Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Tôi Thà Gả Cho...
2024-11-17 11:58:45
Trần Uyển Nhu hôm nay dẫn theo Sở Tương đến nhà hàng này rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng. Dù đã kết hôn với chồng nhiều năm, Trần Uyển Nhu luôn biết chồng mình giữ gìn sự trong sạch chưa từng khiến bà phải bận tâm giải quyết chuyện "tiểu tam", nhưng sống trong giàu sang nhiều năm không có nghĩa bà thật sự là một người ngây thơ.
Trước đây, Cố Giác từng có qua lại mờ ám với vài cô gái và Trần Uyển Nhu cũng đã nhắc nhở nhưng Cố Giác lại không quan tâm đến lời mẹ dặn. Anh ta thích sự nổi loạn nhưng những mối quan hệ của Cố Giác không bao giờ kéo dài và chưa từng ảnh hưởng đến vị hôn thê chính thức Sở Tương, vì vậy Trần Uyển Nhu cũng không can thiệp quá nhiều.
Nhưng lần này khác, Tô Nhuyễn Nhuyễn ở bên Cố Giác lâu hơn bất kỳ cô gái nào trước đây, thậm chí Cố Giác còn lên tiếng bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn khiến Sở Tương bị tổn thương dẫn đến việc Sở Tương giận dữ và đưa Cố Giác vào đồn công an.
Trần Uyển Nhu thầm nghĩ Tô Nhuyễn Nhuyễn là một người không đơn giản, bà cần phải ra tay.
Ba triệu đối với Cố gia không phải là nhiều nhưng đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn đây chắc chắn là một khoản lớn.
Trần Uyển Nhu bộc lộ khí chất của một quý bà mà liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn với ánh mắt lạnh lùng rồi cao giọng nói: "Nếu cô còn muốn giữ chút tự trọng thì cầm tiền và biến đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa."
Tô Nhuyễn Nhuyễn không phải là loại người tham tiền, ngược lại trong lòng cô ta dấy lên một sự giận dữ. Cô ta đứng thẳng với từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi nghĩ phu nhân hiểu lầm rồi, tôi không phải loại người mà phu nhân nghĩ, số tiền này xin phu nhân hãy giữ lại."
Trần Uyển Nhu nói: "Cô chê ít tiền à?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đáp: "Dù phu nhân cho nhiều hay ít, tôi cũng sẽ không nhận."
Hành động đưa tiền của Trần Uyển Nhu khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình bị coi như một kẻ ăn mày. Là một người có lòng tự trọng cao, việc này khiến cô ta cảm thấy bị xúc phạm.
Trước số tiền lớn như vậy mà vẫn không lay chuyển được cô ta khiến ai nhìn vào cũng phải thốt lên rằng cô gái này thật kiên cường.
Nhưng Trần Uyển Nhu chỉ cười: "Tôi đưa tiền thì cô không nhận nhưng con trai tôi đưa thì cô lại nhận, lý lẽ gì đây?"
Chi phí viện điều trị cho mẹ Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng với căn hộ cô ta đang ở hiện tại đều là tiền của Cố Giác. Khi rơi vào cảnh đường cùng, cúi đầu vì tiền không có gì sai nhưng Trần Uyển Nhu không thể chịu nổi sự hai mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tất nhiên là khác nhau!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhận tiền của Cố Giác vì giữa họ có hợp đồng. Cô ta làm tình nhân nghe lời và Cố Giác sẽ chịu trách nhiệm cho mọi chi tiêu của cô ta. Cô ta bỏ ra nên việc nhận lại là điều hiển nhiên. Nhưng giờ đây, trong mắt mẹ và vị hôn thê của Cố Giác, cô ta chỉ là một người phụ nữ không biết xấu hổ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn siết chặt tay, không phục nói: "Tôi hiểu rõ không thể nhận ơn huệ khi không làm gì cả, tôi không giúp phu nhân bất kỳ điều gì nên không thể nhận tiền của phu nhân. Nếu phu nhân không muốn tôi xuất hiện trước mặt con trai phu nhân sao không khuyên cậu ấy tránh xa tôi đi?"
Sở Tương đứng bên cạnh gật đầu, cảm thấy câu nói cuối cùng của Tô Nhuyễn Nhuyễn rất có lý.
Trần Uyển Nhu những năm gần đây luôn sống trong sung túc, nhờ nhà chồng quyền thế và con trai cả có tiền đồ. Mỗi lần gặp gỡ các phu nhân khác, bà đều được tâng bốc và khen ngợi nên đã lâu rồi bà chưa gặp ai như Tô Nhuyễn Nhuyễn - người không thèm để ý sắc mặt của người khác khiến bà cảm thấy khó chịu ngay lập tức.
Trần Uyển Nhu nói: "Đừng giả vờ như mình vô tội, cô rõ ràng biết con trai tôi đã có vị hôn thê vậy mà vẫn không giữ khoảng cách với nó. Hành vi của cô có gì khác với những kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía Sở Tương.
Sở Tương đang bấm điện thoại thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn mình, cô cũng thản nhiên nhìn lại.
Trước đây, Cố Giác từng có qua lại mờ ám với vài cô gái và Trần Uyển Nhu cũng đã nhắc nhở nhưng Cố Giác lại không quan tâm đến lời mẹ dặn. Anh ta thích sự nổi loạn nhưng những mối quan hệ của Cố Giác không bao giờ kéo dài và chưa từng ảnh hưởng đến vị hôn thê chính thức Sở Tương, vì vậy Trần Uyển Nhu cũng không can thiệp quá nhiều.
Nhưng lần này khác, Tô Nhuyễn Nhuyễn ở bên Cố Giác lâu hơn bất kỳ cô gái nào trước đây, thậm chí Cố Giác còn lên tiếng bảo vệ Tô Nhuyễn Nhuyễn khiến Sở Tương bị tổn thương dẫn đến việc Sở Tương giận dữ và đưa Cố Giác vào đồn công an.
Trần Uyển Nhu thầm nghĩ Tô Nhuyễn Nhuyễn là một người không đơn giản, bà cần phải ra tay.
Ba triệu đối với Cố gia không phải là nhiều nhưng đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn đây chắc chắn là một khoản lớn.
Trần Uyển Nhu bộc lộ khí chất của một quý bà mà liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn với ánh mắt lạnh lùng rồi cao giọng nói: "Nếu cô còn muốn giữ chút tự trọng thì cầm tiền và biến đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con trai tôi nữa."
Tô Nhuyễn Nhuyễn không phải là loại người tham tiền, ngược lại trong lòng cô ta dấy lên một sự giận dữ. Cô ta đứng thẳng với từng câu từng chữ rõ ràng: "Tôi nghĩ phu nhân hiểu lầm rồi, tôi không phải loại người mà phu nhân nghĩ, số tiền này xin phu nhân hãy giữ lại."
Trần Uyển Nhu nói: "Cô chê ít tiền à?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đáp: "Dù phu nhân cho nhiều hay ít, tôi cũng sẽ không nhận."
Hành động đưa tiền của Trần Uyển Nhu khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình bị coi như một kẻ ăn mày. Là một người có lòng tự trọng cao, việc này khiến cô ta cảm thấy bị xúc phạm.
Trước số tiền lớn như vậy mà vẫn không lay chuyển được cô ta khiến ai nhìn vào cũng phải thốt lên rằng cô gái này thật kiên cường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Trần Uyển Nhu chỉ cười: "Tôi đưa tiền thì cô không nhận nhưng con trai tôi đưa thì cô lại nhận, lý lẽ gì đây?"
Chi phí viện điều trị cho mẹ Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng với căn hộ cô ta đang ở hiện tại đều là tiền của Cố Giác. Khi rơi vào cảnh đường cùng, cúi đầu vì tiền không có gì sai nhưng Trần Uyển Nhu không thể chịu nổi sự hai mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tất nhiên là khác nhau!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhận tiền của Cố Giác vì giữa họ có hợp đồng. Cô ta làm tình nhân nghe lời và Cố Giác sẽ chịu trách nhiệm cho mọi chi tiêu của cô ta. Cô ta bỏ ra nên việc nhận lại là điều hiển nhiên. Nhưng giờ đây, trong mắt mẹ và vị hôn thê của Cố Giác, cô ta chỉ là một người phụ nữ không biết xấu hổ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn siết chặt tay, không phục nói: "Tôi hiểu rõ không thể nhận ơn huệ khi không làm gì cả, tôi không giúp phu nhân bất kỳ điều gì nên không thể nhận tiền của phu nhân. Nếu phu nhân không muốn tôi xuất hiện trước mặt con trai phu nhân sao không khuyên cậu ấy tránh xa tôi đi?"
Sở Tương đứng bên cạnh gật đầu, cảm thấy câu nói cuối cùng của Tô Nhuyễn Nhuyễn rất có lý.
Trần Uyển Nhu những năm gần đây luôn sống trong sung túc, nhờ nhà chồng quyền thế và con trai cả có tiền đồ. Mỗi lần gặp gỡ các phu nhân khác, bà đều được tâng bốc và khen ngợi nên đã lâu rồi bà chưa gặp ai như Tô Nhuyễn Nhuyễn - người không thèm để ý sắc mặt của người khác khiến bà cảm thấy khó chịu ngay lập tức.
Trần Uyển Nhu nói: "Đừng giả vờ như mình vô tội, cô rõ ràng biết con trai tôi đã có vị hôn thê vậy mà vẫn không giữ khoảng cách với nó. Hành vi của cô có gì khác với những kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn về phía Sở Tương.
Sở Tương đang bấm điện thoại thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn mình, cô cũng thản nhiên nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro