Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Cuốn Sách
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi nhận được một chiếc vòng cổ bằng đá quý, lập tức đeo lên cổ gấu bông nhỏ, nói: “Gấu bông nhỏ, gấu bông nhỏ, em sẽ sớm nói chuyện được thôi.”
Hệ thống:……
Cũng chưa chắc đâu.
Loại đồ hào nhoáng vô dụng này, có rất ít người đổi, thúc đẩy quá trình tụ linh cũng có tỷ lệ nhất định.
Hơn nữa, tụ linh cho một vật chết, có ý nghĩa gì đâu.
Nhưng đồ đều đã mua, hệ thống cũng sẽ không nói ra mấy câu mất hứng như vậy, tiền đã tiêu, ít nhất phải tiêu một cách vui vẻ, cũng coi như là cứu vãn một chút tổn thất.
Nam Chi giao lưu với gấu bông nhỏ một hồi, nói với hệ thống: “Ca ca, ngươi trông như thế nào?”
Hệ thống nói: “Ta cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi, không có gì đẹp đâu.”
Nam Chi lập tức nói: “Ta muốn nhìn sách, ta chưa từng thấy sách biết nói bao giờ, ca ca, ngươi cũng quá thần kỳ, ngươi cũng là một cái kỳ tích.”
Hệ thống:……
Ngày nào cũng được vuốt mông ngựa, đúng là thần kỳ nhỉ?
Miệng đứa nhỏ này giống như được tẩm mật vậy, đều là lời ngon tiếng ngọt.
Còn nhỏ đã như vậy, trưởng thành rồi còn như thế nào nữa!
Còn không phải là dùng lời ngon tiếng ngọt bao phủ lấy người ta sao.
Trước mặt Nam Chi chậm rãi xuất hiện một cuốn sách, đó là một cuốn sách làm bằng giấy kraft, mang theo một loại cảm giác dày nặng khó giải thích, thậm chí còn có một loại cảm giác thần thánh.
Nam Chi bị hấp dẫn, vươn tay muốn sờ, nhưng tay lại xuyên qua cuốn sách, Nam Chi lập tức nói: “Ca ca, ta không sờ được ngươi.”
Hệ thống: “Đây là hình dáng của ta, ngươi không sờ được ta đâu, ta không có ở trước mặt ngươi.”
Nam Chi ồ một tiếng, có chút thất vọng nói: “Ta muốn sờ ca ca, rất muốn sờ.”
Hệ thống:……
Cũng không cần phải như thế.
Nam Chi lại hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy ca ca, ta có thể xem qua ngươi một chút không, ta muốn biết bên trong ngươi có cái gì?”
Hệ thống chỉ nói: “Được, chỉ cần ngươi có thể mở ra, sử dụng thần lực ấy.”
Các xúc tua lực tinh thần của Nam Chi lập tức vươn tới cuốn sách, nhưng vừa mới chạm vào cuốn sách, tầm mắt đã trở nên tối sầm, mắt nổi đầy sao.
Nam Chi ôm đầu, khó chịu nói: “Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hệ thống cười nói: “Lực tinh thần của ngươi không đủ để lật dở ta.”
Nam Chi tràn đầy tự tin nói: “Ta nhất định sẽ nỗ lực, sẽ có ngày ta lật dở ngươi từ đầu tới cuối một lượt.”
Hệ thống: “Ngươi cố lên đi.”
Nam Chi ngáp một cái, cảm giác mệt mỏi dâng lên, cô ôm gấu bông nhỏ đi ngủ.
Hình chiếu cuốn sách dần dần biến mất, toàn bộ không gian hệ thống thật yên tĩnh, chim hót líu lo ngoài cửa sổ, ong bướm bay lượn, bình thản yên bình.
Dưới âm thanh rất nhỏ như vậy, Nam Chi chìm vào giấc ngủ sâu.
Gấu bông nhỏ nằm trong ngực Nam Chi, trên cổ đeo một chuỗi đá quý, nhìn có chút buồn cười, đá quý kia tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đôi mắt làm bằng nhựa của gấu bông nhỏ như ngưng tụ ánh sáng, khiến đôi mắt nhựa trông càng đen hơn, càng có thêm cảm giác thâm thúy.
Ngực gấu bông nhỏ phập phồng yếu ớt, nhưng rất nhanh đã yên lặng trở lại, không còn động tĩnh.
Nam Chi tỉnh dậy, chỉnh trang lại quần áo và vòng cổ cho gấu bông nhỏ một chút, đột nhiên nói với hệ thống: “Ca ca, ta muốn nuôi thật nhiều cừu nhỏ.”
Mặt cỏ rộng như vậy, lại quá trống trải, thiếu đồ bên trên, nếu có từng đàn từng đàn cừu trắng, giống như những đám mây trên bầu trời, từng đàn từng đàn, sẽ đẹp tới cỡ nào nha!
“Ca ca, ca ca, ta còn muốn ngựa, ta muốn cưỡi ngựa.”
“Ca ca, ca ca, ta còn muốn bò, thổi sáo chăn bò, rất tuyệt nha!”
Nam Chi tuôn ra một tràng.
Hệ thống chỉ nói: “Ngươi thích là được.”
Nam Chi vui vẻ một lúc, đột nhiên lại trầm xuống, “Ca ca, ca ca, khi nào thì ta mới có thể gặp cha mẹ, khi nào ta mới có thể trở về?”
“Ca ca, ta có thể gặp cha mẹ không, chỉ nhìn một cái thôi, ta có thể nhìn thấy bọn họ không?”
“Ô ô ô, hu hu hu, ca ca, ta nhớ cha mẹ, rất nhớ bọn họ.”
“Ta muốn gặp bọn họ, rất nhớ, rất nhớ, vừa nghĩ đến trái tim ta đã đau.”
Nam Chi bắt đầu khóc thút thít, đứa trẻ khóc thút thít làm người ta tâm phiền ý loạn, hệ thống đã tê rần, tại sao lại đột nhiên ầm ĩ rồi?
Có một khoảng thời gian không ầm ĩ đòi cha mẹ, tại sao đột nhiên lại ầm ĩ?
Nam Chi khụt khịt nói: “Căn nhà lớn như vậy, vườn hoa lớn như vậy, mặt cỏ lớn như vậy, người một nhà nên hạnh phúc ở bên nhau.”
“Trong căn nhà chỉ có một mình ta, ta nhớ cha mẹ.”
Hệ thống thật sự không thể an ủi được, cũng không thể nói cô không thể trở về, lúc này không nên đổ thêm dầu vào lửa.
Chờ đứa trẻ khóc đủ là được rồi.
Nam Chi ôm gấu bông nhỏ khóc một hồi, mới dừng lại nói: “Ca ca, rốt cuộc thì khi nào ta mới có thể trở về?”
Vấn đề này, ngay cả hệ thống cũng không biết, không thể có một đáp án chính xác, hắn trầm mặc không trả lời.
Bây giờ Nam Chi đã mơ hồ biết được, hệ thống ca ca không trả lời, là không biết, hoặc là không muốn nói.
“Haiz…..”
Nam Chi lặng lẽ thở dài, đặc biệt giống bà cụ non nói: “Ca ca, ca ca, người mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, đói bụng phải ăn cơm, đau lòng phải ăn kẹo, ca ca, ta muốn ăn kẹo.”
“Ca ca, ngươi nói cho ta biết đi, cha mẹ ta có khỏe không, bọn họ có vô cùng đau lòng, vô cùng khổ sở không, có cách nào nói cho bọn họ biết là ta vẫn ổn, sống rất tốt hay không?”
Trong mắt Nam Chi tràn đầy nước mắt, “Ca ca, Chi Chi mệt quá, Chi Chi không thể kiên trì được nữa.”
Quá nhớ cha mẹ.
Đặc biệt là sau khi bị Trịnh Quyên dày vò một phen, trong lòng Nam Chi rất cần tình yêu thương và cái ôm của mẹ.
Một lát sau hệ thống mới nói: “Nếu không, nếu không ngươi nằm ngủ một lát đi, ta hao phí một chút năng lượng, cho ngươi gặp cha mẹ ở trong mơ có được không?”
Nam Chi lập tức nằm lên giường, “Nhanh lên, ca ca, ta không chờ nổi nữa rồi.”
Hệ thống:……
Ta nghi ngờ ngươi giả khóc, thật đấy!
Vài sợi trông giống như những sợi tóc chui vào trong đầu Nam Chi, Nam Chi càng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Không được bao lâu, Nam Chi đã tỉnh lại, hơn nữa nhìn có vẻ còn không vui.
Cô ôm gấu bông nhỏ, không vui chút nào.
Hệ thống trầm mặc một lát, hỏi: “Sao vậy, gặp lại cha mẹ, ngươi không vui sao?”
Nam Chi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn hệ thống, hỏi: “Ca ca, đó thật sự là cha mẹ của ta sao, ta nhìn thấy bọn họ, ôm bọn họ, nhưng ta cảm thấy không đúng.”
Hệ thống hỏi: “Không đúng chỗ nào, nếu có chỗ nào không đúng, thì đó chính là mơ, trong mơ chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra, cha mẹ ngươi cũng gặp lại ngươi trong mơ.”
Nam Chi vẫn không vui, hệ thống hỏi sang chuyện khác, “Các ngươi nói gì vậy?”
Nam Chi thở dài, “Bọn họ vẫn luôn khóc, ta ở trước mặt bọn họ, bọn họ vẫn khóc, bọn họ không ôm ta, ta muốn ôm bọn họ, nhưng bọn họ chỉ khóc, nhất định là bọn họ rất đau lòng.”
“Tại sao ta không thể ôm bọn họ?”
Nam Chi vừa ôm, bọn họ đã tiêu tan.
Hệ thống:…….
Nam Chi nhận được một chiếc vòng cổ bằng đá quý, lập tức đeo lên cổ gấu bông nhỏ, nói: “Gấu bông nhỏ, gấu bông nhỏ, em sẽ sớm nói chuyện được thôi.”
Hệ thống:……
Cũng chưa chắc đâu.
Loại đồ hào nhoáng vô dụng này, có rất ít người đổi, thúc đẩy quá trình tụ linh cũng có tỷ lệ nhất định.
Hơn nữa, tụ linh cho một vật chết, có ý nghĩa gì đâu.
Nhưng đồ đều đã mua, hệ thống cũng sẽ không nói ra mấy câu mất hứng như vậy, tiền đã tiêu, ít nhất phải tiêu một cách vui vẻ, cũng coi như là cứu vãn một chút tổn thất.
Nam Chi giao lưu với gấu bông nhỏ một hồi, nói với hệ thống: “Ca ca, ngươi trông như thế nào?”
Hệ thống nói: “Ta cũng chỉ là một cuốn sách mà thôi, không có gì đẹp đâu.”
Nam Chi lập tức nói: “Ta muốn nhìn sách, ta chưa từng thấy sách biết nói bao giờ, ca ca, ngươi cũng quá thần kỳ, ngươi cũng là một cái kỳ tích.”
Hệ thống:……
Ngày nào cũng được vuốt mông ngựa, đúng là thần kỳ nhỉ?
Miệng đứa nhỏ này giống như được tẩm mật vậy, đều là lời ngon tiếng ngọt.
Còn nhỏ đã như vậy, trưởng thành rồi còn như thế nào nữa!
Còn không phải là dùng lời ngon tiếng ngọt bao phủ lấy người ta sao.
Trước mặt Nam Chi chậm rãi xuất hiện một cuốn sách, đó là một cuốn sách làm bằng giấy kraft, mang theo một loại cảm giác dày nặng khó giải thích, thậm chí còn có một loại cảm giác thần thánh.
Nam Chi bị hấp dẫn, vươn tay muốn sờ, nhưng tay lại xuyên qua cuốn sách, Nam Chi lập tức nói: “Ca ca, ta không sờ được ngươi.”
Hệ thống: “Đây là hình dáng của ta, ngươi không sờ được ta đâu, ta không có ở trước mặt ngươi.”
Nam Chi ồ một tiếng, có chút thất vọng nói: “Ta muốn sờ ca ca, rất muốn sờ.”
Hệ thống:……
Cũng không cần phải như thế.
Nam Chi lại hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy ca ca, ta có thể xem qua ngươi một chút không, ta muốn biết bên trong ngươi có cái gì?”
Hệ thống chỉ nói: “Được, chỉ cần ngươi có thể mở ra, sử dụng thần lực ấy.”
Các xúc tua lực tinh thần của Nam Chi lập tức vươn tới cuốn sách, nhưng vừa mới chạm vào cuốn sách, tầm mắt đã trở nên tối sầm, mắt nổi đầy sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi ôm đầu, khó chịu nói: “Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hệ thống cười nói: “Lực tinh thần của ngươi không đủ để lật dở ta.”
Nam Chi tràn đầy tự tin nói: “Ta nhất định sẽ nỗ lực, sẽ có ngày ta lật dở ngươi từ đầu tới cuối một lượt.”
Hệ thống: “Ngươi cố lên đi.”
Nam Chi ngáp một cái, cảm giác mệt mỏi dâng lên, cô ôm gấu bông nhỏ đi ngủ.
Hình chiếu cuốn sách dần dần biến mất, toàn bộ không gian hệ thống thật yên tĩnh, chim hót líu lo ngoài cửa sổ, ong bướm bay lượn, bình thản yên bình.
Dưới âm thanh rất nhỏ như vậy, Nam Chi chìm vào giấc ngủ sâu.
Gấu bông nhỏ nằm trong ngực Nam Chi, trên cổ đeo một chuỗi đá quý, nhìn có chút buồn cười, đá quý kia tỏa ra ánh sáng mờ ảo, đôi mắt làm bằng nhựa của gấu bông nhỏ như ngưng tụ ánh sáng, khiến đôi mắt nhựa trông càng đen hơn, càng có thêm cảm giác thâm thúy.
Ngực gấu bông nhỏ phập phồng yếu ớt, nhưng rất nhanh đã yên lặng trở lại, không còn động tĩnh.
Nam Chi tỉnh dậy, chỉnh trang lại quần áo và vòng cổ cho gấu bông nhỏ một chút, đột nhiên nói với hệ thống: “Ca ca, ta muốn nuôi thật nhiều cừu nhỏ.”
Mặt cỏ rộng như vậy, lại quá trống trải, thiếu đồ bên trên, nếu có từng đàn từng đàn cừu trắng, giống như những đám mây trên bầu trời, từng đàn từng đàn, sẽ đẹp tới cỡ nào nha!
“Ca ca, ca ca, ta còn muốn ngựa, ta muốn cưỡi ngựa.”
“Ca ca, ca ca, ta còn muốn bò, thổi sáo chăn bò, rất tuyệt nha!”
Nam Chi tuôn ra một tràng.
Hệ thống chỉ nói: “Ngươi thích là được.”
Nam Chi vui vẻ một lúc, đột nhiên lại trầm xuống, “Ca ca, ca ca, khi nào thì ta mới có thể gặp cha mẹ, khi nào ta mới có thể trở về?”
“Ca ca, ta có thể gặp cha mẹ không, chỉ nhìn một cái thôi, ta có thể nhìn thấy bọn họ không?”
“Ô ô ô, hu hu hu, ca ca, ta nhớ cha mẹ, rất nhớ bọn họ.”
“Ta muốn gặp bọn họ, rất nhớ, rất nhớ, vừa nghĩ đến trái tim ta đã đau.”
Nam Chi bắt đầu khóc thút thít, đứa trẻ khóc thút thít làm người ta tâm phiền ý loạn, hệ thống đã tê rần, tại sao lại đột nhiên ầm ĩ rồi?
Có một khoảng thời gian không ầm ĩ đòi cha mẹ, tại sao đột nhiên lại ầm ĩ?
Nam Chi khụt khịt nói: “Căn nhà lớn như vậy, vườn hoa lớn như vậy, mặt cỏ lớn như vậy, người một nhà nên hạnh phúc ở bên nhau.”
“Trong căn nhà chỉ có một mình ta, ta nhớ cha mẹ.”
Hệ thống thật sự không thể an ủi được, cũng không thể nói cô không thể trở về, lúc này không nên đổ thêm dầu vào lửa.
Chờ đứa trẻ khóc đủ là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi ôm gấu bông nhỏ khóc một hồi, mới dừng lại nói: “Ca ca, rốt cuộc thì khi nào ta mới có thể trở về?”
Vấn đề này, ngay cả hệ thống cũng không biết, không thể có một đáp án chính xác, hắn trầm mặc không trả lời.
Bây giờ Nam Chi đã mơ hồ biết được, hệ thống ca ca không trả lời, là không biết, hoặc là không muốn nói.
“Haiz…..”
Nam Chi lặng lẽ thở dài, đặc biệt giống bà cụ non nói: “Ca ca, ca ca, người mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, đói bụng phải ăn cơm, đau lòng phải ăn kẹo, ca ca, ta muốn ăn kẹo.”
“Ca ca, ngươi nói cho ta biết đi, cha mẹ ta có khỏe không, bọn họ có vô cùng đau lòng, vô cùng khổ sở không, có cách nào nói cho bọn họ biết là ta vẫn ổn, sống rất tốt hay không?”
Trong mắt Nam Chi tràn đầy nước mắt, “Ca ca, Chi Chi mệt quá, Chi Chi không thể kiên trì được nữa.”
Quá nhớ cha mẹ.
Đặc biệt là sau khi bị Trịnh Quyên dày vò một phen, trong lòng Nam Chi rất cần tình yêu thương và cái ôm của mẹ.
Một lát sau hệ thống mới nói: “Nếu không, nếu không ngươi nằm ngủ một lát đi, ta hao phí một chút năng lượng, cho ngươi gặp cha mẹ ở trong mơ có được không?”
Nam Chi lập tức nằm lên giường, “Nhanh lên, ca ca, ta không chờ nổi nữa rồi.”
Hệ thống:……
Ta nghi ngờ ngươi giả khóc, thật đấy!
Vài sợi trông giống như những sợi tóc chui vào trong đầu Nam Chi, Nam Chi càng chìm vào giấc ngủ sâu hơn.
Không được bao lâu, Nam Chi đã tỉnh lại, hơn nữa nhìn có vẻ còn không vui.
Cô ôm gấu bông nhỏ, không vui chút nào.
Hệ thống trầm mặc một lát, hỏi: “Sao vậy, gặp lại cha mẹ, ngươi không vui sao?”
Nam Chi ngẩng đầu lên, giống như đang nhìn hệ thống, hỏi: “Ca ca, đó thật sự là cha mẹ của ta sao, ta nhìn thấy bọn họ, ôm bọn họ, nhưng ta cảm thấy không đúng.”
Hệ thống hỏi: “Không đúng chỗ nào, nếu có chỗ nào không đúng, thì đó chính là mơ, trong mơ chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra, cha mẹ ngươi cũng gặp lại ngươi trong mơ.”
Nam Chi vẫn không vui, hệ thống hỏi sang chuyện khác, “Các ngươi nói gì vậy?”
Nam Chi thở dài, “Bọn họ vẫn luôn khóc, ta ở trước mặt bọn họ, bọn họ vẫn khóc, bọn họ không ôm ta, ta muốn ôm bọn họ, nhưng bọn họ chỉ khóc, nhất định là bọn họ rất đau lòng.”
“Tại sao ta không thể ôm bọn họ?”
Nam Chi vừa ôm, bọn họ đã tiêu tan.
Hệ thống:…….
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro