Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (12)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Đầu nhỏ của Nam Chi trong lúc nhất thời không biết nên đi nơi nào.
Sau đó bị Triệu quản sự thô bạo xách ra khỏi lồng, Du Chiêu nhìn thấy, đau lòng nói: “Triệu thúc, thúc nhẹ tay một chút, nó sẽ bị đau.”
Những người khác:……
Mẹ nó, thật giả tạo!
Sẽ không vì vẻ giả tạo này của hắn, mà tiểu hổ sẽ thật sự chọn Du Chiêu chứ?
Những người này sôi nổi lấy đồ vật quý giá của mình ra, muốn dụ dỗ tiểu hổ chú ý tới mình.
Nam Chi đứng trên mặt đất, nhìn rất nhiều đồ ngon lủng lẳng trước mặt, giống như đang nhử chó con, chỉ có Du Hạo và Du Chiêu không lấy đồ ra.
Từng người một lần lượt xếp hàng, Nam Chi liếm lòng bàn chân, rồi lại liếm mặt, cô cũng không biết tại sao mình lại có tật xấu như vậy.
Nhưng hệ thống ca ca nói, đây là khâu vệ sinh cần thiết, Nam Chi lập tức cảm thấy mình thật sạch sẽ, là một con hổ sạch sẽ xinh đẹp.
Các đệ tử lần lượt thất vọng lui xuống, đến phiên Du Hạo đi tới trước mặt Nam Chi, lập tức rộ lên tiếng bình luận sôi nổi.
“Nhất định Hạo ca có thể làm được, Hạo ca rất ôn nhu.”
“Đúng vậy, tiểu hổ còn cho Hạo ca xoa đầu, nhất định là sẽ đồng ý đi theo Hạo ca.”
“Đúng vậy, tiểu hổ không chọn người có thể tu luyện như Hạo ca, chẳng lẽ lại đi lựa chọn phế nhân không thể tu luyện, lựa chọn như vậy sẽ khiến tiểu hổ trở nên vô dụng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn không thể ra khỏi cửa.”
“Du Chiêu lấy cái gì ra mà tranh với Hạo ca.”
Những tiếng xì xào bàn tán như vậy khiến cho Du Chiêu có chút tức giận, nhưng cũng không quá để bụng.
Mọi người đều cho rằng Du Chiêu trốn ở trong nhà, nhưng trên thực tế, tàng thư của gia tộc đã bị Du Chiêu đọc gần hết.
Du Chiêu có kiến thức lý luận phong phú, điều này cũng tạo nền tảng vững chắc cho trải nghiệm nơi hồng trần trong tương lai.
Nam Chi nghe những lời này, trong lòng nghĩ thầm, các ngươi phiền quá.
Trong cốt truyện cũng có cảnh này, các con cháu trong gia tộc đều muốn tranh giành tiểu hổ với Du Chiêu, nhưng tiểu hổ lại chọn đi theo Du Chiêu, vả mặt cả đám người.
Du Chiêu không thể tu luyện, là phế nhân, nhưng tiểu hổ lại thích hắn.
Nam Chi nghĩ thầm, vả mặt, phải vả mặt nhiều người như vậy, Du Chiêu đừng có mệt chết nha.
Du Hạo ngồi xổm trước mặt Nam Chi, nhìn vào mắt Nam Chi, Du Hạo vươn tay, nói với Nam Chi: “Theo ta đi, ta sẽ đưa ngươi đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài, có rất nhiều thứ thú vị.”
Nam Chi nhìn tay Du Hạo, cũng không đặt móng vuốt của mình vào tay Du Hạo.
Du Hạo đợi một hồi, thở dài một hơi, cũng đã nằm trong dự đoán của hắn, Du Hạo nhanh chóng đứng dậy, trở về đội ngũ.
“Sao lại thế này, Hạo ca, sao nó lại không chọn huynh.”
“Ngay cả Hạo ca cũng không được.” Có người dứt khoát bỏ cuộc, nhanh chóng đưa mặt ra đợi bị vả mặt.
“Ta muốn nói, một con súc sinh thì biết cái gì, cường giả phải xứng có được thứ tốt nhất.”
“Hạo ca, đừng lo lắng, nhất định Du Chiêu cũng không được, hắn là phế nhân không thể tu luyện.”
Du Hạo nhìn đại bá một chút, đại bá tỏ ra thờ ơ trước cuộc thảo luận của các đệ tử, nhưng Du Hạo không tin với thực lực của đại bá, sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Con trai mình bị mắng là phế nhân, trong lòng đại bá sẽ nghĩ gì?
Du Hạo nghĩ, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Du Tĩnh vừa mới quay đầu lại, hắn tức khắc cảm thấy hai mắt mình phát đau, giống như đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào mặt trời, theo bản năng nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.
Đến tột cùng đại bá có thực lực như thế nào, mọi người đều nói đại bá đạt tới cấp Kim Đan, sắp tới Kết Anh, nhưng Du Hạo cảm thấy, hẳn đại bá đã đạt tới cấp Nguyên Anh.
Du Tĩnh nói với cháu trai vừa thất bại: “Nhân quả trên thế gian, một lần uống, một miếng ăn, lần này thất bại, cũng là chờ đợi cơ duyên thích hợp hơn sau này.”
Du Hạo nhếch khóe miệng nói: “Đại bá nói đúng, Hạo Nhi lĩnh giáo.”
Nói như vậy, đại bá thật sự đã cho rằng, tiểu hổ sẽ chọn đường đệ.
Du Chiêu từ trong tiếng cười nhạo bước ra đi tới trước mặt Nam Chi, “Trở thành bằng hữu tốt nhất của ta, được không, ngươi muốn ăn gì ta cũng sẽ mang tới cho ngươi.”
Dù sao thì ở trong lòng mọi người, tiểu hổ này cũng là một cái nồi cơm, ngày nào cũng điên cuồng ăn uống, ăn rất khỏe, lại còn phải ăn những thứ có nhiều linh khí.
Vừa kén ăn lại vừa ăn nhiều.
Nam Chi nhìn Du Chiêu, Du Chiêu khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lau vào quần áo, nhìn chằm chằm vào tiểu hổ, “Ta thật sự rất thích ngươi.”
Nam Chi: “Meo meo meo……”
Nhưng mà, ta không thích ngươi, núi cao mới là sự lựa chọn của ta, đi theo ngươi rất vất vả, phải đánh nhau, phải hộc máu, còn phải cõng ngươi chạy khắp nơi.
Nam Chi xoay người, thong thả ung dung đi về lồng sắt, sau đó nằm bò ra, mặc kệ tất cả.
Mọi người:……
Bầu không khí nhất thời căng cứng, đặc biệt là tiểu hổ kia vừa vào lồng sắt đã cuộn tròn mình lại, trực tiếp ngủ thiếp đi rồi.
Du Chiêu cảm thấy như bị sét đánh, ngây ra như phỗng, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát cực lớn, tiểu hổ có thể hiểu được lời hắn nói.
Nhưng tại sao?
Là hắn không tốt sao?
Du Tĩnh nhíu mày, nhìn về phía Triệu quản sự, Triệu quản sự nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Du Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiểu hổ không chọn bất kỳ kẻ nào là tốt nhất, ngay cả hắn còn cảm thấy tiểu hổ sẽ chọn Du Chiêu, nhưng kết quả lại không.
“Đã nói rồi, ngay cả Hạo ca còn không được, sao hắn có thể chứ?”
“Nếu ta là tiểu hổ, ta cũng sẽ không chọn hắn.”
“Vẫn là đừng vọng tưởng.”
“……”
Sự thất bại của Du Chiêu đã thu hút sự chế giễu của đám đông, trong cốt truyện đây là tình tiết vả mặt, nhưng lại không xuất hiện vì Nam Chi không phối hợp.
Du Tĩnh nói: “Đều trở về đi, còn ngây ngốc ở nơi này làm cái gì, con hổ vẫn còn nuôi ở thú uyển, lúc nào cũng có thể tới xem.”
Nhìn Du Chiêu mất mặt, mọi người vô cùng vừa lòng, Du Chiêu thật sự cho rằng mình có thể diễn kịch thành công sao.
Một người không có tu vi, một phế nhân không thể tu luyện, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ cao ngạo, thật khiến người ta khó chịu.
Du Hạo nhìn thoáng qua hai cha con vẫn còn trong thú uyển, cũng đi ra khỏi thú uyển, nói với đám con cháu còn đang thì thầm nói xấu: “Được rồi, đừng nói những lời này nữa, bất luận thế nào, Chiêu đệ cũng là con trai gia chủ.”
“Hạo ca, ta cảm thấy không xứng.” Có người bênh vực kẻ yếu, “Huynh mới là người mạnh nhất của thế hệ này.”
Du Hạo đột nhiên cảm thán một câu, “Mạnh nhất, luôn được dùng để đánh bại.”
“Đừng quên, gia chủ vẫn không ngừng chữa bệnh cho Chiêu đệ, nếu có một ngày, Chiêu đệ thật sự có thể tu luyện, làm người phải chừa lại cho mình một con đường, sau này còn có thể nhìn mặt nhau.”
“Không thể tu luyện chính là không thể tu luyện, chưa từng nghe nói người không có linh căn còn có thể tu luyện, thời điểm kiểm tra linh căn, Du Chiêu không có linh căn.” Có đệ tử không để bụng nói.
“Hạo ca, huynh cũng quá cẩn thận, cho dù hắn có thật sự có thể tu luyện, cũng làm sao có thể so được với chúng ta, chúng ta đã tu luyện từ nhỏ, chưa bao giờ lơ là chuyện tu luyện.”
“Đúng vậy, hắn muốn đuổi kịp chúng ta, cũng không thể nhanh như vậy được.”
Trong lời nói của bọn họ, mọi người đều không coi trọng Du Chiêu.
Đầu nhỏ của Nam Chi trong lúc nhất thời không biết nên đi nơi nào.
Sau đó bị Triệu quản sự thô bạo xách ra khỏi lồng, Du Chiêu nhìn thấy, đau lòng nói: “Triệu thúc, thúc nhẹ tay một chút, nó sẽ bị đau.”
Những người khác:……
Mẹ nó, thật giả tạo!
Sẽ không vì vẻ giả tạo này của hắn, mà tiểu hổ sẽ thật sự chọn Du Chiêu chứ?
Những người này sôi nổi lấy đồ vật quý giá của mình ra, muốn dụ dỗ tiểu hổ chú ý tới mình.
Nam Chi đứng trên mặt đất, nhìn rất nhiều đồ ngon lủng lẳng trước mặt, giống như đang nhử chó con, chỉ có Du Hạo và Du Chiêu không lấy đồ ra.
Từng người một lần lượt xếp hàng, Nam Chi liếm lòng bàn chân, rồi lại liếm mặt, cô cũng không biết tại sao mình lại có tật xấu như vậy.
Nhưng hệ thống ca ca nói, đây là khâu vệ sinh cần thiết, Nam Chi lập tức cảm thấy mình thật sạch sẽ, là một con hổ sạch sẽ xinh đẹp.
Các đệ tử lần lượt thất vọng lui xuống, đến phiên Du Hạo đi tới trước mặt Nam Chi, lập tức rộ lên tiếng bình luận sôi nổi.
“Nhất định Hạo ca có thể làm được, Hạo ca rất ôn nhu.”
“Đúng vậy, tiểu hổ còn cho Hạo ca xoa đầu, nhất định là sẽ đồng ý đi theo Hạo ca.”
“Đúng vậy, tiểu hổ không chọn người có thể tu luyện như Hạo ca, chẳng lẽ lại đi lựa chọn phế nhân không thể tu luyện, lựa chọn như vậy sẽ khiến tiểu hổ trở nên vô dụng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn không thể ra khỏi cửa.”
“Du Chiêu lấy cái gì ra mà tranh với Hạo ca.”
Những tiếng xì xào bàn tán như vậy khiến cho Du Chiêu có chút tức giận, nhưng cũng không quá để bụng.
Mọi người đều cho rằng Du Chiêu trốn ở trong nhà, nhưng trên thực tế, tàng thư của gia tộc đã bị Du Chiêu đọc gần hết.
Du Chiêu có kiến thức lý luận phong phú, điều này cũng tạo nền tảng vững chắc cho trải nghiệm nơi hồng trần trong tương lai.
Nam Chi nghe những lời này, trong lòng nghĩ thầm, các ngươi phiền quá.
Trong cốt truyện cũng có cảnh này, các con cháu trong gia tộc đều muốn tranh giành tiểu hổ với Du Chiêu, nhưng tiểu hổ lại chọn đi theo Du Chiêu, vả mặt cả đám người.
Du Chiêu không thể tu luyện, là phế nhân, nhưng tiểu hổ lại thích hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi nghĩ thầm, vả mặt, phải vả mặt nhiều người như vậy, Du Chiêu đừng có mệt chết nha.
Du Hạo ngồi xổm trước mặt Nam Chi, nhìn vào mắt Nam Chi, Du Hạo vươn tay, nói với Nam Chi: “Theo ta đi, ta sẽ đưa ngươi đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn bên ngoài, có rất nhiều thứ thú vị.”
Nam Chi nhìn tay Du Hạo, cũng không đặt móng vuốt của mình vào tay Du Hạo.
Du Hạo đợi một hồi, thở dài một hơi, cũng đã nằm trong dự đoán của hắn, Du Hạo nhanh chóng đứng dậy, trở về đội ngũ.
“Sao lại thế này, Hạo ca, sao nó lại không chọn huynh.”
“Ngay cả Hạo ca cũng không được.” Có người dứt khoát bỏ cuộc, nhanh chóng đưa mặt ra đợi bị vả mặt.
“Ta muốn nói, một con súc sinh thì biết cái gì, cường giả phải xứng có được thứ tốt nhất.”
“Hạo ca, đừng lo lắng, nhất định Du Chiêu cũng không được, hắn là phế nhân không thể tu luyện.”
Du Hạo nhìn đại bá một chút, đại bá tỏ ra thờ ơ trước cuộc thảo luận của các đệ tử, nhưng Du Hạo không tin với thực lực của đại bá, sẽ không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.
Con trai mình bị mắng là phế nhân, trong lòng đại bá sẽ nghĩ gì?
Du Hạo nghĩ, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Du Tĩnh vừa mới quay đầu lại, hắn tức khắc cảm thấy hai mắt mình phát đau, giống như đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào mặt trời, theo bản năng nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.
Đến tột cùng đại bá có thực lực như thế nào, mọi người đều nói đại bá đạt tới cấp Kim Đan, sắp tới Kết Anh, nhưng Du Hạo cảm thấy, hẳn đại bá đã đạt tới cấp Nguyên Anh.
Du Tĩnh nói với cháu trai vừa thất bại: “Nhân quả trên thế gian, một lần uống, một miếng ăn, lần này thất bại, cũng là chờ đợi cơ duyên thích hợp hơn sau này.”
Du Hạo nhếch khóe miệng nói: “Đại bá nói đúng, Hạo Nhi lĩnh giáo.”
Nói như vậy, đại bá thật sự đã cho rằng, tiểu hổ sẽ chọn đường đệ.
Du Chiêu từ trong tiếng cười nhạo bước ra đi tới trước mặt Nam Chi, “Trở thành bằng hữu tốt nhất của ta, được không, ngươi muốn ăn gì ta cũng sẽ mang tới cho ngươi.”
Dù sao thì ở trong lòng mọi người, tiểu hổ này cũng là một cái nồi cơm, ngày nào cũng điên cuồng ăn uống, ăn rất khỏe, lại còn phải ăn những thứ có nhiều linh khí.
Vừa kén ăn lại vừa ăn nhiều.
Nam Chi nhìn Du Chiêu, Du Chiêu khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lau vào quần áo, nhìn chằm chằm vào tiểu hổ, “Ta thật sự rất thích ngươi.”
Nam Chi: “Meo meo meo……”
Nhưng mà, ta không thích ngươi, núi cao mới là sự lựa chọn của ta, đi theo ngươi rất vất vả, phải đánh nhau, phải hộc máu, còn phải cõng ngươi chạy khắp nơi.
Nam Chi xoay người, thong thả ung dung đi về lồng sắt, sau đó nằm bò ra, mặc kệ tất cả.
Mọi người:……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí nhất thời căng cứng, đặc biệt là tiểu hổ kia vừa vào lồng sắt đã cuộn tròn mình lại, trực tiếp ngủ thiếp đi rồi.
Du Chiêu cảm thấy như bị sét đánh, ngây ra như phỗng, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát cực lớn, tiểu hổ có thể hiểu được lời hắn nói.
Nhưng tại sao?
Là hắn không tốt sao?
Du Tĩnh nhíu mày, nhìn về phía Triệu quản sự, Triệu quản sự nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Du Hạo thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiểu hổ không chọn bất kỳ kẻ nào là tốt nhất, ngay cả hắn còn cảm thấy tiểu hổ sẽ chọn Du Chiêu, nhưng kết quả lại không.
“Đã nói rồi, ngay cả Hạo ca còn không được, sao hắn có thể chứ?”
“Nếu ta là tiểu hổ, ta cũng sẽ không chọn hắn.”
“Vẫn là đừng vọng tưởng.”
“……”
Sự thất bại của Du Chiêu đã thu hút sự chế giễu của đám đông, trong cốt truyện đây là tình tiết vả mặt, nhưng lại không xuất hiện vì Nam Chi không phối hợp.
Du Tĩnh nói: “Đều trở về đi, còn ngây ngốc ở nơi này làm cái gì, con hổ vẫn còn nuôi ở thú uyển, lúc nào cũng có thể tới xem.”
Nhìn Du Chiêu mất mặt, mọi người vô cùng vừa lòng, Du Chiêu thật sự cho rằng mình có thể diễn kịch thành công sao.
Một người không có tu vi, một phế nhân không thể tu luyện, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ cao ngạo, thật khiến người ta khó chịu.
Du Hạo nhìn thoáng qua hai cha con vẫn còn trong thú uyển, cũng đi ra khỏi thú uyển, nói với đám con cháu còn đang thì thầm nói xấu: “Được rồi, đừng nói những lời này nữa, bất luận thế nào, Chiêu đệ cũng là con trai gia chủ.”
“Hạo ca, ta cảm thấy không xứng.” Có người bênh vực kẻ yếu, “Huynh mới là người mạnh nhất của thế hệ này.”
Du Hạo đột nhiên cảm thán một câu, “Mạnh nhất, luôn được dùng để đánh bại.”
“Đừng quên, gia chủ vẫn không ngừng chữa bệnh cho Chiêu đệ, nếu có một ngày, Chiêu đệ thật sự có thể tu luyện, làm người phải chừa lại cho mình một con đường, sau này còn có thể nhìn mặt nhau.”
“Không thể tu luyện chính là không thể tu luyện, chưa từng nghe nói người không có linh căn còn có thể tu luyện, thời điểm kiểm tra linh căn, Du Chiêu không có linh căn.” Có đệ tử không để bụng nói.
“Hạo ca, huynh cũng quá cẩn thận, cho dù hắn có thật sự có thể tu luyện, cũng làm sao có thể so được với chúng ta, chúng ta đã tu luyện từ nhỏ, chưa bao giờ lơ là chuyện tu luyện.”
“Đúng vậy, hắn muốn đuổi kịp chúng ta, cũng không thể nhanh như vậy được.”
Trong lời nói của bọn họ, mọi người đều không coi trọng Du Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro