Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Đảo Ngược
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Hệ thống nhẹ giọng nói: “Đó không phải là cha mẹ ngươi, vậy cha mẹ ngươi là ai?”
Hệ thống hận không thể chui vào cái đầu nhỏ của cô, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ cảm xúc của đứa trẻ có chỗ không đúng, ngay cả bầu không khí vui vẻ, sôi nổi cũng đang tan biến.
Nam Chi ngơ ngác nhìn vào một điểm, nói: “Đó không phải là cha mẹ của ta, là cha mẹ Thẩm Trí.”
Hệ thống: “…… Thẩm Trí lại là ai?”
Nam Chi: “Là hàng xóm, hắn lớn hơn ta, đã năm tuổi.”
Hệ thống: “Ồ, vậy tại sao cha mẹ ngươi lại biến thành cha mẹ của Thẩm Trí?”
Nam Chi: “Trước kia ta chỉ nhớ bọn họ là cha mẹ ta.”
Hệ thống nắm được điểm mấu chốt, “Chỉ nhớ, vậy bây giờ ngươi đã nhớ ra rồi?”
Nam Chi gật đầu, nước mắt lưng tròng, “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, nhìn thấy cha mẹ Thẩm Trí ôm ta, ta liền nhớ ra, cha mẹ ta sẽ không ôm ta, bọn họ sẽ không.”
Trong lòng hệ thống tức khắc lộp bộp một chút, Nam Chi lúc nào cũng nói cha mẹ của mình rất tốt, mọi động lực đều xuất phát từ mục tiêu trở về gặp cha mẹ.
Nhưng bây giờ, tình hình có vẻ không đúng.
Hắn nhìn thoáng qua tư liệu của đứa trẻ này, ngã xuống tử vong.
Hệ thống hỏi: “Cha mẹ ngươi đâu?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bọn họ luôn cãi nhau, có một ngày mẹ rất tức giận, ôm ta leo lên tòa nhà cao tầng, nói với cha ta, muốn mang theo ta cùng nhảy xuống.”
“Ta ngã xuống, không biết mẹ có ngã hay không.”
Hệ thống trầm mặc, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Một lúc sau, hắn mới hỏi: “Cha mẹ Thẩm Trí đối xử với ngươi rất tốt sao?”
Nam Chi nghiêng đầu, “Không biết, nhưng Thẩm Trí nói, cha mẹ hắn rất tốt với hắn, sẽ kể chuyện cổ tích cho hắn nghe, sẽ giảng đạo lý, Thẩm Trí đều nói lại cho ta nghe, ta sẽ học thuộc lòng.”
“Thẩm Trí nói với ta, cha mẹ của ta không tốt chút nào.”
“Không biết tại sao, cha mẹ Thẩm Trí, lại trở thành cha mẹ ta.”
Cha mẹ như vậy, dù thế nào thì Nam Chi cũng muốn trở về.
Nhưng mà bây giờ Nam Chi lại đột nhiên nghĩ ra, đây không phải là cha mẹ cô nha?
Cô nên làm cái gì đây?
Hệ thống chỉ nói: “Có lẽ cái chết tới quá bất ngờ, trong đầu ngươi khắc sâu một số thứ, nhưng ký ức này đã bị cấy ghép.”
Nam Chi coi mình thành cậu bé kia, cảm thấy cha mẹ của cậu bé là cha mẹ của mình.
Là cha mẹ tốt nhất.
Bây giờ, đứa trẻ đột nhiên nghĩ ra.
À cái này!
Hệ thống biết, cái củ cà rốt này đã không thể dùng được nữa.
Tại sao đứa trẻ lại muốn trở về, đó là bởi vì có cha mẹ tốt đang chờ, cảm thấy mình là tiểu bảo bối của cha mẹ, là trân quý.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mẹ ta ôm ta nhảy lầu, đã chết, còn trở về nữa sao?
Trở về làm cái gì?
Hệ thống tê liệt đến mức không thể tìm ra củ cà rốt nào khiến đứa trẻ di chuyển.
Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, không nói một lời, nước mắt lăn dài, rơi xuống trên người gấu bông nhỏ, thấm vào bên trong lớp vải, tạo thành những vết tròn nhỏ sẫm màu.
Hệ thống cũng trầm mặc, không biết nên an ủi cô thế nào, cũng không an ủi được.
Một lúc lâu sau, hệ thống hỏi: “Như vậy, ngươi có tính toán gì không?”
Bây giờ Nam Chi rất mờ mịt, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, cô không nói một lời.
Nam Chi đột nhiên gào khóc, “Ta không biết, ta không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Cha mẹ ta, không phải là cha mẹ ta, ta trộm cha mẹ của Thẩm Trí.”
Hệ thống an ủi nói: “Không phải là ngươi trộm cha mẹ của Thẩm Trí, mà là ngươi nhớ kỹ những thứ tốt đẹp, ngươi cho rằng cha mẹ ngươi nên là cái dạng này, Thẩm Trí không có mất đi cha mẹ của mình.”
Hối hận, hệ thống chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy đã không làm mấy việc này, cho bọn họ gặp mặt làm cái gì, thậm chí còn làm cho cha mẹ cô an ủi cô, để cô cố gắng, để cô tiến lên.
Kết quả, một lần này, liền lòi ra sự thật, ngược lại còn làm đứa nhỏ mất đi nhiều thứ hơn.
Muốn đánh vào tay mình.
Nam Chi thút tha thút thít, “Cha mẹ ta, cha mẹ ta, bọn họ……..”
Nam Chi dùng tay lau nước mắt, nấc một cái nói: “Bọn họ, bọn họ cũng không hy vọng ta trở về.”
“Bọn họ cũng không chờ mong ta trở về, bọn họ sẽ không.”
Bây giờ Nam Chi đã không còn chỗ dựa tinh thần, trước kia, cô luôn nói rằng mình được người ta yêu thương, có người chờ mong, cảm thấy cái chết của mình sẽ làm người ta đau lòng không quên được.
Chết không phải đáng sợ nhất, mà là bị lãng quên, không có người nhớ tới, không người chờ mong.
Hệ thống nghe tiếng khóc rót vào tai, chỉ có thể thở dài.
Lại một lần nữa muốn đánh vào tay.
Tại sao ta lại làm chuyện dư thừa.
Hệ thống nói: “Chi Chi, bảo bối, ngươi có muốn đi tới các thế giới nhỏ giúp đỡ những đứa trẻ giống như ngươi không, người nhìn người đi, đã làm được rất nhiều, mọi người đều cảm ơn ngươi.”
“Ngươi nhận được quà tặng, nhận được rất nhiều lời cảm ơn, Chi Chi, không phải là cha mẹ ngươi không yêu ngươi, bọn họ chỉ là không biết thế nào là yêu mà thôi.”
“Bọn họ muốn yêu, cũng cần ngươi, muốn yêu thương ngươi, nhưng bọn họ bất lực.”
Nam Chi lau nước mắt, lắc đầu nói: “Mẹ ta không yêu ta.”
Hệ thống: Được rồi, ngươi nói như vậy ta thật sự không thể nói tiếp……..
Hệ thống nói: “Chi Chi, vậy ngươi suy nghĩ lời mẹ Thẩm Trí nói đi, tình yêu là đồ vật rất trân quý, nếu bọn họ còn không đủ tình yêu dành cho mình, thì không có cách nào đi yêu người khác.”
“Chi Chi, cha mẹ ngươi, bọn họ không có đủ tình yêu để dành cho ngươi, ngay cả dành cho mình bọn họ còn thiếu thốn, bọn họ vốn dĩ thiếu thốn tình yêu, sao có thể dư thừa tình yêu chia sẻ cho ngươi được.”
“Chi Chi, ngươi có thể trách bọn họ, cũng có thể thương hại bọn họ, thương hại bọn họ không có một chút tình yêu, bọn họ không thể yêu được chính mình, cũng không yêu được người khác.”
Hệ thống kiên nhẫn khuyên giải Nam Chi, Nam Chi vùi mặt vào trong lòng gấu bông nhỏ, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng.
Hệ thống:……
Ta nói nhiều như vậy, ngươi không có chút phản ứng nào sao?
Hệ thống kiên nhẫn chờ, chờ, chờ, đứa trẻ ôm gấu bông nghiêng người, ngã trên mặt đất ngủ rồi.
Hệ thống:……
Làm sao ngươi có thể ngủ được, ở tuổi này của ngươi, làm sao có thể ngủ được?
Hệ thống muốn xách lỗ tai Nam Chi lên, tiến đến bên tai cô nói: “Tỉnh lại đi, lúc này rồi mà ngươi còn có thể ngủ được sao?”
Sau khi Nam Chi tỉnh dậy, có vẻ khá hơn một chút, còn lẩm nhẩm lầm nhầm trò chuyện với gấu bông nhỏ.
Hệ thống do dự một chút, hỏi: “Ngươi còn đau lòng không?”
Nam Chi gật đầu, “Đau lòng nha!”
Hệ thống: “Nhìn qua cũng không còn đau lòng như vậy đúng không?”
Nam Chi thở dài: “Ta rất thất vọng, ta cho rằng cha mẹ ta là tốt nhất, kết quả lại không phải.”
“Ta đã chết, rời xa cha mẹ, có lẽ bọn họ sẽ không còn cãi nhau nữa.”
Hệ thống: “Kỳ thật cũng không có gì phải thất vọng, tuy rằng ngươi đã chết, nhưng còn sống.”
Nam Chi gật đầu, “Ta hiểu ý của ca ca.”
Nếu cô còn sống, sẽ là một tồn tại giống chị Thiện Tĩnh.
Hệ thống nhẹ giọng nói: “Đó không phải là cha mẹ ngươi, vậy cha mẹ ngươi là ai?”
Hệ thống hận không thể chui vào cái đầu nhỏ của cô, nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bây giờ cảm xúc của đứa trẻ có chỗ không đúng, ngay cả bầu không khí vui vẻ, sôi nổi cũng đang tan biến.
Nam Chi ngơ ngác nhìn vào một điểm, nói: “Đó không phải là cha mẹ của ta, là cha mẹ Thẩm Trí.”
Hệ thống: “…… Thẩm Trí lại là ai?”
Nam Chi: “Là hàng xóm, hắn lớn hơn ta, đã năm tuổi.”
Hệ thống: “Ồ, vậy tại sao cha mẹ ngươi lại biến thành cha mẹ của Thẩm Trí?”
Nam Chi: “Trước kia ta chỉ nhớ bọn họ là cha mẹ ta.”
Hệ thống nắm được điểm mấu chốt, “Chỉ nhớ, vậy bây giờ ngươi đã nhớ ra rồi?”
Nam Chi gật đầu, nước mắt lưng tròng, “Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, nhìn thấy cha mẹ Thẩm Trí ôm ta, ta liền nhớ ra, cha mẹ ta sẽ không ôm ta, bọn họ sẽ không.”
Trong lòng hệ thống tức khắc lộp bộp một chút, Nam Chi lúc nào cũng nói cha mẹ của mình rất tốt, mọi động lực đều xuất phát từ mục tiêu trở về gặp cha mẹ.
Nhưng bây giờ, tình hình có vẻ không đúng.
Hắn nhìn thoáng qua tư liệu của đứa trẻ này, ngã xuống tử vong.
Hệ thống hỏi: “Cha mẹ ngươi đâu?”
Nam Chi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bọn họ luôn cãi nhau, có một ngày mẹ rất tức giận, ôm ta leo lên tòa nhà cao tầng, nói với cha ta, muốn mang theo ta cùng nhảy xuống.”
“Ta ngã xuống, không biết mẹ có ngã hay không.”
Hệ thống trầm mặc, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Một lúc sau, hắn mới hỏi: “Cha mẹ Thẩm Trí đối xử với ngươi rất tốt sao?”
Nam Chi nghiêng đầu, “Không biết, nhưng Thẩm Trí nói, cha mẹ hắn rất tốt với hắn, sẽ kể chuyện cổ tích cho hắn nghe, sẽ giảng đạo lý, Thẩm Trí đều nói lại cho ta nghe, ta sẽ học thuộc lòng.”
“Thẩm Trí nói với ta, cha mẹ của ta không tốt chút nào.”
“Không biết tại sao, cha mẹ Thẩm Trí, lại trở thành cha mẹ ta.”
Cha mẹ như vậy, dù thế nào thì Nam Chi cũng muốn trở về.
Nhưng mà bây giờ Nam Chi lại đột nhiên nghĩ ra, đây không phải là cha mẹ cô nha?
Cô nên làm cái gì đây?
Hệ thống chỉ nói: “Có lẽ cái chết tới quá bất ngờ, trong đầu ngươi khắc sâu một số thứ, nhưng ký ức này đã bị cấy ghép.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi coi mình thành cậu bé kia, cảm thấy cha mẹ của cậu bé là cha mẹ của mình.
Là cha mẹ tốt nhất.
Bây giờ, đứa trẻ đột nhiên nghĩ ra.
À cái này!
Hệ thống biết, cái củ cà rốt này đã không thể dùng được nữa.
Tại sao đứa trẻ lại muốn trở về, đó là bởi vì có cha mẹ tốt đang chờ, cảm thấy mình là tiểu bảo bối của cha mẹ, là trân quý.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mẹ ta ôm ta nhảy lầu, đã chết, còn trở về nữa sao?
Trở về làm cái gì?
Hệ thống tê liệt đến mức không thể tìm ra củ cà rốt nào khiến đứa trẻ di chuyển.
Nam Chi ôm chặt lấy gấu bông nhỏ, không nói một lời, nước mắt lăn dài, rơi xuống trên người gấu bông nhỏ, thấm vào bên trong lớp vải, tạo thành những vết tròn nhỏ sẫm màu.
Hệ thống cũng trầm mặc, không biết nên an ủi cô thế nào, cũng không an ủi được.
Một lúc lâu sau, hệ thống hỏi: “Như vậy, ngươi có tính toán gì không?”
Bây giờ Nam Chi rất mờ mịt, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, cô không nói một lời.
Nam Chi đột nhiên gào khóc, “Ta không biết, ta không biết nên làm cái gì bây giờ.”
“Cha mẹ ta, không phải là cha mẹ ta, ta trộm cha mẹ của Thẩm Trí.”
Hệ thống an ủi nói: “Không phải là ngươi trộm cha mẹ của Thẩm Trí, mà là ngươi nhớ kỹ những thứ tốt đẹp, ngươi cho rằng cha mẹ ngươi nên là cái dạng này, Thẩm Trí không có mất đi cha mẹ của mình.”
Hối hận, hệ thống chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy đã không làm mấy việc này, cho bọn họ gặp mặt làm cái gì, thậm chí còn làm cho cha mẹ cô an ủi cô, để cô cố gắng, để cô tiến lên.
Kết quả, một lần này, liền lòi ra sự thật, ngược lại còn làm đứa nhỏ mất đi nhiều thứ hơn.
Muốn đánh vào tay mình.
Nam Chi thút tha thút thít, “Cha mẹ ta, cha mẹ ta, bọn họ……..”
Nam Chi dùng tay lau nước mắt, nấc một cái nói: “Bọn họ, bọn họ cũng không hy vọng ta trở về.”
“Bọn họ cũng không chờ mong ta trở về, bọn họ sẽ không.”
Bây giờ Nam Chi đã không còn chỗ dựa tinh thần, trước kia, cô luôn nói rằng mình được người ta yêu thương, có người chờ mong, cảm thấy cái chết của mình sẽ làm người ta đau lòng không quên được.
Chết không phải đáng sợ nhất, mà là bị lãng quên, không có người nhớ tới, không người chờ mong.
Hệ thống nghe tiếng khóc rót vào tai, chỉ có thể thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một lần nữa muốn đánh vào tay.
Tại sao ta lại làm chuyện dư thừa.
Hệ thống nói: “Chi Chi, bảo bối, ngươi có muốn đi tới các thế giới nhỏ giúp đỡ những đứa trẻ giống như ngươi không, người nhìn người đi, đã làm được rất nhiều, mọi người đều cảm ơn ngươi.”
“Ngươi nhận được quà tặng, nhận được rất nhiều lời cảm ơn, Chi Chi, không phải là cha mẹ ngươi không yêu ngươi, bọn họ chỉ là không biết thế nào là yêu mà thôi.”
“Bọn họ muốn yêu, cũng cần ngươi, muốn yêu thương ngươi, nhưng bọn họ bất lực.”
Nam Chi lau nước mắt, lắc đầu nói: “Mẹ ta không yêu ta.”
Hệ thống: Được rồi, ngươi nói như vậy ta thật sự không thể nói tiếp……..
Hệ thống nói: “Chi Chi, vậy ngươi suy nghĩ lời mẹ Thẩm Trí nói đi, tình yêu là đồ vật rất trân quý, nếu bọn họ còn không đủ tình yêu dành cho mình, thì không có cách nào đi yêu người khác.”
“Chi Chi, cha mẹ ngươi, bọn họ không có đủ tình yêu để dành cho ngươi, ngay cả dành cho mình bọn họ còn thiếu thốn, bọn họ vốn dĩ thiếu thốn tình yêu, sao có thể dư thừa tình yêu chia sẻ cho ngươi được.”
“Chi Chi, ngươi có thể trách bọn họ, cũng có thể thương hại bọn họ, thương hại bọn họ không có một chút tình yêu, bọn họ không thể yêu được chính mình, cũng không yêu được người khác.”
Hệ thống kiên nhẫn khuyên giải Nam Chi, Nam Chi vùi mặt vào trong lòng gấu bông nhỏ, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, giống như một bức tượng.
Hệ thống:……
Ta nói nhiều như vậy, ngươi không có chút phản ứng nào sao?
Hệ thống kiên nhẫn chờ, chờ, chờ, đứa trẻ ôm gấu bông nghiêng người, ngã trên mặt đất ngủ rồi.
Hệ thống:……
Làm sao ngươi có thể ngủ được, ở tuổi này của ngươi, làm sao có thể ngủ được?
Hệ thống muốn xách lỗ tai Nam Chi lên, tiến đến bên tai cô nói: “Tỉnh lại đi, lúc này rồi mà ngươi còn có thể ngủ được sao?”
Sau khi Nam Chi tỉnh dậy, có vẻ khá hơn một chút, còn lẩm nhẩm lầm nhầm trò chuyện với gấu bông nhỏ.
Hệ thống do dự một chút, hỏi: “Ngươi còn đau lòng không?”
Nam Chi gật đầu, “Đau lòng nha!”
Hệ thống: “Nhìn qua cũng không còn đau lòng như vậy đúng không?”
Nam Chi thở dài: “Ta rất thất vọng, ta cho rằng cha mẹ ta là tốt nhất, kết quả lại không phải.”
“Ta đã chết, rời xa cha mẹ, có lẽ bọn họ sẽ không còn cãi nhau nữa.”
Hệ thống: “Kỳ thật cũng không có gì phải thất vọng, tuy rằng ngươi đã chết, nhưng còn sống.”
Nam Chi gật đầu, “Ta hiểu ý của ca ca.”
Nếu cô còn sống, sẽ là một tồn tại giống chị Thiện Tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro