Sắm Đồ Lên Đườn...
Khương Ti Chử Tửu
2024-08-07 16:40:19
nhóm dịch: bánh bao
“Đứa nhỏ bảy tuổi phải thông minh một chút, đừng nghe thím ba lừa gạt, cô ta đến bộ đội vỗ mông liền chạy, ngẫm lại đi, chú ba cháu là phó đoàn trưởng cơ mà, bận rộn như vậy làm sao có thời gian chăm sóc mọi người, sau này chắc chắn phải đưa đến chỗ ông nội cháu.”
“Ông nội cháu đều đã nói, đưa về cũng sẽ để chú ba đón về thôn Tiểu Cố, đến lúc đó nhất định sẽ để cho mấy đứa nhớ đến già, xem còn chạy hay không.”
***
Khương Vãn đến xã cung ứng và tiêu thụ trong huyện, lấy ra tiền phiếu mua ba đôi giày cao su dài, ba bộ áo choàng mưa, đường đi đều là ngày mưa lầy lội, đệm giày mua thêm mấy đôi, mua cho mình hai đôi đệm giày thay thế, lại mua cho ba đứa nhỏ mỗi người hai đôi đệm giày.
Quần áo của Cố Tiểu Ngư cũng đủ, không cần mua nữa, Tiểu Đao Tiểu Phong không ai yêu thương, quần lót ngủ cũng chỉ có một cái trên người mặc, cô lại mua cho đứa nhỏ mấy cái áo may ô, quần này nọ.
Bàn chải đánh răng và khăn tắm mỗi người mua một bộ, xà phòng kem đánh răng mỗi người mua hai hộp, mùa hè muỗi nhiều hơn, dầu gió gì đấy cũng mua một chai.
Cô lại suy nghĩ một chút, lên đường còn phải mang theo cái gì nữa, à đúng rồi, mỗi đứa nhỏ lại mua một cái túi xách nhỏ, có thể mang theo chút gì đó bên người.
Nhân viên bán hàng thấy cô cầm rất nhiều phiếu, đều là phiếu phổ biến trên toàn quốc thì thầm hâm mộ, ngay cả trong huyện cũng không có mấy nhà lấy ra được nhiều phiếu như vậy đâu.
“Em gái à, phiếu này của cô lấy từ đâu thế? Mua rất nhiều không sử dụng để làm gì.” Tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt dùng cho trẻ em, cho dù trong nhà có nhiều trẻ em, thì giày cao su kia mua một đôi là được rồi, mấy đứa nhỏ thay nhau mang nó.
Trên mặt Khương Vãn đỏ lên, Cố Bắc Xuyên là chồng của nguyên chủ, cô chiếm cơ thể người ta, rất ngượng ngùng nói, “Tôi... Chồng tôi gửi về, tích góp được mấy năm, ngày mai sẽ dẫn con đi theo quân đội.”
“Đứa nhỏ bảy tuổi phải thông minh một chút, đừng nghe thím ba lừa gạt, cô ta đến bộ đội vỗ mông liền chạy, ngẫm lại đi, chú ba cháu là phó đoàn trưởng cơ mà, bận rộn như vậy làm sao có thời gian chăm sóc mọi người, sau này chắc chắn phải đưa đến chỗ ông nội cháu.”
“Ông nội cháu đều đã nói, đưa về cũng sẽ để chú ba đón về thôn Tiểu Cố, đến lúc đó nhất định sẽ để cho mấy đứa nhớ đến già, xem còn chạy hay không.”
***
Khương Vãn đến xã cung ứng và tiêu thụ trong huyện, lấy ra tiền phiếu mua ba đôi giày cao su dài, ba bộ áo choàng mưa, đường đi đều là ngày mưa lầy lội, đệm giày mua thêm mấy đôi, mua cho mình hai đôi đệm giày thay thế, lại mua cho ba đứa nhỏ mỗi người hai đôi đệm giày.
Quần áo của Cố Tiểu Ngư cũng đủ, không cần mua nữa, Tiểu Đao Tiểu Phong không ai yêu thương, quần lót ngủ cũng chỉ có một cái trên người mặc, cô lại mua cho đứa nhỏ mấy cái áo may ô, quần này nọ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn chải đánh răng và khăn tắm mỗi người mua một bộ, xà phòng kem đánh răng mỗi người mua hai hộp, mùa hè muỗi nhiều hơn, dầu gió gì đấy cũng mua một chai.
Cô lại suy nghĩ một chút, lên đường còn phải mang theo cái gì nữa, à đúng rồi, mỗi đứa nhỏ lại mua một cái túi xách nhỏ, có thể mang theo chút gì đó bên người.
Nhân viên bán hàng thấy cô cầm rất nhiều phiếu, đều là phiếu phổ biến trên toàn quốc thì thầm hâm mộ, ngay cả trong huyện cũng không có mấy nhà lấy ra được nhiều phiếu như vậy đâu.
“Em gái à, phiếu này của cô lấy từ đâu thế? Mua rất nhiều không sử dụng để làm gì.” Tất cả đều là đồ dùng sinh hoạt dùng cho trẻ em, cho dù trong nhà có nhiều trẻ em, thì giày cao su kia mua một đôi là được rồi, mấy đứa nhỏ thay nhau mang nó.
Trên mặt Khương Vãn đỏ lên, Cố Bắc Xuyên là chồng của nguyên chủ, cô chiếm cơ thể người ta, rất ngượng ngùng nói, “Tôi... Chồng tôi gửi về, tích góp được mấy năm, ngày mai sẽ dẫn con đi theo quân đội.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro