Xuyên Đến Thời Xưa, Sau Bị Vai Ác Đại Lão Quấn Lấy
Cho Cô 300 Vạn...
2024-11-17 11:58:45
Cố Hành lái xe đưa Sở Tương đến cổng bệnh viện, khi đã đến bệnh viện, Sở Tương liền có cớ để tạm biệt Cố Hành. Anh không hề ép buộc thêm, chỉ đưa túi bánh ngọt cho cô.
Sở Tương bước xuống xe đi được vài bước lên bậc thang nhưng như chợt nhớ ra điều gì cô đột nhiên quay lại, cúi người xuống và nói: “Cố tiên sinh, khi lái xe nhớ chú ý an toàn nhé.”
Cố Hành dường như hơi bất ngờ, một lát sau mới đáp: “Được.”
Cô đứng dưới ánh mặt trời, như thể có một lớp ánh sáng vàng rực bao quanh, khi cô cười, đôi mắt lấp lánh những tia sáng rực rỡ.
Sở Tương vẫy tay và nói: “Tạm biệt.” Rồi cô quay người bước lên bậc thang của cổng bệnh viện, không lâu sau bóng dáng cô đã biến mất.
Cố Hành ngồi trong xe, ngẩn người trong chốc lát.
Trong mắt mọi người, anh là một người hoàn hảo không bao giờ mắc sai lầm. Anh luôn tỏ ra nghiêm khắc đến mức đáng sợ và sự tự kỷ luật của anh cũng rất đáng nể.
Khi vừa mới lấy bằng lái, bố mẹ anh còn hay nhắc nhở anh vài câu nhưng dần dần, ngay cả khi nhìn anh lái xe họ cũng đã quen và không còn nói “lái xe cẩn thận” nữa vì trên đời này không ai có thể cẩn thận hơn Cố Hành.
Đặc biệt là mẹ anh, bà thấy không cần thiết phải phí thời gian để lo lắng cho cậu con trai lớn không bao giờ mắc sai lầm này mà thay vào đó bà dành thời gian để giải quyết rắc rối của cậu con trai út hay gây chuyện.
Câu nói của Sở Tương, mặc dù có thể coi là một lời quan tâm nhưng với Cố Hành lại có chút xa lạ.
Anh ngồi lặng vài giây rồi lấy điện thoại ra mở một email mới nhận không lâu trước đó.
Email là từ trợ lý Doãn gửi đến. Trợ lý Doãn là một người có năng lực làm việc rất tốt cho dù hôm nay là ngày nghỉ phép nhưng anh ta vẫn sắp xếp xong tài liệu liên quan đến Tô Nhuyễn Nhuyễn và gửi lại đầy đủ.
Có lẽ trợ lý Doãn đã dự đoán trước rằng Cố Hành sẽ điều tra Tô Nhuyễn Nhuyễn nên anh ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cố Hành và trợ lý Doãn đã làm việc cùng nhau nhiều năm, phối hợp rất ăn ý và có thể coi là bạn bè.
Quá khứ của Tô Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất đáng thương. Mẹ cô ta chưa kết hôn nhưng đã mang thai và sinh ra cô. Từ nhỏ đến lớn, cô không biết cha mình là ai thậm chí mẹ cô ta lại mắc bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị.
Sau khi tốt nghiệp trung học, trước khi vào đại học trong kỳ nghỉ hè, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tìm được một công việc làm phục vụ trong quán bar. Và chính tại quán bar đó khi cô ta vô tình làm đổ ly rượu lên người Cố Giác thì từ đó hai người bắt đầu có mối quan hệ rắc rối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không giống những cô gái khác mà nịnh bợ Cố Giác mà ngược lại cô còn tỏ thái độ khinh thường anh khiến Cố Giác bắt đầu chú ý đến cô ta. Tô Nhuyễn Nhuyễn cần tiền mà Cố Giác thì không thiếu nên nảy sinh ý định làm một bản hợp đồng tình nhân với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Dù sao thì Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng rất xinh đẹp, Cố Giác nghĩ rằng điều này cũng không có gì mệt mỏi.
Chỉ là, Cố Giác không ngờ rằng càng ở bên Tô Nhuyễn Nhuyễn nhiều thì anh càng thực sự nảy sinh tình cảm với cô gái kiên cường này, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng.
Cố Hành đặt điện thoại xuống, trong lòng đã có quyết định.
Sở Tương bị viêm mí mắt nhưng không quá nghiêm trọng. Bác sĩ kê thuốc và nói chỉ cần hai, ba ngày là khỏi. Đương nhiên, bác sĩ cũng nhắc nhở không nên thức khuya dùng điện thoại nhưng có vẻ lời nhắc này không mấy hiệu quả với người trẻ tuổi.
Về đến nhà, cô nhận được một tin nhắn.
【 Chị, cuối tuần em đến chỗ chị chơi nhé. 】
Người gửi tin là Sở Hoài, em trai cô. Cậu sắp bước vào năm ba cấp ba, nhưng do kết quả học tập không tốt nên vẫn phải học thêm trong kỳ nghỉ hè.
Sở Tương nhắn lại: 【 Được thôi. 】
Học tập căng thẳng như thế, thư giãn một chút cũng tốt.
Ban đầu cô nghĩ rằng sau khi Cố Giác được thả ra thì Cố gia sẽ không làm phiền cô trong thời gian ngắn nhưng không ngờ chỉ một hai ngày sau Trần Uyển Nhu lại đến tìm cô.
Sở Tương bước xuống xe đi được vài bước lên bậc thang nhưng như chợt nhớ ra điều gì cô đột nhiên quay lại, cúi người xuống và nói: “Cố tiên sinh, khi lái xe nhớ chú ý an toàn nhé.”
Cố Hành dường như hơi bất ngờ, một lát sau mới đáp: “Được.”
Cô đứng dưới ánh mặt trời, như thể có một lớp ánh sáng vàng rực bao quanh, khi cô cười, đôi mắt lấp lánh những tia sáng rực rỡ.
Sở Tương vẫy tay và nói: “Tạm biệt.” Rồi cô quay người bước lên bậc thang của cổng bệnh viện, không lâu sau bóng dáng cô đã biến mất.
Cố Hành ngồi trong xe, ngẩn người trong chốc lát.
Trong mắt mọi người, anh là một người hoàn hảo không bao giờ mắc sai lầm. Anh luôn tỏ ra nghiêm khắc đến mức đáng sợ và sự tự kỷ luật của anh cũng rất đáng nể.
Khi vừa mới lấy bằng lái, bố mẹ anh còn hay nhắc nhở anh vài câu nhưng dần dần, ngay cả khi nhìn anh lái xe họ cũng đã quen và không còn nói “lái xe cẩn thận” nữa vì trên đời này không ai có thể cẩn thận hơn Cố Hành.
Đặc biệt là mẹ anh, bà thấy không cần thiết phải phí thời gian để lo lắng cho cậu con trai lớn không bao giờ mắc sai lầm này mà thay vào đó bà dành thời gian để giải quyết rắc rối của cậu con trai út hay gây chuyện.
Câu nói của Sở Tương, mặc dù có thể coi là một lời quan tâm nhưng với Cố Hành lại có chút xa lạ.
Anh ngồi lặng vài giây rồi lấy điện thoại ra mở một email mới nhận không lâu trước đó.
Email là từ trợ lý Doãn gửi đến. Trợ lý Doãn là một người có năng lực làm việc rất tốt cho dù hôm nay là ngày nghỉ phép nhưng anh ta vẫn sắp xếp xong tài liệu liên quan đến Tô Nhuyễn Nhuyễn và gửi lại đầy đủ.
Có lẽ trợ lý Doãn đã dự đoán trước rằng Cố Hành sẽ điều tra Tô Nhuyễn Nhuyễn nên anh ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Cố Hành và trợ lý Doãn đã làm việc cùng nhau nhiều năm, phối hợp rất ăn ý và có thể coi là bạn bè.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá khứ của Tô Nhuyễn Nhuyễn thật sự rất đáng thương. Mẹ cô ta chưa kết hôn nhưng đã mang thai và sinh ra cô. Từ nhỏ đến lớn, cô không biết cha mình là ai thậm chí mẹ cô ta lại mắc bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị.
Sau khi tốt nghiệp trung học, trước khi vào đại học trong kỳ nghỉ hè, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã tìm được một công việc làm phục vụ trong quán bar. Và chính tại quán bar đó khi cô ta vô tình làm đổ ly rượu lên người Cố Giác thì từ đó hai người bắt đầu có mối quan hệ rắc rối.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không giống những cô gái khác mà nịnh bợ Cố Giác mà ngược lại cô còn tỏ thái độ khinh thường anh khiến Cố Giác bắt đầu chú ý đến cô ta. Tô Nhuyễn Nhuyễn cần tiền mà Cố Giác thì không thiếu nên nảy sinh ý định làm một bản hợp đồng tình nhân với Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Dù sao thì Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng rất xinh đẹp, Cố Giác nghĩ rằng điều này cũng không có gì mệt mỏi.
Chỉ là, Cố Giác không ngờ rằng càng ở bên Tô Nhuyễn Nhuyễn nhiều thì anh càng thực sự nảy sinh tình cảm với cô gái kiên cường này, dù trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn giữ được lòng tự trọng.
Cố Hành đặt điện thoại xuống, trong lòng đã có quyết định.
Sở Tương bị viêm mí mắt nhưng không quá nghiêm trọng. Bác sĩ kê thuốc và nói chỉ cần hai, ba ngày là khỏi. Đương nhiên, bác sĩ cũng nhắc nhở không nên thức khuya dùng điện thoại nhưng có vẻ lời nhắc này không mấy hiệu quả với người trẻ tuổi.
Về đến nhà, cô nhận được một tin nhắn.
【 Chị, cuối tuần em đến chỗ chị chơi nhé. 】
Người gửi tin là Sở Hoài, em trai cô. Cậu sắp bước vào năm ba cấp ba, nhưng do kết quả học tập không tốt nên vẫn phải học thêm trong kỳ nghỉ hè.
Sở Tương nhắn lại: 【 Được thôi. 】
Học tập căng thẳng như thế, thư giãn một chút cũng tốt.
Ban đầu cô nghĩ rằng sau khi Cố Giác được thả ra thì Cố gia sẽ không làm phiền cô trong thời gian ngắn nhưng không ngờ chỉ một hai ngày sau Trần Uyển Nhu lại đến tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro