Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Phúc Nữ Nhà Nôn...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Đồng Kiều uy hiếp Giang Ngọc Trạch.

Giang Ngọc Trạch: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý tới những thứ này sao?”

Muội muội của hắn đã bị người ta đạp hỏng.

Bàn tay đang vuốt Giang Nhạc An của Đồng Kiều co rúm lại, “Ngươi là người đọc sách, ngươi không cần thanh danh sao, ngươi định giết ta sao, ngươi giết người rồi, còn có thể làm quan được nữa không?”

“Ta cùng lắm cũng chỉ là một tên nô tài ti tiện, Giang tiểu lang ngươi là người đọc sách, là đồ sứ tinh mỹ, còn muốn chạm vào khối đá cứng là ta, dù sao ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng, không sao cả.” Đồng Kiều thề thốt.

“Ha hả, ha hả……” Giang Ngọc Trạch tức giận mà cười, “Lá gan ngươi cũng thật lớn mới có thể nói với ta mấy lời này, có phải ngươi cảm thấy ta không thể làm gì được ngươi đúng không, ta muốn ngươi sống không bằng chết.”

“Không sao cả, có thể được nếm qua muội muội của tú tài gia, đời này cũng đáng.” Đồng Kiều tự nói với chính mình, nhất định không được tỏ ra rằng bản thân đang sợ hãi, bằng không sẽ rơi vào thế hạ phong.

Đồng Kiều không sợ chết sao, đương nhiên là sợ!

“Ngọc Trạch, Nhạc An làm sao vậy?” Lão Tiền thị gõ cửa, “Có phải Nhạc An bị bệnh không?”

“Tú tài gia, ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi có thể tiếp nhận được chuyện này sao?” Đồng Kiều cười hì hì, vẻ mặt đắc ý, “Ngươi nên để ta lẻn ra từ cửa sổ, nếu để mẫu thân ngươi thật sự nhìn thấy, chưa biết chừng trong nhà còn phải làm đám tang.”

“Cút.” Giang Ngọc Trạch khẽ cắn môi, quai hàm căng chặt, để Đồng Kiều cút đi, Đồng Kiều cười đắc ý, kéo thân thể mệt mỏi nhảy ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đụng phải Giang Thiệu Hưng đang đi tới hố xí ở hậu viện.

Giang Thiệu Hưng la lớn: “Sao ngươi lại đi ra từ trong phòng của tiểu cô cô?”

Sắc mặt Giang Ngọc Trạch đại biến, nhanh chóng sửa sang lại quần áo cho muội muội, ít nhất cũng không thể để mẫu thân nhìn thấy bộ dạng chật vật của muội muội được.

Lão Tiền thị nghe thấy lời tôn tử nói, mạnh mẽ gõ cửa, “Ngọc Trạch, Ngọc Trạch, Nhạc An làm sao vậy, rốt cuộc là làm sao vậy?”

Trong lòng lão Tiền thị có dự cảm xấu, vừa vào đến phòng đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, lại có vết máu đỏ tươi trên trán, toàn thân như trở nên trong suốt, phảng phất như muốn bay theo gió.

"Ô..." Lão Tiền thị kêu lên một tiếng thảm thiết, ngất đi, hai tay Giang Bạch Minh run rẩy, nửa người tê dại.

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, phải giấu đi, nhất định phải giấu đi, xảy ra chuyện như vậy, nhất định phải giấu đi.

Đầu đau như búa bổ, hai tay hắn dựa vào bàn mà suy yếu nói với nhi tử, “Không được truyền ra ngoài.”

Sau khi lão Tiền thị ngất đi không lâu, Giang Bạch Minh cũng ngất đi, cảnh tượng lại trở nên hỗn loạn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả Giang Nguyên Trung và tiểu Tiền thị đều sững sờ, vô thức nhìn Giang Ngọc Trạch.

Bộ dạng của Giang Ngọc Trạch vô cùng chật vật, hắn nhìn Đồng Kiều đang đứng ở nhà chính, Đồng Kiều dường như rất hài lòng với kết quả mà mình tạo ra, còn đang mỉm cười.

Hai huynh đệ cuống quít chăm sóc phụ mẫu, bọn họ đã lớn tuổi, ngất đi là một việc rất nguy hiểm.

Như lời phụ thân nói, chuyện này không thể truyền ra ngoài, đi tìm Triệu thúc nhất định sẽ khiến người ngoài tò mò, chuyện của tiểu muội sẽ bị người ta biết hết.

Giang Ngọc Trạch bất ngờ nhặt thanh gỗ trên mặt đất lên, lao tới đập thẳng vào đầu Đồng Kiều còn đang đắc thắng.

Đồng Kiều chưa kịp nói chuyện thì đã hôn mê.

Giang Ngọc Trạch lại bình tĩnh đến khó tin, nói với nhị ca: “Kéo hắn vào phòng nhốt lại, nhị tẩu đi mời Triệu thúc tới đây xem bệnh cho cha nương.”

“Được, được, được.” Giang Nguyên Trung cùng tiểu Tiền thị đều phát ngốc rồi, một người kéo Đồng Kiều đang hôn mê vào phòng nhốt lại, một người bước chân xiêu vẹo như đang đi trên bông mà đi tìm đại phu.

Triệu đại phu bị tiểu Tiền thị thúc giục mà nhanh chóng chạy tới Giang gia, thở hồng hộc, nhìn thấy hai phu thê già đang hôn mê trên giường, cũng không dám chậm trễ mà đi tới bắt mạch.

Người già hôn mê thường có dấu hiệu đột quỵ, đặc biệt là Giang Bạch Minh, sau khi tỉnh lại có khả năng sẽ bị liệt nửa người.

Triệu đại phu vội vàng châm cứu khơi thông mạch máu cho bọn họ, sắc mặt nghiêm trọng.

Hai huynh đệ trông đều vô cùng lo lắng, mà sắc mặt Giang Ngọc Trạch còn có phần lạnh lẽo.

Triệu đại phu trị đến mồ hôi đầy đầu, nói với hai huynh đệ: “Cha nương các ngươi đã lớn tuổi rồi, không được xúc động quá mức, sau khi tỉnh lại có khả năng sẽ bị tê liệt tay chân.”

Sắc mặt Giang Nguyên Trung rất khó coi, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Giang Ngọc Trạch nói với Triệu đại phu: “Làm phiền Triệu thúc, tiểu muội ta cũng bị đụng đầu, phiền thúc xem giúp.”

Triệu đại phu:……

Giang gia đang tổ chức hôn mê tập thể sao?

Triệu đại phu nhìn vết thương trên đầu Giang Nhạc An, lại bắt mạch.

Thời điểm bắt mạch, người Giang gia đều như mắc nghẹn ở cổ họng, sợ Triệu đại phu sẽ nhìn ra cái gì đó.

Triệu đại phu bắt mạch một hồi, lại dùng mu bàn tay chạm vào trán Giang Nhạc An: “Phát sốt rồi, ta sẽ kê đơn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai huynh đệ nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Cảm ơn Triệu thúc.”

Triệu đại phu không nhịn được mà hỏi: “Các ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Nguyên Trung hoảng hốt, mi mắt điên cuồng giật giật, không biết nên nói cái gì.

Giang Ngọc Trạch bên cạnh thở dài nói: “Ta nói với người nhà không muốn đọc sách nữa, thật sự rất hao phí tiền tài, cha nương ta nổi giận, tiểu muội tới khuyên giải, trong lúc xô đẩy không cẩn thận va vào tường, đều là lỗi của ta, ta không nên bốc đồng như vậy.”

Triệu đại phu lắc đầu, “Quả thực là không nên từ bỏ, cha nương ngươi nuôi ngươi đọc sách cũng không dễ dàng gì, ngươi đã thi đậu tú tài rồi, không nên bỏ dở giữa chừng.”

Giang Ngọc Trạch mặt đầy hổ thẹn nói: “Đều là ta sai, sau này sẽ không nói nữa, người nhà đã vất vả nuôi ta đọc sách như vậy, lòng ta rất không yên ổn, nghĩ rằng thi đậu một cái tú tài là đủ rồi, đến lúc đó mở một lớp học vỡ lòng cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho người nhà, cha nương lại không đồng ý.”

Ai, người một nhà ai cũng có nỗi khổ tâm riêng.

Giang Ngọc Trạch chưa tới hai mươi tuổi đã có thể đỗ tú tài, sẽ có một tương lai tươi sáng, nhưng hoàn cảnh Giang gia lại rất khó khăn.

Triệu đại phu khuyên nhủ: “Thật sự còn có rất nhiều con đường để đi.” Tỷ như cưới nữ nhi của một gia đình phú thương nào đó, có điều cũng phải bỏ ra thứ gì đó.

Lại nói, khoảng thời gian trước Giang gia có một thiếu gia nhà quyền quý tới ở, mối quan hệ này nên tận dụng nha!

Mượn tiền về sau trả lại là được, cũng đừng quá cứng nhắc thiếu linh hoạt.

Triệu đại phu dặn dò một số việc cần chú ý rồi rời khỏi Giang gia, Giang Nguyên Trung cùng tiểu Tiền thị lại theo bản năng mà nhìn về phía Giang Ngọc Trạch.

Cho dù Giang Nguyên Trung đã là cha của ba đứa trẻ, nhưng thật sự gặp chuyện, lại cảm thấy mình nhỏ bé hơn Giang Ngọc Trạch rất nhiều.

Giang Ngọc Trạch nhờ nhị tẩu đi sắc thuốc, để nhị ca trông chừng phụ mẫu, hắn một mình đi vào bếp, cầm lấy một con dao phay.

Tiểu Tiền thị sợ hãi, vội vàng giữ chặt tiểu thúc, “Ngọc Trạch, đệ không thể giết người, đệ là người đọc sách, giết người rồi sẽ bị tước công danh, còn bị quan phủ chém đầu, cha nương sẽ không chịu nổi đâu, cái nhà này sẽ sụp đổ mất.”

Tiểu Tiền thị biết Giang Ngọc Trạch rất yêu thương muội muội Giang Nhạc An, nhưng mà làm như vậy quá bốc đồng.

Giang Ngọc Trạch bình tĩnh đẩy tay nhị tẩu ra, nhàn nhạt nói: “Nhị tẩu, tẩu yên tâm, ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không từ bỏ chính mình, ta trải qua trăm cay ngàn đắng mới có được ngày hôm nay, sẽ không để một tên nô tài phá hủy nó.”

Tiểu Tiền thị đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại lo lắng hỏi: “Vậy đệ muốn làm gì?!”

Cầm dao làm gì!

Lưỡi dao trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, thật làm người ta sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0