Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Một ngày nào đó trong tương lai, giống như một đứa trẻ được thụ thai bằng cách nhân tạo, đứa trẻ chính là bản thân đứa trẻ, không thuộc về ai, bây giờ đứa trẻ cần bụng mẹ để chui ra, mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình.”
Nam Chi căn bản không hiểu!
Nhưng ôm mẹ thật sự rất ấm áp.
Bây giờ, Nam Chi đã biết, có rất nhiều cha mẹ không coi con mình là một con người, đó chỉ là những con búp bê để bọn họ tùy ý đùa nghịch mà thôi.
Đem tâm huyết của mình dồn vào búp bê, biến búp bê trở thành con búp bê đẹp đẽ nhất.
Có người may mắn, cũng có người gặp bất hạnh.
Nam Chi cảm thấy mình là may mắn, gặp được cha mẹ tốt, nhưng lại là bất hạnh vì phải chết sớm, bây giờ cô muốn gặp lại cặp cha mẹ này.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nói lấy một câu là có ý gì?” Trịnh Quyên nhìn Nam Chi không nói một lời, “Mày đang chống đối tao sao?”
Nam Chi bị véo tai thật sự rất đau, liên tục nói: “Mẹ muốn con nói cái gì?”
Căn bản không biết bà muốn nghe cái gì.
Cũng không biết tại sao bà lại đột nhiên nổi giận, bà muốn nổi giận thì cứ nổi giận đi, nhưng tại sao bà lại véo lỗ tai ta.
Đúng là làm người ta khó chịu.
Trịnh Quyên nghe xong lời này, lại càng tức giận, nói thẳng: “Tao nói với mày nhiều như vậy, mày không nghe lọt được một câu nào sao, mày coi lời tao nói là gió thoảng bên tai sao?”
“Mày nói xem tại sao mày lại không nghe lời như vậy, tại sao mày không lấy cái chết ra mà tạ tội đi, cái nhà này đã bị mày biến thành như vậy, tại sao mày còn không biết xấu hổ mà trở về, không biết xấu hổ mà sống.”
“Mày chính là đến để đòi nợ, chắc kiếp trước tao phải thiếu nợ mày, kiếp này mới có thể sinh ra mày.”
“Đi trêu chọc phải loại người không đứng đắn.”
Trịnh Quyên vừa mở miệng chính là oán giận, thậm chí còn oán độc mà nguyền rủa, rủa con gái mình chết đi.
Bởi vì trước cửa nhà luôn bị người ta đổ rác thải, cả căn nhà thoang thoảng một mùi hôi thối, ngay cả bán cũng không thể bán được.
Tuy rằng Trịnh Quyên không muốn bán căn nhà, nhưng không bán và không bán được có khoảng cách rất lớn.
Nam Chi mới không đi chết đâu, dù sao thì Trịnh Quyên có nói cái gì, cô cũng đều tụng không nghe, không nghe.
Đây không phải là thảo luận, mà là phát tiết cảm xúc.
Tại sao bà chỉ mắng ta mà không tìm cách giải quyết vấn đề đi.
Chỉ cần giải quyết vấn đề, bà sẽ không cần phải tức giận nữa, nhưng mà bà chính là mặc kệ, ngày nào cũng chỉ biết tức giận, tức giận cũng không thể giải quyết vấn đề nha.
Trịnh Quyên trực tiếp nói với Nam Chi: “Mày đừng trọ ở trường nữa, về nhà ở đi, tao ngày nào cũng nhìn mày chằm chằm, mày còn có thể câu dẫn người không đứng đắn, bây giờ ở trong trường, không có người quản mày, mày còn không lên trời luôn sao.”
Nam Chi cũng nói thẳng: “Mẹ tự quản bản thân mình là được, chuyện của mình mẹ còn không xử lý được, mẹ quản con làm gì, chồng mẹ muốn ly hôn với mẹ, mẹ ngay đến cả một công việc cũng không có, chồng mẹ bây giờ cũng không đi tìm việc làm, chỉ nhốt mình trong nhà, mẹ định mặc kệ sao?”
Nam Chi trực tiếp đâm vào chỗ đau nhất của Trịnh Quyên, ở trọ trong trường rất tốt nha, tại sao phải trở về nhà nghe Trịnh Quyên nói cái gì mà tao sẽ không để yên cho mày, hơn nữa ngày nào cũng chỉ nói mấy câu như vậy.
“Mày, mày…….” Trịnh Quyên tức giận đến mức mặt mũi đỏ tím như gan heo, ngón tay chỉ vào Nam Chi cũng run rẩy, “Mày, mày đúng là cái đồ không có lương tâm, tao là mẹ mày, tao sinh ra mày.”
“Mày ghét bỏ tao không có bản lĩnh, được rồi, mày đi tìm người nào có bản lĩnh làm mẹ mày đi, người mẹ không có bản lĩnh như tao không xứng có đứa con gái như mày.”
“Ai nha, ai nha……” Nam Chi vỗ tay, “Mẹ đừng nóng, mẹ đừng nóng, một người mẹ không có bản lĩnh như mẹ chỉ có thể có được một đứa con gái bất tài như con mà thôi, mẹ muốn một đứa con gái có tiền đồ, mẹ đi mà tìm con gái có tiền đồ đi.”
Trẻ con giỏi nhất là cái gì, chính là bi bô tập nói!
Ngày nào cũng chỉ biết mắng ta không có tiền đồ, đầu óc ngu ngốc.
Đến phiên bà thì chính là, tao là mẹ mày, mày muốn có một người mẹ có bản lĩnh, thì mày đi tìm người khác đi.
Nếu có thể tìm người khác, ta đã sớm đi tìm rồi.
Người lớn biết đây là chuyện không thể nào, cho nên mới luôn nói như vậy.
Trịnh Quyên nói cái gì, Nam Chi cũng nói cái đó.
Nhưng phản ứng của Trịnh Quyên rất lớn nha!
Thật sự nổi giận.
Chắc là đã mạo phạm tới quyền uy của bậc phụ huynh rồi đi.
Thiện Dương vừa về đến nhà đã nhìn thấy chị gái vừa vỗ tay vừa tinh quái nói ‘mẹ đừng nóng, mẹ đừng nóng’.
Đây là muốn bức người ta tức chết!
“Mày cút đi cho tao, cái nhà này không quen có mày, mày không cần phải ở về cái nhà này.” Trịnh Quyên chỉ vào cửa quát Nam Chi, giọng nói vô cùng bén nhọn, biểu cảm dữ tợn.
Thiện Dương lập tức nói với Nam Chi: “Chị, chị mau xin lỗi mẹ đi.”
Dù đúng sai ra sao, chị cứ xin lỗi trước là được.
Nam Chi cũng không phản kháng, cho dù Trịnh Quyên có sai thì lỗi cũng là của người khác, có tranh cãi với bà cũng vô dụng.
Nam Chi chỉ có thể co được duỗi được, “Con xin lỗi mẹ, là con sai, con không nên nói như vậy, con xin lỗi.”
“Mẹ đừng tức giận, cho dù mẹ có bất tài đến đâu thì mẹ vẫn là mẹ của con, đây là điều mà cả đời cũng không thể thay đổi được.”
“Cho dù con có ngốc đến thế nào đi nữa, thì con vẫn luôn là con gái của mẹ.”
Thiện Dương:..........
Trịnh Quyên theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để đánh người, đây mà là xin lỗi sao, căn bản không phải xin lỗi, đây là khiêu khích!
Nam Chi lập tức xoay người đi lên lầu, ‘bành’ một tiếng đóng cửa lại.
Trịnh Quyên thấy đầu sỏ gây tội đã chạy mất, nói với Thiện Dương: “Mày nhìn chị mày đi, nhìn nó đi, mày đừng học theo chị của mày, mày phải chăm chỉ học tập, tương lai có tiền đồ rồi, xem chị gái mày có tới nịnh bợ mày hay không.”
“Mày là đứa trẻ nghe lời, đừng trở thành loại người như chị gái mày.”
Thiện Dương gật đầu, “Con biết rồi, mẹ.” Nhưng trong ánh mắt Thiện Dương chỉ có bóng tối sâu thẳm, không có ánh sáng, có đôi khi hắn thật sự không hiểu, cũng không muốn hiểu, cho dù là người thân, cũng không thể bước vào trái tim đi.
Thiện Dương chỉ có thể thở dài.
Thiện Dương trở về phòng mình, nhìn thấy chị gái đang ở trong phòng hắn, Thiện Dương buông cặp sách xuống, hỏi: “Chị ở đây làm gì vậy?”
Nam Chi nói: “Chị sợ em đau lòng, nên tới đây nói chuyện với em.”
Em trai cô là người tốt như vậy, có chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng, như vậy sẽ không thể vui vẻ.
Nam Chi hỏi: “Em trai, em thích chơi trò gì, chị đều có thể chơi cùng em, bóng rổ, trốn tìm?”
Thiện Dương: “Chị, em không còn là trẻ con nữa.” Hắn đã sắp lên cao trung rồi.
Nam Chi không thèm để ý nói: “Có sao đâu, muốn chơi thì chơi thôi, chẳng lẽ làm người lớn rồi sẽ không chơi trò chơi sao?”
“Em trai, em có muốn chơi trò kích thích một chút không?”
Thiện Dương hỏi: “Trò kích thích gì?”
Thiện Dương yên lặng lui về phía sau hai bước, bọn họ chính là chị em ruột nha!
Nam Chi không hề nhận ra, cô tới gần Thiện Dương, Thiện Dương lập tức nói: “Chị đứng ở đó nói chuyện đi.”
Nam Chi ồ một tiếng, nói với em trai: “Chị muốn tống Hứa Lạc vào tù.”
Thiện Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại hỏi: “Chị muốn làm gì, chị không được làm bậy mà đi lột da hổ đâu, tên Hứa Lạc kia cũng không phải người tốt gì.”
Hứa Lạc bây giờ là gây rối nhỏ, nếu làm to chuyện, sẽ thật sự có án mạng.
Rất loạn.
Chọc tới loại người như Hứa Lạc, đó chính là dính phải cục phân chó mãi không thể rửa sạch mùi thối, vừa đen đủi vừa kinh tởm, nói không chừng đến mạng cũng không còn.”
“Một ngày nào đó trong tương lai, giống như một đứa trẻ được thụ thai bằng cách nhân tạo, đứa trẻ chính là bản thân đứa trẻ, không thuộc về ai, bây giờ đứa trẻ cần bụng mẹ để chui ra, mỗi người đều có cuộc đời của riêng mình.”
Nam Chi căn bản không hiểu!
Nhưng ôm mẹ thật sự rất ấm áp.
Bây giờ, Nam Chi đã biết, có rất nhiều cha mẹ không coi con mình là một con người, đó chỉ là những con búp bê để bọn họ tùy ý đùa nghịch mà thôi.
Đem tâm huyết của mình dồn vào búp bê, biến búp bê trở thành con búp bê đẹp đẽ nhất.
Có người may mắn, cũng có người gặp bất hạnh.
Nam Chi cảm thấy mình là may mắn, gặp được cha mẹ tốt, nhưng lại là bất hạnh vì phải chết sớm, bây giờ cô muốn gặp lại cặp cha mẹ này.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nói lấy một câu là có ý gì?” Trịnh Quyên nhìn Nam Chi không nói một lời, “Mày đang chống đối tao sao?”
Nam Chi bị véo tai thật sự rất đau, liên tục nói: “Mẹ muốn con nói cái gì?”
Căn bản không biết bà muốn nghe cái gì.
Cũng không biết tại sao bà lại đột nhiên nổi giận, bà muốn nổi giận thì cứ nổi giận đi, nhưng tại sao bà lại véo lỗ tai ta.
Đúng là làm người ta khó chịu.
Trịnh Quyên nghe xong lời này, lại càng tức giận, nói thẳng: “Tao nói với mày nhiều như vậy, mày không nghe lọt được một câu nào sao, mày coi lời tao nói là gió thoảng bên tai sao?”
“Mày nói xem tại sao mày lại không nghe lời như vậy, tại sao mày không lấy cái chết ra mà tạ tội đi, cái nhà này đã bị mày biến thành như vậy, tại sao mày còn không biết xấu hổ mà trở về, không biết xấu hổ mà sống.”
“Mày chính là đến để đòi nợ, chắc kiếp trước tao phải thiếu nợ mày, kiếp này mới có thể sinh ra mày.”
“Đi trêu chọc phải loại người không đứng đắn.”
Trịnh Quyên vừa mở miệng chính là oán giận, thậm chí còn oán độc mà nguyền rủa, rủa con gái mình chết đi.
Bởi vì trước cửa nhà luôn bị người ta đổ rác thải, cả căn nhà thoang thoảng một mùi hôi thối, ngay cả bán cũng không thể bán được.
Tuy rằng Trịnh Quyên không muốn bán căn nhà, nhưng không bán và không bán được có khoảng cách rất lớn.
Nam Chi mới không đi chết đâu, dù sao thì Trịnh Quyên có nói cái gì, cô cũng đều tụng không nghe, không nghe.
Đây không phải là thảo luận, mà là phát tiết cảm xúc.
Tại sao bà chỉ mắng ta mà không tìm cách giải quyết vấn đề đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần giải quyết vấn đề, bà sẽ không cần phải tức giận nữa, nhưng mà bà chính là mặc kệ, ngày nào cũng chỉ biết tức giận, tức giận cũng không thể giải quyết vấn đề nha.
Trịnh Quyên trực tiếp nói với Nam Chi: “Mày đừng trọ ở trường nữa, về nhà ở đi, tao ngày nào cũng nhìn mày chằm chằm, mày còn có thể câu dẫn người không đứng đắn, bây giờ ở trong trường, không có người quản mày, mày còn không lên trời luôn sao.”
Nam Chi cũng nói thẳng: “Mẹ tự quản bản thân mình là được, chuyện của mình mẹ còn không xử lý được, mẹ quản con làm gì, chồng mẹ muốn ly hôn với mẹ, mẹ ngay đến cả một công việc cũng không có, chồng mẹ bây giờ cũng không đi tìm việc làm, chỉ nhốt mình trong nhà, mẹ định mặc kệ sao?”
Nam Chi trực tiếp đâm vào chỗ đau nhất của Trịnh Quyên, ở trọ trong trường rất tốt nha, tại sao phải trở về nhà nghe Trịnh Quyên nói cái gì mà tao sẽ không để yên cho mày, hơn nữa ngày nào cũng chỉ nói mấy câu như vậy.
“Mày, mày…….” Trịnh Quyên tức giận đến mức mặt mũi đỏ tím như gan heo, ngón tay chỉ vào Nam Chi cũng run rẩy, “Mày, mày đúng là cái đồ không có lương tâm, tao là mẹ mày, tao sinh ra mày.”
“Mày ghét bỏ tao không có bản lĩnh, được rồi, mày đi tìm người nào có bản lĩnh làm mẹ mày đi, người mẹ không có bản lĩnh như tao không xứng có đứa con gái như mày.”
“Ai nha, ai nha……” Nam Chi vỗ tay, “Mẹ đừng nóng, mẹ đừng nóng, một người mẹ không có bản lĩnh như mẹ chỉ có thể có được một đứa con gái bất tài như con mà thôi, mẹ muốn một đứa con gái có tiền đồ, mẹ đi mà tìm con gái có tiền đồ đi.”
Trẻ con giỏi nhất là cái gì, chính là bi bô tập nói!
Ngày nào cũng chỉ biết mắng ta không có tiền đồ, đầu óc ngu ngốc.
Đến phiên bà thì chính là, tao là mẹ mày, mày muốn có một người mẹ có bản lĩnh, thì mày đi tìm người khác đi.
Nếu có thể tìm người khác, ta đã sớm đi tìm rồi.
Người lớn biết đây là chuyện không thể nào, cho nên mới luôn nói như vậy.
Trịnh Quyên nói cái gì, Nam Chi cũng nói cái đó.
Nhưng phản ứng của Trịnh Quyên rất lớn nha!
Thật sự nổi giận.
Chắc là đã mạo phạm tới quyền uy của bậc phụ huynh rồi đi.
Thiện Dương vừa về đến nhà đã nhìn thấy chị gái vừa vỗ tay vừa tinh quái nói ‘mẹ đừng nóng, mẹ đừng nóng’.
Đây là muốn bức người ta tức chết!
“Mày cút đi cho tao, cái nhà này không quen có mày, mày không cần phải ở về cái nhà này.” Trịnh Quyên chỉ vào cửa quát Nam Chi, giọng nói vô cùng bén nhọn, biểu cảm dữ tợn.
Thiện Dương lập tức nói với Nam Chi: “Chị, chị mau xin lỗi mẹ đi.”
Dù đúng sai ra sao, chị cứ xin lỗi trước là được.
Nam Chi cũng không phản kháng, cho dù Trịnh Quyên có sai thì lỗi cũng là của người khác, có tranh cãi với bà cũng vô dụng.
Nam Chi chỉ có thể co được duỗi được, “Con xin lỗi mẹ, là con sai, con không nên nói như vậy, con xin lỗi.”
“Mẹ đừng tức giận, cho dù mẹ có bất tài đến đâu thì mẹ vẫn là mẹ của con, đây là điều mà cả đời cũng không thể thay đổi được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho dù con có ngốc đến thế nào đi nữa, thì con vẫn luôn là con gái của mẹ.”
Thiện Dương:..........
Trịnh Quyên theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để đánh người, đây mà là xin lỗi sao, căn bản không phải xin lỗi, đây là khiêu khích!
Nam Chi lập tức xoay người đi lên lầu, ‘bành’ một tiếng đóng cửa lại.
Trịnh Quyên thấy đầu sỏ gây tội đã chạy mất, nói với Thiện Dương: “Mày nhìn chị mày đi, nhìn nó đi, mày đừng học theo chị của mày, mày phải chăm chỉ học tập, tương lai có tiền đồ rồi, xem chị gái mày có tới nịnh bợ mày hay không.”
“Mày là đứa trẻ nghe lời, đừng trở thành loại người như chị gái mày.”
Thiện Dương gật đầu, “Con biết rồi, mẹ.” Nhưng trong ánh mắt Thiện Dương chỉ có bóng tối sâu thẳm, không có ánh sáng, có đôi khi hắn thật sự không hiểu, cũng không muốn hiểu, cho dù là người thân, cũng không thể bước vào trái tim đi.
Thiện Dương chỉ có thể thở dài.
Thiện Dương trở về phòng mình, nhìn thấy chị gái đang ở trong phòng hắn, Thiện Dương buông cặp sách xuống, hỏi: “Chị ở đây làm gì vậy?”
Nam Chi nói: “Chị sợ em đau lòng, nên tới đây nói chuyện với em.”
Em trai cô là người tốt như vậy, có chuyện gì cũng chỉ biết giấu trong lòng, như vậy sẽ không thể vui vẻ.
Nam Chi hỏi: “Em trai, em thích chơi trò gì, chị đều có thể chơi cùng em, bóng rổ, trốn tìm?”
Thiện Dương: “Chị, em không còn là trẻ con nữa.” Hắn đã sắp lên cao trung rồi.
Nam Chi không thèm để ý nói: “Có sao đâu, muốn chơi thì chơi thôi, chẳng lẽ làm người lớn rồi sẽ không chơi trò chơi sao?”
“Em trai, em có muốn chơi trò kích thích một chút không?”
Thiện Dương hỏi: “Trò kích thích gì?”
Thiện Dương yên lặng lui về phía sau hai bước, bọn họ chính là chị em ruột nha!
Nam Chi không hề nhận ra, cô tới gần Thiện Dương, Thiện Dương lập tức nói: “Chị đứng ở đó nói chuyện đi.”
Nam Chi ồ một tiếng, nói với em trai: “Chị muốn tống Hứa Lạc vào tù.”
Thiện Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại hỏi: “Chị muốn làm gì, chị không được làm bậy mà đi lột da hổ đâu, tên Hứa Lạc kia cũng không phải người tốt gì.”
Hứa Lạc bây giờ là gây rối nhỏ, nếu làm to chuyện, sẽ thật sự có án mạng.
Rất loạn.
Chọc tới loại người như Hứa Lạc, đó chính là dính phải cục phân chó mãi không thể rửa sạch mùi thối, vừa đen đủi vừa kinh tởm, nói không chừng đến mạng cũng không còn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro