Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Trong lòng Hứa Lạc giằng co.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, mặt cũng không nhịn được mà giật giật, vết thương trên mặt bị kéo ra, mũi đau nhức, hai mắt hắn nổi đầy sao.
Cảnh sát như hổ rình mồi nhìn Hứa Lạc, Hứa Lạc ho khan một tiếng, giơ loa lên nói: “Thiện Tĩnh, em xuống đây đi, giữa chúng ta……”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Lạc, một câu của Hứa Lạc có thể quyết định hướng đi của sự việc.
Thầy Lý khẩn trương đến mức bắp chân co rút, sợ Hứa Lạc nói sai, đứa nhỏ Thiện Tĩnh bị kích động sẽ nhảy xuống.
Hắn lau mồ hôi trên trán, căng thẳng quá!
Hứa Lạc hít một hơi thật sâu, “Tôi rất thích em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Ồ……..”
Mọi người đồng loạt ồ lên, ý của Hứa Lạc là, giữa bọn họ thật sự có cái gì đó.
Có người đá vào đùi Hứa Lạc, làm Hứa Lạc quỳ xuống mặt đất.
Nam Chi đứng ở trên lầu cao, từ trên cao mà nhìn xuống Hứa Lạc, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Rốt cuộc thì Hứa Lạc cũng chính là người như vậy.
Hóa ra cuộc sống của Thiện Tĩnh đã không còn lựa chọn.
Hứa Lạc quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thiện Tĩnh đứng trên lầu cao, làn váy tung bay, tóc xõa tung, cô không khóc, không kêu gào, thậm chí đến cả lên án cũng không.
Lòng Hứa Lạc dần trầm xuống, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy, cô có biết hắn nói ra những lời như vậy, có ý nghĩa gì không?
Cô thật sự không thèm để ý chút nào sao?
Cho dù giữa bọn họ có không có gì, nhưng những lời đồn thổi sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô dựa vào cái gì mà không khóc lấy một chút, hắn chính là một kẻ xấu, giống như hắn có làm chuyện gì quá đáng, làm chuyện gì ác, đều hẳn là như thế.
Bởi vì hắn là người xấu!
Lại ngay cả lên án cũng không có.
Khuôn mặt Trịnh Quyên lại trở nên rạng rỡ, mắt sáng rực lên, “Tao đã nói mà, tao đã nói, nhất định đã xảy ra cái gì rồi, mày mới không cho tao kiểm tra thân thể.”
Lúc này, trong lòng bà chỉ có cảm giác tự hào, thầy Lý đứng ở bên cạnh cảm thấy rất bất lực.
Hắn thật sự không thể hiểu được, Trịnh Quyên vui vẻ cái gì, nếu lời Hứa Lạc nói là thật, như vậy thì con gái bà đã chịu tổn hại.
Nhưng trong lòng bà chỉ có thắng thua, nhất định phải chứng minh là con gái mình đã sai.
Một người đã mấy chục tuổi lại đi so đo với một đứa trẻ mười mấy tuổi, rốt cuộc là ai không hiểu chuyện.
Giọng Trịnh Quyên càng lớn hơn, “Mẹ là sợ mày bị thương tổn.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Là thương tổn sao, vậy mẹ đừng qua lại với chú kia nữa, mẹ, con nhìn thấy mẹ và một chú đi vào phòng.”
“Mẹ, chú kia cũng làm mẹ bị thương tổn sao?”
Trên thực tế Trịnh Quyên đã ngoại tình, nhưng giấu rất kỹ.
Thiện Tĩnh biết chuyện này, có một lần, sau khi Trịnh Quyên đưa Thiện Tĩnh tới lớp học múa, Thiện Tĩnh quên chưa lấy quần áo học múa, cô quay lại tìm mẹ, liền nhìn thấy mẹ và một người đàn ông xa lạ cùng đi vào khách sạn.
Ngay bên kia đường, người đàn ông xa lạ kia ôm lấy eo Trịnh Quyên, Trịnh Quyên áp sát vào người đàn ông.
Lúc ấy Thiện Tĩnh còn nhỏ, đã mơ hồ biết một số chuyện, nhưng cũng không dám nói cho ai biết, trưởng thành rồi, cha mẹ nghiêm khắc, Thiện Tĩnh cũng không thể nói ra.
Cô cũng cảm thấy mình đã ngỗ nghịch với cha mẹ, có một loại cảm giác áy náy, càng không thể nói ra.
Bây giờ, Nam Chi không chút khách khí nói ra.
Hóa ra đây là một chuyện rất dơ bẩn nha, Trịnh Quyên kháng cự như vậy, chán ghét như vậy, tại sao bà lại làm như vậy?
Mọi người:???
Wow!
Đây là chuyện bọn họ có thể nghe sao?
Kích thích như vậy?
“Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy, tiện nhân này, còn muốn bôi nhọ tao.” Sắc mặt Trịnh Quyên trắng bệch, lập tức phản bác, thậm chí còn xông về phía Nam Chi, bộ dạng hung dữ kia, giống như là muốn đẩy Nam Chi xuống lầu.
Thầy Lý và các cảnh sát vội vàng kéo Trịnh Quyên lại, lúc này không thể để Trịnh Quyên kích thích đứa trẻ.
Đứa nhỏ này nhìn thì gầy yếu, nhưng giọng nói lại rất to nha!
Bây giờ trong trường đã có rất nhiều người biết chuyện Trịnh Quyên ngoại tình!
Trịnh Quyên chỉ vào Nam Chi, ngón tay run rẩy, “Mày, mày đúng là đồ ác quỷ, mày muốn phá nát cái gia đình này mới hài lòng có đúng không, tại sao trên đời lại có đứa con gái bất hiếu như mày.”
“Thiện Tĩnh, tao là mẹ mày, tại sao mày có thể làm như vậy?”
“Mày nói như vậy, chính là vì muốn trả thù tao, vì một đứa con trai mà phá nát cái nhà này.”
“Mày còn nói mày không ti tiện sao, sao mày có thể ti tiện tới mức này?”
“Tại sao mày lại nói dối, tại sao mày lại nói dối, mày mau nói là mày đang nói dối đi.”
Nam Chi bắt chước giọng điệu của Trịnh Quyên, “Mẹ, con là con gái của mẹ, ông chú kia muốn làm tổn thương mẹ, lại làm chuyện này với mẹ, không thể tha thứ được.”
“Mẹ, con là sợ mẹ bị tổn thương, mẹ, con yêu mẹ, con biết loại chuyện này không phải chuyện tốt.”
Giữa vợ chồng, quan trọng nhất là chung thủy, Trịnh Quyên có quan hệ với người khác, chính là không chung thủy.
Hôn nhân là một bản hợp đồng, Trịnh Quyên đã làm trái hợp đồng.
Thiện Thành nhất định sẽ tức giận, Nam Chi cười thầm.
Mọi người:.......
Sự việc đã phát triển theo hướng rất kỳ quái!
Lại biến thành đạo đức gia đình.
Cái này gọi là gì nhỉ, gọi là mẹ nào con nấy sao?
Quả thực là tàn sát lẫn nhau!
Hai mắt Trịnh Quyên đỏ ngầu, hét lên với Nam Chi: “Thiện Tĩnh, mau nói là mày đang nói dối đi.”
Nam Chi lắc đầu: “Con không có nói sai nha.”
“Mày có, mày không cho tao kiểm tra thân thể, chính là muốn giấu giếm chuyện đáng xấu hổ mày đã làm.”
Nam Chi lập tức phản bác: “Mẹ, mẹ cũng làm chuyện đáng xấu hổ.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Không có, mày nói dối, mày đang nói dối.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Được rồi, con đang nói dối, mẹ nói đúng.”
Lúc này Trịnh Quyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức giận nói với Nam Chi: “Mày còn không tới đây, còn muốn thế nào, muốn tao phải mời mày sao?”
Xem về nhà tao xử lý mày thế nào.
Trong lòng Trịnh Quyên rất thấp thỏm, tuy rằng con gái đã thừa nhận là mình nói dối, nhưng không biết Thiện Thành có tin hay không.
Nam Chi đột nhiên nói với cảnh sát: “Tôi muốn bác sĩ kiểm tra thân thể cho tôi, tôi chưa từng chịu thương tổn.”
Cảnh sát nói: “Vậy em tới đây đi, chúng tôi đưa em tới bệnh viện.”
Nam Chi lắc đầu, “Tôi không đi, dựng một cái lều ở đây đi, tôi kiểm tra tại lều, đi tới bệnh viện, mẹ sẽ không tin kết quả kiểm tra, ở đây có rất nhiều người đang nhìn, tôi cũng muốn cho mọi người biết.”
Sắc mặt Trịnh Quyên cứng đờ, có phải Thiện Tĩnh nhất định phải chống đối với bà hay không?
Hỏng rồi, hỏng rồi, trước kia Thiện Tĩnh rất nghe lời, bây giờ lại trở nên như vậy.
Đúng là ti tiện, vì người ngoài mà đối xử với bà như vậy.
Trịnh Quyên tức muốn chết rồi, trong lòng vô cùng thiếu kiên nhẫn, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể làm theo lời đứa trẻ!
Nhìn đứa trẻ bình tĩnh như vậy, trông không có vẻ gì là sẽ nhảy lầu, nhưng trong lòng cảnh sát lại rất lo lắng, bất an, một người dễ kích động tóm lại sẽ biểu đạt ra cảm xúc, hy vọng người khác sẽ hiểu được tâm tình của mình.
Nhưng mà đứa trẻ như vậy, ngược lại làm cho người ta……….
Trong lòng Hứa Lạc giằng co.
Trong lòng hắn đang suy nghĩ, mặt cũng không nhịn được mà giật giật, vết thương trên mặt bị kéo ra, mũi đau nhức, hai mắt hắn nổi đầy sao.
Cảnh sát như hổ rình mồi nhìn Hứa Lạc, Hứa Lạc ho khan một tiếng, giơ loa lên nói: “Thiện Tĩnh, em xuống đây đi, giữa chúng ta……”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Lạc, một câu của Hứa Lạc có thể quyết định hướng đi của sự việc.
Thầy Lý khẩn trương đến mức bắp chân co rút, sợ Hứa Lạc nói sai, đứa nhỏ Thiện Tĩnh bị kích động sẽ nhảy xuống.
Hắn lau mồ hôi trên trán, căng thẳng quá!
Hứa Lạc hít một hơi thật sâu, “Tôi rất thích em, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
“Ồ……..”
Mọi người đồng loạt ồ lên, ý của Hứa Lạc là, giữa bọn họ thật sự có cái gì đó.
Có người đá vào đùi Hứa Lạc, làm Hứa Lạc quỳ xuống mặt đất.
Nam Chi đứng ở trên lầu cao, từ trên cao mà nhìn xuống Hứa Lạc, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên nào.
Rốt cuộc thì Hứa Lạc cũng chính là người như vậy.
Hóa ra cuộc sống của Thiện Tĩnh đã không còn lựa chọn.
Hứa Lạc quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Thiện Tĩnh đứng trên lầu cao, làn váy tung bay, tóc xõa tung, cô không khóc, không kêu gào, thậm chí đến cả lên án cũng không.
Lòng Hứa Lạc dần trầm xuống, cô dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bình tĩnh như vậy, cô có biết hắn nói ra những lời như vậy, có ý nghĩa gì không?
Cô thật sự không thèm để ý chút nào sao?
Cho dù giữa bọn họ có không có gì, nhưng những lời đồn thổi sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô dựa vào cái gì mà không khóc lấy một chút, hắn chính là một kẻ xấu, giống như hắn có làm chuyện gì quá đáng, làm chuyện gì ác, đều hẳn là như thế.
Bởi vì hắn là người xấu!
Lại ngay cả lên án cũng không có.
Khuôn mặt Trịnh Quyên lại trở nên rạng rỡ, mắt sáng rực lên, “Tao đã nói mà, tao đã nói, nhất định đã xảy ra cái gì rồi, mày mới không cho tao kiểm tra thân thể.”
Lúc này, trong lòng bà chỉ có cảm giác tự hào, thầy Lý đứng ở bên cạnh cảm thấy rất bất lực.
Hắn thật sự không thể hiểu được, Trịnh Quyên vui vẻ cái gì, nếu lời Hứa Lạc nói là thật, như vậy thì con gái bà đã chịu tổn hại.
Nhưng trong lòng bà chỉ có thắng thua, nhất định phải chứng minh là con gái mình đã sai.
Một người đã mấy chục tuổi lại đi so đo với một đứa trẻ mười mấy tuổi, rốt cuộc là ai không hiểu chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Trịnh Quyên càng lớn hơn, “Mẹ là sợ mày bị thương tổn.”
Nam Chi nghiêng đầu, “Là thương tổn sao, vậy mẹ đừng qua lại với chú kia nữa, mẹ, con nhìn thấy mẹ và một chú đi vào phòng.”
“Mẹ, chú kia cũng làm mẹ bị thương tổn sao?”
Trên thực tế Trịnh Quyên đã ngoại tình, nhưng giấu rất kỹ.
Thiện Tĩnh biết chuyện này, có một lần, sau khi Trịnh Quyên đưa Thiện Tĩnh tới lớp học múa, Thiện Tĩnh quên chưa lấy quần áo học múa, cô quay lại tìm mẹ, liền nhìn thấy mẹ và một người đàn ông xa lạ cùng đi vào khách sạn.
Ngay bên kia đường, người đàn ông xa lạ kia ôm lấy eo Trịnh Quyên, Trịnh Quyên áp sát vào người đàn ông.
Lúc ấy Thiện Tĩnh còn nhỏ, đã mơ hồ biết một số chuyện, nhưng cũng không dám nói cho ai biết, trưởng thành rồi, cha mẹ nghiêm khắc, Thiện Tĩnh cũng không thể nói ra.
Cô cũng cảm thấy mình đã ngỗ nghịch với cha mẹ, có một loại cảm giác áy náy, càng không thể nói ra.
Bây giờ, Nam Chi không chút khách khí nói ra.
Hóa ra đây là một chuyện rất dơ bẩn nha, Trịnh Quyên kháng cự như vậy, chán ghét như vậy, tại sao bà lại làm như vậy?
Mọi người:???
Wow!
Đây là chuyện bọn họ có thể nghe sao?
Kích thích như vậy?
“Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy, tiện nhân này, còn muốn bôi nhọ tao.” Sắc mặt Trịnh Quyên trắng bệch, lập tức phản bác, thậm chí còn xông về phía Nam Chi, bộ dạng hung dữ kia, giống như là muốn đẩy Nam Chi xuống lầu.
Thầy Lý và các cảnh sát vội vàng kéo Trịnh Quyên lại, lúc này không thể để Trịnh Quyên kích thích đứa trẻ.
Đứa nhỏ này nhìn thì gầy yếu, nhưng giọng nói lại rất to nha!
Bây giờ trong trường đã có rất nhiều người biết chuyện Trịnh Quyên ngoại tình!
Trịnh Quyên chỉ vào Nam Chi, ngón tay run rẩy, “Mày, mày đúng là đồ ác quỷ, mày muốn phá nát cái gia đình này mới hài lòng có đúng không, tại sao trên đời lại có đứa con gái bất hiếu như mày.”
“Thiện Tĩnh, tao là mẹ mày, tại sao mày có thể làm như vậy?”
“Mày nói như vậy, chính là vì muốn trả thù tao, vì một đứa con trai mà phá nát cái nhà này.”
“Mày còn nói mày không ti tiện sao, sao mày có thể ti tiện tới mức này?”
“Tại sao mày lại nói dối, tại sao mày lại nói dối, mày mau nói là mày đang nói dối đi.”
Nam Chi bắt chước giọng điệu của Trịnh Quyên, “Mẹ, con là con gái của mẹ, ông chú kia muốn làm tổn thương mẹ, lại làm chuyện này với mẹ, không thể tha thứ được.”
“Mẹ, con là sợ mẹ bị tổn thương, mẹ, con yêu mẹ, con biết loại chuyện này không phải chuyện tốt.”
Giữa vợ chồng, quan trọng nhất là chung thủy, Trịnh Quyên có quan hệ với người khác, chính là không chung thủy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôn nhân là một bản hợp đồng, Trịnh Quyên đã làm trái hợp đồng.
Thiện Thành nhất định sẽ tức giận, Nam Chi cười thầm.
Mọi người:.......
Sự việc đã phát triển theo hướng rất kỳ quái!
Lại biến thành đạo đức gia đình.
Cái này gọi là gì nhỉ, gọi là mẹ nào con nấy sao?
Quả thực là tàn sát lẫn nhau!
Hai mắt Trịnh Quyên đỏ ngầu, hét lên với Nam Chi: “Thiện Tĩnh, mau nói là mày đang nói dối đi.”
Nam Chi lắc đầu: “Con không có nói sai nha.”
“Mày có, mày không cho tao kiểm tra thân thể, chính là muốn giấu giếm chuyện đáng xấu hổ mày đã làm.”
Nam Chi lập tức phản bác: “Mẹ, mẹ cũng làm chuyện đáng xấu hổ.”
Trịnh Quyên lập tức nói: “Không có, mày nói dối, mày đang nói dối.”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Được rồi, con đang nói dối, mẹ nói đúng.”
Lúc này Trịnh Quyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức giận nói với Nam Chi: “Mày còn không tới đây, còn muốn thế nào, muốn tao phải mời mày sao?”
Xem về nhà tao xử lý mày thế nào.
Trong lòng Trịnh Quyên rất thấp thỏm, tuy rằng con gái đã thừa nhận là mình nói dối, nhưng không biết Thiện Thành có tin hay không.
Nam Chi đột nhiên nói với cảnh sát: “Tôi muốn bác sĩ kiểm tra thân thể cho tôi, tôi chưa từng chịu thương tổn.”
Cảnh sát nói: “Vậy em tới đây đi, chúng tôi đưa em tới bệnh viện.”
Nam Chi lắc đầu, “Tôi không đi, dựng một cái lều ở đây đi, tôi kiểm tra tại lều, đi tới bệnh viện, mẹ sẽ không tin kết quả kiểm tra, ở đây có rất nhiều người đang nhìn, tôi cũng muốn cho mọi người biết.”
Sắc mặt Trịnh Quyên cứng đờ, có phải Thiện Tĩnh nhất định phải chống đối với bà hay không?
Hỏng rồi, hỏng rồi, trước kia Thiện Tĩnh rất nghe lời, bây giờ lại trở nên như vậy.
Đúng là ti tiện, vì người ngoài mà đối xử với bà như vậy.
Trịnh Quyên tức muốn chết rồi, trong lòng vô cùng thiếu kiên nhẫn, muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể làm theo lời đứa trẻ!
Nhìn đứa trẻ bình tĩnh như vậy, trông không có vẻ gì là sẽ nhảy lầu, nhưng trong lòng cảnh sát lại rất lo lắng, bất an, một người dễ kích động tóm lại sẽ biểu đạt ra cảm xúc, hy vọng người khác sẽ hiểu được tâm tình của mình.
Nhưng mà đứa trẻ như vậy, ngược lại làm cho người ta……….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro