩ ra sẽ gọi món gì thì Cố Hành đã nói: “Nước ép cà rốt.”
Sở Tương nhìn anh, sau khi dùng thuốc tại bệnh viện mắt của cô đã gần như hồi phục, mí mắt không còn đỏ nữa, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, long lanh dưới ánh đền như những vì sao.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa thấy Sở Tương liền cảnh giác như thể đang chuẩn bị đối phó với kẻ thù, phòng ngừa Sở Tương sẽ làm điều gì không hay.
Sở Tương coi như không thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn mà chỉ mỉm cười rạng rỡ với Cố Hành: “Cố tiên sinh, buổi tối tốt lành.”
Cố Hành đứng dậy với dáng vẻ cao ráo có lẽ là do ánh đèn ấm áp mà có phần gần gũi hơn nhưng vẫn toát ra chút lạnh lùng: “Buổi tối tốt lành, Sở tiểu thư.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt mày căng thẳng: “Cô đến đây làm gì?”
Ban ngày, Trần Uyển Nhu thường đến đây tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn và Tô Nhuyễn Nhuyễn đã quen với việc Sở Tương quấy rầy. Nếu không có Sở Tương sao Trần Uyển Nhu lại đến nhà ăn này để mọi người chỉ trích cô ta là tiểu tam?
Sở Tương chưa kịp lên tiếng nhưng Cố Hành đã lên tiếng trước: “Đây là nhà ăn, ai vào cũng là khách.”
Ý anh như muốn nói Tô Nhuyễn Nhuyễn không có tư cách gì mà ghét bỏ khách hàng ở đây.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thực sự không biết nói gì trước câu nói nhẹ nhàng đó của Cố Hành.
Khi nghe Cố Hành nói vậy, Sở Tương ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Cố Hành vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường ngày, ánh mắt cũng rất bình thản. Cảm nhận được ánh nhìn của Sở Tương, anh ta khẽ cúi đầu nhìn lại.
Sở Tương chớp mắt, thầm nghĩ có lẽ Cố Hành cũng giống Trần Uyển Nhu nên mới đứng về phía cô. Thật đáng tiếc, cô thực sự không có ý định tiếp tục hôn ước với Cố Giác.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, cầm trong tay một chiếc túi màu vàng đưa cho Sở Tương: “Sở tiểu thư đây là cái túi sáng hôm nay cô đã để quên.”
Sở Tương cười nói: “Đúng là túi của tôi rồi, cảm ơn bạn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phục vụ đáp lại một cách lịch sự, rồi nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn với vẻ tò mò như thể đang rất hứng thú với chuyện này rồi đi khỏi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút xấu hổ.
Hóa ra hôm nay Sở Tương và Cố Giác đã cãi nhau rất gay gắt với cô, rồi sau đó cô quên túi xách ở ghế ngồi. Lúc đó, cô cầm điện thoại trên tay, lái xe về nhà và vẫn mải mê với điện thoại. Phải một lúc sau, cô mới nhận ra mình quên đồ.
Thế là cô ấy tìm kiếm trên mạng số điện thoại của nhà hàng đó. Người phục vụ xác nhận là có người quên đồ và đã giữ lại. Họ đang chờ Sở Tương đến lấy.
Mặc dù trong túi không có gì giá trị, nhưng có giấy tờ tùy thân nên mất cũng khá phiền phức.
Sở Tương không nghĩ rằng Cố Hành lại ngồi cùng Tô Nhuyễn Nhuyễn, mà hơn nữa họ còn nói chuyện với nhau. Trong cốt truyện, Cố Hành và Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ gặp nhau ở phần sau, khi đó Cố Hành là đối thủ của Cố Giác còn Tô Nhuyễn Nhuyễn thì đứng về phía Cố Giác.
Sở Tương tò mò không biết Cố Hành và Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nói gì, chỉ có thể lén đứng đó nghe lén nhưng tiếc là cô không nghe thấy âm thanh nào.
Sở Tương vừa nhìn Cố Hành, vừa nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng tò mò đến mức không thể kìm nén được.
Cố Hành có thể nhìn thấy con ngươi đen láy của cô ánh lên những tia sáng lấp lánh giống như sự tò mò đã đạt đến đỉnh điểm khiến người ta khó lòng mà không muốn thỏa mãn.
Cố Hành có phần không tự nhiên thu ánh mắt lại rồi nói: “Vừa lúc tôi và Tô tiểu thư đang nói về chuyện liên quan đến Cố Giác, Sở tiểu thư cũng có thể nghe một chút.”
Sở Tương dĩ nhiên có thể đoán được chuyện này liên quan đến Cố Giác, nhưng cô không biết Cố Hành sẽ xử lý chuyện Cố Giác gây ra như thế nào. Cố Hành nhìn sắc mặt người phục vụ vừa mang thực đơn lên, hỏi Sở Tương có muốn gọi thêm gì không.
Sở Tương chưa nghĩ ra sẽ gọi món gì thì Cố Hành đã nói: “Nước ép cà rốt.”
Sở Tương nhìn anh, sau khi dùng thuốc tại bệnh viện mắt của cô đã gần như hồi phục, mí mắt không còn đỏ nữa, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, long lanh dưới ánh đền như những vì sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro