Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Thẩm bá nhìn đứa trẻ xếp củi xong liền lấy mấy quả dại từ trong túi ra, Nam Chi thấy hắn nhìn mình chằm chằm, đưa ra một quả dại nhỏ màu đỏ, “Ngươi muốn ăn không?”
Thẩm bá lắc đầu, “Không ăn, ngươi ăn đi.”
Nam Chi ừm một tiếng, từ từ ăn trái cây, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa vụng về, lại có một chút đáng yêu.
Ít nhất ở trong mắt Thẩm bá, đứa trẻ này thật đáng yêu.
Hắn hỏi: “Trong nhà ngươi còn huynh đệ tỷ muội nào không?”
Nam Chi nuốt quả dại trong miệng xuống, “Còn tỷ tỷ.” Cô cất mấy quả dại còn dư để dành cho tỷ tỷ.
Thẩm bá lại hỏi: “Không có huynh đệ gì sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có, không có đệ đệ.”
Thẩm bá:……
Dưới loại tình huống này mà lại phân gia?
Ngay cả Thẩm bá cũng cảm thấy, trong hoàn cảnh như vậy người một nhà này hẳn là nên dựa vào gia tộc.
Đặc biệt là trong nhà còn có người thi đỗ khoa cử, một người thăng thiên chó gà cũng sẽ đi lên theo.
Phân gia rồi, chính là người của hai nhà.
Nhưng mà, bộ dạng đánh mắng kia quả thực là rất khó coi.
Người một nhà này đều hám tài!
Chẳng lẽ là do lần trước tiểu chủ tử xen vào một câu sao?
Tiểu chủ tử còn nhỏ, không hiểu được quyền lực trên người mình lớn bao nhiêu, nói một câu thôi liền thay đổi cả vận mệnh của người khác.
Một người càng có nhiều quyền lực, lại càng ít lời.
Đáng tiếc, hắn chỉ là một nô tài, chủ tử làm việc không tới phiên hắn chất vấn, nhiều nhất cũng chỉ có thể khuyên một câu, nói nhiều, chủ tử không vui đâu.
Có điều tật xấu của tiểu chủ tử chỉ có nấm nhà này mới có thể trị khỏi.
Thẩm bá thấy, mọi chuyện nháo đến mức khó coi, tiểu chủ tử nhà hắn cũng bị trách móc, có quỷ mới biết có phải bọn họ đã sớm muốn phân gia hay không.
Cố tình ở lúc tiểu chủ tử nhà hắn mở miệng, thuận thế mà làm.
Ở trong mắt người Giang gia, đây chính là loại bỏ nhân tố không an phận trong nhà, sợ rằng sau này Giang gia vươn lên rồi, cũng cần phải ổn định lại gia tộc.
Loại bỏ đi người không toàn tâm toàn ý vì gia tộc, cưỡng ép ở bên cạnh nhau chỉ sinh ra thù hận.
Nhưng Thẩm bá cũng thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Dù sao đại đa số mọi người mới nghe qua thì phản ứng đầu tiên chính là, ồ, đây không phải là qua cầu rút ván sao?
Sử dụng hết giá trị, liền ném đi.
Chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy, ai quan tâm bên trong các người có chuyện gì bất đắc dĩ, khó xử hay không.
Quan trọng nhất chính là, còn liên lụy đến tiểu chủ tử nhà hắn.
Thẩm bá cũng không biểu hiện ra mặt, vẫn cười nhạt như cũ mà đi về nhà chính, nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của lão Tiền thị, còn cười nói: “Chất nữ nhà ngươi thật là đáng yêu.”
Đáng yêu?!
Da mặt lão Tiền thị co rút, cái nha đầu chết tiệt kia mà đáng yêu sao?
Rắc rối trong nhà đều là do cái nghiệp chướng kia mà ra.
Nhưng lão Tiền thị chỉ có thể cười đáp lại Thẩm bá, nụ cười thật cứng ngắc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nha đầu chết tiệt kia cũng không có nói bậy cái gì.
Tiêu Cảnh Dương được Giang Thiệu Hưng mang đi nhặt trứng chim, trong lòng nổi lên hứng thú mà quên đi chút khó chịu lúc nãy, trèo lên cây nhặt trứng chim, cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích.
Dù sao trước đây Tiêu Cảnh Dương cũng chưa từng tùy hứng như vậy, ở kinh thành bất luận là làm việc gì, cũng đều có người nhìn chằm chằm, nhưng ở đây lại thật tự do.
Muốn là cái gì liền làm cái đó, muốn trèo cây liền trèo cây, vô cùng vui vẻ.
Sau khi trở về nhà với mấy quả trứng, Tiêu Cảnh Dương bước vào trong bếp, đem mấy quả trứng nhặt được đưa cho Giang Nhạc An, “Là ta tìm được, làm đồ ăn đi.”
Giang Nhạc An:……
Nàng nhìn vẻ hơi khoe khoang của Tiêu Cảnh Dương, vừa cạn lời vừa buồn cười, nhận lấy trứng chim, “Vậy làm canh trứng đi.”
Tiêu Cảnh Dương sờ sờ mũi, “Tùy ngươi.”
“Phụt……” Giang Nhạc An không nhịn được mà cười thành tiếng, khiến Tiêu Cảnh Dương tức giận đến khó chịu: “Ngươi cười cái gì?”
Tiêu Cảnh Dương cảm nhận được ánh mắt bỡn cợt của đối phương, khuôn mặt nóng lên, không nhịn được cao giọng, “Ngươi cười cái gì, nếu ngươi nấu không ngon, bổn thiếu gia, bổn thiếu gia ta sẽ không trả tiền….”
Giang Nhạc An gật đầu, “Thiếu gia yên tâm, làm không tốt ta sẽ không thu tiền.”
Giang Lương Tài bán kén tằm trở về, nhìn thấy vị thiếu gia kia lại tới, cũng không có tiến đến.
Sau khi phân ra rồi, về bản chất mà nói, đó là khách của phụ mẫu, cũng không phải là khách của hắn, không cần chào hỏi.
“Cha, cha đã về.” Nam Chi nghênh đón phụ thân, nhìn chằm chằm vào cái sọt, Giang Lương Tài nói: “Ta có mua bánh bao thịt.”
Nam Chi lập tức vui vẻ, “Cha thật tốt.”
Giang Lương Tài lấy tiền bán kén tằm ra, được 300 đồng, thiếu chút nữa là được nửa quan tiền.
Trong nhà cũng không thu được nhiều kén tằm lắm, nhưng có thể bán được giá này vẫn khiến Giang Lương Tài có chút kinh ngạc.
“Quan gia thu gom kén tằm, mấy cửa hàng may quần áo cũng thu mua, kén tằm nhà chúng ta rất tốt, không bị ố vàng, cũng không có tằm chết bên trong, cho nên được giá cao.” Giang Lương Tài nói.
Ngô thị tự hỏi: “Đây cũng là một khoản thu, sau này chúng ta nuôi thêm tằm đi.”
Thời điểm đi bán kén tằm, Giang Lương Tài mới biết được việc nuôi tằm rất không hề dễ dàng, tằm yếu ớt dễ sinh bệnh, có thể kết ra kén phẩm chất không tốt, có khi còn không thể kết kén.
Cũng không biết rốt cuộc là con tằm chết ở bên trong, hay là không có sức lực kết ti.
Tóm lại là có rất nhiều con đường.
Tiểu nữ nhi luôn có đủ loại chú ý, ví dụ như không được cho tằm ăn lá còn dính sương, sương sớm không sạch sẽ, tằm ăn vào sẽ sinh bệnh.
Tằm ị phân ra khay liền phải mang nhanh chóng mang đi rửa sạch, nếu không sẽ bốc mùi hôi, khiến kén tằm hôi theo, quả thực giống như hầu hạ tổ tông.
Vô cùng vất vả.
Nhưng thời điểm bán được tiền, Giang Lương Tài lại cảm thấy những vất vả này đều đáng giá.
Giang Lương Tài nhìn tiểu nữ nhi bằng ánh mắt kinh ngạc, vốn dĩ cũng không có hy vọng gì, vậy mà ba mẫu tử lại có thể thật sự nuôi được tằm.
Ngô thị còn nói thêm: “Phải mua nền nhà, nếu nhà mình thật sự muốn nuôi tằm, chỉ dựa vào mấy cây dâu kia thì không đủ.”
“Chúng ta mua nền nhà ở gần ngọn núi một chút, chung quanh trồng toàn cây dâu.”
Nam Chi vui vẻ vỗ tay, “Còn có rất nhiều dâu tằm để ăn.”
Một nhà bốn người gặm bánh bao thịt, ăn đến mức còn ợ lên một cái, Nam Chi vuốt bụng nhỏ, “Sau này ngày nào con cũng muốn ăn bánh bao thịt.”
Giang Lương Tài chỉ trợn trắng mắt, cũng không phản bác lại lời nói của nữ nhi, bánh bao thịt quả thật là ngon, lại còn có thể ăn no.
Phân gia được mấy ngày, Giang Lương Tài cảm thấy, ít nhất ở phương diện ăn uống còn có thể được thỏa mãn, trong bụng có đồ ăn, cái loại thỏa mãn này càng không cần phải nói.
Bây giờ có bảo Giang Lương Tài trở về một lần nữa, hắn cũng không muốn về, cho dù hắn có muốn, thì ba mẫu tử cũng sẽ không đồng ý.
Ngô thị sẽ mỗi tay dắt một đứa rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, chỉ còn một mình hắn cô đơn.
Ba mẫu tử người ta là chung đường, còn hắn chỉ là người ngoài.
Ai……
Nhưng năm mươi lượng này quả thật là không đủ dùng, muốn mua đất, muốn xây nhà, lại còn muốn nuôi tằm, thật sự là không đủ!
Ánh mắt Giang Lương Tài không tự chủ được mà nhìn về phía nhà chính, da mặt dày muốn đi vay tiền.
Thẩm bá nhìn đứa trẻ xếp củi xong liền lấy mấy quả dại từ trong túi ra, Nam Chi thấy hắn nhìn mình chằm chằm, đưa ra một quả dại nhỏ màu đỏ, “Ngươi muốn ăn không?”
Thẩm bá lắc đầu, “Không ăn, ngươi ăn đi.”
Nam Chi ừm một tiếng, từ từ ăn trái cây, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa vụng về, lại có một chút đáng yêu.
Ít nhất ở trong mắt Thẩm bá, đứa trẻ này thật đáng yêu.
Hắn hỏi: “Trong nhà ngươi còn huynh đệ tỷ muội nào không?”
Nam Chi nuốt quả dại trong miệng xuống, “Còn tỷ tỷ.” Cô cất mấy quả dại còn dư để dành cho tỷ tỷ.
Thẩm bá lại hỏi: “Không có huynh đệ gì sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không có, không có đệ đệ.”
Thẩm bá:……
Dưới loại tình huống này mà lại phân gia?
Ngay cả Thẩm bá cũng cảm thấy, trong hoàn cảnh như vậy người một nhà này hẳn là nên dựa vào gia tộc.
Đặc biệt là trong nhà còn có người thi đỗ khoa cử, một người thăng thiên chó gà cũng sẽ đi lên theo.
Phân gia rồi, chính là người của hai nhà.
Nhưng mà, bộ dạng đánh mắng kia quả thực là rất khó coi.
Người một nhà này đều hám tài!
Chẳng lẽ là do lần trước tiểu chủ tử xen vào một câu sao?
Tiểu chủ tử còn nhỏ, không hiểu được quyền lực trên người mình lớn bao nhiêu, nói một câu thôi liền thay đổi cả vận mệnh của người khác.
Một người càng có nhiều quyền lực, lại càng ít lời.
Đáng tiếc, hắn chỉ là một nô tài, chủ tử làm việc không tới phiên hắn chất vấn, nhiều nhất cũng chỉ có thể khuyên một câu, nói nhiều, chủ tử không vui đâu.
Có điều tật xấu của tiểu chủ tử chỉ có nấm nhà này mới có thể trị khỏi.
Thẩm bá thấy, mọi chuyện nháo đến mức khó coi, tiểu chủ tử nhà hắn cũng bị trách móc, có quỷ mới biết có phải bọn họ đã sớm muốn phân gia hay không.
Cố tình ở lúc tiểu chủ tử nhà hắn mở miệng, thuận thế mà làm.
Ở trong mắt người Giang gia, đây chính là loại bỏ nhân tố không an phận trong nhà, sợ rằng sau này Giang gia vươn lên rồi, cũng cần phải ổn định lại gia tộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại bỏ đi người không toàn tâm toàn ý vì gia tộc, cưỡng ép ở bên cạnh nhau chỉ sinh ra thù hận.
Nhưng Thẩm bá cũng thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Dù sao đại đa số mọi người mới nghe qua thì phản ứng đầu tiên chính là, ồ, đây không phải là qua cầu rút ván sao?
Sử dụng hết giá trị, liền ném đi.
Chỉ suy nghĩ đơn giản như vậy, ai quan tâm bên trong các người có chuyện gì bất đắc dĩ, khó xử hay không.
Quan trọng nhất chính là, còn liên lụy đến tiểu chủ tử nhà hắn.
Thẩm bá cũng không biểu hiện ra mặt, vẫn cười nhạt như cũ mà đi về nhà chính, nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của lão Tiền thị, còn cười nói: “Chất nữ nhà ngươi thật là đáng yêu.”
Đáng yêu?!
Da mặt lão Tiền thị co rút, cái nha đầu chết tiệt kia mà đáng yêu sao?
Rắc rối trong nhà đều là do cái nghiệp chướng kia mà ra.
Nhưng lão Tiền thị chỉ có thể cười đáp lại Thẩm bá, nụ cười thật cứng ngắc, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nha đầu chết tiệt kia cũng không có nói bậy cái gì.
Tiêu Cảnh Dương được Giang Thiệu Hưng mang đi nhặt trứng chim, trong lòng nổi lên hứng thú mà quên đi chút khó chịu lúc nãy, trèo lên cây nhặt trứng chim, cảm giác vừa sợ hãi vừa kích thích.
Dù sao trước đây Tiêu Cảnh Dương cũng chưa từng tùy hứng như vậy, ở kinh thành bất luận là làm việc gì, cũng đều có người nhìn chằm chằm, nhưng ở đây lại thật tự do.
Muốn là cái gì liền làm cái đó, muốn trèo cây liền trèo cây, vô cùng vui vẻ.
Sau khi trở về nhà với mấy quả trứng, Tiêu Cảnh Dương bước vào trong bếp, đem mấy quả trứng nhặt được đưa cho Giang Nhạc An, “Là ta tìm được, làm đồ ăn đi.”
Giang Nhạc An:……
Nàng nhìn vẻ hơi khoe khoang của Tiêu Cảnh Dương, vừa cạn lời vừa buồn cười, nhận lấy trứng chim, “Vậy làm canh trứng đi.”
Tiêu Cảnh Dương sờ sờ mũi, “Tùy ngươi.”
“Phụt……” Giang Nhạc An không nhịn được mà cười thành tiếng, khiến Tiêu Cảnh Dương tức giận đến khó chịu: “Ngươi cười cái gì?”
Tiêu Cảnh Dương cảm nhận được ánh mắt bỡn cợt của đối phương, khuôn mặt nóng lên, không nhịn được cao giọng, “Ngươi cười cái gì, nếu ngươi nấu không ngon, bổn thiếu gia, bổn thiếu gia ta sẽ không trả tiền….”
Giang Nhạc An gật đầu, “Thiếu gia yên tâm, làm không tốt ta sẽ không thu tiền.”
Giang Lương Tài bán kén tằm trở về, nhìn thấy vị thiếu gia kia lại tới, cũng không có tiến đến.
Sau khi phân ra rồi, về bản chất mà nói, đó là khách của phụ mẫu, cũng không phải là khách của hắn, không cần chào hỏi.
“Cha, cha đã về.” Nam Chi nghênh đón phụ thân, nhìn chằm chằm vào cái sọt, Giang Lương Tài nói: “Ta có mua bánh bao thịt.”
Nam Chi lập tức vui vẻ, “Cha thật tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Lương Tài lấy tiền bán kén tằm ra, được 300 đồng, thiếu chút nữa là được nửa quan tiền.
Trong nhà cũng không thu được nhiều kén tằm lắm, nhưng có thể bán được giá này vẫn khiến Giang Lương Tài có chút kinh ngạc.
“Quan gia thu gom kén tằm, mấy cửa hàng may quần áo cũng thu mua, kén tằm nhà chúng ta rất tốt, không bị ố vàng, cũng không có tằm chết bên trong, cho nên được giá cao.” Giang Lương Tài nói.
Ngô thị tự hỏi: “Đây cũng là một khoản thu, sau này chúng ta nuôi thêm tằm đi.”
Thời điểm đi bán kén tằm, Giang Lương Tài mới biết được việc nuôi tằm rất không hề dễ dàng, tằm yếu ớt dễ sinh bệnh, có thể kết ra kén phẩm chất không tốt, có khi còn không thể kết kén.
Cũng không biết rốt cuộc là con tằm chết ở bên trong, hay là không có sức lực kết ti.
Tóm lại là có rất nhiều con đường.
Tiểu nữ nhi luôn có đủ loại chú ý, ví dụ như không được cho tằm ăn lá còn dính sương, sương sớm không sạch sẽ, tằm ăn vào sẽ sinh bệnh.
Tằm ị phân ra khay liền phải mang nhanh chóng mang đi rửa sạch, nếu không sẽ bốc mùi hôi, khiến kén tằm hôi theo, quả thực giống như hầu hạ tổ tông.
Vô cùng vất vả.
Nhưng thời điểm bán được tiền, Giang Lương Tài lại cảm thấy những vất vả này đều đáng giá.
Giang Lương Tài nhìn tiểu nữ nhi bằng ánh mắt kinh ngạc, vốn dĩ cũng không có hy vọng gì, vậy mà ba mẫu tử lại có thể thật sự nuôi được tằm.
Ngô thị còn nói thêm: “Phải mua nền nhà, nếu nhà mình thật sự muốn nuôi tằm, chỉ dựa vào mấy cây dâu kia thì không đủ.”
“Chúng ta mua nền nhà ở gần ngọn núi một chút, chung quanh trồng toàn cây dâu.”
Nam Chi vui vẻ vỗ tay, “Còn có rất nhiều dâu tằm để ăn.”
Một nhà bốn người gặm bánh bao thịt, ăn đến mức còn ợ lên một cái, Nam Chi vuốt bụng nhỏ, “Sau này ngày nào con cũng muốn ăn bánh bao thịt.”
Giang Lương Tài chỉ trợn trắng mắt, cũng không phản bác lại lời nói của nữ nhi, bánh bao thịt quả thật là ngon, lại còn có thể ăn no.
Phân gia được mấy ngày, Giang Lương Tài cảm thấy, ít nhất ở phương diện ăn uống còn có thể được thỏa mãn, trong bụng có đồ ăn, cái loại thỏa mãn này càng không cần phải nói.
Bây giờ có bảo Giang Lương Tài trở về một lần nữa, hắn cũng không muốn về, cho dù hắn có muốn, thì ba mẫu tử cũng sẽ không đồng ý.
Ngô thị sẽ mỗi tay dắt một đứa rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, chỉ còn một mình hắn cô đơn.
Ba mẫu tử người ta là chung đường, còn hắn chỉ là người ngoài.
Ai……
Nhưng năm mươi lượng này quả thật là không đủ dùng, muốn mua đất, muốn xây nhà, lại còn muốn nuôi tằm, thật sự là không đủ!
Ánh mắt Giang Lương Tài không tự chủ được mà nhìn về phía nhà chính, da mặt dày muốn đi vay tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro