Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thất Vọng
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi gặp cha mẹ trong mơ, nhưng mà lại càng thêm đau lòng.
Càng thêm mất mát, càng thêm mất phương hướng.
Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, bắt đầu lộc cộc lộc cộc rơi nước mắt, cũng không khóc thành tiếng, mà là rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt.
Gào khóc là vì muốn gây sự chú ý, là có mục đích, nhưng yên tĩnh rơi lệ như vậy, mới thật sự là đau lòng.
Hệ thống:……
Ta thật sự hết chỗ nói rồi.
Hệ thống có chút bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?”
Nam Chi thút thít nói: “Ca ca, không biết, ta không biết, ta chỉ cảm thấy rất khó chịu, ca ca, ta thật sự rất khó chịu!”
Hệ thống trầm mặc một lúc, hỏi: “Có phải vì Trịnh Quyên không, vì Trịnh Quyên, cho nên ngươi mới muốn gặp cha mẹ?”
Nam Chi lau nước mắt, “Ta không biết, ta không biết, tại sao lại có người mẹ giống như Trịnh Quyên, bây giờ trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu, nghĩ không ra.”
Hệ thống:……
Đúng là có độc nha, làm đứa nhỏ này bị trúng chút độc rồi.
Hệ thống: “Ngươi cũng đã từng gặp cha mẹ không mấy thích con cái, tại sao lần này lại khó chịu như vậy?”
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Cho dù bọn họ không thích ta, nhưng bọn họ sẽ nói là không thích ta, chỉ có mẹ Thiện Tĩnh, nói yêu ta, nhưng lại làm tổn thương ta.”
Hệ thống: “Có người không thèm giấu giếm ác ý, nhưng cũng có người lấy ác ý trộn lẫn với yêu thương, đem mục đích trộn lẫn với tình cảm, đem căm hận trộn lẫn với đạo đức.”
“Mật ngọt tẩm độc, cho nên mới làm người ta cảm thấy khó chịu như vậy.”
Lông mi của Nam Chi vẫn còn vương nước mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị Thiện Tĩnh đã không thể hòa giải với mẹ.”
Hệ thống: “Đúng, đã không thể hòa giải, có miễn cưỡng hòa giải, cũng chỉ bị tổn thương một lần nữa.”
“Ngươi đừng quá để ý tới Trịnh Quyên, ngươi hãy nghĩ, bà ta cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường, sự tồn tại của bà ta là để cho ngươi biết được thế nào là mật ngọt tẩm độc.”
“Có những người, mỗi ngày đều phải uống cái mật ngọt tẩm độc này.”
Nam Chi đột nhiên vỗ vỗ ngực, “Thật là đáng sợ, may mắn là ta rời đi sớm.”
Hệ thống tùy ý hỏi: “Cha mẹ ngươi là người như thế nào?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Cha mẹ ta là cha mẹ tốt nhất, bọn họ sẽ không rót độc cho ta, bọn họ rất dịu dàng, đối xử với ta rất tốt, sẽ kể chuyện cổ tích cho ta nghe, hát cho ta nghe.”
Hệ thống ồ một tiếng, “Hay là, ngươi ngủ một giấc nữa đi, ta sẽ để ngươi và cha mẹ ngươi gặp nhau một lần nữa.”
Nam Chi cười tủm tỉm nói: “Được.”
Lúc này đây, không được bao lâu, Nam Chi lại tỉnh dậy, vẻ mặt nhìn qua vẫn không tốt, một chút cũng không vui.
Cô lẻ loi ngồi trên giường, ôm gấu bông nhỏ không nói gì.
Hệ thống:???
Lại lại lại làm sao vậy?
Hệ thống hỏi: “Cha mẹ ngươi không kể chuyện cổ tích, không hát cho ngươi nghe sao?”
Chính là đã dựa theo lời ngươi nói mà làm, tại sao ngươi vẫn không hài lòng?
Nam Chi có chút mê mang mà nói: “Có hát nha, cha mẹ rất tốt với ta.”
Hệ thống có chút ngơ ngác hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại không vui?”
Nam Chi nghiêng đầu, chớp mắt nói: “Ta rất vui nha, gặp lại cha mẹ, ta rất vui.”
“Ca ca, cảm ơn ca ca, ca ca cho ta gặp lại cha mẹ.” Nam Chi cười nói lời cảm ơn với hệ thống.
Nhưng mà, trong mắt cô toàn là nước mắt, ngay cả nụ cười còn có vẻ run run rẩy rẩy, vô cùng gượng ép.
Hệ thống:……
Ngươi như vậy, ta càng cảm thấy khó chịu.
Tâm trạng của Nam Chi vẫn suy sụp, ngay cả nói cũng không nói, cô chỉ ôm gấu bông ngồi trước cửa sổ, yên lặng không phát ra tiếng động.
Bóng dáng nho nhỏ vô cùng cô đơn, toàn thân có một loại cảm giác nặng nề khó tả.
Tuổi còn nhỏ, làm sao lại có bầu không khí nặng nề như vậy được.
Hệ thống há miệng thở dốc, hỏi: “Chi Chi, ngươi có muốn ra ngoài chơi một lúc không?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Không đi, ca ca, ta không muốn đi.”
Hệ thống:……
Cho nên, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tại sao gặp lại cha mẹ lại càng không vui, còn không bằng không làm đâu.
Đứa trẻ bây giờ nhìn như đã bị bệnh, không còn chút tinh thần nào.
Đã quen nhìn đứa trẻ không dùng hết năng lượng, bộ dạng hoạt bát hiếu động, bây giờ như vậy đúng là làm người ta không quen đâu.
Hệ thống hỏi: “Có phải không được nhìn thấy cha mẹ thật sự, cho nên ngươi mới không vui?”
Nam Chi gật đầu, “Trong lòng ta rất khổ sở.”
Hệ thống nói: “Vậy ngươi cố lên đi, về nhà là có thể gặp bọn họ.”
Nam Chi trầm mặc một hồi, gật đầu, “Đúng, đúng, ta phải nỗ lực, ta phải trở về gặp cha mẹ.”
Hệ thống nhìn thấy Nam Chi có lại chút tinh thần, lập tức an ủi nói: “Đúng vậy, chỉ cần nỗ lực, cái gì cũng có thể làm được.”
Chỉ là Nam Chi còn có chút mê mang mà nói: “Đúng vậy nhỉ.”
Hệ thống thấy đứa nhỏ như vậy, thật sự có chút tò mò hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Ca ca, ta không sao.”
Ngươi như vậy mà gọi là không sao à?
Đương nhiên là có chuyện!
Nhưng mà cho dù có chuyện, hệ thống cũng không nói gì nhiều, mặc kệ là cái cảm xúc gì, nguyên chủ đều phải tự mình tiêu hóa, không ai có thể giúp được.
Nam Chi ngơ ngác, đôi mắt thường ngày sôi nổi nhìn có chút đờ đẫn, tuổi còn nhỏ như vậy, lại có vẻ nặng nề tâm sự, thực sự là làm hệ thống buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam Chi ôm gấu bông nhỏ, đột nhiên ô ô ô bật khóc, hệ thống đã tê rần.
Đây…….. Lại làm sao vậy?
Ta đúng là sợ trẻ con, cảm xúc của trẻ con thực sự không thể hiểu được.
Hệ thống không nhịn được hỏi: “Ngươi, sao ngươi lại khóc?”
Nam Chi nói thẳng: “Ca ca, ca ca, có phải ta vẫn chưa được gặp lại cha mẹ hay không?”
Hệ thống lập tức phản bác, “Không thể nào, không thể nào.”
Hình ảnh cha mẹ ngươi đã được hiện lên ngay trước mặt ngươi, sao có thể không nhìn thấy được?
Nam Chi đột nhiên nói: “Ca ca, ta không muốn làm nhiệm vụ, ta không muốn về nhà, ta cũng không muốn gặp lại cha mẹ nữa.”
Hệ thống:……
Có cặp cha mẹ này làm củ cà rốt treo đằng trước, đứa trẻ mới có thể nỗ lực làm nhiệm vụ để trở về tìm cha mẹ.
Nhưng bây giờ tại sao đột nhiên lại không muốn quay về?
Chẳng lẽ gặp được trong mơ một lần, đã thỏa mãn rồi?
Hệ thống đột nhiên cảm thấy hành động của mình đúng là vẽ rắn thêm chân, làm chuyện không nên làm.
Hệ thống hỏi: “Tại sao ngươi lại không muốn trở về?”
Nam Chi lắc đầu không nói gì, cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi, thậm chí đã không còn hoạt bát, sinh khí.
Lúc trước vẫn còn tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn về nhà, nhưng mà bây giờ thì sao, lại không muốn nữa.
Trước kia mở miệng đều là cha mẹ, nhưng còn bây giờ thì sao.
Nhưng thật sự là có vấn đề ở đâu, chẳng lẽ người mà cô nhìn thấy, không phải là cha mẹ của cô?
Nhưng mà thứ ta lấy ra chính là hình dáng của cha mẹ ngươi nha!
Nam Chi thút tha thút thít nói: “Kia không phải là cha mẹ của ta, không phải của ta.”
Hệ thống:……
Ta đã tê rần!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cha mẹ trong đầu ngươi chính là cái dáng vẻ kia.
Ngươi lại khẳng định đó không phải là cha mẹ ngươi?
Nam Chi gặp cha mẹ trong mơ, nhưng mà lại càng thêm đau lòng.
Càng thêm mất mát, càng thêm mất phương hướng.
Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, bắt đầu lộc cộc lộc cộc rơi nước mắt, cũng không khóc thành tiếng, mà là rơi xuống từng giọt từng giọt nước mắt.
Gào khóc là vì muốn gây sự chú ý, là có mục đích, nhưng yên tĩnh rơi lệ như vậy, mới thật sự là đau lòng.
Hệ thống:……
Ta thật sự hết chỗ nói rồi.
Hệ thống có chút bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào?”
Nam Chi thút thít nói: “Ca ca, không biết, ta không biết, ta chỉ cảm thấy rất khó chịu, ca ca, ta thật sự rất khó chịu!”
Hệ thống trầm mặc một lúc, hỏi: “Có phải vì Trịnh Quyên không, vì Trịnh Quyên, cho nên ngươi mới muốn gặp cha mẹ?”
Nam Chi lau nước mắt, “Ta không biết, ta không biết, tại sao lại có người mẹ giống như Trịnh Quyên, bây giờ trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu, nghĩ không ra.”
Hệ thống:……
Đúng là có độc nha, làm đứa nhỏ này bị trúng chút độc rồi.
Hệ thống: “Ngươi cũng đã từng gặp cha mẹ không mấy thích con cái, tại sao lần này lại khó chịu như vậy?”
Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, “Cho dù bọn họ không thích ta, nhưng bọn họ sẽ nói là không thích ta, chỉ có mẹ Thiện Tĩnh, nói yêu ta, nhưng lại làm tổn thương ta.”
Hệ thống: “Có người không thèm giấu giếm ác ý, nhưng cũng có người lấy ác ý trộn lẫn với yêu thương, đem mục đích trộn lẫn với tình cảm, đem căm hận trộn lẫn với đạo đức.”
“Mật ngọt tẩm độc, cho nên mới làm người ta cảm thấy khó chịu như vậy.”
Lông mi của Nam Chi vẫn còn vương nước mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị Thiện Tĩnh đã không thể hòa giải với mẹ.”
Hệ thống: “Đúng, đã không thể hòa giải, có miễn cưỡng hòa giải, cũng chỉ bị tổn thương một lần nữa.”
“Ngươi đừng quá để ý tới Trịnh Quyên, ngươi hãy nghĩ, bà ta cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường, sự tồn tại của bà ta là để cho ngươi biết được thế nào là mật ngọt tẩm độc.”
“Có những người, mỗi ngày đều phải uống cái mật ngọt tẩm độc này.”
Nam Chi đột nhiên vỗ vỗ ngực, “Thật là đáng sợ, may mắn là ta rời đi sớm.”
Hệ thống tùy ý hỏi: “Cha mẹ ngươi là người như thế nào?”
Nam Chi không chút suy nghĩ nói: “Cha mẹ ta là cha mẹ tốt nhất, bọn họ sẽ không rót độc cho ta, bọn họ rất dịu dàng, đối xử với ta rất tốt, sẽ kể chuyện cổ tích cho ta nghe, hát cho ta nghe.”
Hệ thống ồ một tiếng, “Hay là, ngươi ngủ một giấc nữa đi, ta sẽ để ngươi và cha mẹ ngươi gặp nhau một lần nữa.”
Nam Chi cười tủm tỉm nói: “Được.”
Lúc này đây, không được bao lâu, Nam Chi lại tỉnh dậy, vẻ mặt nhìn qua vẫn không tốt, một chút cũng không vui.
Cô lẻ loi ngồi trên giường, ôm gấu bông nhỏ không nói gì.
Hệ thống:???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại lại lại làm sao vậy?
Hệ thống hỏi: “Cha mẹ ngươi không kể chuyện cổ tích, không hát cho ngươi nghe sao?”
Chính là đã dựa theo lời ngươi nói mà làm, tại sao ngươi vẫn không hài lòng?
Nam Chi có chút mê mang mà nói: “Có hát nha, cha mẹ rất tốt với ta.”
Hệ thống có chút ngơ ngác hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại không vui?”
Nam Chi nghiêng đầu, chớp mắt nói: “Ta rất vui nha, gặp lại cha mẹ, ta rất vui.”
“Ca ca, cảm ơn ca ca, ca ca cho ta gặp lại cha mẹ.” Nam Chi cười nói lời cảm ơn với hệ thống.
Nhưng mà, trong mắt cô toàn là nước mắt, ngay cả nụ cười còn có vẻ run run rẩy rẩy, vô cùng gượng ép.
Hệ thống:……
Ngươi như vậy, ta càng cảm thấy khó chịu.
Tâm trạng của Nam Chi vẫn suy sụp, ngay cả nói cũng không nói, cô chỉ ôm gấu bông ngồi trước cửa sổ, yên lặng không phát ra tiếng động.
Bóng dáng nho nhỏ vô cùng cô đơn, toàn thân có một loại cảm giác nặng nề khó tả.
Tuổi còn nhỏ, làm sao lại có bầu không khí nặng nề như vậy được.
Hệ thống há miệng thở dốc, hỏi: “Chi Chi, ngươi có muốn ra ngoài chơi một lúc không?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, “Không đi, ca ca, ta không muốn đi.”
Hệ thống:……
Cho nên, đã xảy ra chuyện gì sao?
Tại sao gặp lại cha mẹ lại càng không vui, còn không bằng không làm đâu.
Đứa trẻ bây giờ nhìn như đã bị bệnh, không còn chút tinh thần nào.
Đã quen nhìn đứa trẻ không dùng hết năng lượng, bộ dạng hoạt bát hiếu động, bây giờ như vậy đúng là làm người ta không quen đâu.
Hệ thống hỏi: “Có phải không được nhìn thấy cha mẹ thật sự, cho nên ngươi mới không vui?”
Nam Chi gật đầu, “Trong lòng ta rất khổ sở.”
Hệ thống nói: “Vậy ngươi cố lên đi, về nhà là có thể gặp bọn họ.”
Nam Chi trầm mặc một hồi, gật đầu, “Đúng, đúng, ta phải nỗ lực, ta phải trở về gặp cha mẹ.”
Hệ thống nhìn thấy Nam Chi có lại chút tinh thần, lập tức an ủi nói: “Đúng vậy, chỉ cần nỗ lực, cái gì cũng có thể làm được.”
Chỉ là Nam Chi còn có chút mê mang mà nói: “Đúng vậy nhỉ.”
Hệ thống thấy đứa nhỏ như vậy, thật sự có chút tò mò hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu, “Ca ca, ta không sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi như vậy mà gọi là không sao à?
Đương nhiên là có chuyện!
Nhưng mà cho dù có chuyện, hệ thống cũng không nói gì nhiều, mặc kệ là cái cảm xúc gì, nguyên chủ đều phải tự mình tiêu hóa, không ai có thể giúp được.
Nam Chi ngơ ngác, đôi mắt thường ngày sôi nổi nhìn có chút đờ đẫn, tuổi còn nhỏ như vậy, lại có vẻ nặng nề tâm sự, thực sự là làm hệ thống buồn bực, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam Chi ôm gấu bông nhỏ, đột nhiên ô ô ô bật khóc, hệ thống đã tê rần.
Đây…….. Lại làm sao vậy?
Ta đúng là sợ trẻ con, cảm xúc của trẻ con thực sự không thể hiểu được.
Hệ thống không nhịn được hỏi: “Ngươi, sao ngươi lại khóc?”
Nam Chi nói thẳng: “Ca ca, ca ca, có phải ta vẫn chưa được gặp lại cha mẹ hay không?”
Hệ thống lập tức phản bác, “Không thể nào, không thể nào.”
Hình ảnh cha mẹ ngươi đã được hiện lên ngay trước mặt ngươi, sao có thể không nhìn thấy được?
Nam Chi đột nhiên nói: “Ca ca, ta không muốn làm nhiệm vụ, ta không muốn về nhà, ta cũng không muốn gặp lại cha mẹ nữa.”
Hệ thống:……
Có cặp cha mẹ này làm củ cà rốt treo đằng trước, đứa trẻ mới có thể nỗ lực làm nhiệm vụ để trở về tìm cha mẹ.
Nhưng bây giờ tại sao đột nhiên lại không muốn quay về?
Chẳng lẽ gặp được trong mơ một lần, đã thỏa mãn rồi?
Hệ thống đột nhiên cảm thấy hành động của mình đúng là vẽ rắn thêm chân, làm chuyện không nên làm.
Hệ thống hỏi: “Tại sao ngươi lại không muốn trở về?”
Nam Chi lắc đầu không nói gì, cả người giống như quả bóng cao su bị xì hơi, thậm chí đã không còn hoạt bát, sinh khí.
Lúc trước vẫn còn tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn về nhà, nhưng mà bây giờ thì sao, lại không muốn nữa.
Trước kia mở miệng đều là cha mẹ, nhưng còn bây giờ thì sao.
Nhưng thật sự là có vấn đề ở đâu, chẳng lẽ người mà cô nhìn thấy, không phải là cha mẹ của cô?
Nhưng mà thứ ta lấy ra chính là hình dáng của cha mẹ ngươi nha!
Nam Chi thút tha thút thít nói: “Kia không phải là cha mẹ của ta, không phải của ta.”
Hệ thống:……
Ta đã tê rần!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cha mẹ trong đầu ngươi chính là cái dáng vẻ kia.
Ngươi lại khẳng định đó không phải là cha mẹ ngươi?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro