Xuyên Không Tới Dị Giới

Dạy dỗ

2024-12-27 21:59:19

Sau khi tiễn 2 cha con Hapt về,Lạc Sở cũng nhanh chóng dọn dẹp rồi vào tắm rửa sạch sẽ.Tắm xong thì nằm cái ình xuống giường,một ngày vừa mệt vừa mất mặt...

Đang nằm suy nghĩ thì tiếng cửa phòng mở ra,Laim vừa tắm xong từ từ bước vào,anh cởi trần lộ ra cơ thể hoàn mỹ,cường tráng,nước da màu mật ong đầy nam tính.

Những giọt nước chảy từ yết hầu,sượt qua cơ bụng rồi chảy xuống phía dưới.... Lạc Sở nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào phía dưới của anh,nghĩ tới bữa tối anh dùng con cá bự của mình hung hăng làm cậu mà đỏ mặt.

Anh đi tới đè cậu xuống giường,Lạc Sở hoảng hốt a một tiếng liền bị môi anh nuốt chửng.

" Ưm anh-ưm..."

Tiếng chùn chụt phát ra.Laim mạnh mẽ cắn liếm môi của cậu,đưa lưỡi vào khoang miệng khoấy đảo.Anh hung hăng ăn sạch hết mật ngọt,mút chùn chụt chiếc lưỡi nhỏ bé.Tách môi ra,Lạc Sở thở dốc.Sao anh lại mạnh bạo như vậy chứ.

Laim lật người cậu lại,nâng hông cậu lên,sau đó cuối đầu liếm láp.

" A,đừng mà,bẩn lắm hức hức" Lạc Sở nức nở

Không đợi cậu nói tiếp,anh đưa lưỡi vào trong khoấy đảo.Liếm láp đã đời,Laim nhanh chóng đâm một phát nguyên cây hàng nóng vào bên trong hung hăng đẩy mạnh khiến Lạc Sở khóc thút thít.Anh vẫn còn nhớ việc cậu đi lạc,phải phạt.

10 giờ đêm

" Hức a a a ư um...dừng lại đi aaaa"

12 giờ đêm

" Huhu hức ư ư aaaa,ch-chậm lại đi mà hức hức...quá to rồi,tha cho em huhu" Lạc Sở bị anh làm cho khóc nức nở xin tha

2 giờ sáng

" Hư a ư um...em sau.. ư này ..haaa hức không dám đi lung tung nữa hức hức ư làm ơn dừng lại ư,em mệt mà hức hức"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Laim mạnh bạo đóng cọc tới 3 giờ.Lạc Sở bị anh chơi đến hư rồi,phun nước liên tục,cả người run rẩy mặc anh giã tới mềm nhũn.

...****************...

8 giờ sáng hôm sau,Lạc Sở bần thần tỉnh dậy.

" Đã tỉnh?" Laim nhàn nhã nhìn cậu.

Chưa kịp định hình,Lạc Sở được anh bế lên đem đi tắm rửa sạch sẽ thơm tho.Rồi cũng ngơ ngác được anh bế lên giường ngồi.

" Cháo này anh nấu sao?"Lạc Sở ngốc ngốc nhìn qua chén cháo nấm anh cầm trên tay.

"Ừ"

Laim thổi thổi muỗng cháo rồi đút cho cậu ăn.Lạc Sở vui vẻ ngồi ăn cháo được anh đút cho.Sau khi được anh đút no,Lạc Sở nhìn anh ra vẻ đáng thương rằng cậu muốn đi vào rừng,chắc chắn sẽ không đi lạc nữa.

Hic,vì chuyện đi lạc mà cậu bị anh bắt nạt đến khóc suốt cả đêm. Năn nỉ một lúc thì rốt cuộc Laim cũng mềm lòng đồng ý cho cậu đi.

" Còn dám đi lạc, tối tôi làm chết em"

Laim thì thầm vào tai Lạc Sở cảnh cáo.Anh sẽ không nương tay nếu cậu dám không nghe lời.Lạc Sở nghe vậy xanh mặt gật đầu lia lịa.Hồi tối cậu bị anh làm sắp tắt thở đến nơi,cậu không muốn bị chơi đến chết đâu!!!

...****************...

Laim biết cậu không phải là 'Lạc Sở'.Không biết là vì điều gì khiến anh bị thu cậu thu hút,nhưng anh chắc chắn sẽ không để cậu thoát khỏi tầm mắt của mình.Laim lạnh lùng liếm môi.

...****************...

Lạc Sở vui vẻ được Laim bế đi.Trước lúc đi cậu còn tốt bụng thơm má của anh để cảm ơn.Hì hì,thương lắm mới vậy á nha!!.Cậu cứ như vậy vòng tay qua cổ kéo đầu anh xuống hun cho đã ghiền.Lại bị anh hôn đến thở không nổi.

" Không ngoan"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Laim đánh mông cậu 2 cái khiến cậu uất ức mà ngoan ngoãn nằm yên trong lòng anh.Thấy cậu nằm ngoan vậy khiến anh mềm lòng,chắc nãy đánh hơi quá tay.

Anh liền lấy cái tay đang bế cậu xoa xoa bé mông đáng thương.Thấy mình bị anh ăn đậu hủ,bé đáng iu liền xù lông lên cắn anh mấy phát vào cổ.Laim để yên cho cậu gặm chơi,dù sao cũng chẳng đau gì.

Lạc Sở gặm đến đau răng vẫn không gây ra được vết cắn nào ra hồn liền bất mãn chui lại vào lòng anh hừ hừ.Đồ da dày thịt béo đáng ghét.

" Á ưm" Lạc Sở kêu lên

Laim nhìn cậu giận dỗi,không chịu nổi mà há miệng cắn vào má cậu một cái,1 dấu răng tổ bố in lên.....

" Anh đáng ghét,dám cắn em!! Bỏ em xuống mau!!!" Lạc Sở dãy dụa không chịu cho anh bế nữa.Laim nhíu mày ôm chặt cậu vào lòng.Sao lại hung dữ vậy chứ,anh chỉ trêu cậu một chút thôi mà.

Thấy mình không thắng được anh,cậu liền nằm yên chờ chết không thèm dãy đành đạch nữa.Hứ,lần này tha cho anh đó!!!

...****************...

Lạc Sở phấn chấn cầm giỏ đi vào rừng.Chắc chắn hôm nay cậu phải tìm được trái cây và thảo dược.

" Nè,Lạc Sở ngươi đừng đi lung tung, nếu không sẽ bị lạc nữa đó"

" Cảm ơn ngươi đã nhắc" Lạc Sở

" Không có gì,ta rất vui vì ngươi đã hồi tâm chuyển ý "

Lạc Sở nghi hoặc,hửm hồi tâm chuyển ý,người quen hả ta....Sau khi lục lọi kí ức,Lạc Sở đã nhớ ra.Người này tên Diệp Ân,con của bạn thân của ba mẹ ' Lạc Sở ' trước khi ba mẹ của tên này qua đời.

Vì trước đây cả 2 gia đình khá thân thiết với nhau vì vậy khi ba mẹ của ' Lạc Sở ' mất thì người này cũng rất quan tâm 'Lạc Sở' nhưng bị tên vong ân bội nghĩa này hại.Nên từ đó cậu ta cũng không qua lại gì với 'Lạc Sở' nữa.Dù vậy cậu ta vẫn giúp 'Lạc Sở' một số việc như cho hắn ta đồ ăn bla bla các kiểu.Hừm,có vẻ là người tốt,tốt đến mức ngu ngốc.Lạc Sở âm thầm đánh giá.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Tới Dị Giới

Số ký tự: 0