Chương 30
Căng Dĩ
2024-10-09 18:58:02
Thời Dư cũng không biết tại sao mình lại áp đảo được đối phương như vậy, cô chỉ cảm thấy càng đánh cơ thể càng phấn khích, khiến cho mọi sự mệt mỏi đều biến mất. Như thể cô được sinh ra với bản năng chiến đấu, sinh ra đã thích đánh nhau.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện cái gọi là nhẹ nhõm tất cả chỉ là ảo giác của mình. Khi cô xuống khỏi cơ giáp, cảm giác nặng nề khiến cô suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thời Dư xoa xoa huyệt thái dương, bèn ngồi xuống điều hoà hơi thở, vừa định chuồn đi thì cổ áo bị túm lại. Sau lưng hóa ra chính là người đàn ông trẻ tuổi mới nãy mắng ba người bọn họ.
Thời Dư vừa kiểm điểm lại hành vi của mình, không sao, rất tốt, rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Anh Tân, anh túm lấy em làm gì?”
Phong Hiểu đúng lúc cất xong cơ giáp và đi tới, nghe thấy hai từ “anh Tân”, khóe miệng khẽ giật một cái, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Lâm Tạ có chuyện gì sao?”
Thời Dư lập tức nâng cao tinh thần , người thanh niên hai mươi mấy tuổi trước mắt này hiện đang điều hành mọi công việc của nơi tị nạn- Lâm Tạ sao?
Ồ, anh ta trông thật trẻ, nhưng tuổi thọ trung bình của con người trong thời đại tinh tế là 300 năm, công nghệ y học còn rất tiên tiến. Vẻ ngoài trẻ trung cũng có thể hiểu được.
Cô ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “Đội trưởng Lâm Tạ.”
Lâm Tạ nới lỏng cổ áo phía sau cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói “Ba người đi theo tôi một chuyến.”
Trên trán Thời Dư hiện lên một dấu chấm than cực lớn, cô liếc mắt nhìn, phát hiện xung quanh là tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, có vẻ hưng phấn nhìn cô. Có người tò mò nhìn, có người kinh ngạc.
Lúc này cô mới nhớ tới mình vừa làm cái gì.
Cmn! Lâm Tạ không phải là muốn đem cô đi làm lính nghĩa vụ chứ?
Cô không muốn, cô không muốn, cô cự tuyệt!!!
Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói miệng thì Thời Dư đã bị Lục Đông Ngôn cùng Phong Hiểu một trái một phải lôi đi.
Nhóm người lần lượt đi vào phòng họp tạm thời ở nơi tị nạn.
Thời Dư sau trận chiến vừa rồi đã mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, bụng kêu réo, thừa lúc không ai chú ý, liền cầm một ống dinh dưỡng trong tay chuẩn bị nhấm nháp. Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu vờ như không quen biết cô.
Thời Dư không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ sau khi uống xong ống dinh dưỡng cô mới thấy cảm giác nặng nề biến mất.
Lâm Tạ vờ như không nghe thấy những âm thanh kì lạ của cô, chỉ ngồi xuống chiếc bàn dài và bảo ba người họ ngồi vào chỗ bên cạnh.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện cái gọi là nhẹ nhõm tất cả chỉ là ảo giác của mình. Khi cô xuống khỏi cơ giáp, cảm giác nặng nề khiến cô suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thời Dư xoa xoa huyệt thái dương, bèn ngồi xuống điều hoà hơi thở, vừa định chuồn đi thì cổ áo bị túm lại. Sau lưng hóa ra chính là người đàn ông trẻ tuổi mới nãy mắng ba người bọn họ.
Thời Dư vừa kiểm điểm lại hành vi của mình, không sao, rất tốt, rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Anh Tân, anh túm lấy em làm gì?”
Phong Hiểu đúng lúc cất xong cơ giáp và đi tới, nghe thấy hai từ “anh Tân”, khóe miệng khẽ giật một cái, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Lâm Tạ có chuyện gì sao?”
Thời Dư lập tức nâng cao tinh thần , người thanh niên hai mươi mấy tuổi trước mắt này hiện đang điều hành mọi công việc của nơi tị nạn- Lâm Tạ sao?
Ồ, anh ta trông thật trẻ, nhưng tuổi thọ trung bình của con người trong thời đại tinh tế là 300 năm, công nghệ y học còn rất tiên tiến. Vẻ ngoài trẻ trung cũng có thể hiểu được.
Cô ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “Đội trưởng Lâm Tạ.”
Lâm Tạ nới lỏng cổ áo phía sau cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói “Ba người đi theo tôi một chuyến.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên trán Thời Dư hiện lên một dấu chấm than cực lớn, cô liếc mắt nhìn, phát hiện xung quanh là tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, có vẻ hưng phấn nhìn cô. Có người tò mò nhìn, có người kinh ngạc.
Lúc này cô mới nhớ tới mình vừa làm cái gì.
Cmn! Lâm Tạ không phải là muốn đem cô đi làm lính nghĩa vụ chứ?
Cô không muốn, cô không muốn, cô cự tuyệt!!!
Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói miệng thì Thời Dư đã bị Lục Đông Ngôn cùng Phong Hiểu một trái một phải lôi đi.
Nhóm người lần lượt đi vào phòng họp tạm thời ở nơi tị nạn.
Thời Dư sau trận chiến vừa rồi đã mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, bụng kêu réo, thừa lúc không ai chú ý, liền cầm một ống dinh dưỡng trong tay chuẩn bị nhấm nháp. Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu vờ như không quen biết cô.
Thời Dư không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ sau khi uống xong ống dinh dưỡng cô mới thấy cảm giác nặng nề biến mất.
Lâm Tạ vờ như không nghe thấy những âm thanh kì lạ của cô, chỉ ngồi xuống chiếc bàn dài và bảo ba người họ ngồi vào chỗ bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro