Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Sủng Thú (13)

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nhìn các huynh đệ không thèm để bụng, trong lòng Du Hạo cũng không hề thả lỏng, nếu là như vậy, tại sao đại bá còn đập nhiều đồ để chữa bệnh cho Du Chiêu như vậy.

Trong gia tộc không phải là không có người thường, những người trời sinh không có linh căn sẽ đều đi làm ở các sản nghiệp của gia tộc.

Cho dù có tu tiên, cũng không thể thật sự không ăn không uống, ngược lại, tu tiên cần tiêu tốn rất nhiều tiền của, tiêu tốn linh thạch, tiêu tốn trang bị, tiêu tốn sủng vật…

Du Chiêu hoàn toàn có thể làm một người phàm, nhưng đại bá lại không buông tay, hao phí rất nhiều tài nguyên, đây mới là nguyên nhân khiến mọi người lên án trêu chọc Du Chiêu.

Đồ vật chỉ có bấy nhiêu thôi, ngươi ăn thêm một miếng, thì ta sẽ ít đi một miếng.

Cho dù mọi người có mỉa mai châm chọc trước mặt Du Tĩnh, cũng chưa chắc có thể làm Du Tĩnh từ bỏ ý định.

Ở lúc chưa có kết quả, đại bá tất nhiên sẽ không nói cái gì, nhưng nếu Chiêu đệ thật sự có thể tu luyện….

Bây giờ, rõ ràng đại bá muốn tặng Phong Dực Thần Hổ cho Du Chiêu, tăng thêm tiềm lực cho Chiêu đệ, là một con Phong Dực Thần Hổ đấy!

Với tư cách một người cha, đại bá thật sự rất tốt với con trai của mình.

Du Hạo về tới sân viện, nhìn thấy cha mình đêm hôm khuya khoắt còn ở trong vườn tưới hoa, có chút cạn lời mà nói: “Sao đã nửa đêm rồi mà cha còn tưới hoa?”

Du Hồng ngước mắt lên nhìn con trai, lại ôn hòa nhã nhặn nói: “Không phải đêm hôm khuya khoắt các ngươi còn làm ầm ĩ đó sao, kết quả thế nào rồi?”

Du Hạo trả lời: “Không có kết quả gì, con cảm thấy đại bá gạt mọi người một chút chuyện, Chiêu đệ thật sự không có linh căn sao?”

Du Hồng lập tức vẩy bình nước, “Không có, đã kiểm tra rồi, không có.”

Du Hạo lại hỏi: “Mẹ của Chiêu đệ là người phàm sao?”

Du Hồng dường như đang lục lại trong hồi ức, gật đầu, “Đúng vậy, mẹ nó là người phàm, đã kiểm tra, cũng không có linh căn.”

“Đại bá muốn đưa Phong Dực Thần Hổ cho Chiêu đệ.” Trước mặt cha, lúc này Du Hạo mới lộ ra một tia không cam lòng, cùng nỗi phẫn uất của một thiếu niên.

Du Hồng lại rất bình tĩnh, “Người cha nào trong thiên hạ cũng đều muốn dành những thứ tốt nhất cho con mình.”

“Liệu có khi nào, ngày mai tiểu hổ đã xuất hiện bên cạnh Du Chiêu?” Du Hạo nói.

“Đại bá con không phải người như vậy, cho dù có muốn, cũng sẽ để tiểu hổ chọn lại một lần nữa, loại chuyện phải dựa vào duyên phận này, rất khó nói.”

“Con chăm chỉ tu luyện đi, tư chất của con cao hơn rất nhiều người, còn chưa biết thỏa mãn, đòi hỏi càng nhiều, ông trời sẽ lấy đi tất cả những gì con có.”

“Con là con trai của Du Hồng ta, tương lai sẽ trở thành cường giả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Du Hạo không nhịn được nói thầm: “Cha, tu vi bây giờ của con còn cao hơn cha rồi, cha có thể chăm chỉ luyện tập đi được không?”

Ngày nào cũng thúc giục con, kết quả đến bây giờ cha vẫn còn lơ lửng.

Du Hồng: “…… À được.”

Hai cha con bên này tâm sự, hai cha con bên kia cũng tâm sự, Du Chiêu vô cùng thất vọng, thất vọng đến mức mất hết sức lực.

Du Tĩnh nhẹ nhàng vỗ lưng con trai, “Vui vẻ lên nào.”

“Cha, con rất buồn, con cho rằng tiểu hổ sẽ chọn con, nhưng không phải, trong lòng con rất trống rỗng, chúng con nên thuộc về nhau.”

Du Chiêu nói xong, chớp mắt đã sắp khóc, đứa trẻ chưa từng khóc dù phải chịu đựng rất nhiều đau đớn trong quá trình điều trị, bây giờ lại bật khóc.

Trong lòng Du Tĩnh cũng hiểu rõ, con hổ này chính là cơ hội của Du Chiêu, gặp được cơ hội mà bỏ lỡ, nhất định sẽ rất đau lòng.

Cẩn thận ngẫm lại, chỉ cần bỏ lỡ vật trân quý nào đó, trong lòng sẽ rất buồn rầu.

Du Tĩnh nhẹ nhàng nói với con trai: “Về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiểu hổ sẽ thuộc về con.”

Du Chiêu có chút nghi hoặc hỏi: “Thật vậy sao?”

Du Tĩnh gật đầu, “Thật, ta cam đoan với con.”

Du Chiêu có chút do dự mà nói: “Cha, cha không được làm tổn thương nó.”

Du Tĩnh: “Không đâu, ngày mai nó sẽ tốt đẹp thuộc về con.”

Du Chiêu lưu luyến mà đi rồi, chờ đến khi nhìn thấy con trai đã ra khỏi thú uyển, Du Tĩnh vươn tay xách tiểu hổ lên, lắc lắc, đối diện với nó: “Ta biết ngươi có thể hiểu được chúng ta đang nói gì.”

Nam Chi mở mắt ra, thúc thúc à, đại thúc, ngươi muốn làm gì, buổi tối không được ngủ ngon, cơ thể sẽ không thoải mái đâu.

Du Tĩnh nói: “Ta vốn nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn đi theo Du Chiêu, mới cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại không biết nắm bắt, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giáo huấn ngươi một chút.”

“Hoặc là chết, hoặc là đi theo Du Chiêu, tự ngươi chọn.” Du Tĩnh lạnh nhạt nói, dùng ánh mắt như đang nhìn một con kiến mà nhìn tiểu hổ.

Ai da, phải làm thế nào bây giờ, không muốn chết, cũng không muốn đi theo Du Chiêu.

Một khi theo Du Chiêu, sẽ phải đi theo cho tới chết, chủ nhân mà chết, ta sẽ chết theo, ta mà chết, chủ nhân sẽ không có cảm giác gì.

Oa oa oa!

Nam Chi dùng bốn chân che mắt, không thể sống ở đây sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở đây còn có nhiều người tới cho cô ăn, nếu không có Du Chiêu, cô cũng rất thích nơi này.

Bây giờ phải đi làm sủng vật của Du Chiêu, ta không muốn.

Nhìn tiểu hổ giãy giụa, sắc mặt Du Tĩnh ngày càng xấu đi, vô cùng sắc bén, hắn nói với Triệu quản sự: “Ném vào trường đấu thú đi, mặc kệ sống chết.”

Triệu quản sự chần chờ: “Nhưng nếu ngày mai Du Chiêu hỏi tới thì phải làm thế nào?”

Du Tĩnh nhìn tiểu hổ, lạnh nhạt nói ra lời khát máu: “Vậy không cần phiền toái như vậy, trực tiếp đánh chết đi.”

Nam Chi:……

Quá tàn bạo!

Bảo bảo đáng yêu như vậy, tại sao lại giết chết bảo bảo.

Đúng là người xấu!

Du Tĩnh nói: “Mạng của ngươi nằm trong tay ta, đi theo con trai ta, ngươi sẽ có lợi, ít nhất thì ngươi cũng có thể trở nên cường đại.”

Trong lòng Nam Chi khóc hu hu, chút lợi ích này thì có đáng là gì, cường đại rồi cũng chỉ có thể làm thú cưỡi cho con trai ngươi cả đời.

Một ngày bị đánh ba trận, quá vất vả.

Khiêu chiến vượt cấp nghe thì ngầu đó, nhưng có lần nào là trên người không chất đầy vết thương.

Nam Chi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Du Tĩnh, ý thức được đối phương thật sự muốn giết mình, trong lòng cô khao khát được sống, cô theo bản năng vươn móng vuốt ra, chộp lấy bàn tay của Du Tĩnh.

“Hừ……” Du Tĩnh nhất thời không ngờ con hổ con này lại dám tấn công người có tu vi Nguyên Anh, móng vuốt của nó thật sự đã làm hắn bị thương.

“Gia chủ……” Triệu quản sự lo lắng nhìn Du Tĩnh, “Để ta dạy dỗ tiểu súc sinh này.”

“Không cần, ta không sao.” Du Tĩnh không những không tức giận mà còn bật cười, có thể cắt được da thịt của người tu luyện, thể chất của con yêu thú này hoàn toàn nằm ngoài tầm với của con người.

Còn nhỏ đã có tiềm lực như vậy, sau này lớn lên nhất định không thể yếu được, nhất định phải để cho Du Chiêu nắm được, để nó làm vật hộ giá nghịch thiên của Du Chiêu.

“Hô hô hô……” Nam Chi bị Du Tĩnh xách cổ, cái cổ nhỏ yếu như vậy, chỉ cần đối phương hơi dùng sức một chút, sẽ lập tức bị bẻ gãy, mất mạng.

Nam Chi khó nhọc mà thở, bàn tay to lớn như đúc bằng thiết nắm lấy khiến cô cảm thấy rất khó chịu, như muốn bóp chết cô.

Hai chân trước lộ ra móng vuốt bén nhọn, liều mạng cào về phía tay của Du Tĩnh, nhưng lần này Du Tĩnh đã có sự chuẩn bị, tới hết móng này tới móng khác, thậm chí còn không thể làm xước da.

Đừng nói là vết xước, ngay cả một vệt trắng cũng không để lại được, hoàn toàn không có lực sát thương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0