Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy

Cho Cô 300 Vạn...

2024-11-17 11:58:45

Trần Uyển Nhu đã trải qua vài ngày dưỡng bệnh trong bệnh viện nên trông bà khỏe hơn nhiều. Lần này bà tìm đến Sở Tương với vẻ mặt hiền từ rủ cô ra ngoài ăn cơm và cảm ơn vì đã không trách Cố Giác về những chuyện hồ đồ.

“Tương Tương, Cố Giác nhà cô đơn giản lắm nên dễ bị người ngoài lừa gạt. Thực ra nó là một đứa rất tốt. Lần này nó đã biết điều hơn nhiều rồi. Sau này khi hai đứa kết hôn, nó chắc chắn sẽ đối xử tốt với cháu.”

Trần Uyển Nhu nắm tay Sở Tương, nói chuyện nhẹ nhàng thân thiết, trông bà thật sự rất hòa nhã giống như một người mẹ chồng lý tưởng.

Sở Tương mỉm cười, “Bác ơi, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được.”

Trần Uyển Nhu cười nói: "Tình cảm có thể bồi dưỡng được, hơn nữa con và Cố Giác đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm của hai đứa sao có thể so với mấy loại chó mèo ngoài kia được."

Trần Uyển Nhu như có ý sâu xa và khi Sở Tương nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn xuất hiện ở nhà ăn, cô lập tức hiểu ra lý do vì sao Trần Uyển Nhu kéo cô đến đây ăn cơm.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc đồng phục nhân viên phục vụ, dù có được Cố Giác chu cấp thì cô ta vẫn cố gắng vươn lên và làm thêm việc để kiếm tiền. Khi cầm thực đơn đến gặp Sở Tương, bước chân cô ta chững lại rồi ngay sau đó trở nên đề phòng.

Rõ ràng, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rằng Sở Tương đến để gây rối.

Trần Uyển Nhu liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, nói: "Nhân viên phục vụ ở đây tiếp khách kiểu này sao? Đứng bất động như vậy, thậm chí không biết đưa thực đơn lên."

Trước đó, Trần Uyển Nhu đối xử với Sở Tương thân thiện bao nhiêu thì giờ lại trở nên khắc nghiệt bấy nhiêu.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mím môi, cô ta không biết Trần Uyển Nhu là ai nhưng khí chất quý phái của người phụ nữ này khiến cô ta nhận ra rằng đây chắc chắn không phải người tốt lành gì. Cô ta cẩn thận tiến lại gần đặt thực đơn xuống và nói: "Hai vị xem thử muốn gọi món gì."

Trần Uyển Nhu bất mãn nói: "Đối mặt khách hàng mà không nở nổi một nụ cười đây là cách các cô phục vụ à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Nhuyễn Nhuyễn đành phải cố nặn ra một nụ cười: "Xin lỗi là do tôi sơ suất, mong quý khách thông cảm."

Trần Uyển Nhu lại tiếp lời: "Xin lỗi mà còn cười cợt như thế, đúng là làm cho có."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cười cũng không được mà không cười cũng chẳng xong. Trong lòng cô ta nghẹn ngào thầm đoán đây chắc chắn là do Sở Tương cố ý dẫn người tới để gây khó dễ.

Sở Tương đã đưa Cố Giác vào đồn công an mà giờ còn tới đây làm khó cô ta nữa. Người phụ nữ này quả thật có nhiều mưu kế.

Đúng lúc đó, Sở Tương cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Nhuyễn Nhuyễn mà quay sang Trần Uyển Nhu nói: "Cháu biết một nhà hàng mới mở có món ăn rất ngon, bác Cố chúng ta đổi chỗ khác đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn giật mình nhận ra người phụ nữ quý phái này chính là mẹ của Cố Giác.

Trần Uyển Nhu thở dài: "Tương Tương, con quá tốt bụng rồi."

Sau đó, Trần Uyển Nhu không hề che giấu mà trực tiếp nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Cô là Tô Nhuyễn Nhuyễn, đúng không?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn lo lắng đáp: "Vâng."

Trần Uyển Nhu lấy ra một tấm séc và đặt lên bàn, "Đây là 3 triệu, cô hãy rời xa con trai tôi."

Sở Tương suýt sặc, không ngờ có ngày cô lại chứng kiến một cảnh tượng như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy

Số ký tự: 0