Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Người Cha Bất C...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nói đến công việc, Trương Tất Vân lại phun tào.
“Thật phiền phức, sao những người đó lại phiền phức như vậy, em nói cái gì bọn họ cũng phản đối, thật khó chịu, em thật muốn nhấn đầu những người đó vào thùng nước tiểu, anh nhanh khỏe lại đi, nhanh giải thoát cho em.” Trương Tất Vân lải nhải oán giận, Diệp Nghiên Sơn chỉ mỉm cười lắng nghe.
Sau khi Trương Tất Vân đi rồi, Diệp Nghiên Sơn gọi điện thoại đến sở Cảnh Sát, yêu cầu họ điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, kiểm tra lại chiếc xe.
Nghĩ một chút, lại gọi một cuộc điện thoại khác, nhờ người điều tra một số chuyện.
Làm xong những việc này, Diệp Nghiên Sơn thật mệt mỏi, nhìn thấy con gái bưng nước đứng bên cạnh, trong lòng dịu lại, “Cảm ơn Tuyết Lị.”
Nam Chi đau lòng nói: “Cha có thể bảo bọn họ đừng tới nữa được không?”
“Sẽ không, về sau chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được.” Đến thăm bệnh thực ra là dò xét.
Nam Chi mỉm cười: “Con ở bên cạnh cha, cùng cha nói chuyện, kể chuyện cổ tích cho cha nghe, ru cha đi ngủ.”
“Được.” Khuôn mặt Diệp Nghiên Sơn thả lỏng, ánh mắt nhìn con gái đầy hiền từ.
Lần này dọa đến con gái, cô trở nên đặc biệt dính người.
Diệp Nghiên Sơn đột nhiên nói: “Tuyết Lị, nếu cha trở nên nghèo khó, không thể để Tuyết Lị có cuộc sống như công chúa nhỏ, Tuyết Lị có tức giận không?”
“Chỉ cần có cha là được rồi, có cha, mọi thứ đều tốt.” Nam Chi thật lòng nói.
Không cần cuộc sống của một nàng công chúa, đã không còn cha, chị Tuyết Lị chính là một cô nhi, không có ai yêu thương cô nhi.
Bây giờ vẫn còn cha yêu thương, chị Tuyết Lị sẽ vui vẻ.
Con gái của hắn thật là đáng yêu.
Hắn nghĩ, không thể để mình biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi được, hắn còn có con gái cần nuôi dưỡng.
Nuôi dưỡng thật tốt.
Nam Chi nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn cha, sao cha lại nói về chuyện tiền bạc, cô hỏi: “Cha, cha muốn đem tiền cho Vạn Nhĩ Nhĩ với Vạn Nghiên Nghiên sao?”
Diệp Nghiên Sơn mê mang: “Tại sao, tại sao cha phải cho bọn họ tiền?”
Nam Chi nói: “Bởi vì cha thích dì Vạn, cho nên muốn đối xử tốt với bọn họ, cho bọn họ tiền.”
Diệp Nghiên Sơn:……
Vớ vẩn, vô cùng vớ vẩn!
Cho dù hắn có nhiều tiền hơn nữa, cũng không mức đem đi cho bọn Vạn Nhĩ Nhĩ.
Vạn Nhĩ Nhĩ còn cha mẹ ruột của nó, đặc biệt là Hoắc gia, Hoắc gia thiếu chút tiền này sao?
Diệp Nghiên Sơn theo bản năng muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn thật sự phát triển tình cảm với Vạn Mộng Lâm, vì tỏ vẻ đối xử bình đẳng, để Vạn Mộng Lâm có thể yên tâm, nói không chừng hắn sẽ chia tài sản cho cả ba đứa trẻ.
Diệp Nghiên Sơn đột nhiên có chút chột dạ, đảm bảo với con gái, “Tiền của cha đều cho Tuyết Lị.”
Nam Chi gật đầu, nói: “Cũng là của cha.”
Diệp Nghiên Sơn lần này bị thương nặng, mất rất nhiều sức lực, phải điều dưỡng thời gian dài, Nam Chi buổi sáng đi học, buổi tối lại đến bệnh viện ở cạnh cha, thực bận rộn.
Diệp Nghiên Sơn dưỡng thương hơn một năm, đã bồi thường xong các khoản cần bồi thường, tiền phạt tai nạn, bồi thường cho tài xế.
Cả người hắn thoạt nhìn già đi một chút, càng có vẻ điềm đạm thành thục hơn, thời điểm trở lại công ty, các quản lý cùng các cổ đông đều rất kinh ngạc.
Sau khi Diệp tổng dưỡng bệnh, liền không quan tâm đến chuyện của công ty, an tâm dưỡng bệnh, nay đột nhiên lại tới công ty, khiến người ta thật không quen.
“Anh Diệp, anh đã trở lại, em có thể lui binh rồi.” Trương Tất Vân thở ra một hơi, cười nói.
“Tôi cảm thấy cổ đông Trương làm khá tốt, khoảng thời gian cổ đông Trương lãnh đạo công ty, đã khiến công ty phát triển lên rất nhiều.” Một cổ đông nói.
Nhận xét này khiến không ít người phụ họa, một số cổ đông khác thì không tỏ thái độ, chỉ thầm quan sát sắc mặt của Diệp Nghiên Sơn.
Trương Tất Vân buông tay, “Đừng có hại tôi, tôi còn thích ăn ăn uống uống, tự do tự tại.”
Diệp Nghiên Sơn ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ngày nào cũng bán giảm giá lấy thành tích, đây cũng gọi là thành tích sao?”
Trương Tất Vân nhướng mày, “Anh Diệp, anh nói vậy em thật đau lòng nha, quả nhiên là em làm cái gì cũng sai.”
Có cổ đông nói: “Mặc kệ là giảm giá hay không giảm giá, lợi nhuận thu được là thu được lợi nhuận thật, tiền kiếm được cũng là tiền thật.”
Diệp Nghiên Sơn lắc đầu: “Giảm giá có thể là chuyện tốt được sao, sau này muốn tăng giá thì phải làm sao, khách hàng của chúng ta sẽ cảm thấy thế nào, ngày hôm trước vừa mua, ngày hôm sau lại phát hiện giảm giá, cả con phố ai cũng đeo đồ giống mình.”
Không khí phòng họp có chút ngưng trọng, Trương Tất Vân vỗ mông muốn rời đi, “Được rồi, tiếp theo cũng không còn chuyện cần đến tôi nữa…”
“Tôi cảm thấy từ lúc cổ đông Trương tới quản lý công ty, ở phương diện marketing, cổ đông Trương so với Diệp tổng càng thêm linh hoạt, còn có minh tinh giới thiệu sản phẩm, cách của Diệp tổng quá cũ kỹ.” Có cổ đông đột nhiên lên tiếng, khiến bầu không khí càng trở nên sắc bén.
“Tôi đồng ý….” Có người phụ họa.
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi nghĩ cổ đông Trương thích hợp hơn…..”
“Diệp tổng thích hợp hơn, cổ đông Trương có thể đến phòng kinh doanh.”
….
Phòng họp cãi cọ ồn ào như chợ bán thức ăn, vô cùng huyên náo.
Diệp Nghiên Sơn không lắm để ý, hỏi Trương Tất Vân: “Cậu nghĩ thế nào?”
Trương Tất Vân vẫn cà phất cà phơ như thường ngày, “Em không muốn làm, mệt thân lắm.”
Diệp Nghiên Sơn nhìn Trương Tất Vân, “Đã đến lúc này rồi, cậu làm lãnh đạo rồi cũng nên ra dáng một chút chứ, cứ để người bên dưới phải đơn độc chiến đấu thật không thú vị, đừng diễn kịch nữa.”
Nụ cười trên mặt Trương Tất Vân dần thu lại, cậu ta nhìn thẳng vào Diệp Nghiên Sơn, một hồi lâu, cậu ta đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm được, có thể dẫn dắt công ty ngày càng phát triển tốt hơn."
Diệp Nghiên Sơn: “Như vậy mới đúng.”
Trương Tất Vân dùng chính cổ phần của hắn để đối đầu với hắn, Diệp Nghiên Sơn nhắc nhở nói: “Thực ra thì cổ phần trong tay cậu cũng không phải là của cậu, mà là của chú Trương. Trước khi cho cậu, tôi đã hỏi qua chú Trương, chú Trương không đồng ý, cho nên cổ phần là của chú ấy, mỗi tháng cậu chỉ nhận được hoa hồng thôi.”
“Trước kia cậu giả bộ không thèm để ý, mà tùy tiện ký tên lên văn kiện rồi.”
Đồng tử Trương Tất Vân run rẩy, cậu ta đột nhiên đứng lên đá văng cái ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già chết tiệt, khắp nơi mưu hại tôi, phòng bị tôi, rõ ràng tôi cũng là con ông ta, ông ta tình nguyện nâng đỡ một người ngoài như anh, cũng không cho tôi một cơ hội.”
“Ông ta luôn đề phòng tôi, lão già đáng chết, lão già không chịu chết.” Trương Tất Vân giận dữ, nói không lựa lời, “Là ông ta dụ dỗ mẹ tôi, khiến tôi trở thành con riêng, còn muốn đàn áp tôi mọi nơi, vì sợ tôi sẽ cướp của cải của ông ta, cướp phần của con trai trong giá thú của ông ta.”
“Ông ta ngoài miệng mắng tôi ham chơi, không nên thân, chưa biết chừng trong lòng ông ta còn mừng thầm, nếu tôi không sống không nên thân như vậy, thì tôi sẽ không được sống tiếp, lão già đáng chết.”
Diệp Nghiên Sơn không nói lời nào, chỉ nhìn Trương Tất Vân đang mất bình tĩnh, chú Trương nghĩ thế nào, hắn cũng không biết…
Trương Tất Vân đóng sập cửa lại, rời đi rồi, tranh chấp đã được giải quyết, quyền điều hành công ty vẫn nằm trong tay Diệp Nghiên Sơn.
“Diệp tổng, công ty có rất nhiều nhà thiết kế muốn từ chức.” Giám đốc Quan vội vàng báo cáo với ông chủ, “Nói là muốn đi cùng cổ đông Trương.”
“Diệp tổng, một số công nhân lành nghề trong nhà xưởng từ chức.” Xưởng trưởng vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Nghiên Sơn.
Diệp Nghiên Sơn cúp điện thoại, hỏi giám đốc Quan: “Vạn Mộng Lâm cũng từ chức?”
Nói đến công việc, Trương Tất Vân lại phun tào.
“Thật phiền phức, sao những người đó lại phiền phức như vậy, em nói cái gì bọn họ cũng phản đối, thật khó chịu, em thật muốn nhấn đầu những người đó vào thùng nước tiểu, anh nhanh khỏe lại đi, nhanh giải thoát cho em.” Trương Tất Vân lải nhải oán giận, Diệp Nghiên Sơn chỉ mỉm cười lắng nghe.
Sau khi Trương Tất Vân đi rồi, Diệp Nghiên Sơn gọi điện thoại đến sở Cảnh Sát, yêu cầu họ điều tra nguyên nhân vụ tai nạn, kiểm tra lại chiếc xe.
Nghĩ một chút, lại gọi một cuộc điện thoại khác, nhờ người điều tra một số chuyện.
Làm xong những việc này, Diệp Nghiên Sơn thật mệt mỏi, nhìn thấy con gái bưng nước đứng bên cạnh, trong lòng dịu lại, “Cảm ơn Tuyết Lị.”
Nam Chi đau lòng nói: “Cha có thể bảo bọn họ đừng tới nữa được không?”
“Sẽ không, về sau chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh là được.” Đến thăm bệnh thực ra là dò xét.
Nam Chi mỉm cười: “Con ở bên cạnh cha, cùng cha nói chuyện, kể chuyện cổ tích cho cha nghe, ru cha đi ngủ.”
“Được.” Khuôn mặt Diệp Nghiên Sơn thả lỏng, ánh mắt nhìn con gái đầy hiền từ.
Lần này dọa đến con gái, cô trở nên đặc biệt dính người.
Diệp Nghiên Sơn đột nhiên nói: “Tuyết Lị, nếu cha trở nên nghèo khó, không thể để Tuyết Lị có cuộc sống như công chúa nhỏ, Tuyết Lị có tức giận không?”
“Chỉ cần có cha là được rồi, có cha, mọi thứ đều tốt.” Nam Chi thật lòng nói.
Không cần cuộc sống của một nàng công chúa, đã không còn cha, chị Tuyết Lị chính là một cô nhi, không có ai yêu thương cô nhi.
Bây giờ vẫn còn cha yêu thương, chị Tuyết Lị sẽ vui vẻ.
Con gái của hắn thật là đáng yêu.
Hắn nghĩ, không thể để mình biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi được, hắn còn có con gái cần nuôi dưỡng.
Nuôi dưỡng thật tốt.
Nam Chi nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn cha, sao cha lại nói về chuyện tiền bạc, cô hỏi: “Cha, cha muốn đem tiền cho Vạn Nhĩ Nhĩ với Vạn Nghiên Nghiên sao?”
Diệp Nghiên Sơn mê mang: “Tại sao, tại sao cha phải cho bọn họ tiền?”
Nam Chi nói: “Bởi vì cha thích dì Vạn, cho nên muốn đối xử tốt với bọn họ, cho bọn họ tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Nghiên Sơn:……
Vớ vẩn, vô cùng vớ vẩn!
Cho dù hắn có nhiều tiền hơn nữa, cũng không mức đem đi cho bọn Vạn Nhĩ Nhĩ.
Vạn Nhĩ Nhĩ còn cha mẹ ruột của nó, đặc biệt là Hoắc gia, Hoắc gia thiếu chút tiền này sao?
Diệp Nghiên Sơn theo bản năng muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn thật sự phát triển tình cảm với Vạn Mộng Lâm, vì tỏ vẻ đối xử bình đẳng, để Vạn Mộng Lâm có thể yên tâm, nói không chừng hắn sẽ chia tài sản cho cả ba đứa trẻ.
Diệp Nghiên Sơn đột nhiên có chút chột dạ, đảm bảo với con gái, “Tiền của cha đều cho Tuyết Lị.”
Nam Chi gật đầu, nói: “Cũng là của cha.”
Diệp Nghiên Sơn lần này bị thương nặng, mất rất nhiều sức lực, phải điều dưỡng thời gian dài, Nam Chi buổi sáng đi học, buổi tối lại đến bệnh viện ở cạnh cha, thực bận rộn.
Diệp Nghiên Sơn dưỡng thương hơn một năm, đã bồi thường xong các khoản cần bồi thường, tiền phạt tai nạn, bồi thường cho tài xế.
Cả người hắn thoạt nhìn già đi một chút, càng có vẻ điềm đạm thành thục hơn, thời điểm trở lại công ty, các quản lý cùng các cổ đông đều rất kinh ngạc.
Sau khi Diệp tổng dưỡng bệnh, liền không quan tâm đến chuyện của công ty, an tâm dưỡng bệnh, nay đột nhiên lại tới công ty, khiến người ta thật không quen.
“Anh Diệp, anh đã trở lại, em có thể lui binh rồi.” Trương Tất Vân thở ra một hơi, cười nói.
“Tôi cảm thấy cổ đông Trương làm khá tốt, khoảng thời gian cổ đông Trương lãnh đạo công ty, đã khiến công ty phát triển lên rất nhiều.” Một cổ đông nói.
Nhận xét này khiến không ít người phụ họa, một số cổ đông khác thì không tỏ thái độ, chỉ thầm quan sát sắc mặt của Diệp Nghiên Sơn.
Trương Tất Vân buông tay, “Đừng có hại tôi, tôi còn thích ăn ăn uống uống, tự do tự tại.”
Diệp Nghiên Sơn ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Ngày nào cũng bán giảm giá lấy thành tích, đây cũng gọi là thành tích sao?”
Trương Tất Vân nhướng mày, “Anh Diệp, anh nói vậy em thật đau lòng nha, quả nhiên là em làm cái gì cũng sai.”
Có cổ đông nói: “Mặc kệ là giảm giá hay không giảm giá, lợi nhuận thu được là thu được lợi nhuận thật, tiền kiếm được cũng là tiền thật.”
Diệp Nghiên Sơn lắc đầu: “Giảm giá có thể là chuyện tốt được sao, sau này muốn tăng giá thì phải làm sao, khách hàng của chúng ta sẽ cảm thấy thế nào, ngày hôm trước vừa mua, ngày hôm sau lại phát hiện giảm giá, cả con phố ai cũng đeo đồ giống mình.”
Không khí phòng họp có chút ngưng trọng, Trương Tất Vân vỗ mông muốn rời đi, “Được rồi, tiếp theo cũng không còn chuyện cần đến tôi nữa…”
“Tôi cảm thấy từ lúc cổ đông Trương tới quản lý công ty, ở phương diện marketing, cổ đông Trương so với Diệp tổng càng thêm linh hoạt, còn có minh tinh giới thiệu sản phẩm, cách của Diệp tổng quá cũ kỹ.” Có cổ đông đột nhiên lên tiếng, khiến bầu không khí càng trở nên sắc bén.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi đồng ý….” Có người phụ họa.
“Tôi không đồng ý.”
“Tôi nghĩ cổ đông Trương thích hợp hơn…..”
“Diệp tổng thích hợp hơn, cổ đông Trương có thể đến phòng kinh doanh.”
….
Phòng họp cãi cọ ồn ào như chợ bán thức ăn, vô cùng huyên náo.
Diệp Nghiên Sơn không lắm để ý, hỏi Trương Tất Vân: “Cậu nghĩ thế nào?”
Trương Tất Vân vẫn cà phất cà phơ như thường ngày, “Em không muốn làm, mệt thân lắm.”
Diệp Nghiên Sơn nhìn Trương Tất Vân, “Đã đến lúc này rồi, cậu làm lãnh đạo rồi cũng nên ra dáng một chút chứ, cứ để người bên dưới phải đơn độc chiến đấu thật không thú vị, đừng diễn kịch nữa.”
Nụ cười trên mặt Trương Tất Vân dần thu lại, cậu ta nhìn thẳng vào Diệp Nghiên Sơn, một hồi lâu, cậu ta đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm được, có thể dẫn dắt công ty ngày càng phát triển tốt hơn."
Diệp Nghiên Sơn: “Như vậy mới đúng.”
Trương Tất Vân dùng chính cổ phần của hắn để đối đầu với hắn, Diệp Nghiên Sơn nhắc nhở nói: “Thực ra thì cổ phần trong tay cậu cũng không phải là của cậu, mà là của chú Trương. Trước khi cho cậu, tôi đã hỏi qua chú Trương, chú Trương không đồng ý, cho nên cổ phần là của chú ấy, mỗi tháng cậu chỉ nhận được hoa hồng thôi.”
“Trước kia cậu giả bộ không thèm để ý, mà tùy tiện ký tên lên văn kiện rồi.”
Đồng tử Trương Tất Vân run rẩy, cậu ta đột nhiên đứng lên đá văng cái ghế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già chết tiệt, khắp nơi mưu hại tôi, phòng bị tôi, rõ ràng tôi cũng là con ông ta, ông ta tình nguyện nâng đỡ một người ngoài như anh, cũng không cho tôi một cơ hội.”
“Ông ta luôn đề phòng tôi, lão già đáng chết, lão già không chịu chết.” Trương Tất Vân giận dữ, nói không lựa lời, “Là ông ta dụ dỗ mẹ tôi, khiến tôi trở thành con riêng, còn muốn đàn áp tôi mọi nơi, vì sợ tôi sẽ cướp của cải của ông ta, cướp phần của con trai trong giá thú của ông ta.”
“Ông ta ngoài miệng mắng tôi ham chơi, không nên thân, chưa biết chừng trong lòng ông ta còn mừng thầm, nếu tôi không sống không nên thân như vậy, thì tôi sẽ không được sống tiếp, lão già đáng chết.”
Diệp Nghiên Sơn không nói lời nào, chỉ nhìn Trương Tất Vân đang mất bình tĩnh, chú Trương nghĩ thế nào, hắn cũng không biết…
Trương Tất Vân đóng sập cửa lại, rời đi rồi, tranh chấp đã được giải quyết, quyền điều hành công ty vẫn nằm trong tay Diệp Nghiên Sơn.
“Diệp tổng, công ty có rất nhiều nhà thiết kế muốn từ chức.” Giám đốc Quan vội vàng báo cáo với ông chủ, “Nói là muốn đi cùng cổ đông Trương.”
“Diệp tổng, một số công nhân lành nghề trong nhà xưởng từ chức.” Xưởng trưởng vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Nghiên Sơn.
Diệp Nghiên Sơn cúp điện thoại, hỏi giám đốc Quan: “Vạn Mộng Lâm cũng từ chức?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro