Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Ánh Trăng Sáng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Trịnh Quyên được nâng lên xe cứu thương, Thiện Thành thất vọng nhìn con gái, nói: “Tĩnh Tĩnh, con làm cha quá thất vọng, con đã học cái xấu của người ta rồi.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, “Không phải là con học theo cái xấu, mà là con đã muốn nói từ lâu rồi.”

“Làm sao mẹ có thể tức giận tới vậy được, không phải ngày nào mẹ cũng nói với con những lời như vậy sao?” Vẻ mặt Nam Chi đầy nghi hoặc khó hiểu.

Bà hung dữ như vậy, còn tưởng rằng bà rất mạnh mẽ đấy, kết quả lại ngất xỉu.

Thiện Thành cũng muốn ôm ngực, đột nhiên hiểu được tâm trạng của vợ mình, hắn bước lên xe cứu thương.

Nam Chi rất vui vẻ, bọn họ đều đi rồi, tốt quá nha!

Nam Chi vui vẻ hỏi em trai: “Có gì ăn không, đói chết chị rồi.”

Thiện Dương: “......... Trong bếp có.”

Nhìn chị gái ăn uống thỏa thích, Thiện Dương đột nhiên nói: “Nếu không phải chị có một gương mặt giống hệt chị gái, em còn nghi ngờ chị là yêu tinh quỷ quái đấy.”

Nam Chi a một tiếng, “Làm sao mà em biết được?”

Ta bị bại lộ rồi sao?

Thiện Dương cười nói: “Chị như vậy thật là tốt.”

Đột nhiên, Thiện Dương thu nụ cười lại, “Chị, chúng ta không thể không thừa nhận, cha mẹ chúng ta không yêu thương chúng ta.”

“Trước kia chị chính là không có dũng khí thừa nhận chuyện cha mẹ không yêu chúng ta, bây giờ chị đã hiểu rõ cha mẹ không yêu chúng ta rồi, cho nên mới không còn cảm thấy khó chịu nữa.”

Nam Chi nhìn em trai: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thiện Dương suy nghĩ một chút, nói: “Trước kia em trốn trong tủ chơi, nghe thấy kế hoạch của cha mẹ, bọn họ đã lên kế hoạch cho cuộc đời em tới năm 30 tuổi rồi, bao gồm cả việc em sẽ lấy người vợ như thế nào.”

“Cha nói tổng giám đốc có một đứa con gái, mẹ lại nói, con dâu quan trọng nhất là nghe lời.”

Thiện Dương trốn trong tủ không nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ, nhưng ở trong miệng của mẹ, có cảm giác những cô gái đó đều là những con mèo nhốt trong lồng sắt, tùy ý lựa chọn.

Cảm giác bị tính kế này thật đáng ghét.

Thiện Dương tuổi còn nhỏ lại phải chịu cảm giác khó chịu mãnh liệt.

Loại khó chịu này khiến Thiện Dương bất lực, hắn cảm thấy có cái gì đó đã vỡ ra, nhưng lại cảm thấy không nên, cha mẹ làm như vậy hẳn là vì muốn tốt cho hắn đi.

“Lúc ấy trong lòng em cảm thấy rất không thoải mái, chuyện này em vẫn luôn giấu ở trong lòng, cân nhắc thật nhiều năm, cũng cân nhắc ra một số thứ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em thật sự không hiểu, nhưng nếu dùng không yêu thương mà giải thích, lại lập tức hiểu ra.”

Nhìn em trai như ông cụ non, Nam Chi hiểu, em trai cũng rất vất vả.

Thiện Dương nói: “Nhưng mà làm hại bản thân mình để trả thù bọn họ, không đáng.”

“Chị, chị đã kiên trì lâu như vậy rồi, không thể từ bỏ ngay lúc này được.”

Nam Chi gật đầu, “Chị biết rồi, chị nghe lời em.”

Cơm nước xong, Nam Chi muốn về phòng nghỉ ngơi, Thiện Dương nói: “Chị, chờ cùng em đi, tới khi cha mẹ trở về, nhìn thấy chị ngủ, cha mẹ sẽ càng tức giận.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, cũng ngồi xuống sô pha chờ, vừa chờ vừa ngủ gà ngủ gật.

Hai vợ chồng Trịnh Quyên tới tận nửa đêm mới về nhà, sắc mặt của Trịnh Quyên rất kém, vàng như nến, vẻ mặt uể oải, như gặp phải đả kích nào lớn lắm.

Trịnh Quyên nhìn thấy Nam Chi, lập tức rơi nước mắt kể khổ, “Tao vất vả như vậy, đều là vì ai, kết quả còn bị oán hận.”

“Thiện Tĩnh, tao đúng là dạ xoa hung ác, hồ ly moi tim, có người mẹ như tao, ủy khuất cho mày rồi.”

Nam Chi vừa định lên tiếng, Thiện Dương đã dùng chân đá nhẹ vào chân Nam Chi, hắn nói: “Mẹ là có ý tốt, đầu óc chị không sáng suốt thôi.”

Nam Chi cúi đầu nhìn chân em trai, mở miệng nói: “Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi.”

Không cần Thiện Dương nhắc nhở, Nam Chi cũng sẽ không cãi nhau với Trịnh Quyên, đã quá nửa đêm rồi, buồn ngủ quá.

“Ha………” Trịnh Quyên cười lạnh, vẻ mặt lạnh lùng khó tả.

Ngày hôm sau, lúc Nam Chi đang chuẩn bị tới trường, phát hiện Trịnh Quyên đi theo cô.

Nam Chi hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?”

Trịnh Quyên mất kiên nhẫn nói: “Còn có thể đi đâu, đương nhiên là đi hỏi tình hình học tập gần đây của mày.”

“Hơn nữa, mày có nghiêm túc học múa hay không, ngay cả thi cũng được trứng ngỗng, bây giờ đến múa mà còn học không ra gì, thì mày thật sự là phế vật.”

Trịnh Quyên tới trường học rồi, trực tiếp đi vào văn phòng, ngồi xuống nói với thầy Lý: “Thầy Lý, thầy có thể đưa Thiện Tĩnh tới bệnh viện kiểm tra một chút không?”

Thầy Lý bây giờ nhìn thấy Trịnh Quyên, da đầu liền trở nên tê dại, phụ huynh như vậy……

Thầy Lý cho rằng Thiện Tĩnh bị thương, lập tức hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, bị thương ở chỗ nào?”

Trước mặt rất nhiều giáo viên trong văn phòng, còn có mấy học sinh tới văn phòng nộp bài, Trịnh Quyên nói thẳng: “Ngày hôm qua sau giờ tan học, Hứa Lạc đã bắt cóc Thiện Tĩnh, tôi sợ bọn chúng đã xảy ra loại chuyện kia.”

Mọi người:........

Ôi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáng sớm đã bị tin tức kích thích thế này làm cho tỉnh táo đầu óc.

Thầy Lý vội vàng nói: “Mẹ Thiện Tĩnh, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

Bảo hắn, một giáo viên nam đưa một nữ sinh đi kiểm tra, quan trọng nhất chính là, mẹ Thiện Tĩnh làm sao có thể nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy.

Trịnh Quyên còn tỏ vẻ buồn bã nói: “Đêm qua tôi muốn kiểm tra cho con bé, nhưng con bé không cho, tôi cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện kia rồi.”

Thầy Lý:.........

Tôi thấy bà chính là muốn dồn con gái mình vào chỗ chết.

Thầy Lý sầu khổ nói: “Nếu đứa trẻ nói không có thì chính là không có, chúng ta hẳn là nên tin tưởng đứa trẻ.”

Trịnh Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không việc gì, tại sao con bé lại không cho tôi kiểm tra, nhất định là có chuyện muốn giấu, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Thầy Lý:.............Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!

Nam Chi vừa mới ngồi vào phòng học, đã bị gọi tới văn phòng.

Nam Chi chết lặng khi nghe những lời Trịnh Quyên nói, có lẽ là nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Nam Chi, vẻ mặt Trịnh Quyên vậy mà lại hiện lên chút vui sướng, “Mày không cho tao kiểm tra thân thể, được, vậy để các giáo viên đưa mày đi kiểm tra đi.”

Nam Chi nhíu chặt mày, “Nhưng mà con không có làm sao nha!”

Trịnh Quyên nói thẳng: “Nếu đêm qua mày chịu cho tao kiểm tra, sẽ không có chuyện này.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, hiểu ra, Trịnh Quyên là đang trả thù.

Trả thù chuyện đêm qua.

Hệ thống nói: “Không riêng gì muốn trả thù, mà còn là cảnh cáo cùng uy hiếp, nếu không làm theo ý bà ta, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Đứa trẻ muốn thoát khỏi khống chế, cần phải kéo đứa trẻ vào vòng khống chế ngay lập tức.”

Chuyện đêm qua nói cho cùng, là Nam Chi phản kháng Trịnh Quyên.

Bà cảm thấy chỉ là kiểm tra thân thể một chút, cũng không phải chuyện gì lớn.

Chuyện xảy ra hôm nay là để cảnh cáo Nam Chi về những hậu quả nghiêm trọng hơn.

Thầy Lý nhìn Trịnh Quyên đang đắc ý, có chút kinh hãi và bất lực, một người mẹ, vậy mà lại ở trước mặt nhiều người như vậy, nói ra chuyện này, chỉ vì đứa trẻ không muốn để bà kiểm tra thân thể.

Hơn nữa bị hoài nghi làm ra chuyện như vậy, là một loại kiểm tra mang tính vũ nhục.

Bà ta muốn làm ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết chuyện, đối với Thiện Tĩnh mà nói, là áp lực tinh thần lớn tới cỡ nào!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0