Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Tại sao lại như vậy?
Thầy Lý cảm thấy hai người bọn họ không phải là mẹ con, mà là kẻ thù.
Thầy Lý hỏi Nam Chi: “Em không có bị thương đúng không?”
Nam Chi lập tức nói: “Không có, thầy à, thầy có thể hỏi Hứa Lạc.”
“Hỏi cái tên tiểu bụi đời kia sao, lời một tiểu bụi đời nói có thể tin là thật sao, mày bảo cậu ta nói cái gì thì sao, không phải cậu ta rất nghe lời mày sao?”
Nam Chi:???
Tức quá nha, tức quá nha!
Ta muốn uống máu người này.
Không đúng, máu của người này chắc chắn không ngon.
Đầu Nam Chi kêu ong ong, cảm thấy ngực khó chịu không thể thở nổi.
Đây là biểu hiện của cao huyết áp sao?
Nam Chi: Ta không tức giận, không tức giận.
Không được, tức chết ta rồi!
Nam Chi lập tức lấy di động ra báo cảnh sát, “Tôi muốn báo án……..”
Nam Chi rất thích báo cảnh sát, sau khi báo cảnh sát xong, cô lại vội vã chạy đến tòa nhà cao tầng, gió ở đây rất lớn, Nam Chi nhìn xuống dưới, má ơi, cao quá nha, ta phải đứng cho vững!
Thầy Lý bị dọa sợ rồi, vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Nam Chi đứng ở ngoài rìa tòa nhà cao tầng, trái tim hắn đập loạn xạ, “Thiện Tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.”
Tôi biết mà, tôi biết ngay sẽ thế này mà!
Trịnh Quyên giống như người mất hồn đi ra ngoài, dường như còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chờ tới khi định thần lại, đã nhìn thấy con gái đang đứng ngoài rìa tòa nhà cao tầng.
Thân thể Thiện Tĩnh vì học múa vốn đã mảnh khảnh, bây giờ đứng trên tầng cao hun hút gió, giống như một con bướm đang đập cánh, có thể rơi khỏi tòa nhà cao tầng bất cứ lúc nào.
Tay chân Trịnh Quyên lạnh buốt, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, kinh hoàng thất thố, càng nhiều hơn là cảm giác bất lực, không thể kiểm soát được.
Bà biết làm như vậy, con gái sẽ khổ sở, nhưng bà cũng muốn cho cô biết, nếu cô chịu nghe lời sẽ không có chuyện như thế này.
Bà thậm chí còn sinh ra cảm giác khoái chí khi nhìn thấy con gái thống khổ, loại cảm giác này được tạo nên từ, tao làm những việc này là vì muốn tốt cho mày, mày nhìn xem, mày không nghe lời, sẽ có chuyện như vậy.
Nhưng mà, bà trăm triệu lần không ngờ tới, Thiện Tĩnh lại trực tiếp chạy lên tòa nhà cao tầng.
Con bé muốn làm gì?
Trịnh Quyên khẽ cắn môi, không tin Thiện Tĩnh sẽ thật sự nhảy xuống.
Một lúc sau, sân thể dục của trường học đã chen đầy người, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao còn có tâm tư đi học được?
“Í ò í ò……..”
Xe cảnh sát rất nhanh đã tới rồi, lập tức trải thảm đệm ở dưới lầu.
Sắc mặt thầy Lý trắng bệch, “Thiện Tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.”
Hắn lại nhìn Trịnh Quyên đang ngơ ngác, nói với Trịnh Quyên: “Mẹ Trịnh Quyên, cô nói với con bé đi.”
Trịnh Quyên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, thậm chí bây giờ bà còn cảm thấy, bây giờ mình mở miệng chính là nhận thua.
Thầy Lý:.......
Cảnh sát rất nhanh đã đến rồi, cầm loa kêu lên, làm Nam Chi bình tĩnh một chút.
Ánh mắt Nam chi thèm thuồng nhìn chiếc loa trong tay cảnh sát, “Có thể cho tôi một cái loa không, tôi muốn nói cho rõ.”
Cảnh sát lập tức nói: “Được.” Đây là một cơ hội tốt, thời điểm đưa loa, có thể túm lấy đứa trẻ.
Một lát sau, cô lại lên tiếng, “Thôi đi, tôi không cần nữa.”
Cảnh sát:....... Đúng là một đứa trẻ tùy hứng.
Nhưng bọn họ vẫn ôn tồn nói với Nam Chi: “Em đã báo cảnh sát, hẳn là vẫn muốn sống đúng không?”
Nam Chi gật đầu, “Tất nhiên là muốn sống, tôi chỉ muốn có một cơ hội được lên tiếng mà thôi.”
Thân thể Nam Chi nhìn qua rất gầy, nhưng giọng nói lại rất lớn, người trên tầng vẫn có thể nghe thấy, người dưới sân thể dục cũng có thể nghe thấy, giống như là đang nói ở bên tai, rất quỷ dị.
Trịnh Quyên lập tức nói: “Thiện Tĩnh, mày không được tùy hứng, mau quay lại đây, không được làm loạn nữa.”
Nam Chi liếc nhìn Trịnh Quyên, “Con biết mẹ muốn trả thù con, đêm qua con không nghe lời mẹ, không cho mẹ kiểm tra thân thể của con, hôm nay, mẹ liền đi rêu rao khắp nơi nói con đã bị tổn thương, có khả năng còn mang thai.”
“Mẹ muốn nhìn thấy con đau khổ, mẹ muốn trả thù con, bởi vì con không nghe lời mẹ.”
“Con nói con không sao, mẹ không tin, hôm nay mẹ liền tới trường, làm các bạn học bàn tán về con, cô lập con, cười nhạo con, sau này con cũng không dám không nghe lời mẹ nữa.”
Nam Chi cảm thấy đây chính là mục đích của Trịnh Quyên, nếu đã muốn rêu rao, vậy thì cô cũng phải rêu rao cho thật tốt.
Mọi người trong sân thể dục ồ lên, lượng tin tức cũng quá lớn.
Sắc mặt Trịnh Quyên lập tức trở nên dữ tợn, không nhịn được nói: “Tao là vì muốn tốt cho mày, tao là mẹ mày, tao có thể hại mày sao?”
Nam Chi lập tức nói: “Con là con gái mẹ, hổ dữ, hổ dữ…..”
Hệ thống: “Hổ dữ không ăn thịt con.”
Nam Chi nói tiếp: “Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ còn dữ hơn cả hổ.”
Trịnh Quyên cảm thấy mặt mình nóng ran, trong lòng đã tràn đầy tức giận, lúc này, trong lòng bà chỉ có tức giận khi bị phản bác.
Trịnh Quyên giống như sắp khóc nói: “Tao là mẹ mày, tao cho mày ăn cho mày uống, tao thì có ý đồ gì, tao đều là vì muốn tốt cho mày, ở nhà mày không cho tao kiểm tra thân thể, tao là đã hết cách, mới phải đến trường nhờ các thầy cô giúp đỡ.”
Nói đi nói lại, đều là do đêm qua mày không cho tao kiểm tra, để tao yên tâm.
Nam Chi cũng lập tức khóc lóc nói: “Con căn bản không có xảy ra chuyện gì, mẹ lại một hai phải lôi kéo con, con không muốn.”
“Cứ để chú cảnh sát đi hỏi những người đó đi, con căn bản không xảy ra chuyện gì.”
Cảnh sát lập tức đi gọi Hứa Lạc tới, để Hứa Lạc nói chuyện.
Trịnh Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiện Tĩnh, tao biết mày oán giận tao, mới dùng cách này để làm tao mất mặt.”
Trịnh Quyên là muốn đứa con gái không nghe lời này mất mặt, chứ không phải là bản thân mình mất mặt.
Đặc biệt là phía dưới còn có nhiều người như vậy, làm trong lòng Trịnh Quyên rất hoảng loạn.
Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của bà.
Đặc biệt là còn có máy quay, chẳng lẽ là phóng viên hay người của đài truyền hình tới.
Nếu Thiện Thành nhìn thấy tin tức này.
Chân Trịnh Quyên hơi mềm xuống, cảm thấy sợ hãi.
Bà là người biết rõ hơn ai hết, Thiện Thành yêu quý thanh danh của mình tới cỡ nào, nỗ lực tới mức nào để bò lên trên.
Nhưng nếu có tin tức gì……..
Thảm họa, thật sự là thảm họa……
Trịnh Quyên hận không thể đẩy cái thứ tai họa kia rơi khỏi tòa nhà mà chết đi.
Nam Chi khóc như hoa lê dính mưa, thật sự là một bông hoa leo, “Mẹ, con bị oan, tại sao mẹ lại không tin con, còn muốn nói với tất cả mọi người là con không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ, là kẻ ti tiện.”
“Mẹ, tại sao mẹ luôn mắng con như vậy, còn nói con câu dẫn Hứa Lạc, nói con là đồ chó cái.”
“Mẹ, là mẹ không muốn con tiếp tục đi học sao?”
“Mẹ, con muốn múa, con muốn múa.”
“Con không có liên quan gì tới Hứa Lạc.”
Nam Chi gào khóc, tiếng khóc thê lương, tiếng khóc kia khiến lòng người như bị vô số móng vuốt cào xước.
Lời cô nói đã dẫn tới sóng to gió lớn, làm gì có người mẹ nào lại mắng con mình như vậy.
Luôn mồm nói chó cái, ti tiện.
Trịnh Quyên không thể không nói: “Mẹ là quá sốt ruột, quá lo lắng cho mày, lo lắng mày đã bị tổn thương.”
Nam Chi lau nước mắt, “Con biết mẹ rất tốt với con.”
Mọi người:..........
Cô có ngốc không vậy!
Hứa Lạc rất nhanh đã đến rồi, mặt Hứa Lạc vẫn còn vết bầm tím, bị cảnh sát nhét cho một cái loa.
Hứa Lạc nhìn cô gái yếu đuối đứng trên lầu, trong một khoảnh khắc, Hứa Lạc rất muốn nói dối, muốn kéo ánh trăng sáng cùng rơi xuống địa ngục.
Tại sao lại như vậy?
Thầy Lý cảm thấy hai người bọn họ không phải là mẹ con, mà là kẻ thù.
Thầy Lý hỏi Nam Chi: “Em không có bị thương đúng không?”
Nam Chi lập tức nói: “Không có, thầy à, thầy có thể hỏi Hứa Lạc.”
“Hỏi cái tên tiểu bụi đời kia sao, lời một tiểu bụi đời nói có thể tin là thật sao, mày bảo cậu ta nói cái gì thì sao, không phải cậu ta rất nghe lời mày sao?”
Nam Chi:???
Tức quá nha, tức quá nha!
Ta muốn uống máu người này.
Không đúng, máu của người này chắc chắn không ngon.
Đầu Nam Chi kêu ong ong, cảm thấy ngực khó chịu không thể thở nổi.
Đây là biểu hiện của cao huyết áp sao?
Nam Chi: Ta không tức giận, không tức giận.
Không được, tức chết ta rồi!
Nam Chi lập tức lấy di động ra báo cảnh sát, “Tôi muốn báo án……..”
Nam Chi rất thích báo cảnh sát, sau khi báo cảnh sát xong, cô lại vội vã chạy đến tòa nhà cao tầng, gió ở đây rất lớn, Nam Chi nhìn xuống dưới, má ơi, cao quá nha, ta phải đứng cho vững!
Thầy Lý bị dọa sợ rồi, vội vàng đuổi theo, nhìn thấy Nam Chi đứng ở ngoài rìa tòa nhà cao tầng, trái tim hắn đập loạn xạ, “Thiện Tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.”
Tôi biết mà, tôi biết ngay sẽ thế này mà!
Trịnh Quyên giống như người mất hồn đi ra ngoài, dường như còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, chờ tới khi định thần lại, đã nhìn thấy con gái đang đứng ngoài rìa tòa nhà cao tầng.
Thân thể Thiện Tĩnh vì học múa vốn đã mảnh khảnh, bây giờ đứng trên tầng cao hun hút gió, giống như một con bướm đang đập cánh, có thể rơi khỏi tòa nhà cao tầng bất cứ lúc nào.
Tay chân Trịnh Quyên lạnh buốt, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, kinh hoàng thất thố, càng nhiều hơn là cảm giác bất lực, không thể kiểm soát được.
Bà biết làm như vậy, con gái sẽ khổ sở, nhưng bà cũng muốn cho cô biết, nếu cô chịu nghe lời sẽ không có chuyện như thế này.
Bà thậm chí còn sinh ra cảm giác khoái chí khi nhìn thấy con gái thống khổ, loại cảm giác này được tạo nên từ, tao làm những việc này là vì muốn tốt cho mày, mày nhìn xem, mày không nghe lời, sẽ có chuyện như vậy.
Nhưng mà, bà trăm triệu lần không ngờ tới, Thiện Tĩnh lại trực tiếp chạy lên tòa nhà cao tầng.
Con bé muốn làm gì?
Trịnh Quyên khẽ cắn môi, không tin Thiện Tĩnh sẽ thật sự nhảy xuống.
Một lúc sau, sân thể dục của trường học đã chen đầy người, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao còn có tâm tư đi học được?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Í ò í ò……..”
Xe cảnh sát rất nhanh đã tới rồi, lập tức trải thảm đệm ở dưới lầu.
Sắc mặt thầy Lý trắng bệch, “Thiện Tĩnh, có chuyện gì từ từ nói.”
Hắn lại nhìn Trịnh Quyên đang ngơ ngác, nói với Trịnh Quyên: “Mẹ Trịnh Quyên, cô nói với con bé đi.”
Trịnh Quyên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, thậm chí bây giờ bà còn cảm thấy, bây giờ mình mở miệng chính là nhận thua.
Thầy Lý:.......
Cảnh sát rất nhanh đã đến rồi, cầm loa kêu lên, làm Nam Chi bình tĩnh một chút.
Ánh mắt Nam chi thèm thuồng nhìn chiếc loa trong tay cảnh sát, “Có thể cho tôi một cái loa không, tôi muốn nói cho rõ.”
Cảnh sát lập tức nói: “Được.” Đây là một cơ hội tốt, thời điểm đưa loa, có thể túm lấy đứa trẻ.
Một lát sau, cô lại lên tiếng, “Thôi đi, tôi không cần nữa.”
Cảnh sát:....... Đúng là một đứa trẻ tùy hứng.
Nhưng bọn họ vẫn ôn tồn nói với Nam Chi: “Em đã báo cảnh sát, hẳn là vẫn muốn sống đúng không?”
Nam Chi gật đầu, “Tất nhiên là muốn sống, tôi chỉ muốn có một cơ hội được lên tiếng mà thôi.”
Thân thể Nam Chi nhìn qua rất gầy, nhưng giọng nói lại rất lớn, người trên tầng vẫn có thể nghe thấy, người dưới sân thể dục cũng có thể nghe thấy, giống như là đang nói ở bên tai, rất quỷ dị.
Trịnh Quyên lập tức nói: “Thiện Tĩnh, mày không được tùy hứng, mau quay lại đây, không được làm loạn nữa.”
Nam Chi liếc nhìn Trịnh Quyên, “Con biết mẹ muốn trả thù con, đêm qua con không nghe lời mẹ, không cho mẹ kiểm tra thân thể của con, hôm nay, mẹ liền đi rêu rao khắp nơi nói con đã bị tổn thương, có khả năng còn mang thai.”
“Mẹ muốn nhìn thấy con đau khổ, mẹ muốn trả thù con, bởi vì con không nghe lời mẹ.”
“Con nói con không sao, mẹ không tin, hôm nay mẹ liền tới trường, làm các bạn học bàn tán về con, cô lập con, cười nhạo con, sau này con cũng không dám không nghe lời mẹ nữa.”
Nam Chi cảm thấy đây chính là mục đích của Trịnh Quyên, nếu đã muốn rêu rao, vậy thì cô cũng phải rêu rao cho thật tốt.
Mọi người trong sân thể dục ồ lên, lượng tin tức cũng quá lớn.
Sắc mặt Trịnh Quyên lập tức trở nên dữ tợn, không nhịn được nói: “Tao là vì muốn tốt cho mày, tao là mẹ mày, tao có thể hại mày sao?”
Nam Chi lập tức nói: “Con là con gái mẹ, hổ dữ, hổ dữ…..”
Hệ thống: “Hổ dữ không ăn thịt con.”
Nam Chi nói tiếp: “Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ còn dữ hơn cả hổ.”
Trịnh Quyên cảm thấy mặt mình nóng ran, trong lòng đã tràn đầy tức giận, lúc này, trong lòng bà chỉ có tức giận khi bị phản bác.
Trịnh Quyên giống như sắp khóc nói: “Tao là mẹ mày, tao cho mày ăn cho mày uống, tao thì có ý đồ gì, tao đều là vì muốn tốt cho mày, ở nhà mày không cho tao kiểm tra thân thể, tao là đã hết cách, mới phải đến trường nhờ các thầy cô giúp đỡ.”
Nói đi nói lại, đều là do đêm qua mày không cho tao kiểm tra, để tao yên tâm.
Nam Chi cũng lập tức khóc lóc nói: “Con căn bản không có xảy ra chuyện gì, mẹ lại một hai phải lôi kéo con, con không muốn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cứ để chú cảnh sát đi hỏi những người đó đi, con căn bản không xảy ra chuyện gì.”
Cảnh sát lập tức đi gọi Hứa Lạc tới, để Hứa Lạc nói chuyện.
Trịnh Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiện Tĩnh, tao biết mày oán giận tao, mới dùng cách này để làm tao mất mặt.”
Trịnh Quyên là muốn đứa con gái không nghe lời này mất mặt, chứ không phải là bản thân mình mất mặt.
Đặc biệt là phía dưới còn có nhiều người như vậy, làm trong lòng Trịnh Quyên rất hoảng loạn.
Chuyện này đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của bà.
Đặc biệt là còn có máy quay, chẳng lẽ là phóng viên hay người của đài truyền hình tới.
Nếu Thiện Thành nhìn thấy tin tức này.
Chân Trịnh Quyên hơi mềm xuống, cảm thấy sợ hãi.
Bà là người biết rõ hơn ai hết, Thiện Thành yêu quý thanh danh của mình tới cỡ nào, nỗ lực tới mức nào để bò lên trên.
Nhưng nếu có tin tức gì……..
Thảm họa, thật sự là thảm họa……
Trịnh Quyên hận không thể đẩy cái thứ tai họa kia rơi khỏi tòa nhà mà chết đi.
Nam Chi khóc như hoa lê dính mưa, thật sự là một bông hoa leo, “Mẹ, con bị oan, tại sao mẹ lại không tin con, còn muốn nói với tất cả mọi người là con không biết liêm sỉ, không biết xấu hổ, là kẻ ti tiện.”
“Mẹ, tại sao mẹ luôn mắng con như vậy, còn nói con câu dẫn Hứa Lạc, nói con là đồ chó cái.”
“Mẹ, là mẹ không muốn con tiếp tục đi học sao?”
“Mẹ, con muốn múa, con muốn múa.”
“Con không có liên quan gì tới Hứa Lạc.”
Nam Chi gào khóc, tiếng khóc thê lương, tiếng khóc kia khiến lòng người như bị vô số móng vuốt cào xước.
Lời cô nói đã dẫn tới sóng to gió lớn, làm gì có người mẹ nào lại mắng con mình như vậy.
Luôn mồm nói chó cái, ti tiện.
Trịnh Quyên không thể không nói: “Mẹ là quá sốt ruột, quá lo lắng cho mày, lo lắng mày đã bị tổn thương.”
Nam Chi lau nước mắt, “Con biết mẹ rất tốt với con.”
Mọi người:..........
Cô có ngốc không vậy!
Hứa Lạc rất nhanh đã đến rồi, mặt Hứa Lạc vẫn còn vết bầm tím, bị cảnh sát nhét cho một cái loa.
Hứa Lạc nhìn cô gái yếu đuối đứng trên lầu, trong một khoảnh khắc, Hứa Lạc rất muốn nói dối, muốn kéo ánh trăng sáng cùng rơi xuống địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro