Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Ánh Trăng Sáng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nói đúng, chị sẽ chăm chỉ học tập, nỗ lực vào đại học.”
Thiện Dương gật đầu, “Như vậy mới đúng, chúng ta không thể đối đầu với bọn người Hứa Lạc.”
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Chị nghe lời em.” Sau đó ra khỏi phòng.
Thiện Dương không yên tâm, còn đi theo Nam Chi nói: “Chị, ngàn vạn lần đừng xúc động, đừng lấy thân mình ra mạo hiểm, chị không thể chơi được với loại người như Hứa Lạc đâu.”
Dù sao thì ở trong lòng Thiện Dương, chị gái chỉ là một cô gái đơn thuần, đối mặt với một nam sinh như Hứa Lạc, nhất định sẽ chịu thiệt.
Cho dù sức lực của cô có lớn, nhưng chỉ dựa vào sức lực căn bản không đủ dùng.
Nam Chi gật đầu, “Chị nghe lời em, em yên tâm, chị sẽ không làm bậy đâu.”
Quả thực không nên liên lụy tới Thiện Dương.
Lúc này Thiện Dương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên mặt một phen.
Trịnh Quyên nhìn thấy con trai đi theo con gái, cảm thấy rất không hài lòng, gọi Thiện Dương tới trước mặt nói: “Mày đừng đi theo chị gái mày, nó là một đứa không có tiền đồ, không được để nó dạy hư, mày phải chăm chỉ học tập, ngàn vạn lần không được học theo nó.”
Thiện Dương cũng không hề vì được cha mẹ thiên vị mà cảm thấy vui vẻ, chỉ có một chút cảm giác ngột ngạt hít thở không thông, hắn trầm mặc không nói gì, Trịnh Quyên thúc giục nói: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày đừng có đùa giỡn với chị gái mày, mày cũng muốn biến thành loại người như chị gái mày sao?”
Thiện Dương nói: “Con biết rồi.”
Nếu Thiện Tĩnh là con của gia đình khác thì cũng thôi đi, nhưng Thiện Tĩnh là con gái của bà, là chị gái của hắn, Trịnh Quyên lại nói hắn không được đến gần hay thân thiết với chị gái.
Đây là cái gì vậy!
Chẳng lẽ làm như vậy mới là bình thường, mà suy nghĩ của hắn là không bình thường.
Thiện Dương cũng hiểu rõ, trước mặt mẹ không thể tới gần chị gái, bởi vì mẹ sẽ tức giận.
Làm thế nào mà có chuyện này?
Tiền đồ, tiền đồ cái gì, phải là cái dạng gì mới được xem là có tiền đồ.
Thiện Dương cũng không vì được mà khích lệ mà vui vẻ, chỉ có mê mang, bởi vì hắn không biết phải là cái dạng gì mới được xem là có tiền đồ, thành tích tốt, hay là vô cùng, vô cùng tốt?
Nhưng mà ai có thể đảm bảo rằng thành tích của mình sẽ luôn đứng đầu, một khi thành tích của hắn giảm sút, ở trong lòng Trịnh Quyên, hắn sẽ là một kẻ vô giá trị.
Cho nên, nghe lời Trịnh Quyên, chỉ dẫn tới bất hạnh mà thôi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị bà từ bỏ, bị bà vứt bỏ.
Mà đến cả nguyên nhân cũng không biết, chỉ biết bản thân mình đã bị vứt bỏ.
Thiện Dương sẽ không giống chị gái mà lao vào như bò húc, dùng sừng tấn công, không cần thiết, quá lãng phí sức lực.
Sau khi Thiện Thành mất việc, tiêu chuẩn đồ ăn trong nhà rơi xuống một đường thẳng tắp, một món ăn ngon cũng không có, Thiện Thành theo bản năng bắt đầu bắt lỗi, nhưng đều bị Trịnh Quyên đáp trả trở về.
Một người đàn ông như anh không đi làm kiếm tiền, còn ghét bỏ đồ ăn không ngon, được rồi, cứ đưa nhiều tiền đây, sẽ có đồ ăn ngon, tôi sẽ cung cấp đủ thịt cá cao cấp cho anh.
Trong giọng nói của Trịnh Quyên đầy vẻ khinh thường, hạ bệ người khác, đúng là một kẻ vô dụng, một kẻ vô dụng không nên kết hôn sinh con, làm liên lụy tới người khác.
Thiện Thành bị châm chọc đến tức giận, “Cô tốt đẹp như vậy tại sao lại gả cho tôi, cô châm chọc tôi, có phải cô nghĩ mình rất có mặt mũi hay không.”
“Cô hạ thấp tôi, cô liền có mặt mũi, bây giờ tôi đúng là không thể kiếm tiền đấy, trước kia khi tôi còn có thể kiếm tiền, nhìn bộ dạng của cô xem, bây giờ tôi không kiếm tiền được nữa, cô lập tức trở mặt vô tình, cô đúng là con chó cái tàn nhẫn.”
“Tôi liên lụy cô, nhưng là cô không ly hôn với tôi nha, không ly hôn, ngày nói cũng chỉ biết nói tôi liên lụy cô, nếu ly hôn, tôi sẽ không liên lụy tới cô nữa, ly hôn đi!”
Trịnh Quyên nắm chặt đũa, hít sâu mấy lần, không nói gì.
Nhưng nhìn thấy Nam Chi chỉ biết vùi đầu ăn uống, tức khắc nói: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.”
Nam Chi lại càng ăn nhanh hơn, không thèm nhìn Trịnh Quyên lấy một cái, Trịnh Quyên thấy vậy, chỉ có thể giận dỗi, ôm ngực kêu ai da ai da, cũng chỉ có Thiện Dương nói một câu, mẹ đừng tức giận, còn những người khác đều vô cùng lạnh nhạt.
Giống như đang sống trong hầm mộ, hoàn toàn không có hơi ấm của con người.
Buổi tối, mọi người đều đã đi ngủ, Nam Chi một mình ra ngoài, đi theo phía sau Hứa Lạc.
Người như Hứa Lạc, buổi mới mới là thời gian làm việc, có rất nhiều chuyện cần bóng đêm che giấu.
Nam Chi tưởng tượng mình là một gốc cây thực vật không có cảm giác tồn tại, cũng không thể nhìn chằm chằm vào Hứa Lạc, bằng không Hứa Lạc sẽ cảm nhận được.
Hứa Lạc đi thẳng vào căn phòng nhỏ trong cùng của quán bar, Nam Chi không biết bọn họ đang làm gì bên trong, chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.
Hệ thống theo dõi một lúc rồi nói: “Là đang giao dịch chút đồ.”
Nam Chi hỏi: “Là thứ gì nha?”
Hệ thống: “Đồ vi phạm pháp luật.”
Nam Chi ồ một tiếng, một lát sau mới phản ứng lại, “Là cái loại đồ đó sao?”
Hệ thống khẳng định: “Đúng vậy.”
Nam Chi lập tức nói: “Vậy ta có thể báo cảnh sát không?”
Hệ thống nói: “Không kịp nữa rồi, giao dịch của bọn họ đã sắp kết thúc.”
Thời đại bây giờ còn chưa có hệ thống Sky Eye*, cameras cũng không có nhiều, căn bản chưa phổ biến, an ninh cũng không quá tốt, cho nên mới tồn tại nhiều loại người như Hứa Lạc như vậy.
(*Sky Eye: Hệ thống giám sát thông tin liên lạc vệ tinh.)
Nam Chi lập tức nói: “Ca ca, bây giờ ngươi giúp ta báo cảnh sát đi, bọn họ sẽ không kịp trở tay, không có thời gian giấu đồ đâu, hì hì…….”
Bộ dạng cười hì hì, đúng là tràn ngập niềm vui ngây thơ chất phác của trẻ con.
Hệ thống: “…… Được!”
Nam Chi đợi trong một góc tối bên ngoài quán bar, nhìn thấy Hứa Lạc đi ra, lại đi theo.
Cảnh sát bên này nhận được cuộc gọi báo án, là của một số lạ, giọng nói đã qua xử lý, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng mặc kệ là thật hay giả, cũng phải đến một chuyến, dù sao thì địa chỉ cũng được nói rất rõ ràng.
Lần này Hứa Lạc lại gặp một ai đó, hắn đưa ra một cuốn sổ, không biết bên trong viết cái gì, nhìn qua có vẻ thần thần bí bí.
Người giao dịch với Hứa Lạc, là một người rất cao to, cao hơn Hứa Lạc nhiều.
Phản ứng đầu tiên của Nam Chi chính là, đây là người nước ngoài sao, cao như vậy.
Hứa Lạc vậy mà lại có qua lại với người nước ngoài.
Chẳng trách sau này hắn có thể ra nước ngoài, rửa tay qua chậu vàng mà ra nước ngoài, mấy chuyện Hứa Lạc làm, có thế nào cũng sẽ bị thanh toán, nhưng Hứa Lạc lại thoát được.
Bây giờ hắn đã có liên hệ với người nước ngoài rồi?
Nam Chi khẽ meo meo tiến sát vào vách tường, duỗi dài lổ tai nghe xem bọn họ đang nói cái gì.
Ở lúc cô tập trung, trên đầu Nam Cho mọc ra một chiếc lá màu trắng, rất nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong đêm tối.
Hệ thống nhìn thấy, nhướng nhướng mày, cô dung hợp với hoa lan u minh nhanh tới vậy sao?
Nam Chi mơ hồ nghe được thanh âm truyền đến từ trong gió, “Lần này là bản đồ địa hình.”
Đây là giọng của Hứa Lạc, lại nghe thấy Hứa Lạc nói: “Anh nói có thể đưa cha nuôi của tôi ra ngoài sao, thật sự có thể sao?”
“Có thể.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói rất kỳ lạ, cô càng thêm khẳng định đây là người nước ngoài.
Nam Chi nắm chặt nắm đấm, đối phó với một mình Hứa Lạc đã khó khăn, nếu Hứa Lạc lại đưa cha nuôi của hắn ra ngoài, vậy phải làm sao bây giờ, cha nuôi của Hứa Lạc chính là một kẻ tàn nhẫn độc ác.
Em trai sẽ gặp nguy hiểm.
Cần phải tống Hứa Lạc vào tù đi giẫm máy may càng nhanh càng tốt, không giẫm máy may đến độ tóe lửa là không được.
Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nói đúng, chị sẽ chăm chỉ học tập, nỗ lực vào đại học.”
Thiện Dương gật đầu, “Như vậy mới đúng, chúng ta không thể đối đầu với bọn người Hứa Lạc.”
Nam Chi ngoan ngoãn gật đầu, “Chị nghe lời em.” Sau đó ra khỏi phòng.
Thiện Dương không yên tâm, còn đi theo Nam Chi nói: “Chị, ngàn vạn lần đừng xúc động, đừng lấy thân mình ra mạo hiểm, chị không thể chơi được với loại người như Hứa Lạc đâu.”
Dù sao thì ở trong lòng Thiện Dương, chị gái chỉ là một cô gái đơn thuần, đối mặt với một nam sinh như Hứa Lạc, nhất định sẽ chịu thiệt.
Cho dù sức lực của cô có lớn, nhưng chỉ dựa vào sức lực căn bản không đủ dùng.
Nam Chi gật đầu, “Chị nghe lời em, em yên tâm, chị sẽ không làm bậy đâu.”
Quả thực không nên liên lụy tới Thiện Dương.
Lúc này Thiện Dương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên mặt một phen.
Trịnh Quyên nhìn thấy con trai đi theo con gái, cảm thấy rất không hài lòng, gọi Thiện Dương tới trước mặt nói: “Mày đừng đi theo chị gái mày, nó là một đứa không có tiền đồ, không được để nó dạy hư, mày phải chăm chỉ học tập, ngàn vạn lần không được học theo nó.”
Thiện Dương cũng không hề vì được cha mẹ thiên vị mà cảm thấy vui vẻ, chỉ có một chút cảm giác ngột ngạt hít thở không thông, hắn trầm mặc không nói gì, Trịnh Quyên thúc giục nói: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày đừng có đùa giỡn với chị gái mày, mày cũng muốn biến thành loại người như chị gái mày sao?”
Thiện Dương nói: “Con biết rồi.”
Nếu Thiện Tĩnh là con của gia đình khác thì cũng thôi đi, nhưng Thiện Tĩnh là con gái của bà, là chị gái của hắn, Trịnh Quyên lại nói hắn không được đến gần hay thân thiết với chị gái.
Đây là cái gì vậy!
Chẳng lẽ làm như vậy mới là bình thường, mà suy nghĩ của hắn là không bình thường.
Thiện Dương cũng hiểu rõ, trước mặt mẹ không thể tới gần chị gái, bởi vì mẹ sẽ tức giận.
Làm thế nào mà có chuyện này?
Tiền đồ, tiền đồ cái gì, phải là cái dạng gì mới được xem là có tiền đồ.
Thiện Dương cũng không vì được mà khích lệ mà vui vẻ, chỉ có mê mang, bởi vì hắn không biết phải là cái dạng gì mới được xem là có tiền đồ, thành tích tốt, hay là vô cùng, vô cùng tốt?
Nhưng mà ai có thể đảm bảo rằng thành tích của mình sẽ luôn đứng đầu, một khi thành tích của hắn giảm sút, ở trong lòng Trịnh Quyên, hắn sẽ là một kẻ vô giá trị.
Cho nên, nghe lời Trịnh Quyên, chỉ dẫn tới bất hạnh mà thôi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị bà từ bỏ, bị bà vứt bỏ.
Mà đến cả nguyên nhân cũng không biết, chỉ biết bản thân mình đã bị vứt bỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiện Dương sẽ không giống chị gái mà lao vào như bò húc, dùng sừng tấn công, không cần thiết, quá lãng phí sức lực.
Sau khi Thiện Thành mất việc, tiêu chuẩn đồ ăn trong nhà rơi xuống một đường thẳng tắp, một món ăn ngon cũng không có, Thiện Thành theo bản năng bắt đầu bắt lỗi, nhưng đều bị Trịnh Quyên đáp trả trở về.
Một người đàn ông như anh không đi làm kiếm tiền, còn ghét bỏ đồ ăn không ngon, được rồi, cứ đưa nhiều tiền đây, sẽ có đồ ăn ngon, tôi sẽ cung cấp đủ thịt cá cao cấp cho anh.
Trong giọng nói của Trịnh Quyên đầy vẻ khinh thường, hạ bệ người khác, đúng là một kẻ vô dụng, một kẻ vô dụng không nên kết hôn sinh con, làm liên lụy tới người khác.
Thiện Thành bị châm chọc đến tức giận, “Cô tốt đẹp như vậy tại sao lại gả cho tôi, cô châm chọc tôi, có phải cô nghĩ mình rất có mặt mũi hay không.”
“Cô hạ thấp tôi, cô liền có mặt mũi, bây giờ tôi đúng là không thể kiếm tiền đấy, trước kia khi tôi còn có thể kiếm tiền, nhìn bộ dạng của cô xem, bây giờ tôi không kiếm tiền được nữa, cô lập tức trở mặt vô tình, cô đúng là con chó cái tàn nhẫn.”
“Tôi liên lụy cô, nhưng là cô không ly hôn với tôi nha, không ly hôn, ngày nói cũng chỉ biết nói tôi liên lụy cô, nếu ly hôn, tôi sẽ không liên lụy tới cô nữa, ly hôn đi!”
Trịnh Quyên nắm chặt đũa, hít sâu mấy lần, không nói gì.
Nhưng nhìn thấy Nam Chi chỉ biết vùi đầu ăn uống, tức khắc nói: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn.”
Nam Chi lại càng ăn nhanh hơn, không thèm nhìn Trịnh Quyên lấy một cái, Trịnh Quyên thấy vậy, chỉ có thể giận dỗi, ôm ngực kêu ai da ai da, cũng chỉ có Thiện Dương nói một câu, mẹ đừng tức giận, còn những người khác đều vô cùng lạnh nhạt.
Giống như đang sống trong hầm mộ, hoàn toàn không có hơi ấm của con người.
Buổi tối, mọi người đều đã đi ngủ, Nam Chi một mình ra ngoài, đi theo phía sau Hứa Lạc.
Người như Hứa Lạc, buổi mới mới là thời gian làm việc, có rất nhiều chuyện cần bóng đêm che giấu.
Nam Chi tưởng tượng mình là một gốc cây thực vật không có cảm giác tồn tại, cũng không thể nhìn chằm chằm vào Hứa Lạc, bằng không Hứa Lạc sẽ cảm nhận được.
Hứa Lạc đi thẳng vào căn phòng nhỏ trong cùng của quán bar, Nam Chi không biết bọn họ đang làm gì bên trong, chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ.
Hệ thống theo dõi một lúc rồi nói: “Là đang giao dịch chút đồ.”
Nam Chi hỏi: “Là thứ gì nha?”
Hệ thống: “Đồ vi phạm pháp luật.”
Nam Chi ồ một tiếng, một lát sau mới phản ứng lại, “Là cái loại đồ đó sao?”
Hệ thống khẳng định: “Đúng vậy.”
Nam Chi lập tức nói: “Vậy ta có thể báo cảnh sát không?”
Hệ thống nói: “Không kịp nữa rồi, giao dịch của bọn họ đã sắp kết thúc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời đại bây giờ còn chưa có hệ thống Sky Eye*, cameras cũng không có nhiều, căn bản chưa phổ biến, an ninh cũng không quá tốt, cho nên mới tồn tại nhiều loại người như Hứa Lạc như vậy.
(*Sky Eye: Hệ thống giám sát thông tin liên lạc vệ tinh.)
Nam Chi lập tức nói: “Ca ca, bây giờ ngươi giúp ta báo cảnh sát đi, bọn họ sẽ không kịp trở tay, không có thời gian giấu đồ đâu, hì hì…….”
Bộ dạng cười hì hì, đúng là tràn ngập niềm vui ngây thơ chất phác của trẻ con.
Hệ thống: “…… Được!”
Nam Chi đợi trong một góc tối bên ngoài quán bar, nhìn thấy Hứa Lạc đi ra, lại đi theo.
Cảnh sát bên này nhận được cuộc gọi báo án, là của một số lạ, giọng nói đã qua xử lý, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng mặc kệ là thật hay giả, cũng phải đến một chuyến, dù sao thì địa chỉ cũng được nói rất rõ ràng.
Lần này Hứa Lạc lại gặp một ai đó, hắn đưa ra một cuốn sổ, không biết bên trong viết cái gì, nhìn qua có vẻ thần thần bí bí.
Người giao dịch với Hứa Lạc, là một người rất cao to, cao hơn Hứa Lạc nhiều.
Phản ứng đầu tiên của Nam Chi chính là, đây là người nước ngoài sao, cao như vậy.
Hứa Lạc vậy mà lại có qua lại với người nước ngoài.
Chẳng trách sau này hắn có thể ra nước ngoài, rửa tay qua chậu vàng mà ra nước ngoài, mấy chuyện Hứa Lạc làm, có thế nào cũng sẽ bị thanh toán, nhưng Hứa Lạc lại thoát được.
Bây giờ hắn đã có liên hệ với người nước ngoài rồi?
Nam Chi khẽ meo meo tiến sát vào vách tường, duỗi dài lổ tai nghe xem bọn họ đang nói cái gì.
Ở lúc cô tập trung, trên đầu Nam Cho mọc ra một chiếc lá màu trắng, rất nhỏ, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trong đêm tối.
Hệ thống nhìn thấy, nhướng nhướng mày, cô dung hợp với hoa lan u minh nhanh tới vậy sao?
Nam Chi mơ hồ nghe được thanh âm truyền đến từ trong gió, “Lần này là bản đồ địa hình.”
Đây là giọng của Hứa Lạc, lại nghe thấy Hứa Lạc nói: “Anh nói có thể đưa cha nuôi của tôi ra ngoài sao, thật sự có thể sao?”
“Có thể.” Người đàn ông lên tiếng, giọng nói rất kỳ lạ, cô càng thêm khẳng định đây là người nước ngoài.
Nam Chi nắm chặt nắm đấm, đối phó với một mình Hứa Lạc đã khó khăn, nếu Hứa Lạc lại đưa cha nuôi của hắn ra ngoài, vậy phải làm sao bây giờ, cha nuôi của Hứa Lạc chính là một kẻ tàn nhẫn độc ác.
Em trai sẽ gặp nguy hiểm.
Cần phải tống Hứa Lạc vào tù đi giẫm máy may càng nhanh càng tốt, không giẫm máy may đến độ tóe lửa là không được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro