Gian Díu Với Kẻ...
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-07 16:40:19
nhóm dịch: bánh bao
Điền Tang Chi tức giận không thôi, vợ thằng Ba lại không công cầm hóa đơn phụ cấp Cố Bắc Xuyên gửi về đi thành phố mua lung tung, một tháng năm mươi tệ, không chừng trợ cấp cho tên tiểu bạch kiểm nào đây?
Dáng vẻ thằng Ba cao to là hậu sinh tuấn tú nhất trong một nhà lão Cố, buổi tối hôm kết hôn đã bị vợ đuổi ra, ngày hôm sau thằng Ba liền đi, Khương Vãn không viên phòng với thằng Ba, vậy chắc chắn là có kẻ gian díu ở bên ngoài.
Phi, không tuân thủ phụ đạo không biết xấu hổ, Điền Tang Chi phỉ nhổ, chính là bắt nạt người đàn ông Cố gia thành thật phúc hậu.
“Tiểu Đao, vào phòng bếp rửa chén nồi.” Buổi trưa cả nhà ăn xong đống bát vẫn để đấy, đến bây giờ còn chưa rửa, Điền Tang Chi cố ý nói.
Thím ta không thể nuôi con vô ích, Cố Tiểu Đao bây giờ còn không thể xuống ruộng làm việc kiếm công, việc nhà kia dù sao cũng phải học cách làm.
Tiểu Phong ngây ngốc, nắm tay anh trai nói: “Anh ơi, em giúp anh cùng nhau rửa bát chén.”
Lợi hại nhất chính là Cố Tiểu Ngư, nắm lấy bùn nhão trên mặt đất ném qua, “Buổi trưa thím và Thiết Trụ Nhi vụng trộm ăn cá, còn chỉ cho chúng cháu ăn cháo dư thừa, cháu thèm vào mà rửa bát cho thím.”
Tuy rằng cậu bé mới ba tuổi, tốt xấu gì cũng có mẹ ruột ở đây, khí thế so với hai anh trai mạnh hơn nhiều, “Thím ngày mai sẽ dẫn chúng cháu lên xe tìm chú ba, không thèm ở nhà thím nữa đâu.”
Điền Tang Chi né tránh không kịp trên quần áo văng ra rất nhiều bùn bẩn, thím ta tức giận nói: “Mấy đứa hiểu cái rắm, thím ba cháu lừa gạt các cháu đấy, cô ta tới tìm chú ba để ly hôn, mang theo các cháu chính là vì muốn kiếm trác thêm nhiều tiền, nói không chừng nửa đường sẽ bán hết cả lũ đi.”
Thím ta đẩy Tiểu Phong vào phòng bếp, “Tao nói cho mày biết, cha mày trước kia sáu tuổi đã rửa chén nấu cơm giặt quần áo, mà mày đã bảy tuổi không thể cái gì cũng không làm đòi ăn cơm trắng, phải làm gương cho các em trai.”
Điền Tang Chi tức giận không thôi, vợ thằng Ba lại không công cầm hóa đơn phụ cấp Cố Bắc Xuyên gửi về đi thành phố mua lung tung, một tháng năm mươi tệ, không chừng trợ cấp cho tên tiểu bạch kiểm nào đây?
Dáng vẻ thằng Ba cao to là hậu sinh tuấn tú nhất trong một nhà lão Cố, buổi tối hôm kết hôn đã bị vợ đuổi ra, ngày hôm sau thằng Ba liền đi, Khương Vãn không viên phòng với thằng Ba, vậy chắc chắn là có kẻ gian díu ở bên ngoài.
Phi, không tuân thủ phụ đạo không biết xấu hổ, Điền Tang Chi phỉ nhổ, chính là bắt nạt người đàn ông Cố gia thành thật phúc hậu.
“Tiểu Đao, vào phòng bếp rửa chén nồi.” Buổi trưa cả nhà ăn xong đống bát vẫn để đấy, đến bây giờ còn chưa rửa, Điền Tang Chi cố ý nói.
Thím ta không thể nuôi con vô ích, Cố Tiểu Đao bây giờ còn không thể xuống ruộng làm việc kiếm công, việc nhà kia dù sao cũng phải học cách làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Phong ngây ngốc, nắm tay anh trai nói: “Anh ơi, em giúp anh cùng nhau rửa bát chén.”
Lợi hại nhất chính là Cố Tiểu Ngư, nắm lấy bùn nhão trên mặt đất ném qua, “Buổi trưa thím và Thiết Trụ Nhi vụng trộm ăn cá, còn chỉ cho chúng cháu ăn cháo dư thừa, cháu thèm vào mà rửa bát cho thím.”
Tuy rằng cậu bé mới ba tuổi, tốt xấu gì cũng có mẹ ruột ở đây, khí thế so với hai anh trai mạnh hơn nhiều, “Thím ngày mai sẽ dẫn chúng cháu lên xe tìm chú ba, không thèm ở nhà thím nữa đâu.”
Điền Tang Chi né tránh không kịp trên quần áo văng ra rất nhiều bùn bẩn, thím ta tức giận nói: “Mấy đứa hiểu cái rắm, thím ba cháu lừa gạt các cháu đấy, cô ta tới tìm chú ba để ly hôn, mang theo các cháu chính là vì muốn kiếm trác thêm nhiều tiền, nói không chừng nửa đường sẽ bán hết cả lũ đi.”
Thím ta đẩy Tiểu Phong vào phòng bếp, “Tao nói cho mày biết, cha mày trước kia sáu tuổi đã rửa chén nấu cơm giặt quần áo, mà mày đã bảy tuổi không thể cái gì cũng không làm đòi ăn cơm trắng, phải làm gương cho các em trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro