Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Từng cái kén trắng như tuyết dệt trong những cọng rơm, mang theo một cỗ hương vị, trắng như thế, thật giống mây trắng trên bầu trời.
Nam Chi thật cẩn thận vuốt cái kén, vui vẻ nói: “Có phải đã có thể dệt rồi không?”
Ngô thị dùng tay nhéo thử, rất chắc, “Được rồi, có thể thu rồi.”
Người một nhà bắt đầu thu kén tằm, được hơn nửa sọt kén, một đám kén hình bầu dục trắng tinh, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lão Tiền thị nhìn đống kén này, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Lương Tài đem đống kén thu hoạch xong chuẩn bị mang đi bán, Nam Chi vặn vẹo thân thể bé nhỏ, “Cha, cha, con cũng muốn lên trấn, con muốn đi chơi.”
Mỗi ngày đều sống trong cái địa phương nhỏ hẹp vuông vức, Nam Chi đã tới thế giới này lâu như vậy rồi, cũng chưa bao giờ được đi ra khỏi thôn.
Rõ ràng trời đất rất rộng lớn, lại như có một thứ gì vô hình, đem nhốt mọi người ở trong cái địa phương này không thể ra được.
Tất cả mọi người đều sống bên trong, cũng không có ý nghĩ đi ra ngoài.
Là một cái nhà tù to lớn.
Bây giờ Giang Lương Tài đã hơi có chút kiên nhẫn với nữ nhi, “Ngoan, cha đi bán kén tằm, lúc về sẽ mua bánh bao thịt cho ngươi.”
Nam Chi nhìn sắc mặt Giang Lương Tài, gật đầu, “Được, lần sau cha nhất định phải mang con đi cùng đấy, Nhị Nha ở nhà chờ cha.”
Giang Lương Tài:……
Nội tâm liền phức tạp!
Nói đứa trẻ này có hiểu chuyện không, chính là hiểu chuyện, nhưng nói không hiểu chuyện, cũng liền có bản lĩnh nháo lên khiến mọi người không được yên thân.
Với cái tính khí này mà muốn kén rể cũng thật là khó!
Giang Lương Tài mang kén tằm đi rồi, chân trước vừa đi, chân sau Tiêu Cảnh Dương đã tới cửa.
Người Giang gia nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương, đều lộ ra ý cười, còn tưởng vị khách hàng lớn này sẽ không tới nữa.
Vì để tiếp đãi vị khách hàng này, lão Tiền thị bỏ ra một số tiền mua một ít lá trà có phẩm chất tốt, cùng với tách chén mới.
Nếu vẫn dùng tách chén xám xịt thường ngày, thì cho dù có là đồ ngon, cũng thật sự khó coi!
Lần này Tiêu Cảnh Dương tới, phát hiện sân viện nhà nông này có chút khác thường, ở góc sân vậy mà lại có một cái nồi, nấu cơm ở bên ngoài sao?
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, thật sự là chuyện lần trước khiến Tiêu Cảnh Dương có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vì muốn chữa khỏi bệnh nên vẫn tới.
Thẩm bá nhìn một màn này chỉ cười nhẹ, nhướng mày, xem ra lần trước sau khi bọn họ đi rồi, tranh cãi cũng đủ lớn.
Rốt cuộc thế tử cũng còn nhỏ tuổi, không biết là người ngoài thì không nên xen vào chuyện nhà của người khác.
Giang Nhạc An nhìn Tiêu Cảnh Dương, hỏi: “Lần này ngươi muốn ăn gì?”
Tiêu Cảnh Dương cũng không biết mình muốn ăn cái gì, dù sao thì chỉ cần có thể ăn vào là được.
Mà những thứ Giang Nhạc An làm, có thể sẽ ăn được đi.
Có lẽ là do đã ăn quen đồ ăn do Giang Nhạc An làm, cho nên khi ăn những đồ ăn khác, vẫn luôn cảm thấy không đúng, thiếu thiếu chút gì đó.
Thẩm bá nói: “Cô nương xem rồi làm là được.” Làm sao để chủ tử vừa lòng là việc của hạ nhân, không phải là việc chủ tử cần suy nghĩ.
Tiêu Cảnh Dương cũng gật đầu, “Ngươi tự xem mà làm, canh hồ tiêu cay lần trước ăn được.”
Giang Nhạc An bắt đầu suy tư, đi tới bếp, tiểu Tiền thị đang nhóm bếp, hỏi: “Tiểu muội muốn làm món gì?”
Giang Nhạc An suy nghĩ một hồi nói: “Chắc hắn cũng ngán thịt vụn rồi, chỉ mình canh hồ tiêu cay cũng không được, cần phải có thêm món khác.”
Nhà chính, Thẩm bá uống lá trà Giang gia mua về, nói thật là cũng rất bình thường, nhưng chén sứ trắng sáng thế này, phối cùng căn phòng xám xịt lại có chút kỳ quái.
“Thiếu gia, ngươi tới rồi, chúng ta đi nhặt trứng chim đi?” Giang Thiếu Dương rất vui mừng khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ tới chuyện bắt cá lần trước khá là vui vẻ, vì thế gật đầu, Thẩm bá cũng không ngăn cản, hắn nhìn bếp lò ở góc sân, đống củi xếp ngay ngắn dưới mái hiên, hỏi: “Sao lại đặt bếp ở ngoài sân?”
Giang Thiệu Hưng không chút để bụng mà nói: “Đó là chỗ nấu cơm của nhà đại bá.”
Tuy rằng trước đó Thẩm bá cũng đã có suy đoán, nhưng vẫn xác minh lại, “Phân gia?”
Giang Thiệu Hưng gật đầu, “Là phân gia.” Mặt khác cũng không nói nhiều.
Giang Thiệu Hưng đã bị mẫu thân ân cần dạy bảo, không được nói chuyện phân gia trước mặt quý nhân.
Những chuyện này sẽ làm quý nhân khó chịu, ai có thể vui khi có người ở trước mặt mình phàn nàn tố khổ.
Thiếu gia mà tới, liền nhanh chóng mang thiếu gia đi chơi, thiếu gia là người có khí độ, quy của như vậy, khẳng định là chưa từng chơi mấy trò nghịch ngợm của trẻ con nông thôn.
Có lẽ thiếu gia sẽ cảm thấy thú vị.
Trên thực tế, cuộc sống của người dân ở đây một chút cũng không tốt, có muỗi, có rắn rết côn trùng, mưa xuống con đường lại trở nên lầy lội, vừa nghèo khổ vừa túng quẫn.
Nhưng đối với quý nhân đây lại là những thứ mới mẻ, thỏa mãn khát vọng sống ẩn dật ở nông thôn, nhưng nói sống lâu dài thì hẳn là không được.
Nam Chi cõng giỏ tre, trong giỏ tre chứa đầy những cành củi khô dùng để nhóm lửa, vừa về đến nhà đã gặp Tiêu Cảnh Dương cùng Giang Thiệu Hưng.
Đứng ở bên cạnh thiếu gia, Giang Thiệu Hưng vô thức ưỡn thẳng lồng ngực nhìn Nam Chi, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Nam Chi không để ý tới hai người này, lập tức đi ngang qua họ, phân gia rồi, liền không phải gả cho tên giáo úy thủ hạ của Tiêu Cảnh Dương nữa.
Nam Chi thật muốn đánh tên giáo úy đó một trận, chính hắn là người đã giết Nhị Nha tỷ tỷ.
Ngoài ra, Nam Chi cũng không thích Tiêu Cảnh Dương cho lắm, bởi vì hắn ở bên phía người đã giết Nhị Nha tỷ tỷ, đó chính là quan hệ chủ tớ.
Phân loại rất đơn giản và thô lỗ.
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy đứa trẻ này vậy mà lại đi ngang qua hắn, không chào hỏi, không hành lễ, Tiêu Cảnh Dương là thế tử, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác làm lơ.
Tuy rằng hắn đang che giấu thân phận, cũng không cần người khác phải hành lễ, nhưng bị người khác làm lơ vẫn rất khó chịu.
Đứa trẻ hư này ghi thù chuyện lần trước?
Giang Thiệu Hưng dẫn đầu nói với Nam Chi: “Thấy thiếu gia mà không chào, ngươi thật là không lễ phép.”
Nam Chi ừm một tiếng, “Chào thiếu gia.” Tạm biệt thiếu gia.
Tiêu Cảnh Dương:……
Không thấy vui vẻ lên chút nào, lại càng cảm thấy tức giận hơn là sao?
Rốt cuộc, hắn vẫn là một thiếu niên có lòng tự trọng rất cao, ngoại trừ việc bị di nương tra tấn, những chuyện khác bởi vì thân phận của hắn mà luôn rất thuận lợi, bây giờ lại bị một nha đầu xấu xí làm lơ.
Trong lòng có chút bực bội.
Giang Thiệu Hưng cẩn thận nhìn sắc mặt thiếu gia, phát hiện hắn mím môi, có chút tức giận không vui.
Hắn gãi gãi đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng chỉ có thể nói: “Thiếu gia, chúng ta đi nhặt trứng chim đi, sau đó mang trứng chim nướng lên, ăn rất ngon.”
Tiêu Cảnh Dương: “Đi thôi.”
Nam Chi về tới nhà, đem củi vừa nhặt về xếp chỉnh tề, Thẩm bá nhìn một đứa trẻ còn nhỏ lại nghiêm túc làm việc, đứng ở phía sau Nam Chi, đột nhiên hỏi: “Những việc này đều là do ngươi làm?”
Lão Tiền thị nhìn thấy quý nhân đột nhiên tới bên cạnh Nhị Nha bắt chuyện, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thứ Nhị Nha không thể kiểm soát nhất chính là cái miệng của nàng, vừa mở miệng liền nói năng lung tung.
Đứa trẻ đang tốt đẹp, sao miệng lưỡi lại dài như vậy.
Nhưng lão Tiền thị cũng không thể tiến đến kéo người đi, cũng không thể ngăn Thẩm bá nói chuyện, chỉ có thể nôn nóng mà nhìn sang bên kia.
Nam Chi quay đầu lại nhìn lão bá này, công việc trong tay cũng không dừng lại, “Đúng vậy, cha nương đều đã ra đồng làm việc, Nhị Nha phải làm những việc này.”
Nhặt củi nhóm lửa nấu cơm, những chuyện liên quan đến ăn Nam Chi đều tình nguyện làm.
Từng cái kén trắng như tuyết dệt trong những cọng rơm, mang theo một cỗ hương vị, trắng như thế, thật giống mây trắng trên bầu trời.
Nam Chi thật cẩn thận vuốt cái kén, vui vẻ nói: “Có phải đã có thể dệt rồi không?”
Ngô thị dùng tay nhéo thử, rất chắc, “Được rồi, có thể thu rồi.”
Người một nhà bắt đầu thu kén tằm, được hơn nửa sọt kén, một đám kén hình bầu dục trắng tinh, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Lão Tiền thị nhìn đống kén này, môi mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Giang Lương Tài đem đống kén thu hoạch xong chuẩn bị mang đi bán, Nam Chi vặn vẹo thân thể bé nhỏ, “Cha, cha, con cũng muốn lên trấn, con muốn đi chơi.”
Mỗi ngày đều sống trong cái địa phương nhỏ hẹp vuông vức, Nam Chi đã tới thế giới này lâu như vậy rồi, cũng chưa bao giờ được đi ra khỏi thôn.
Rõ ràng trời đất rất rộng lớn, lại như có một thứ gì vô hình, đem nhốt mọi người ở trong cái địa phương này không thể ra được.
Tất cả mọi người đều sống bên trong, cũng không có ý nghĩ đi ra ngoài.
Là một cái nhà tù to lớn.
Bây giờ Giang Lương Tài đã hơi có chút kiên nhẫn với nữ nhi, “Ngoan, cha đi bán kén tằm, lúc về sẽ mua bánh bao thịt cho ngươi.”
Nam Chi nhìn sắc mặt Giang Lương Tài, gật đầu, “Được, lần sau cha nhất định phải mang con đi cùng đấy, Nhị Nha ở nhà chờ cha.”
Giang Lương Tài:……
Nội tâm liền phức tạp!
Nói đứa trẻ này có hiểu chuyện không, chính là hiểu chuyện, nhưng nói không hiểu chuyện, cũng liền có bản lĩnh nháo lên khiến mọi người không được yên thân.
Với cái tính khí này mà muốn kén rể cũng thật là khó!
Giang Lương Tài mang kén tằm đi rồi, chân trước vừa đi, chân sau Tiêu Cảnh Dương đã tới cửa.
Người Giang gia nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương, đều lộ ra ý cười, còn tưởng vị khách hàng lớn này sẽ không tới nữa.
Vì để tiếp đãi vị khách hàng này, lão Tiền thị bỏ ra một số tiền mua một ít lá trà có phẩm chất tốt, cùng với tách chén mới.
Nếu vẫn dùng tách chén xám xịt thường ngày, thì cho dù có là đồ ngon, cũng thật sự khó coi!
Lần này Tiêu Cảnh Dương tới, phát hiện sân viện nhà nông này có chút khác thường, ở góc sân vậy mà lại có một cái nồi, nấu cơm ở bên ngoài sao?
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, thật sự là chuyện lần trước khiến Tiêu Cảnh Dương có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vì muốn chữa khỏi bệnh nên vẫn tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm bá nhìn một màn này chỉ cười nhẹ, nhướng mày, xem ra lần trước sau khi bọn họ đi rồi, tranh cãi cũng đủ lớn.
Rốt cuộc thế tử cũng còn nhỏ tuổi, không biết là người ngoài thì không nên xen vào chuyện nhà của người khác.
Giang Nhạc An nhìn Tiêu Cảnh Dương, hỏi: “Lần này ngươi muốn ăn gì?”
Tiêu Cảnh Dương cũng không biết mình muốn ăn cái gì, dù sao thì chỉ cần có thể ăn vào là được.
Mà những thứ Giang Nhạc An làm, có thể sẽ ăn được đi.
Có lẽ là do đã ăn quen đồ ăn do Giang Nhạc An làm, cho nên khi ăn những đồ ăn khác, vẫn luôn cảm thấy không đúng, thiếu thiếu chút gì đó.
Thẩm bá nói: “Cô nương xem rồi làm là được.” Làm sao để chủ tử vừa lòng là việc của hạ nhân, không phải là việc chủ tử cần suy nghĩ.
Tiêu Cảnh Dương cũng gật đầu, “Ngươi tự xem mà làm, canh hồ tiêu cay lần trước ăn được.”
Giang Nhạc An bắt đầu suy tư, đi tới bếp, tiểu Tiền thị đang nhóm bếp, hỏi: “Tiểu muội muốn làm món gì?”
Giang Nhạc An suy nghĩ một hồi nói: “Chắc hắn cũng ngán thịt vụn rồi, chỉ mình canh hồ tiêu cay cũng không được, cần phải có thêm món khác.”
Nhà chính, Thẩm bá uống lá trà Giang gia mua về, nói thật là cũng rất bình thường, nhưng chén sứ trắng sáng thế này, phối cùng căn phòng xám xịt lại có chút kỳ quái.
“Thiếu gia, ngươi tới rồi, chúng ta đi nhặt trứng chim đi?” Giang Thiếu Dương rất vui mừng khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ tới chuyện bắt cá lần trước khá là vui vẻ, vì thế gật đầu, Thẩm bá cũng không ngăn cản, hắn nhìn bếp lò ở góc sân, đống củi xếp ngay ngắn dưới mái hiên, hỏi: “Sao lại đặt bếp ở ngoài sân?”
Giang Thiệu Hưng không chút để bụng mà nói: “Đó là chỗ nấu cơm của nhà đại bá.”
Tuy rằng trước đó Thẩm bá cũng đã có suy đoán, nhưng vẫn xác minh lại, “Phân gia?”
Giang Thiệu Hưng gật đầu, “Là phân gia.” Mặt khác cũng không nói nhiều.
Giang Thiệu Hưng đã bị mẫu thân ân cần dạy bảo, không được nói chuyện phân gia trước mặt quý nhân.
Những chuyện này sẽ làm quý nhân khó chịu, ai có thể vui khi có người ở trước mặt mình phàn nàn tố khổ.
Thiếu gia mà tới, liền nhanh chóng mang thiếu gia đi chơi, thiếu gia là người có khí độ, quy của như vậy, khẳng định là chưa từng chơi mấy trò nghịch ngợm của trẻ con nông thôn.
Có lẽ thiếu gia sẽ cảm thấy thú vị.
Trên thực tế, cuộc sống của người dân ở đây một chút cũng không tốt, có muỗi, có rắn rết côn trùng, mưa xuống con đường lại trở nên lầy lội, vừa nghèo khổ vừa túng quẫn.
Nhưng đối với quý nhân đây lại là những thứ mới mẻ, thỏa mãn khát vọng sống ẩn dật ở nông thôn, nhưng nói sống lâu dài thì hẳn là không được.
Nam Chi cõng giỏ tre, trong giỏ tre chứa đầy những cành củi khô dùng để nhóm lửa, vừa về đến nhà đã gặp Tiêu Cảnh Dương cùng Giang Thiệu Hưng.
Đứng ở bên cạnh thiếu gia, Giang Thiệu Hưng vô thức ưỡn thẳng lồng ngực nhìn Nam Chi, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi không để ý tới hai người này, lập tức đi ngang qua họ, phân gia rồi, liền không phải gả cho tên giáo úy thủ hạ của Tiêu Cảnh Dương nữa.
Nam Chi thật muốn đánh tên giáo úy đó một trận, chính hắn là người đã giết Nhị Nha tỷ tỷ.
Ngoài ra, Nam Chi cũng không thích Tiêu Cảnh Dương cho lắm, bởi vì hắn ở bên phía người đã giết Nhị Nha tỷ tỷ, đó chính là quan hệ chủ tớ.
Phân loại rất đơn giản và thô lỗ.
Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy đứa trẻ này vậy mà lại đi ngang qua hắn, không chào hỏi, không hành lễ, Tiêu Cảnh Dương là thế tử, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác làm lơ.
Tuy rằng hắn đang che giấu thân phận, cũng không cần người khác phải hành lễ, nhưng bị người khác làm lơ vẫn rất khó chịu.
Đứa trẻ hư này ghi thù chuyện lần trước?
Giang Thiệu Hưng dẫn đầu nói với Nam Chi: “Thấy thiếu gia mà không chào, ngươi thật là không lễ phép.”
Nam Chi ừm một tiếng, “Chào thiếu gia.” Tạm biệt thiếu gia.
Tiêu Cảnh Dương:……
Không thấy vui vẻ lên chút nào, lại càng cảm thấy tức giận hơn là sao?
Rốt cuộc, hắn vẫn là một thiếu niên có lòng tự trọng rất cao, ngoại trừ việc bị di nương tra tấn, những chuyện khác bởi vì thân phận của hắn mà luôn rất thuận lợi, bây giờ lại bị một nha đầu xấu xí làm lơ.
Trong lòng có chút bực bội.
Giang Thiệu Hưng cẩn thận nhìn sắc mặt thiếu gia, phát hiện hắn mím môi, có chút tức giận không vui.
Hắn gãi gãi đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ, cũng chỉ có thể nói: “Thiếu gia, chúng ta đi nhặt trứng chim đi, sau đó mang trứng chim nướng lên, ăn rất ngon.”
Tiêu Cảnh Dương: “Đi thôi.”
Nam Chi về tới nhà, đem củi vừa nhặt về xếp chỉnh tề, Thẩm bá nhìn một đứa trẻ còn nhỏ lại nghiêm túc làm việc, đứng ở phía sau Nam Chi, đột nhiên hỏi: “Những việc này đều là do ngươi làm?”
Lão Tiền thị nhìn thấy quý nhân đột nhiên tới bên cạnh Nhị Nha bắt chuyện, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thứ Nhị Nha không thể kiểm soát nhất chính là cái miệng của nàng, vừa mở miệng liền nói năng lung tung.
Đứa trẻ đang tốt đẹp, sao miệng lưỡi lại dài như vậy.
Nhưng lão Tiền thị cũng không thể tiến đến kéo người đi, cũng không thể ngăn Thẩm bá nói chuyện, chỉ có thể nôn nóng mà nhìn sang bên kia.
Nam Chi quay đầu lại nhìn lão bá này, công việc trong tay cũng không dừng lại, “Đúng vậy, cha nương đều đã ra đồng làm việc, Nhị Nha phải làm những việc này.”
Nhặt củi nhóm lửa nấu cơm, những chuyện liên quan đến ăn Nam Chi đều tình nguyện làm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro