Chương 47
Căng Dĩ
2024-10-09 18:58:02
Thời Dư cau mày, vừa định nói chuyện thì thanh âm răng rắc răng rắc lại vang lên.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa con nhện màu đen lớn cỡ bàn tay đang tiến đến.
Thật sự rất giống miếng dán da chó.
Nhện khổng lồ giải quyết rất dễ nhưng nhện con lại rất phiền toái, cho dù đánh như thế nào cũng mãi không hết, Thời Dư cũng không định ở chỗ này lãng phí thêm thời gian, cô liền trực tiếp lấy ra cơ giáp mang theo mấy người Cố Tiền Khiêm trở về chỗ tị nạn.
Hai người Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu thấy cô quyết định như vậy liền thở phào một hơi, bọn họ sợ cô đánh không lại sinh vật không biết tên thì sẽ liều mạng đánh đến cùng.
Trên đường phải liên tục né tránh các chướng ngại nên Thời Dư bật chế độ tự động điều khiển của cơ giáp. Sau đó cô liền lấy một hộp bánh ngọt ra ăn ngon lành, hộp này là do cô lấy từ trong túi không gian của người đàn ông kia, lại cưỡng chế chuyển sang túi không gian của mình.
Lúc trở về rất thuận lợi, Phong Hiểu đã liên hệ nhân viên cứu viện nơi tị nạn trước, Cố Minh Trạm được Cố Tiền Khiêm đỡ xuống cơ giáp, sau đó nhân viên cứu viện nâng cáng lại đây.
Thời Dư nhìn vẻ mặt Cố Minh Trạm tái nhợt, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho anh một câu người tốt sẽ được đền đáp. Ngay lúc đó, ở bên cạnh truyền đến tiếng kêu thất thanh, nghe như tiếng con lợn bị giết.
Mọi người đều nhíu mày nhìn qua, thì thấy người đàn ông kia, giơ bàn tay không có ngón trỏ vừa thở mạnh vừa hét, nhân viên y tế đứng ở trước mặt ông ta nhíu mày thật mạnh, rõ ràng không thích biểu hiện như vậy của ông ta.
Tô Kiếm Hành ở bên cạnh giúp đỡ nhân viên y tế đè tay ông ta cũng lộ vẻ mặt ghét bỏ.
Ngay sau đó Tô Kiếm Hành thấy nhóm người Thời Dư đứng ở bên cạnh, mắt anh ta sáng lên khi thấy cô, muốn đi lại đó nói gì, nhưng Lục Đông Ngôn kéo Thời Dư đi trước.
Phong Hiểu đi theo đến phòng cấp cứu, Thời Dư và Lục Đông Ngôn cầm túi không gian của cậu ta đi giao nhiệm vụ, túi không gian của mọi người đều đầy. Đúng lúc thượng uý Lâm Tạ cũng ở chỗ đăng ký vật tư, thấy nhóm Thời Dư đi vào, liền cười tủm tỉm nói: “Mọi người đã về rồi, trên đường có gặp nguy hiểm gì không?”
Thời Dư suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy những chuyện gặp lúc nãy cũng không nguy hiểm lắm, liền lắc đầu.
Cô nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa con nhện màu đen lớn cỡ bàn tay đang tiến đến.
Thật sự rất giống miếng dán da chó.
Nhện khổng lồ giải quyết rất dễ nhưng nhện con lại rất phiền toái, cho dù đánh như thế nào cũng mãi không hết, Thời Dư cũng không định ở chỗ này lãng phí thêm thời gian, cô liền trực tiếp lấy ra cơ giáp mang theo mấy người Cố Tiền Khiêm trở về chỗ tị nạn.
Hai người Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu thấy cô quyết định như vậy liền thở phào một hơi, bọn họ sợ cô đánh không lại sinh vật không biết tên thì sẽ liều mạng đánh đến cùng.
Trên đường phải liên tục né tránh các chướng ngại nên Thời Dư bật chế độ tự động điều khiển của cơ giáp. Sau đó cô liền lấy một hộp bánh ngọt ra ăn ngon lành, hộp này là do cô lấy từ trong túi không gian của người đàn ông kia, lại cưỡng chế chuyển sang túi không gian của mình.
Lúc trở về rất thuận lợi, Phong Hiểu đã liên hệ nhân viên cứu viện nơi tị nạn trước, Cố Minh Trạm được Cố Tiền Khiêm đỡ xuống cơ giáp, sau đó nhân viên cứu viện nâng cáng lại đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Dư nhìn vẻ mặt Cố Minh Trạm tái nhợt, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho anh một câu người tốt sẽ được đền đáp. Ngay lúc đó, ở bên cạnh truyền đến tiếng kêu thất thanh, nghe như tiếng con lợn bị giết.
Mọi người đều nhíu mày nhìn qua, thì thấy người đàn ông kia, giơ bàn tay không có ngón trỏ vừa thở mạnh vừa hét, nhân viên y tế đứng ở trước mặt ông ta nhíu mày thật mạnh, rõ ràng không thích biểu hiện như vậy của ông ta.
Tô Kiếm Hành ở bên cạnh giúp đỡ nhân viên y tế đè tay ông ta cũng lộ vẻ mặt ghét bỏ.
Ngay sau đó Tô Kiếm Hành thấy nhóm người Thời Dư đứng ở bên cạnh, mắt anh ta sáng lên khi thấy cô, muốn đi lại đó nói gì, nhưng Lục Đông Ngôn kéo Thời Dư đi trước.
Phong Hiểu đi theo đến phòng cấp cứu, Thời Dư và Lục Đông Ngôn cầm túi không gian của cậu ta đi giao nhiệm vụ, túi không gian của mọi người đều đầy. Đúng lúc thượng uý Lâm Tạ cũng ở chỗ đăng ký vật tư, thấy nhóm Thời Dư đi vào, liền cười tủm tỉm nói: “Mọi người đã về rồi, trên đường có gặp nguy hiểm gì không?”
Thời Dư suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy những chuyện gặp lúc nãy cũng không nguy hiểm lắm, liền lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro