Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Người Cha Bất C...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Diệp Nghiên Sơn cảm thấy, lấy tính khí của Vạn Mộng Lâm, nhất định sẽ đi theo Trương Tất Vân.

Cô luôn nói là muốn báo đáp, nhưng đôi khi lại rất vong ân phụ nghĩa.

Giám đốc Quan nghiêm mặt, liếc nhìn sắc mặt của ông chủ, nghe nói quan hệ giữa cổ đông Trương và Diệp tổng rất tốt, sao bây giờ lại trở mặt rồi?

Là bởi vì tranh giành Vạn Mộng Lâm?

Câu chuyện hai người đàn ông cùng tranh giành một người phụ nữ, cũng thật cẩu huyết.

Giám đốc Quan trầm ngâm nói: “Đúng vậy, tôi thấy, chỉ sợ cổ đông Trương đã sớm tính toán có tâm tư khác rồi, xây dựng danh tiếng cho Vạn Mộng Lâm, rốt cuộc là muốn tách ra làm riêng, cũng cần có nhà thiết kế có danh tiếng.”

Giám đốc Quan cũng phát hiện bản thảo thiết kế gần đây của Vạn Mộng Lâm, vẽ càng ngày càng tốt, càng ngày càng có linh khí, đạt được không ít giải thưởng.

Mọi người đều cảm thấy, cổ đông Trương làm vậy với Vạn Mộng Lâm, là hoa hoa công tử theo đuổi người thương, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, trên thực tế đây chỉ là che giấu mục đích thật sự của cậu ta.

Cho đến khi cổ đông Trương kéo theo nhiều người rời đi như vậy, giám đốc Trương cũng hiểu ra, càng làm cho hắn nổi nóng hơn chính là, ngay dưới mũi hắn kéo đi nhiều người của hắn như vậy, thật đáng giận!

Diệp Nghiên Sơn ừ một tiếng, “Cứ để bọn họ đi đi, không giữ được.”

Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Những việc này tôi sẽ giải quyết, không cần nóng vội, những nhà thiết kế không rời đi sẽ được thưởng thêm một tháng tiền lương.”

Phòng làm việc của Trương Tất Vân.

“Xin lỗi đã để cô phải lăn lộn cùng tôi, cảm ơn cô đã đồng ý đi theo tôi.” Trương Tất Vân nói với Vạn Mộng Lâm còn đang sửa sang lại đồ đạc.

Vạn Mộng Lâm nhẹ nhàng nói: “Cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tôi giúp cậu, có thể giúp được cậu, tôi rất vui.”

Trương Tất Vân nhìn Vạn Mộng Lâm, đột nhiên ôm lấy cô vào lòng, Vạn Mộng Lâm giãy giụa, giọng Trương Tất Vân cầu khẩn: “Một chút thôi, một chút thôi, để tôi ôm cô một chút thôi.”

Vạn Mộng Lâm nghe vậy, liền không động đậy nữa, để mặc cậu ta tùy ý ôm mình, hoa hoa công tử lần này thật sự nghiêm túc, không có động tay động chân, nói ôm chỉ là ôm.

“Cô có biết không, mẹ tôi còn chưa kết hôn đã sinh ra tôi.” Trương Tất Vân buông Vạn Mộng Lâm ra, đột nhiên nói, “Ở trên người cô, tôi nhìn thấy hình bóng của mẹ, bà ấy luôn chờ đợi, nhớ mong cha, nhưng cha tôi đã có gia đình của mình.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng cô không giống bà ấy, cô nỗ lực thay đổi, cô phải trở thành chỗ dựa cho các con, nhưng mẹ tôi thì không.”

Vạn Mộng Lâm cũng có chút xúc động, vỗ vỗ vào tay cậu ta mà an ủi, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ nỗ lực giúp cậu vẽ bản thảo thiết kế.”

“Cảm ơn.” Trương Tất Vân nói lời cảm tạ.

Cứ như vậy, phòng làm việc của Trương Tất Vân được mở ra, lợi dụng các mối quan hệ mà chèo kéo được một ít mối làm ăn, khởi đầu có chút khó khăn, nhưng dần dần sẽ ổn định hơn.

Lúc đầu Trương Tất Vân còn lo lắng ông già chết tiệt kia sẽ chèn ép mình, nhưng qua một khoảng thời gian, sóng yên biển lặng, cũng cảm thấy hơi yên tâm.

Chỉ cần có thể phát triển, cậu ta muốn cho lão già chết tiệt kia thấy, người khác có thể làm được, hắn cũng có thể làm được!

Lão già chết tiệt nghiêm khắc với con trai trong gia tộc, nhưng lại từ bỏ cậu ta, chèn ép cậu ta, cậu ta chịu đủ rồi, dựa vào cái gì bắt cậu ta sống như một phế vật, sao không thể giống những người con trai khác trong nhà, đều thật lóa mắt.

Cậu ta là con riêng, chẳng lẽ phải sống như một đứa con riêng cả đời, những đứa con trong giá thú kia, nhắc đến cậu ta đều là vẻ mặt khinh thường, cậu ta làm gì cũng không đúng, là một người không đáng tồn tại.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ…

Nếu có thể lựa chọn, cậu ta cũng không muốn làm một đứa con riêng, một đứa con ngoài giá thú bị khinh thường.

Cậu ta hận lão già đáng chết kia dụ dỗ mẹ hắn, đã có vợ con, lại một hai phải theo đuổi bằng được, cũng giận người mẹ yếu đuối nhu nhược, trừ việc nhận cấp dưỡng của người đàn ông kia, cũng không làm được gì.

Đối mặt với cha, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, chỉ biết nói với cậu ta, đừng chọc cha tức giận, đừng chọc ông ấy tức giận.

Ngoài những lời này, bà ấy còn có thể nói được cái gì…

Ngay cả việc Diệp Nghiên Sơn giúp đỡ cậu ta, cũng chỉ là bởi vì muốn lấy lòng lão già chết tiệt kia thôi, ham muốn tài nguyên cùng mối quan hệ của ông ta.

Ở lúc Trương Tất Vân cho rằng mọi chuyện đang tốt đẹp, thì có hai người mặc cảnh phục tới cửa, “Xin chào tiên sinh, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến, có phải anh có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông không?”

“Tai nạn giao thông?” Trương Tất Vân sửng sốt một chút, sau đó lạnh giọng nói: “Có phải các anh nhầm lẫn gì rồi không, sao tôi có thể liên quan đến tai nạn giao thông gì.”

“Mong tiên sinh đi cùng chúng tôi, đến cục rồi sẽ biết.” Cảnh sát thản nhiên nói.

Trương Tất Vân nhìn cảnh sát đưa lệnh bắt người ra, vẻ mặt không thay đổi, nhưng nếu nhìn kỹ, ánh mắt cậu ta có xoẹt qua vẻ lo lắng.

Ông chủ bị cảnh sát bắt đi, toàn bộ phòng làm việc đều trở nên hoang mang, ông chủ bị bắt, phòng làm việc này có phải sẽ bị đóng cửa không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mấy nhà thiết kế bỏ việc đi theo Trương Tất Vân, đều bắt đầu hối hận, tuy rằng Trương Tất Vân trả lương rất cao, nhưng hiện tại cậu ta đã phạm tội, còn không biết khi nào mới được thả ra?

Mấy nhà thiết kế vây quanh Vạn Mộng Lâm, dò hỏi Vạn Mộng Lâm, hy vọng có thể từ miệng cô biết được một chút tin tức.

Vừa mới đi ăn máng khác đã phải đối mặt với việc thất nghiệp, không ít người hối hận vì đã đi theo Trương Tất Vân.

Trong lòng Vạn Mộng Lâm cũng rất hoảng sợ, cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn vững vàng trấn an các các nhà thiết kế khác, nói Trương Tất Vân sẽ được về ngay.

Trong khoảng thời gian này, Trương Tất Vân mang cô đi nhìn không ít chuyện đời, khiến Vạn Mộng Lâm không đến mức vừa gặp chuyện đã luống cuống tay chân.

Nhưng những nhà thiết kế kia cũng không bị thuyết phục cho lắm, làm việc cũng trở nên thất thần.

Biệt thự Diệp gia.

“Diệp Nghiên Sơn, cậu cũng không báo trước cho tôi một tiếng, trực tiếp bắt người đi rồi, cậu là đang đánh vào mặt tôi, đánh vào mặt Trương gia.” Ông Trương tức giận nói với Diệp Nghiên Sơn.

Diệp Nghiên Sơn nhìn ông, không chút hoang mang mà nói: “Chú Trương, chú nghe cháu nói trước đã, nghe xong hãy trách cháu được không.”

“Cậu nói đi…” Hai tay ông chống quải trượng, bất mãn nhìn Diệp Nghiên Sơn.

Nam Chi nhìn hai người cãi nhau, ngoan ngoãn đứng ở một bên, muốn nghe xem tại sao họ lại cãi nhau.

Diệp Nghiên Sơn thở dài nói: “Chú Trương, chú vẫn quá đau cậu ta, nhưng tiểu tử kia cũng không hiểu được tấm lòng của chú chút nào. Cả đời thoải mái ăn chơi cậu ta cũng không muốn, luôn không cam lòng.”

"Chú đã an bài cho cậu ta một con đường tốt, nhưng trong lòng cậu ta không có nửa điểm cảm kích, bản lĩnh của cậu ta càng lớn, mấy người con trong nhà chú càng kiêng kị cậu ta, nói một câu bất kính, chú Trương à, sau này chú ra đi rồi, cũng không thể quản được chuyện của mấy anh em bọn họ nữa.”

Sắc mặt ông Trương khẽ buông lỏng, tức giận nói: “Có chuyện gì cũng đừng nháo đến nhà nước chứ, mất mặt muốn chết.”

“Chú Trương, nên dạy dỗ cậu ta một chút, cháu với cậu ta cũng không có thù oán gì, chỉ vì công ty, cậu ta đã muốn đẩy cháu vào chỗ chết, cháu có được ngày hôm nay đều là nhờ chú Trương, chỉ cần cậu ta nói cậu ta muốn, cháu cũng không phải là không thể cho cậu ta được.”

“Đối với cháu đã như vậy, chỉ sợ đối với anh em trong nhà, với chú…” Diệp Nghiên Sơn do dự nhìn ông Trương, chưa nói hết câu.

Sắc mặt ông Trương lại càng khó coi, hiểu được những lời Diệp Nghiên Sơn chưa nói xong.

Diệp Nghiên Sơn lại mở miệng nói: “Chú Trương, theo cháu, vẫn nên dạy dỗ cậu ta một chút, ban đầu có thể cậu ta sẽ oán hận chú, nhưng cũng để cậu ta biết khó mà lui, sau này chú lại đưa cậu ta ra, ít nhất trong lòng cậu ta cũng biết sợ rồi, không dám làm xằng làm bậy nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0