Chương 31
Căng Dĩ
2024-10-09 18:58:02
Ngay khi ba người vừa ngồi xuống, Lâm Tạ liền hỏi “Mấy người có thể lực và tinh thần lực cấp bậc bao nhiêu, trước đây từng trải qua huấn luyện điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp chưa?”
Lâm Tạ là người điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp cấp S, Trong lúc chiến đấu, anh nhận thấy ba đứa trẻ này có khả năng phán đoán và sức chiến đấu phi thường, về cơ bản là không phù hợp với độ tuổi của chúng.
Nói thẳng ra, người của Hải Lam tinh đóng quân ở chỗ anh toàn là cấp thấp.
Ba người lặng lẽ nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ rồi đồng thanh đáp : "Thể lực cùng tinh thần lực đều là cấp A, đã được hệ thống huấn luyện."
Lâm Tạ nghe ba người nói xong thì bật cười, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Mắt tôi mù sao?”
Ba người: “...”
Những người đội trưởng khác bình thường đều nói như vậy sao?
Thời Dư là người đầu tiên hắng giọng: "Báo cáo đội trưởng, không ạ!"
Lâm Tạ: "..."
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lặng lẽ giơ ngón cái dưới gầm bàn với Thời Dư, không biết cô ấy có được huấn luyện cơ giáp chuyên nghiệp hay không, nhưng chắc chắn cô ấy đã được huấn luyện kỹ năng nâng xà chuyên nghiệp.
“Quên đi, tôi cũng không muốn so đo với mấy cô cậu, vì người của Hải Lam tinh đều ở nơi tị nạn, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Từ giờ mấy người là lính nghĩa vụ của Hải Lam tinh, có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nơi tị nạn an toàn cho đến khi đội cứu hộ bên ngoài đến đây.”
“Lính nghĩa vụ?” Thời Dư lắp bắp lặp lại.
Mẹ nó, cô thực sự sẽ trở thành lính nghĩa vụ.
Cô không muốn, cô cự tuyệt, cô chỉ muốn làm một con cá mặn.
Lâm Tạ điềm nhiên gật đầu.
Thời Dư trong nháy mắt “A’’ lên một tiếng: “Đội trưởng, ba người chúng tôi đều là trẻ vị thành niên, anh có muốn suy nghĩ lại không?”
Liên bang bảo vệ trẻ vị thành niên rất chặt chẽ, còn có luật cấm trẻ vị thành niên nhập ngũ.
Lâm Tạ đứng dậy, đi tới sau lưng Thời Dư vỗ vỗ vai cô: “Năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu, không liên quan đến tuổi tác.”
"Được rồi, bây giờ hãy trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ xong thì đến sân huấn luyện báo cáo, tôi sẽ điểm danh."
Thời Dư: “...”
Thời Dư lại một lần nữa bị Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lôi ra khỏi phòng họp, Lâm Tạ nhìn bộ dạng của ba người họ, nở một nụ cười: "Ba đứa nhóc con, lần trước dám không để ý đến ta, để xem tôi đối phó với mấy người thế nào."
Cười xong, anh thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: "Lão Phùng... Ông đã xảy ra chuyện gì..."
Lâm Tạ là người điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp cấp S, Trong lúc chiến đấu, anh nhận thấy ba đứa trẻ này có khả năng phán đoán và sức chiến đấu phi thường, về cơ bản là không phù hợp với độ tuổi của chúng.
Nói thẳng ra, người của Hải Lam tinh đóng quân ở chỗ anh toàn là cấp thấp.
Ba người lặng lẽ nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ rồi đồng thanh đáp : "Thể lực cùng tinh thần lực đều là cấp A, đã được hệ thống huấn luyện."
Lâm Tạ nghe ba người nói xong thì bật cười, ngón tay gõ gõ trên bàn: “Mắt tôi mù sao?”
Ba người: “...”
Những người đội trưởng khác bình thường đều nói như vậy sao?
Thời Dư là người đầu tiên hắng giọng: "Báo cáo đội trưởng, không ạ!"
Lâm Tạ: "..."
Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lặng lẽ giơ ngón cái dưới gầm bàn với Thời Dư, không biết cô ấy có được huấn luyện cơ giáp chuyên nghiệp hay không, nhưng chắc chắn cô ấy đã được huấn luyện kỹ năng nâng xà chuyên nghiệp.
“Quên đi, tôi cũng không muốn so đo với mấy cô cậu, vì người của Hải Lam tinh đều ở nơi tị nạn, chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Từ giờ mấy người là lính nghĩa vụ của Hải Lam tinh, có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nơi tị nạn an toàn cho đến khi đội cứu hộ bên ngoài đến đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lính nghĩa vụ?” Thời Dư lắp bắp lặp lại.
Mẹ nó, cô thực sự sẽ trở thành lính nghĩa vụ.
Cô không muốn, cô cự tuyệt, cô chỉ muốn làm một con cá mặn.
Lâm Tạ điềm nhiên gật đầu.
Thời Dư trong nháy mắt “A’’ lên một tiếng: “Đội trưởng, ba người chúng tôi đều là trẻ vị thành niên, anh có muốn suy nghĩ lại không?”
Liên bang bảo vệ trẻ vị thành niên rất chặt chẽ, còn có luật cấm trẻ vị thành niên nhập ngũ.
Lâm Tạ đứng dậy, đi tới sau lưng Thời Dư vỗ vỗ vai cô: “Năng lực lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu, không liên quan đến tuổi tác.”
"Được rồi, bây giờ hãy trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ xong thì đến sân huấn luyện báo cáo, tôi sẽ điểm danh."
Thời Dư: “...”
Thời Dư lại một lần nữa bị Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu lôi ra khỏi phòng họp, Lâm Tạ nhìn bộ dạng của ba người họ, nở một nụ cười: "Ba đứa nhóc con, lần trước dám không để ý đến ta, để xem tôi đối phó với mấy người thế nào."
Cười xong, anh thu lại nụ cười trên mặt, trầm giọng nói: "Lão Phùng... Ông đã xảy ra chuyện gì..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro