Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Phúc Nữ Nhà Nôn...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
“Công văn nô tịch ở trong tay hắn, hắn chính là một tên nô tài không có chủ nhân, sao có thể xem là người của thiếu gia được.”
“Nếu thiếu gia đã đem khế ước bán thân giao cho hắn, thì bây giờ hắn đã là người tự do, cũng không còn quan hệ gì với thiếu gia, nếu thiếu gia muốn tên nô tài này trung thành với Giang gia, thì bây giờ tên nô tài này cũng đã hoàn toàn thuộc về Giang gia.”
“Muốn xử lý hắn thế nào cũng là chuyện của Giang gia, nếu thiếu gia muốn trách tội chúng ta thì cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực giải thích, nếu thiếu gia không hiểu, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Huống hồ, công văn nô tịch còn ở trong tay hắn, khế ước bán thân cũng không ở trong tay Giang gia, muội nên viết thư cho ta sớm một chút, như vậy làm gì tới nỗi bị một người ngoài cản trở, nơi này là Giang gia.”
Đồng Kiều khom lưng, đứng ở bên ngoài cửa sổ lắng nghe, nghe thấy giọng nói của thiếu niên trong phòng, hẳn là không phải thiếu niên, giọng nói của hắn đã bắt đầu trở nên trong trẻo ấm áp rồi.
Nhưng lời nói kia, lại làm Đồng Kiều cảm thấy sợ hãi.
Sát phạt quyết đoán như vậy, Giang Ngọc Trạch quả nhiên là người khó đối phó nhất Giang gia, hơn nữa hắn dường như cũng không quá coi trọng Thế tử, cũng không quá cố kỵ Thế tử.
Cho dù mất liên hệ với Thế tử cũng không sao, mà những người khác trong Giang gia đều tham lam, bởi vì tham lam cho nên mới không muốn mất đi mối liên hệ với Thế tử.
Nhưng sao Giang Ngọc Trạch nói vứt bỏ là thực sự có thể vứt bỏ ngay được, không được, không được, hắn không thể rời khỏi Giang gia, rời khỏi Giang gia rồi hắn cũng không còn nơi nào để đi.
Hơn nữa, hắn vì Giang gia mới đi đến bước đường này, mới bị rắn cắn, hơn nữa, hắn còn sẽ cưới Nhị Nha, Đồng Kiều xem thường Giang gia, bây giờ lại xem mình là người Giang gia.
Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên một giọng nữ, “Được, tiểu ca, trước hết cứ đuổi hắn đi là được, cả nhà đều bị hắn làm cho khó chịu rồi, đặc biệt là nương, bà rất tức giận.”
Một người chỉ biết ăn mà không chịu làm việc là một gánh nặng rất lớn đối với một nhà nông.
Đồng Kiều chịu đựng cơn đau trên người, không biết là vì đau hay vì tức giận, toàn thân hắn run rẩy.
Một cổ lạnh lẽo xâm chiếm trái tim hắn, sự sát phạt quyết đoán của Giang Ngọc Trạch, Đồng Kiều cũng đã dự đoán trước được, dù sao cũng là người đọc sách.
Một người có thể lợi dụng gia tộc vì hắn, sao có thể là người ngu ngốc được?
Nhưng còn Giang Nhạc An, Giang Nhạc An thì sao, giọng điệu cáu kỉnh cùng lãnh đạm của nàng khiến Đồng Kiều rất khó chịu.
Suy cho cùng, người để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng mình, cho dù trong lòng có oán hận, nhưng hắn vẫn quyến luyến mong đợi Giang Nhạc An.
Nàng cứ như vậy mà từ bỏ hắn.
Hắn không muốn trở thành ăn mày, không muốn lưu lạc khắp nơi, thậm chí ngay cả một chỗ ngủ cũng không có.
Hắn cần phải trở thành người Giang gia, nếu Thế tử thật sự để ý tới người Giang gia, muốn kết giao với Giang gia, thì hắn cũng có thể trở lại bên cạnh Thế tử một lần nữa.
Đồng Kiều từ từ hạ quyết tâm, Nhị Nha còn quá nhỏ, cũng quá xấu, đặc biệt là mấy hôm trước còn đánh hắn, tới bây giờ vẫn còn đau.
Chờ giải quyết xong tình hình trước mắt, lại giải quyết Nhị Nha sau.
Hắn nhất định phải bóp chết Nhị Nha, giống như trong giấc mơ mà bóp chết nàng, nhìn nàng giãy giụa, bất luận là lớn hay nhỏ.
Cuộc trò chuyện trong phòng đã kết thúc, Đồng Kiều đợi một hồi, mới nhẹ nhàng không dám phát ra tiếng động lớn mà đi tới gõ cửa phòng Giang Nhạc An, một tay hắn giấu sau lưng.
“Tiểu ca ca?” Giang Nhạc An mở cửa, nhìn thấy Đồng Kiều, lập tức muốn đóng cửa lại, Đồng Kiều lập tức dùng một tay giữ cửa, nói với Giang Nhạc An: “Tiểu thư, ta có chuyện muốn nói với ngươi, thân thể ta quả thực là không tốt, không thể hoàn thành lời dặn dò của thiếu gia, cho nên, ta tính ngày mai sẽ rời đi.”
“Ồ, ngươi muốn đi?” Giang Nhạc An nhìn Đồng Kiều, “Sao đột nhiên lại muốn đi?”
Trong lòng Đồng Kiều tức giận, ta còn không đi, các ngươi sẽ đuổi ta đi.
Đồng Kiều thở dài một hơi, “Là do thân thể ta không tốt, phải để các ngươi chăm sóc ta, ta rất áy náy.”
Giang Nhạc An thấy vẻ mặt thành khẩn của Đồng Kiều, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn một chút, “Ta sẽ nói với Tiêu Cảnh Dương, đây cũng không phải là lỗi của ngươi.”
“Đa tạ tiểu thư.” Đồng Kiều khom lưng với Giang Nhạc An, tỏ vẻ mang ơn, ngay lúc Giang Nhạc An thả lỏng đề phòng, Đồng Kiều đột nhiên giơ gậy gỗ lên đập vào đầu Giang Nhạc An một cái.
“A….” Giang Nhạc An tức khắc choáng váng, cả người không thể chống đỡ được mà muốn ngất đi, tầm mắt trở nên mơ hồ, lại nhìn thấy nụ cười dữ tợn đắc ý của Đồng Kiều…
Cứu mạng, cứu mạng……
Đồng Kiều dùng sức kéo người vào trong phòng, dùng tay lau máu trên đầu Giang Nhạc An, chạm vào da thịt tinh tế, trái tim Đồng Kiều run rẩy.
Có cảm giác ước nguyện của mình đã thành hiện thực, trong mơ, trong mơ, hắn luôn thèm nhỏ dãi Giang Nhạc An…
Đồng Kiều là người chỉ biết xuống tay với kẻ nhỏ yếu, ở trong mơ đã vậy, hiện thực cũng thế…
Là Giang Ngọc Trạch muốn xử lý hắn, hắn lại không dám đi tìm Giang Ngọc Trạch, chỉ có thể xuống tay với Giang Nhạc An.
Chỉ cần ngươi luôn mạnh mẽ, Đồng Kiều sẽ phục tùng ngươi, khi ngươi trở nên yếu đuối, hắn sẽ là người đầu tên chĩa mũi giáo vào ngươi.
Giang Nhạc An hôn mê luôn cố gắng tỉnh lại, nhưng mí mắt cứ nặng nề giống như bị một tảng đá đè lên, thế nào cũng không mở ra được, đầu óc hỗn loạn.
Cứu mạng, cứu mạng……
Tiểu ca ca, tiểu ca ca……
Tiêu Cảnh Dương, Tiêu Cảnh Dương……
Tên nô tài này, tên nô tài này, làm sao hắn dám?
Sao Tiêu Cảnh Dương lại đưa một tên nô tài thế này tới?
Đêm đã khuya, rất nhiều mối bất hòa được ẩn giấu, rất nhiều thứ đen tối ác độc được tiến hành.
“Nhạc An, Nhạc An……” Lão Tiền thị gõ cửa, “Nhạc An, dậy đi.”
Sao hôm nay Nhạc An lại dậy muộn như vậy, mặt trời đã lên cao vậy rồi, “Nhạc An, lên ăn cơm.”
Nhưng trong phòng lại không có động tĩnh, lão Tiền thị nhíu mày, có phải đứa trẻ bị bệnh hay không.
Giang Ngọc Trạch đang đọc sách, nghe thấy động tĩnh, cũng gõ cửa, “Tiểu muội.”
Đồng Kiều ở trên giường nhếch khóe miệng, ôm Giang Nhạc An, vùi đầu vào cổ nữ hài, hít một hơi thật sâu, thật tốt, thật tốt!
Cho dù bây giờ có phải chết cũng đáng giá.
Vương phi, là Vương phi cao cao tại thượng!
Không chỉ đã chinh phục được Vương phi, mà còn có thể đội nón xanh cho Vương gia tương lai.
Cho dù tương lai Thế tử có cưới nàng hay không, thì hắn cũng đã được hưởng qua.
Giang Ngọc Trạch gắt gao nhíu mày, “Trực tiếp phá cửa.”
Lại vội vàng xoay người tới phòng của Đồng Kiều, nhìn thấy trong phòng không có tiếng nói của Đồng Kiều, sắc mặt Giang Ngọc Trạch trở nên vô cùng khó coi.
Làm sao hắn dám, làm sao hắn dám!
Lão nhị Giang Nguyên Trung đang phá cửa, cửa mở ra, Giang Ngọc Trạch đột nhiên hô lên: “Nhị ca, để đệ vào xem tiểu muội trước.”
Giang Nguyên Trung có chút khó hiểu, nhưng vẫn để tiểu đệ vào phòng trước.
Giang Ngọc Trạch đem cửa đóng lại, đi đến mép giường, vén màn lụa lên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Đồng Kiều cười khiêu khích Giang Ngọc Trạch, vuốt mặt Giang Nhạc An, gọi Giang Ngọc Trạch: “Đại cữu cữu.”
“Câm miệng.” Giang Ngọc Trạch mở mắt ra, đôi mắt là một mảnh đỏ đậm, thần sắc có chút điên cuồng, “Ngươi muốn chết.”
Thật là một con súc sinh!
Đồng Kiều có chút kinh hãi, vội vàng quát: “Muốn đối phó ta sao, ta liền làm ầm ĩ lên, ngươi còn muốn giữ thanh danh cho muội muội ngươi nữa hay không?”
“Công văn nô tịch ở trong tay hắn, hắn chính là một tên nô tài không có chủ nhân, sao có thể xem là người của thiếu gia được.”
“Nếu thiếu gia đã đem khế ước bán thân giao cho hắn, thì bây giờ hắn đã là người tự do, cũng không còn quan hệ gì với thiếu gia, nếu thiếu gia muốn tên nô tài này trung thành với Giang gia, thì bây giờ tên nô tài này cũng đã hoàn toàn thuộc về Giang gia.”
“Muốn xử lý hắn thế nào cũng là chuyện của Giang gia, nếu thiếu gia muốn trách tội chúng ta thì cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực giải thích, nếu thiếu gia không hiểu, vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Huống hồ, công văn nô tịch còn ở trong tay hắn, khế ước bán thân cũng không ở trong tay Giang gia, muội nên viết thư cho ta sớm một chút, như vậy làm gì tới nỗi bị một người ngoài cản trở, nơi này là Giang gia.”
Đồng Kiều khom lưng, đứng ở bên ngoài cửa sổ lắng nghe, nghe thấy giọng nói của thiếu niên trong phòng, hẳn là không phải thiếu niên, giọng nói của hắn đã bắt đầu trở nên trong trẻo ấm áp rồi.
Nhưng lời nói kia, lại làm Đồng Kiều cảm thấy sợ hãi.
Sát phạt quyết đoán như vậy, Giang Ngọc Trạch quả nhiên là người khó đối phó nhất Giang gia, hơn nữa hắn dường như cũng không quá coi trọng Thế tử, cũng không quá cố kỵ Thế tử.
Cho dù mất liên hệ với Thế tử cũng không sao, mà những người khác trong Giang gia đều tham lam, bởi vì tham lam cho nên mới không muốn mất đi mối liên hệ với Thế tử.
Nhưng sao Giang Ngọc Trạch nói vứt bỏ là thực sự có thể vứt bỏ ngay được, không được, không được, hắn không thể rời khỏi Giang gia, rời khỏi Giang gia rồi hắn cũng không còn nơi nào để đi.
Hơn nữa, hắn vì Giang gia mới đi đến bước đường này, mới bị rắn cắn, hơn nữa, hắn còn sẽ cưới Nhị Nha, Đồng Kiều xem thường Giang gia, bây giờ lại xem mình là người Giang gia.
Ngay sau đó, trong phòng lại vang lên một giọng nữ, “Được, tiểu ca, trước hết cứ đuổi hắn đi là được, cả nhà đều bị hắn làm cho khó chịu rồi, đặc biệt là nương, bà rất tức giận.”
Một người chỉ biết ăn mà không chịu làm việc là một gánh nặng rất lớn đối với một nhà nông.
Đồng Kiều chịu đựng cơn đau trên người, không biết là vì đau hay vì tức giận, toàn thân hắn run rẩy.
Một cổ lạnh lẽo xâm chiếm trái tim hắn, sự sát phạt quyết đoán của Giang Ngọc Trạch, Đồng Kiều cũng đã dự đoán trước được, dù sao cũng là người đọc sách.
Một người có thể lợi dụng gia tộc vì hắn, sao có thể là người ngu ngốc được?
Nhưng còn Giang Nhạc An, Giang Nhạc An thì sao, giọng điệu cáu kỉnh cùng lãnh đạm của nàng khiến Đồng Kiều rất khó chịu.
Suy cho cùng, người để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng mình, cho dù trong lòng có oán hận, nhưng hắn vẫn quyến luyến mong đợi Giang Nhạc An.
Nàng cứ như vậy mà từ bỏ hắn.
Hắn không muốn trở thành ăn mày, không muốn lưu lạc khắp nơi, thậm chí ngay cả một chỗ ngủ cũng không có.
Hắn cần phải trở thành người Giang gia, nếu Thế tử thật sự để ý tới người Giang gia, muốn kết giao với Giang gia, thì hắn cũng có thể trở lại bên cạnh Thế tử một lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Kiều từ từ hạ quyết tâm, Nhị Nha còn quá nhỏ, cũng quá xấu, đặc biệt là mấy hôm trước còn đánh hắn, tới bây giờ vẫn còn đau.
Chờ giải quyết xong tình hình trước mắt, lại giải quyết Nhị Nha sau.
Hắn nhất định phải bóp chết Nhị Nha, giống như trong giấc mơ mà bóp chết nàng, nhìn nàng giãy giụa, bất luận là lớn hay nhỏ.
Cuộc trò chuyện trong phòng đã kết thúc, Đồng Kiều đợi một hồi, mới nhẹ nhàng không dám phát ra tiếng động lớn mà đi tới gõ cửa phòng Giang Nhạc An, một tay hắn giấu sau lưng.
“Tiểu ca ca?” Giang Nhạc An mở cửa, nhìn thấy Đồng Kiều, lập tức muốn đóng cửa lại, Đồng Kiều lập tức dùng một tay giữ cửa, nói với Giang Nhạc An: “Tiểu thư, ta có chuyện muốn nói với ngươi, thân thể ta quả thực là không tốt, không thể hoàn thành lời dặn dò của thiếu gia, cho nên, ta tính ngày mai sẽ rời đi.”
“Ồ, ngươi muốn đi?” Giang Nhạc An nhìn Đồng Kiều, “Sao đột nhiên lại muốn đi?”
Trong lòng Đồng Kiều tức giận, ta còn không đi, các ngươi sẽ đuổi ta đi.
Đồng Kiều thở dài một hơi, “Là do thân thể ta không tốt, phải để các ngươi chăm sóc ta, ta rất áy náy.”
Giang Nhạc An thấy vẻ mặt thành khẩn của Đồng Kiều, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn một chút, “Ta sẽ nói với Tiêu Cảnh Dương, đây cũng không phải là lỗi của ngươi.”
“Đa tạ tiểu thư.” Đồng Kiều khom lưng với Giang Nhạc An, tỏ vẻ mang ơn, ngay lúc Giang Nhạc An thả lỏng đề phòng, Đồng Kiều đột nhiên giơ gậy gỗ lên đập vào đầu Giang Nhạc An một cái.
“A….” Giang Nhạc An tức khắc choáng váng, cả người không thể chống đỡ được mà muốn ngất đi, tầm mắt trở nên mơ hồ, lại nhìn thấy nụ cười dữ tợn đắc ý của Đồng Kiều…
Cứu mạng, cứu mạng……
Đồng Kiều dùng sức kéo người vào trong phòng, dùng tay lau máu trên đầu Giang Nhạc An, chạm vào da thịt tinh tế, trái tim Đồng Kiều run rẩy.
Có cảm giác ước nguyện của mình đã thành hiện thực, trong mơ, trong mơ, hắn luôn thèm nhỏ dãi Giang Nhạc An…
Đồng Kiều là người chỉ biết xuống tay với kẻ nhỏ yếu, ở trong mơ đã vậy, hiện thực cũng thế…
Là Giang Ngọc Trạch muốn xử lý hắn, hắn lại không dám đi tìm Giang Ngọc Trạch, chỉ có thể xuống tay với Giang Nhạc An.
Chỉ cần ngươi luôn mạnh mẽ, Đồng Kiều sẽ phục tùng ngươi, khi ngươi trở nên yếu đuối, hắn sẽ là người đầu tên chĩa mũi giáo vào ngươi.
Giang Nhạc An hôn mê luôn cố gắng tỉnh lại, nhưng mí mắt cứ nặng nề giống như bị một tảng đá đè lên, thế nào cũng không mở ra được, đầu óc hỗn loạn.
Cứu mạng, cứu mạng……
Tiểu ca ca, tiểu ca ca……
Tiêu Cảnh Dương, Tiêu Cảnh Dương……
Tên nô tài này, tên nô tài này, làm sao hắn dám?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao Tiêu Cảnh Dương lại đưa một tên nô tài thế này tới?
Đêm đã khuya, rất nhiều mối bất hòa được ẩn giấu, rất nhiều thứ đen tối ác độc được tiến hành.
“Nhạc An, Nhạc An……” Lão Tiền thị gõ cửa, “Nhạc An, dậy đi.”
Sao hôm nay Nhạc An lại dậy muộn như vậy, mặt trời đã lên cao vậy rồi, “Nhạc An, lên ăn cơm.”
Nhưng trong phòng lại không có động tĩnh, lão Tiền thị nhíu mày, có phải đứa trẻ bị bệnh hay không.
Giang Ngọc Trạch đang đọc sách, nghe thấy động tĩnh, cũng gõ cửa, “Tiểu muội.”
Đồng Kiều ở trên giường nhếch khóe miệng, ôm Giang Nhạc An, vùi đầu vào cổ nữ hài, hít một hơi thật sâu, thật tốt, thật tốt!
Cho dù bây giờ có phải chết cũng đáng giá.
Vương phi, là Vương phi cao cao tại thượng!
Không chỉ đã chinh phục được Vương phi, mà còn có thể đội nón xanh cho Vương gia tương lai.
Cho dù tương lai Thế tử có cưới nàng hay không, thì hắn cũng đã được hưởng qua.
Giang Ngọc Trạch gắt gao nhíu mày, “Trực tiếp phá cửa.”
Lại vội vàng xoay người tới phòng của Đồng Kiều, nhìn thấy trong phòng không có tiếng nói của Đồng Kiều, sắc mặt Giang Ngọc Trạch trở nên vô cùng khó coi.
Làm sao hắn dám, làm sao hắn dám!
Lão nhị Giang Nguyên Trung đang phá cửa, cửa mở ra, Giang Ngọc Trạch đột nhiên hô lên: “Nhị ca, để đệ vào xem tiểu muội trước.”
Giang Nguyên Trung có chút khó hiểu, nhưng vẫn để tiểu đệ vào phòng trước.
Giang Ngọc Trạch đem cửa đóng lại, đi đến mép giường, vén màn lụa lên, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Đồng Kiều cười khiêu khích Giang Ngọc Trạch, vuốt mặt Giang Nhạc An, gọi Giang Ngọc Trạch: “Đại cữu cữu.”
“Câm miệng.” Giang Ngọc Trạch mở mắt ra, đôi mắt là một mảnh đỏ đậm, thần sắc có chút điên cuồng, “Ngươi muốn chết.”
Thật là một con súc sinh!
Đồng Kiều có chút kinh hãi, vội vàng quát: “Muốn đối phó ta sao, ta liền làm ầm ĩ lên, ngươi còn muốn giữ thanh danh cho muội muội ngươi nữa hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro