Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phật Hệ Cá Mặn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
May mắn đã giải trừ hợp đồng, bây giờ Phong gia liên tục bị sét đánh, cô từng làm đại diện cho sản phẩm của Phong gia, nhưng bây giờ đã đổi thành người khác.
Khổng Chân cảm thấy Phong Vân Đình là muốn kiếm tiền vi phạm hợp đồng của cô.
Chó má.
Khổng Chân trực tiếp phủ nhận: “Bây giờ tôi không phải là tình nhân của Phong Vân Đình, chúng tôi đã chia tay.”
Nói dối!
Lăng Kiều rất tức giận, “Khổng Chân, là một người phụ nữ, phải có lòng tự trọng cơ bản, chẳng lẽ cô muốn làm tình nhân không thể bước ra ngoài ánh sáng cả đời?”
Khổng Chân đột nhiên cười nói: “Cô đừng nóng, cô đừng nóng.”
Lăng Kiều vẫn luôn dùng một loại ánh mắt của chính thất nhìn tiểu tam mà nhìn cô, rất xem thường cô bị Phong Vân Đình bao nuôi.
Cô và Phong Vân Đình mỗi người đều có được thứ mình muốn, nếu có thể dùng thân thể đổi lấy lợi ích, tại sao lại không đổi, tiền tài là một loại tài nguyên, tri thức là tài nguyên, nhan sắc cũng là tài nguyên.
Nói trắng ra là giao dịch, còn về mặt tình cảm!
Ai biết được!
“Tôi không nóng nảy.” Lăng Kiều rất giận dữ trước vẻ mặt khoan nhượng của Khổng Chân, Khổng Chân hoàn toàn không có chút tự trọng nào.
Khổng Chân gật đầu, “Đúng vậy, cô không nóng nảy, cô chỉ rốt ruột muốn đuổi tiểu tam đi thôi.”
Khổng Chân nói thẳng: “Tôi không có ý định dây dưa với Phong Vân Đình, người đàn ông này, nếu cô muốn, cô cứ cầm đi đi, Lăng Kiều, chúc cô hạnh phúc.”
Là tình địch, tôi còn có thể chúc cô hạnh phúc, tôi đã đủ rộng lượng, phong độ rồi đi.
Nhìn thấy Lăng gia và Phong Vân Đình chiến đấu như vậy, buồn bực trong lòng Khổng Chân tiêu tan đi rất nhiều.
Rốt cuộc ngày nào cũng có thể ha hả cười lớn, thật sự không thể u buồn nổi.
Khổng Chân cảm thấy đời người thật vô thường, lúc trước quan hệ giữa hai nhà còn rất tốt đẹp, đoàn kết hợp tác, nâng niu Lăng Kiều trong lòng bàn tay, muốn ngôi sao tuyệt đối không hái trăng.
Nhưng mà, bây giờ thì sao, lại đánh nhau như gà đen, lông gà rơi đầy đất.
Vô thường, quá vô thường, việc sống tốt trong hiện tại quan trọng biết bao, không ai biết trước được tương lai sẽ như thế nào.
Không có ai biết được, ngày mai tai họa sẽ rơi xuống đầu ai.
Khổng Chân cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt, cho nên khi đối mặt với Lăng Kiều vẫn rất bình thản.
Đương nhiên, cô vẫn rất vui sướng khi nhìn thấy kẻ thù khốn khổ, đúng là một chuyện tốt đẹp!
“Không thể nào, ngoài miệng thì cô nói cô đã chấm dứt với Phong Vân Đình, nhưng sau lưng cô vẫn nhận tiền của Phong Vân Đình, tiêu tiền của Phong Vân Đình.” Lăng Kiều có chút kích động nói.
Khổng Chân nhướng mày, một lát sau như bừng tỉnh, nói: “Cô điều tra tôi sao, ngay cả tài khoản của tôi mà cũng điều tra được, cô đúng là lợi hại.”
“Tại sao Phong Vân Đình lại cho tôi tiền, là vì chúng tôi có chuyện hợp tác, về phần đó là chuyện gì, tôi không cần phải nói cho cô biết.” Khổng Chân nói thẳng.
“Hợp tác cái gì, cùng lắm chỉ là một cái cớ mà thôi, dù sao thì cô cũng đã nhận tiền của Phong Vân Đình.” Lăng Kiều căn bản không tin, dù sao thì Phong Vân Đình cũng chuyển tiền cho Khổng Chân, về phần lý do, không phải chỉ cần bịa ra một cái cớ là được sao.
Khổng Chân sẽ lợi dụng đứa trẻ để đòi tiền, bởi vì đứa trẻ cần nuôi nấng, đứa trẻ kia vẫn luôn đòi tiền cấp dưỡng với Phong Vân Đình.
Lợi dụng một cái cớ để liên tục đòi tiền, ép khô Phong Vân Đình.
Khổng Chân mất kiên nhẫn nói: “Cô tin hay không thì tùy, dù sao thì đây cũng là chuyện giữa tôi và Phong Vân Đình, hơn nữa tôi và Phong Vân Đình đã chia tay, mối quan hệ giữa tôi và hắn đã kết thúc, cho nên, cô không cần lo lắng tôi sẽ phá hoại tình cảm giữa hai người.”
Lăng Kiều chỉ cười mỉa mai, vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên là không tin lời Khổng Chân nói.
Khổng Chân cũng không tức giận, lại một lần nữa nhìn về phía bụng của Lăng Kiều, “Mặc kệ trong bụng cô có con hay không, cũng đừng sinh ra, đây là vì chúng ta cùng là phụ nữ mà tôi cho cô lời khuyên.”
“Con cái, vĩnh viễn là hạn chế của phụ nữ, không thể giam cầm được đàn ông, Phong Vân Đình có yêu thương đứa con này không, không biết, có lẽ là sẽ yêu, nhưng nếu là không, hắn ngay đến cả nghĩa vụ cơ bản cũng lười làm.”
Bởi vì không thích, sẽ có thể bỏ qua, có thể tự tin mà chán ghét, gây bạo lực tâm lý cho đứa trẻ vô tri.
Được hắn thích là may mắn, bị hắn chán ghét, cuộc sống sẽ khó khăn đến mức không thể chịu đựng được.
Nếu đứa trẻ này tỏ ra bướng bỉnh, không hợp ý hắn, hắn lại càng có thêm lý do mà từ bỏ đứa trẻ, không hề có một chút gánh nặng tâm lý.
Tại sao lại vứt bỏ mày, đó là vì mày không tốt, càng là bởi vì mày có một người mẹ đáng ghét.
Đối mặt với lời khuyên của Khổng Chân, Lăng Kiều không nghe, có lệ nói: “Tôi biết rồi.”
Đơn giản là vì có một đứa trẻ khác xuất hiện, sẽ làm Phong Vân Đình thiên vị đứa trẻ này hơn mà thôi.
Bây giờ Khổng Chân có lợi thế gì, đơn giản chính là đứa con.
Nhưng nếu xuất hiện thêm một đứa trẻ, Khổng Nhan sẽ không còn chiếm ưu thế, cho dù có la lối khóc lóc cũng vô dụng.
Khổng Chân thở dài, cảm thấy rất bất lực, ân oán của người lớn cắt mãi không đứt, càng gỡ càng rối, lại liên lụy tới một đứa trẻ.
Nỗi đau mà trẻ em phải gánh chịu là do người lớn đầu óc không minh mẫn tạo thành.
Vốn dĩ đã là một mớ hỗn độn, nhưng lại trông cậy vào sự xuất hiện của đứa trẻ có thể giải quyết được đống rắc rối này, khiến mối quan hệ trở nên hòa thuận.
Không đâu.
Khuyên cũng đã khuyên, nói cũng đã nói, đối phương không nghe, Khổng Chân cũng không nói gì thêm nữa.
Rốt cuộc, bọn họ cũng là kẻ thù!
Bất luận cô có nói cái gì, cũng đều là tâm địa hiểm ác.
Nếu cô đã là người âm hiểm đê tiện như vậy, vậy thì phải ác cho đến cùng, ra khỏi quán cà phê, Khổng Chân lập tức gọi điện thoại cho Phong Vân Đình.
“Lăng Kiều tiểu thư tới tìm tôi, cô ta cảm thấy anh đang bao nuôi tôi, cho tôi tiền, nhưng tôi không nói gì về sự hợp tác của chúng ta.”
Một câu nói của Khổng Chân, đã cho Phong Vân Đình mấy cái tin tức, một, Lăng Kiều đến tìm tôi, hai, Lăng Kiều điều tra tài khoản, biết anh chuyển tiền cho tôi, ba, tôi là người giữ chữ tín, không nói ra chuyện chúng ta diễn kịch lừa Lăng Kiều.
Phong Vân Đình nói thẳng một câu: “Biết rồi, từ nay về sau cô đừng gặp Lăng Kiều nữa.”
Khổng Chân trợn trắng mắt, lại cười xinh đẹp nói: “Tôi biết rồi, tôi nghe lời anh.”
Tại sao cô lại tới gặp Lăng Kiều, đó là vì muốn cười nhạo kẻ thù nha!
Bây giờ trên người Lăng Kiều đã thiếu đi vẻ tự tin bình thản, Phật hệ cũng đã biến mất khỏi người cô.
Thiếu tự tin, đương nhiên sẽ không giữ được bình tĩnh.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù có thực sự là cá mặn, cũng sẽ sốt ruột mà xoay người, bằng không sẽ trở thành cá mặn thật.
Êm đẹp làm người thì không muốn, làm cá mặn làm gì.
Chính là muốn mình thật sự trở thành cá mặn sao?
Khổng Chân còn nói thêm: “Tôi nghe Lăng Kiều nói, cô ta có thai.”
Có bất ngờ hay không, tôi nói trước cho anh biết, chờ tới khi Lăng Kiều nói với anh, anh đã có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Cũng không hiểu rõ lắm, tại sao Lăng Kiều lại nói với kẻ thù chuyện mình mang thai đầu tiên, chẳng lẽ là muốn khoe khoang?
Hay là muốn làm cái gì, muốn thiết kế hãi hại cô?
Rốt cuộc thì các cô cũng là những phi tần tranh giành sự sủng ái.
Quả nhiên, Phong Vân Đình ở phía đối diện trầm mặc một lúc, sau đó tắt máy, nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Khổng Chân cười thành tiếng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua quán cà phê.
Cô chính là một vết xe đổ, đã nhìn thấy Phong Vân Đình đối xử với một người phụ nữ như vậy, mà Lăng Kiều còn cảm thấy mình đặc biệt, là ngoại lệ?
Không có gì là ngoại lệ.
Không phải bây giờ Phong Vân Đình cũng đã đối phó với Lăng gia rồi sao, có khác gì lúc Phong Vân Đình đối phó cô đâu.
Đều là đẩy người ta vào chỗ chết, quả nhiên là tổng tài bá đạo.
May mắn đã giải trừ hợp đồng, bây giờ Phong gia liên tục bị sét đánh, cô từng làm đại diện cho sản phẩm của Phong gia, nhưng bây giờ đã đổi thành người khác.
Khổng Chân cảm thấy Phong Vân Đình là muốn kiếm tiền vi phạm hợp đồng của cô.
Chó má.
Khổng Chân trực tiếp phủ nhận: “Bây giờ tôi không phải là tình nhân của Phong Vân Đình, chúng tôi đã chia tay.”
Nói dối!
Lăng Kiều rất tức giận, “Khổng Chân, là một người phụ nữ, phải có lòng tự trọng cơ bản, chẳng lẽ cô muốn làm tình nhân không thể bước ra ngoài ánh sáng cả đời?”
Khổng Chân đột nhiên cười nói: “Cô đừng nóng, cô đừng nóng.”
Lăng Kiều vẫn luôn dùng một loại ánh mắt của chính thất nhìn tiểu tam mà nhìn cô, rất xem thường cô bị Phong Vân Đình bao nuôi.
Cô và Phong Vân Đình mỗi người đều có được thứ mình muốn, nếu có thể dùng thân thể đổi lấy lợi ích, tại sao lại không đổi, tiền tài là một loại tài nguyên, tri thức là tài nguyên, nhan sắc cũng là tài nguyên.
Nói trắng ra là giao dịch, còn về mặt tình cảm!
Ai biết được!
“Tôi không nóng nảy.” Lăng Kiều rất giận dữ trước vẻ mặt khoan nhượng của Khổng Chân, Khổng Chân hoàn toàn không có chút tự trọng nào.
Khổng Chân gật đầu, “Đúng vậy, cô không nóng nảy, cô chỉ rốt ruột muốn đuổi tiểu tam đi thôi.”
Khổng Chân nói thẳng: “Tôi không có ý định dây dưa với Phong Vân Đình, người đàn ông này, nếu cô muốn, cô cứ cầm đi đi, Lăng Kiều, chúc cô hạnh phúc.”
Là tình địch, tôi còn có thể chúc cô hạnh phúc, tôi đã đủ rộng lượng, phong độ rồi đi.
Nhìn thấy Lăng gia và Phong Vân Đình chiến đấu như vậy, buồn bực trong lòng Khổng Chân tiêu tan đi rất nhiều.
Rốt cuộc ngày nào cũng có thể ha hả cười lớn, thật sự không thể u buồn nổi.
Khổng Chân cảm thấy đời người thật vô thường, lúc trước quan hệ giữa hai nhà còn rất tốt đẹp, đoàn kết hợp tác, nâng niu Lăng Kiều trong lòng bàn tay, muốn ngôi sao tuyệt đối không hái trăng.
Nhưng mà, bây giờ thì sao, lại đánh nhau như gà đen, lông gà rơi đầy đất.
Vô thường, quá vô thường, việc sống tốt trong hiện tại quan trọng biết bao, không ai biết trước được tương lai sẽ như thế nào.
Không có ai biết được, ngày mai tai họa sẽ rơi xuống đầu ai.
Khổng Chân cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt, cho nên khi đối mặt với Lăng Kiều vẫn rất bình thản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, cô vẫn rất vui sướng khi nhìn thấy kẻ thù khốn khổ, đúng là một chuyện tốt đẹp!
“Không thể nào, ngoài miệng thì cô nói cô đã chấm dứt với Phong Vân Đình, nhưng sau lưng cô vẫn nhận tiền của Phong Vân Đình, tiêu tiền của Phong Vân Đình.” Lăng Kiều có chút kích động nói.
Khổng Chân nhướng mày, một lát sau như bừng tỉnh, nói: “Cô điều tra tôi sao, ngay cả tài khoản của tôi mà cũng điều tra được, cô đúng là lợi hại.”
“Tại sao Phong Vân Đình lại cho tôi tiền, là vì chúng tôi có chuyện hợp tác, về phần đó là chuyện gì, tôi không cần phải nói cho cô biết.” Khổng Chân nói thẳng.
“Hợp tác cái gì, cùng lắm chỉ là một cái cớ mà thôi, dù sao thì cô cũng đã nhận tiền của Phong Vân Đình.” Lăng Kiều căn bản không tin, dù sao thì Phong Vân Đình cũng chuyển tiền cho Khổng Chân, về phần lý do, không phải chỉ cần bịa ra một cái cớ là được sao.
Khổng Chân sẽ lợi dụng đứa trẻ để đòi tiền, bởi vì đứa trẻ cần nuôi nấng, đứa trẻ kia vẫn luôn đòi tiền cấp dưỡng với Phong Vân Đình.
Lợi dụng một cái cớ để liên tục đòi tiền, ép khô Phong Vân Đình.
Khổng Chân mất kiên nhẫn nói: “Cô tin hay không thì tùy, dù sao thì đây cũng là chuyện giữa tôi và Phong Vân Đình, hơn nữa tôi và Phong Vân Đình đã chia tay, mối quan hệ giữa tôi và hắn đã kết thúc, cho nên, cô không cần lo lắng tôi sẽ phá hoại tình cảm giữa hai người.”
Lăng Kiều chỉ cười mỉa mai, vẻ mặt khinh thường, hiển nhiên là không tin lời Khổng Chân nói.
Khổng Chân cũng không tức giận, lại một lần nữa nhìn về phía bụng của Lăng Kiều, “Mặc kệ trong bụng cô có con hay không, cũng đừng sinh ra, đây là vì chúng ta cùng là phụ nữ mà tôi cho cô lời khuyên.”
“Con cái, vĩnh viễn là hạn chế của phụ nữ, không thể giam cầm được đàn ông, Phong Vân Đình có yêu thương đứa con này không, không biết, có lẽ là sẽ yêu, nhưng nếu là không, hắn ngay đến cả nghĩa vụ cơ bản cũng lười làm.”
Bởi vì không thích, sẽ có thể bỏ qua, có thể tự tin mà chán ghét, gây bạo lực tâm lý cho đứa trẻ vô tri.
Được hắn thích là may mắn, bị hắn chán ghét, cuộc sống sẽ khó khăn đến mức không thể chịu đựng được.
Nếu đứa trẻ này tỏ ra bướng bỉnh, không hợp ý hắn, hắn lại càng có thêm lý do mà từ bỏ đứa trẻ, không hề có một chút gánh nặng tâm lý.
Tại sao lại vứt bỏ mày, đó là vì mày không tốt, càng là bởi vì mày có một người mẹ đáng ghét.
Đối mặt với lời khuyên của Khổng Chân, Lăng Kiều không nghe, có lệ nói: “Tôi biết rồi.”
Đơn giản là vì có một đứa trẻ khác xuất hiện, sẽ làm Phong Vân Đình thiên vị đứa trẻ này hơn mà thôi.
Bây giờ Khổng Chân có lợi thế gì, đơn giản chính là đứa con.
Nhưng nếu xuất hiện thêm một đứa trẻ, Khổng Nhan sẽ không còn chiếm ưu thế, cho dù có la lối khóc lóc cũng vô dụng.
Khổng Chân thở dài, cảm thấy rất bất lực, ân oán của người lớn cắt mãi không đứt, càng gỡ càng rối, lại liên lụy tới một đứa trẻ.
Nỗi đau mà trẻ em phải gánh chịu là do người lớn đầu óc không minh mẫn tạo thành.
Vốn dĩ đã là một mớ hỗn độn, nhưng lại trông cậy vào sự xuất hiện của đứa trẻ có thể giải quyết được đống rắc rối này, khiến mối quan hệ trở nên hòa thuận.
Không đâu.
Khuyên cũng đã khuyên, nói cũng đã nói, đối phương không nghe, Khổng Chân cũng không nói gì thêm nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rốt cuộc, bọn họ cũng là kẻ thù!
Bất luận cô có nói cái gì, cũng đều là tâm địa hiểm ác.
Nếu cô đã là người âm hiểm đê tiện như vậy, vậy thì phải ác cho đến cùng, ra khỏi quán cà phê, Khổng Chân lập tức gọi điện thoại cho Phong Vân Đình.
“Lăng Kiều tiểu thư tới tìm tôi, cô ta cảm thấy anh đang bao nuôi tôi, cho tôi tiền, nhưng tôi không nói gì về sự hợp tác của chúng ta.”
Một câu nói của Khổng Chân, đã cho Phong Vân Đình mấy cái tin tức, một, Lăng Kiều đến tìm tôi, hai, Lăng Kiều điều tra tài khoản, biết anh chuyển tiền cho tôi, ba, tôi là người giữ chữ tín, không nói ra chuyện chúng ta diễn kịch lừa Lăng Kiều.
Phong Vân Đình nói thẳng một câu: “Biết rồi, từ nay về sau cô đừng gặp Lăng Kiều nữa.”
Khổng Chân trợn trắng mắt, lại cười xinh đẹp nói: “Tôi biết rồi, tôi nghe lời anh.”
Tại sao cô lại tới gặp Lăng Kiều, đó là vì muốn cười nhạo kẻ thù nha!
Bây giờ trên người Lăng Kiều đã thiếu đi vẻ tự tin bình thản, Phật hệ cũng đã biến mất khỏi người cô.
Thiếu tự tin, đương nhiên sẽ không giữ được bình tĩnh.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù có thực sự là cá mặn, cũng sẽ sốt ruột mà xoay người, bằng không sẽ trở thành cá mặn thật.
Êm đẹp làm người thì không muốn, làm cá mặn làm gì.
Chính là muốn mình thật sự trở thành cá mặn sao?
Khổng Chân còn nói thêm: “Tôi nghe Lăng Kiều nói, cô ta có thai.”
Có bất ngờ hay không, tôi nói trước cho anh biết, chờ tới khi Lăng Kiều nói với anh, anh đã có thời gian chuẩn bị tâm lý.
Cũng không hiểu rõ lắm, tại sao Lăng Kiều lại nói với kẻ thù chuyện mình mang thai đầu tiên, chẳng lẽ là muốn khoe khoang?
Hay là muốn làm cái gì, muốn thiết kế hãi hại cô?
Rốt cuộc thì các cô cũng là những phi tần tranh giành sự sủng ái.
Quả nhiên, Phong Vân Đình ở phía đối diện trầm mặc một lúc, sau đó tắt máy, nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, Khổng Chân cười thành tiếng, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua quán cà phê.
Cô chính là một vết xe đổ, đã nhìn thấy Phong Vân Đình đối xử với một người phụ nữ như vậy, mà Lăng Kiều còn cảm thấy mình đặc biệt, là ngoại lệ?
Không có gì là ngoại lệ.
Không phải bây giờ Phong Vân Đình cũng đã đối phó với Lăng gia rồi sao, có khác gì lúc Phong Vân Đình đối phó cô đâu.
Đều là đẩy người ta vào chỗ chết, quả nhiên là tổng tài bá đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro