Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (11)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Không gặp được tiểu hổ, thật khiến người ta thất vọng.
Du Hạo thấp giọng thở dài: “Hy vọng nó sẽ không sao, vẫn còn ở thú uyển đi.”
“Hạo ca, tại sao huynh lại nói như vậy?” Du Chiêu kinh ngạc hỏi.
Du Hạo ẩn ý nhìn đường đệ, “Ta không tin ngươi không biết tiểu hổ là cái gì, con non Phong Dực Thần Hổ, trưởng thành rồi, có thể Hóa Thần, bây giờ vẫn là một con non.”
Các đệ tử tới xem tiểu hổ, chỉ sợ đều đã biết thân phận của tiểu hổ, cho dù không biết, cũng sẽ đi tra Yêu Thú Chí, trong Yêu Thú Chí có ghi chép về hàng ngàn loại yêu thú.
Hơn nữa thi thoảng sẽ được cập nhật, rốt cuộc thì thế giới này rộng lớn như vậy, có rất nhiều loại yêu thú mà bọn họ không biết.
Việc có được một đối tác có thể Hóa Thần, tuyệt đối là cám dỗ rất lớn.
Không ai đảm bảo bản thân mình có thể thuận lợi tu luyện được tới cấp Hóa Thần, những người đạt cấp Hóa Thần đều là những nhân vật lớn, có thể tu luyện đến cấp Nguyên Anh đã được người ta gọi một tiếng chân nhân rồi.
Du Chiêu không khỏi nhíu mày, lời đường ca nói khiến hắn khó chịu, giống như vì cha mà hắn luôn nhận được rất nhiều lợi ích.
Du Chiêu không nhịn được hỏi lại: “Tại sao ta phải biết?”
“Ta cũng không biết tại sao lại không thể gặp tiểu hổ, hơn nữa, Hạo ca, ngươi có ý gì, nói như vậy tiểu hổ sẽ không chỉ là tiểu hổ nữa.”
Du Hạo chỉ cười nói: “Dù sao cũng là Phong Dực Thần Hổ, mọi người đều muốn có được.”
“Cũng không biết cuối cùng tiểu hổ sẽ chọn ai đâu.”
Du Chiêu không nói gì, xoay người đi rồi, Du Hạo nhìn bóng lưng Du Chiêu, nói với người huynh đệ đứng bên cạnh: “Tìm người canh chừng thú uyển, xem xem Chiêu đệ có đi vào thú uyển hay không.”
“Hạo ca, ý của huynh là, Chiêu đệ sẽ lén lút đi vào thú uyển sao?” Có người hầm hòe xoa tay, “Chúng ta sẽ bắt gian tại trận.”
“Mọi người đều không được vào, hắn còn đi vào, chính là không có quy củ, chúng ta sẽ đi cáo trạng hắn trước mặt gia chủ.”
Du Hạo:……
Những kẻ ngu ngốc này!
Quy củ cái gì?
Chuyện quan trọng là cách đối xử khác biệt, các ngươi vẫn chưa nhận ra sao?
Loại chuyện như đi cáo trạng, có tố cáo cũng vô dụng.
Nam Chi không có đồ ăn, cũng chỉ có thể dồn lực chú ý vào chuyện tu luyện, bây giờ Nam Chi đã có thể hấp thụ linh khí vào trong cơ thể.
Đại khái là vì còn nhỏ, tinh lực tập trung một chỗ, ngược lại có thể nắm được linh khí trong không khí.
Có linh khí trong bụng cũng không còn quá đói nữa, không có người quấy rầy, ngược lại có thể tĩnh tâm tu luyện.
Buổi tối lại có người lẻn vào thú uyển, bóng người đen như mực ngồi xuống bên cạnh lồng sắt, “Ngươi ngủ rồi sao, ta mang thức ăn tới cho ngươi.”
Nam Chi bị người ta quấy rầy lúc đang tu luyện, mở to mắt ra nhìn, lại là Du Chiêu, hắn cả ngày không có việc gì để làm sao?
Du Chiêu ném trái cây vào trong lồng sắt, “Ngươi mau ăn đi.”
Nam Chi cũng không khách khí mà ăn, tuy rằng bây giờ không đói bụng, nhưng ăn uống vẫn làm người ta vui vẻ nha!
“Ban ngày Triệu thúc không cho chúng ta vào, sau này buổi tối ta sẽ mang thức ăn tới cho ngươi.” Du Chiêu nhỏ giọng nói, “Ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không.”
Nam Chi: Không nha……
Ngày nào hệ thống ca ca cũng thúc giục ta tu luyện.
Nhớ ngươi làm cái gì?
“Ha ha, quả nhiên là ngươi lén đi vào.”
“Du Chiêu, thú uyển không cho mọi người đi vào, ngươi vào làm cái gì?”
“Quả nhiên Hạo ca nói không sai, ngươi sẽ lén đi vào.”
Xung quanh đột nhiên có người xuất hiện, khiến Du Chiêu bị dọa nhảy dựng, cơ thể vốn đã gầy yếu của Du Chiêu sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Du Hạo đi ra từ trong đám đệ tử, không nhìn rõ vẻ mặt dưới ánh đèn mờ ảo, “Chiêu đệ, sao ngươi lại ở đâu, Triệu thúc đâu?”
Du Chiêu ý thức được mình đã bị bắt ngay tại trận, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi lại Du Hạo, “Tại sao huynh lại ở đây?”
Du Hạo nói: “Tại sao ngươi lại ở đây, thì cũng là lý do chúng ta ở đây.”
Du Chiêu tuổi còn nhỏ, rốt cuộc cũng không thể nhịn được: “Các ngươi theo dõi ta.”
Du Hạo gật đầu không phủ nhận, “Ta chỉ không biết ngươi đang làm gì nên mới làm như vậy, Chiêu đệ, thú uyển không cho người đi vào, tại sao ngươi có thể vào được?”
“Còn có thể tại sao được, nhất định là vì tiểu hổ.” Một đệ tử trong gia tộc lên tiếng cười nhạo.
“Đám nhãi ranh các ngươi, buổi tối không lo tu luyện cũng không ngủ, chạy tới thú uyển thúi hoắc làm cái gì?” Triệu quản sự bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Mau đi đi, còn dám lén lút vào thú uyển, thật to gan, không sợ yêu thú xổng ra, xé nát các ngươi ra sao.”
Du Hạo chắp tay về phía Triệu quản sự, nói: “Triệu thúc, không phải chúng ta tiến vào, mà là Chiêu đệ lén lút đi vào.”
Triệu quản sự nhìn về phía Du Chiêu, không thể không nói: “Ta biết rồi, không được đi vào thú uyển, còn chạy vào làm gì?”
Du Chiêu nói: “Ta sợ tiểu hổ bị đói.”
Triệu quản sự mắng: “Chẳng lẽ ta không biết cho nó ăn, ngươi lại phải lo lắng cho tiểu hổ.”
Du Hạo lại nói: “Triệu thúc, Chiêu đệ cũng là có ý tốt, nhưng Triệu thúc không phát hiện Chiêu đệ đi vào sao?”
“Triệu thúc cũng đã là Trúc Cơ kỳ, là cường giả có thể chuyển hóa đan dược, sao lại không phát hiện ra Chiêu đệ?”
Triệu quản sự nhìn Du Hạo, tiểu quỷ này thật thông minh, thậm chí còn thử hắn.
Triệu quản sự tức giận mà nói: “Ban ngày ta phải quét dọn thú uyển, đã mệt muốn chết rồi.”
Nam Chi ăn trái cây, nhàn nhã xem náo nhiệt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Du Chiêu.
Nhưng Nam Chi không có ý định đứng về phía Du Chiêu, cô không có quan hệ gì với Du Chiêu nha, người có quan hệ là tiểu hổ tỷ tỷ.
Không bao lâu sau Du Tĩnh tới rồi, các đệ tử ở đây đều sôi nổi hành lễ, sau khi hành lễ xong, đám thiếu niên choai choai sôi nổi nói: “Gia chủ, Chiêu đệ nửa đêm lẻn vào thú uyển.”
Du Tĩnh nhìn con trai, nhìn thoáng qua tiểu hổ trong lồng sắt đang ăn thứ gì đó, đôi mắt hổ còn đảo quanh, bộ dạng xem kịch hay.
Chỉ bởi vì con hổ con này, mà khiến con cháu trong gia tộc bị kích động, Du Tĩnh lập tức biết được, con trai mình vi phạm quy củ bị người ta bắt được.
Ánh mắt Du Tĩnh nhìn về phía Du Hạo, hỏi: “Hạo nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Du Hạo cung kính chắp tay nói: “Gia chủ, Chiêu đệ nửa đêm đi vào thú uyển, bị chúng ta bắt gặp, sợ hắn trong thú uyển gặp phải nguy hiểm, cho nên mới theo vào.”
Du Tĩnh ừ một tiếng, tùy ý nói: “Con hổ ngày một trưởng thành rồi, thả nó ra đi, xem nó đi theo ai cũng đều được, càng lớn nó sẽ càng khó thân cận người.”
Mọi người:……
Tất cả mọi người đều bị câu nói đột ngột của gia chủ làm cho ngây người.
Có ý gì, bây giờ để tiểu hổ lựa chọn?
Du Hạo theo bản năng nhìn về phía Du Chiêu, thấy đôi mắt Du Chiêu sáng lên.
Cho dù Du Hạo có cảm thấy không công bằng thì đã sao, người ta là cha con, đương nhiên sẽ chỉ quan tâm đến người nhà mình.
Đã xảy ra chuyện như vậy, ai còn quan tâm tới việc Du Chiêu lén đi vào thú uyển nữa chứ, hơn nữa, để tiểu hổ chọn, vốn dĩ sẽ có lợi cho Du Chiêu.
Ai, cái gì mà công bằng với không công bằng, nếu suy nghĩ nhiều sẽ chỉ khiến bản thân phát điên, Du Hạo im lặng.
Nam Chi:???
Đang xem náo nhiệt vui vẻ, sao lại đổ lên đầu cô rồi?
Chọn đi theo ai?
Buổi tối không ngủ dễ đột tử lắm nha.
Ừm, người tu luyện sẽ không dễ bị đột tử.
Linh khí thật trâu bò!
Rốt cuộc linh khí là cái gì.
Không gặp được tiểu hổ, thật khiến người ta thất vọng.
Du Hạo thấp giọng thở dài: “Hy vọng nó sẽ không sao, vẫn còn ở thú uyển đi.”
“Hạo ca, tại sao huynh lại nói như vậy?” Du Chiêu kinh ngạc hỏi.
Du Hạo ẩn ý nhìn đường đệ, “Ta không tin ngươi không biết tiểu hổ là cái gì, con non Phong Dực Thần Hổ, trưởng thành rồi, có thể Hóa Thần, bây giờ vẫn là một con non.”
Các đệ tử tới xem tiểu hổ, chỉ sợ đều đã biết thân phận của tiểu hổ, cho dù không biết, cũng sẽ đi tra Yêu Thú Chí, trong Yêu Thú Chí có ghi chép về hàng ngàn loại yêu thú.
Hơn nữa thi thoảng sẽ được cập nhật, rốt cuộc thì thế giới này rộng lớn như vậy, có rất nhiều loại yêu thú mà bọn họ không biết.
Việc có được một đối tác có thể Hóa Thần, tuyệt đối là cám dỗ rất lớn.
Không ai đảm bảo bản thân mình có thể thuận lợi tu luyện được tới cấp Hóa Thần, những người đạt cấp Hóa Thần đều là những nhân vật lớn, có thể tu luyện đến cấp Nguyên Anh đã được người ta gọi một tiếng chân nhân rồi.
Du Chiêu không khỏi nhíu mày, lời đường ca nói khiến hắn khó chịu, giống như vì cha mà hắn luôn nhận được rất nhiều lợi ích.
Du Chiêu không nhịn được hỏi lại: “Tại sao ta phải biết?”
“Ta cũng không biết tại sao lại không thể gặp tiểu hổ, hơn nữa, Hạo ca, ngươi có ý gì, nói như vậy tiểu hổ sẽ không chỉ là tiểu hổ nữa.”
Du Hạo chỉ cười nói: “Dù sao cũng là Phong Dực Thần Hổ, mọi người đều muốn có được.”
“Cũng không biết cuối cùng tiểu hổ sẽ chọn ai đâu.”
Du Chiêu không nói gì, xoay người đi rồi, Du Hạo nhìn bóng lưng Du Chiêu, nói với người huynh đệ đứng bên cạnh: “Tìm người canh chừng thú uyển, xem xem Chiêu đệ có đi vào thú uyển hay không.”
“Hạo ca, ý của huynh là, Chiêu đệ sẽ lén lút đi vào thú uyển sao?” Có người hầm hòe xoa tay, “Chúng ta sẽ bắt gian tại trận.”
“Mọi người đều không được vào, hắn còn đi vào, chính là không có quy củ, chúng ta sẽ đi cáo trạng hắn trước mặt gia chủ.”
Du Hạo:……
Những kẻ ngu ngốc này!
Quy củ cái gì?
Chuyện quan trọng là cách đối xử khác biệt, các ngươi vẫn chưa nhận ra sao?
Loại chuyện như đi cáo trạng, có tố cáo cũng vô dụng.
Nam Chi không có đồ ăn, cũng chỉ có thể dồn lực chú ý vào chuyện tu luyện, bây giờ Nam Chi đã có thể hấp thụ linh khí vào trong cơ thể.
Đại khái là vì còn nhỏ, tinh lực tập trung một chỗ, ngược lại có thể nắm được linh khí trong không khí.
Có linh khí trong bụng cũng không còn quá đói nữa, không có người quấy rầy, ngược lại có thể tĩnh tâm tu luyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối lại có người lẻn vào thú uyển, bóng người đen như mực ngồi xuống bên cạnh lồng sắt, “Ngươi ngủ rồi sao, ta mang thức ăn tới cho ngươi.”
Nam Chi bị người ta quấy rầy lúc đang tu luyện, mở to mắt ra nhìn, lại là Du Chiêu, hắn cả ngày không có việc gì để làm sao?
Du Chiêu ném trái cây vào trong lồng sắt, “Ngươi mau ăn đi.”
Nam Chi cũng không khách khí mà ăn, tuy rằng bây giờ không đói bụng, nhưng ăn uống vẫn làm người ta vui vẻ nha!
“Ban ngày Triệu thúc không cho chúng ta vào, sau này buổi tối ta sẽ mang thức ăn tới cho ngươi.” Du Chiêu nhỏ giọng nói, “Ta rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không.”
Nam Chi: Không nha……
Ngày nào hệ thống ca ca cũng thúc giục ta tu luyện.
Nhớ ngươi làm cái gì?
“Ha ha, quả nhiên là ngươi lén đi vào.”
“Du Chiêu, thú uyển không cho mọi người đi vào, ngươi vào làm cái gì?”
“Quả nhiên Hạo ca nói không sai, ngươi sẽ lén đi vào.”
Xung quanh đột nhiên có người xuất hiện, khiến Du Chiêu bị dọa nhảy dựng, cơ thể vốn đã gầy yếu của Du Chiêu sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Du Hạo đi ra từ trong đám đệ tử, không nhìn rõ vẻ mặt dưới ánh đèn mờ ảo, “Chiêu đệ, sao ngươi lại ở đâu, Triệu thúc đâu?”
Du Chiêu ý thức được mình đã bị bắt ngay tại trận, cố gắng bình tĩnh lại, hỏi lại Du Hạo, “Tại sao huynh lại ở đây?”
Du Hạo nói: “Tại sao ngươi lại ở đây, thì cũng là lý do chúng ta ở đây.”
Du Chiêu tuổi còn nhỏ, rốt cuộc cũng không thể nhịn được: “Các ngươi theo dõi ta.”
Du Hạo gật đầu không phủ nhận, “Ta chỉ không biết ngươi đang làm gì nên mới làm như vậy, Chiêu đệ, thú uyển không cho người đi vào, tại sao ngươi có thể vào được?”
“Còn có thể tại sao được, nhất định là vì tiểu hổ.” Một đệ tử trong gia tộc lên tiếng cười nhạo.
“Đám nhãi ranh các ngươi, buổi tối không lo tu luyện cũng không ngủ, chạy tới thú uyển thúi hoắc làm cái gì?” Triệu quản sự bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Mau đi đi, còn dám lén lút vào thú uyển, thật to gan, không sợ yêu thú xổng ra, xé nát các ngươi ra sao.”
Du Hạo chắp tay về phía Triệu quản sự, nói: “Triệu thúc, không phải chúng ta tiến vào, mà là Chiêu đệ lén lút đi vào.”
Triệu quản sự nhìn về phía Du Chiêu, không thể không nói: “Ta biết rồi, không được đi vào thú uyển, còn chạy vào làm gì?”
Du Chiêu nói: “Ta sợ tiểu hổ bị đói.”
Triệu quản sự mắng: “Chẳng lẽ ta không biết cho nó ăn, ngươi lại phải lo lắng cho tiểu hổ.”
Du Hạo lại nói: “Triệu thúc, Chiêu đệ cũng là có ý tốt, nhưng Triệu thúc không phát hiện Chiêu đệ đi vào sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Triệu thúc cũng đã là Trúc Cơ kỳ, là cường giả có thể chuyển hóa đan dược, sao lại không phát hiện ra Chiêu đệ?”
Triệu quản sự nhìn Du Hạo, tiểu quỷ này thật thông minh, thậm chí còn thử hắn.
Triệu quản sự tức giận mà nói: “Ban ngày ta phải quét dọn thú uyển, đã mệt muốn chết rồi.”
Nam Chi ăn trái cây, nhàn nhã xem náo nhiệt, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Du Chiêu.
Nhưng Nam Chi không có ý định đứng về phía Du Chiêu, cô không có quan hệ gì với Du Chiêu nha, người có quan hệ là tiểu hổ tỷ tỷ.
Không bao lâu sau Du Tĩnh tới rồi, các đệ tử ở đây đều sôi nổi hành lễ, sau khi hành lễ xong, đám thiếu niên choai choai sôi nổi nói: “Gia chủ, Chiêu đệ nửa đêm lẻn vào thú uyển.”
Du Tĩnh nhìn con trai, nhìn thoáng qua tiểu hổ trong lồng sắt đang ăn thứ gì đó, đôi mắt hổ còn đảo quanh, bộ dạng xem kịch hay.
Chỉ bởi vì con hổ con này, mà khiến con cháu trong gia tộc bị kích động, Du Tĩnh lập tức biết được, con trai mình vi phạm quy củ bị người ta bắt được.
Ánh mắt Du Tĩnh nhìn về phía Du Hạo, hỏi: “Hạo nhi, đã xảy ra chuyện gì?”
Du Hạo cung kính chắp tay nói: “Gia chủ, Chiêu đệ nửa đêm đi vào thú uyển, bị chúng ta bắt gặp, sợ hắn trong thú uyển gặp phải nguy hiểm, cho nên mới theo vào.”
Du Tĩnh ừ một tiếng, tùy ý nói: “Con hổ ngày một trưởng thành rồi, thả nó ra đi, xem nó đi theo ai cũng đều được, càng lớn nó sẽ càng khó thân cận người.”
Mọi người:……
Tất cả mọi người đều bị câu nói đột ngột của gia chủ làm cho ngây người.
Có ý gì, bây giờ để tiểu hổ lựa chọn?
Du Hạo theo bản năng nhìn về phía Du Chiêu, thấy đôi mắt Du Chiêu sáng lên.
Cho dù Du Hạo có cảm thấy không công bằng thì đã sao, người ta là cha con, đương nhiên sẽ chỉ quan tâm đến người nhà mình.
Đã xảy ra chuyện như vậy, ai còn quan tâm tới việc Du Chiêu lén đi vào thú uyển nữa chứ, hơn nữa, để tiểu hổ chọn, vốn dĩ sẽ có lợi cho Du Chiêu.
Ai, cái gì mà công bằng với không công bằng, nếu suy nghĩ nhiều sẽ chỉ khiến bản thân phát điên, Du Hạo im lặng.
Nam Chi:???
Đang xem náo nhiệt vui vẻ, sao lại đổ lên đầu cô rồi?
Chọn đi theo ai?
Buổi tối không ngủ dễ đột tử lắm nha.
Ừm, người tu luyện sẽ không dễ bị đột tử.
Linh khí thật trâu bò!
Rốt cuộc linh khí là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro