Xuyên Không Cổ Đại: Hai Mẹ Con Tung Hoành Cổ Thế
Cảnh Quận Vương
2024-12-23 22:30:04
Nói xong bèn thủ thế, chờ Mộc Tuyết Đồng tấn công tới.
Mộc Tuyết Đồng nghe hắn nói vậy, trong lòng hạ quyết tâm, liền nói:
"Cũng được, hậu bối đã yêu cầu như vậy, nếu ta là trưởng bối mà không đáp ứng, đúng là có chút không biết điều, nhìn cho kỹ, ta chỉ đánh một quyền, sau đó sống chết thế nào cũng không trách ta được!"
Thư sinh thấy vậy, càng cảm thấy phụ nhân trước mặt có chút khoác lác, liền nói:
"Bản công tử thấy bà chưa tu luyện ra nội lực, nếu một quyền của bà có thể làm bản công tử bị thương, vậy bản công tử sẽ tặng bà một bộ công pháp, thế nào?"
Mộc Tuyết Đồng nghe vậy, mắt hạnh mở to, cảm thấy không thể tin được, nhưng vẫn hỏi:
"Nếu ta không làm ngươi bị thương, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta để báo thù cho hai kẻ kia?"
Thư sinh cười tà mị.
"Bản công tử chưa đến mức hèn hạ như vậy, bà đã không làm ta bị thương, ta lại ra tay với bà thì có chút thắng mà không vẻ vang rồi, mau ra tay đi!"
Lúc này Mộc Tuyết Đồng mới gật đầu, yên tâm nói:
"Ừm, ngươi nói rất có lý, vậy ta ra tay nhé!"
Vừa nói vừa lắc lắc nắm đấm trước mặt, ra hiệu mình sắp ra tay rồi.
Thư sinh lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhịn xuống.
"Ừm, đừng lề mề nữa, mau ra tay đi."
Mộc Tuyết Đồng thấy hắn sốt ruột như vậy, liền lao về phía thư sinh, khi đến gần thư sinh, bà phát huy dị năng hệ sức mạnh đến cực hạn, đấm một quyền vào ngực thư sinh.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bịch’ trầm đục, thân hình thư sinh nhanh chóng bay về phía sau, cho đến khi đâm vào cây đại thụ phía sau mới dừng lại, cây đại thụ rất to, nên không bị đâm gãy.
Nhưng thư sinh lại phun ra một ngụm máu tươi, bị thân cây bật ngược, ngã quỵ xuống đất.
Vẻ mặt hắn không thể tin được, đưa tay vào trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn, lau khóe miệng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, hoạt động thân thể qua lại.
Nhìn Mộc Tuyết Đồng nói:
"Tiền bối, ta rất tò mò, người không có nội lực, tại sao một quyền lại có lực đạo lớn như vậy?"
Mộc Tuyết Đồng cũng có chút kinh ngạc, từ khi trọng sinh vào thân thể này, đây là lần đầu tiên bà dùng lực lớn như vậy, bà biết mình có dị năng hệ sức mạnh.
Nhưng chỉ biết sức lực lớn hơn người bình thường một chút, không biết sức lực của mình có thể đánh bay người có nội lực trước mặt.
Mộc Tuyết Đồng chớp mắt, cười nói:
"Người trẻ tuổi, ta trời sinh sức lực lớn hơn bình thường, nhưng hình như vẫn chưa được, tuy trông ngươi có vẻ bị thương, nhưng ta biết, vết thương của ngươi không hề nặng!"
Thư sinh ném chiếc khăn tay dính máu xuống đất, đi đến trước mặt Mộc Tuyết Đồng, nhìn Mộc Tuyết Đồng, toàn thân căng cứng, cười nói:
"Tiền bối không cần lo lắng, bản công tử không phải kẻ lạm sát vô tội, vốn ta đã biết người có võ công, cho nên mới mặc kệ hai tên ngu ngốc đó đi tìm hai người."
Vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Mộc Tuyết Đồng.
Mộc Tuyết Đồng nghe hắn nói vậy, trong lòng hạ quyết tâm, liền nói:
"Cũng được, hậu bối đã yêu cầu như vậy, nếu ta là trưởng bối mà không đáp ứng, đúng là có chút không biết điều, nhìn cho kỹ, ta chỉ đánh một quyền, sau đó sống chết thế nào cũng không trách ta được!"
Thư sinh thấy vậy, càng cảm thấy phụ nhân trước mặt có chút khoác lác, liền nói:
"Bản công tử thấy bà chưa tu luyện ra nội lực, nếu một quyền của bà có thể làm bản công tử bị thương, vậy bản công tử sẽ tặng bà một bộ công pháp, thế nào?"
Mộc Tuyết Đồng nghe vậy, mắt hạnh mở to, cảm thấy không thể tin được, nhưng vẫn hỏi:
"Nếu ta không làm ngươi bị thương, chẳng lẽ ngươi còn muốn giết ta để báo thù cho hai kẻ kia?"
Thư sinh cười tà mị.
"Bản công tử chưa đến mức hèn hạ như vậy, bà đã không làm ta bị thương, ta lại ra tay với bà thì có chút thắng mà không vẻ vang rồi, mau ra tay đi!"
Lúc này Mộc Tuyết Đồng mới gật đầu, yên tâm nói:
"Ừm, ngươi nói rất có lý, vậy ta ra tay nhé!"
Vừa nói vừa lắc lắc nắm đấm trước mặt, ra hiệu mình sắp ra tay rồi.
Thư sinh lộ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhịn xuống.
"Ừm, đừng lề mề nữa, mau ra tay đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Tuyết Đồng thấy hắn sốt ruột như vậy, liền lao về phía thư sinh, khi đến gần thư sinh, bà phát huy dị năng hệ sức mạnh đến cực hạn, đấm một quyền vào ngực thư sinh.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘bịch’ trầm đục, thân hình thư sinh nhanh chóng bay về phía sau, cho đến khi đâm vào cây đại thụ phía sau mới dừng lại, cây đại thụ rất to, nên không bị đâm gãy.
Nhưng thư sinh lại phun ra một ngụm máu tươi, bị thân cây bật ngược, ngã quỵ xuống đất.
Vẻ mặt hắn không thể tin được, đưa tay vào trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn, lau khóe miệng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, hoạt động thân thể qua lại.
Nhìn Mộc Tuyết Đồng nói:
"Tiền bối, ta rất tò mò, người không có nội lực, tại sao một quyền lại có lực đạo lớn như vậy?"
Mộc Tuyết Đồng cũng có chút kinh ngạc, từ khi trọng sinh vào thân thể này, đây là lần đầu tiên bà dùng lực lớn như vậy, bà biết mình có dị năng hệ sức mạnh.
Nhưng chỉ biết sức lực lớn hơn người bình thường một chút, không biết sức lực của mình có thể đánh bay người có nội lực trước mặt.
Mộc Tuyết Đồng chớp mắt, cười nói:
"Người trẻ tuổi, ta trời sinh sức lực lớn hơn bình thường, nhưng hình như vẫn chưa được, tuy trông ngươi có vẻ bị thương, nhưng ta biết, vết thương của ngươi không hề nặng!"
Thư sinh ném chiếc khăn tay dính máu xuống đất, đi đến trước mặt Mộc Tuyết Đồng, nhìn Mộc Tuyết Đồng, toàn thân căng cứng, cười nói:
"Tiền bối không cần lo lắng, bản công tử không phải kẻ lạm sát vô tội, vốn ta đã biết người có võ công, cho nên mới mặc kệ hai tên ngu ngốc đó đi tìm hai người."
Vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một quyển sách đưa cho Mộc Tuyết Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro