Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Sủng Thú (14)
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Hừ hừ hừ!
Nam Chi tức muốn chết, sao cái người này lại không biết đau vậy!
Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt nảy lên trong lòng Nam Chi, cô tưởng tượng đến cái chết của mình, sẽ không thể gặp lại cha mẹ, cô vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Cứu mạng, ở đây có kẻ xấu muốn giết bảo bảo.
Ở đây có một người lớn bắt nạt trẻ con!
Cổ bị người ta nắm chặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, đầu tiểu hổ phình ra, ánh mắt càng lúc càng yếu đi, rơm rớm nước mắt, giống như sắp khóc.
Nghĩ cách, nghĩ cách!
Trong đầu Nam Chi là một mớ hỗn độn, đầu gục xuống, thân thể mềm nhũn, a, cô chết rồi.
Du Tĩnh thấy tiểu hổ không còn động tĩnh, trong lòng giật thóp, hắn không muốn giết chết nó, chỉ là muốn đe dọa tiểu súc sinh này một chút, cho nó biết sợ.
Trong lòng Du Tĩnh còn nghĩ tiểu súc sinh này giả chết, nhưng bàn tay vẫn theo bản năng buông lỏng ra, Nam Chi chớp lấy cơ hội, lập tức thoát ra, dùng tốc độ cực nhanh cào một cước vào mặt Du Tĩnh, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhanh như chớp chạy mất không thấy bóng dáng.
Lêu lêu lêu, gạt ngươi đó!
“Gia chủ.” Triệu quản sự vội vàng đi bắt tiểu hổ, nhưng trong bóng tối, hắn không tìm thấy tiểu hổ.
Sắc mặt Du Tĩnh đen như đít nồi, hắn bị một con tiểu súc sinh chơi cho một vố, là hắn bất cẩn, cũng không muốn giết nó.
Du Tĩnh quyết định, sau khi bắt được nó về, chưa vội giao nó cho Du Chiêu, Du Chiêu căn bản không áp chế được con súc sinh này, trước tiên phải tiến hành dạy dỗ, còn dã tính, sẽ khiến Du Chiêu bị thương.
“Gia chủ, không tìm thấy tiểu súc sinh kia.” Triệu quản sự vốn tưởng rằng sẽ bắt được tiểu súc sinh kia một cách dễ dàng, kết quả lại không tìm được.
Có phải đã chạy ra khỏi thú uyển rồi không.
Du Tĩnh lập tức dùng thần thức rà quét toàn bộ thú uyển, mỗi một tấc, lại mang theo một trận uy áp mãnh liệt, khiến toàn bộ thú uyển náo động cả lên.
“Hừ.” Du Tĩnh cũng cảm thấy khó hiểu, “Tại sao lại không có?”
Dùng thần thức cho dù là một con kiến cũng có thể phát hiện ra, kết quả lại không tìm được tiểu hổ.
Triệu quản sự giải thích nói: “Bản thân Phong Dực Thần Hổ là loài yêu thú thuộc tính gió, được trời phú khả năng ẩn nấp, nói không chừng là đang trốn ở một chỗ nào đó.”
“Bọn chúng thuần thục khả năng nắm giữ gió, mượn gió ẩn náu.”
“Nhất định vẫn còn ở trong Du gia, nếu đã ra ngoài, nhất định sẽ đụng phải kết giới của Du gia, triệu tập người đi tìm.” Sắc mặt của Du Tĩnh rất khó coi.
Lại bị một con tiểu súc sinh làm cho chật vật như vậy.
Linh tính của con hổ này quả thực là đứng nhất trong số các yêu thú mà hắn đã từng gặp trong đời, còn nhỏ đã có linh tính như vậy, nói không chừng về sau còn có thể hóa hình.
Càng như vậy, Du Tĩnh càng muốn đem nó cho Du Chiêu, bên cạnh Du Chiêu cần có tiềm lực như vậy giúp đỡ.
Nếu thật sự không được, đã thử mọi biện pháp mà vẫn không thể thu phục được tiểu súc sinh này, vậy chỉ còn một cách, là giết chết.
Đừng quên, mẹ của tiểu súc sinh này là bị Du gia giết chết, đây là một kẻ thù có tiềm lực, cần phải bóp chết từ trong nôi.
Triệu quản sự lập tức đưa người đi tìm tiểu hổ, đèn dầu trong Du gia lần lượt được thắp sáng lên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, quá nửa đêm rồi.”
Nô bộc trong thú uyển trả lời: “Là yêu thú trong thú uyển chạy ra ngoài, các viện nhất định phải chú ý, giúp đỡ tìm kiếm yêu thú.”
“Làm sao yêu thú có thể chạy ra ngoài được, là yêu thú gì, không phải là rắn chứ?”
Nô bộc trả lời: “Không phải, không phải, là một con hổ con, mọi người giúp đỡ tìm kiếm một chút.”
Vừa nói là hổ con, mọi người cũng đều biết, không riêng gì đệ tử nam, mà ngay cả mấy tiểu nữ hài cũng rất thích đi vuốt lông hổ.
Nam Chi thích được các tiểu tỷ tỷ chạm vào hơn, đối với nam giới, cô lạnh nhạt hơn nhiều.
Vừa nghe thấy tiểu hổ bị lạc, mọi người đều bắt đầu đi tìm, Du gia lập tức trở nên náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.
Du Chiêu vốn đang buồn bã đứng ở cửa sân, nhìn thấy cha mình đi đến, liền hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Du Tĩnh nói: “Tiểu hổ chạy mất rồi.”
“Chạy?” Vẻ mặt Du Chiêu có chút đờ đẫn, trong mắt có ngấn nước, “Tại sao nó lại bỏ chạy?”
Tiểu hổ lãnh khốc vô tình quả thực đã làm tan nát trái tim của đứa trẻ, Du Chiêu cảm thấy giữa mình và tiểu hổ có thể được coi là bạn, là một người bạn rất tốt rất tốt.
Nhưng đối với tiểu hổ, lại căn bản không thèm để ý tới hắn.
Như vậy trong lòng Du Chiêu tràn ngập cảm giác thất bại, cho dù không thể tu luyện, bị người ta mắng là phế vật, Du Chiêu cũng chưa từng đau lòng như vậy.
Bởi vì có cha kiên định tin tưởng hắn sẽ cường đại, sẽ khiến Du gia trở nên khác biệt.
Nhưng bây giờ, tiểu hổ vứt bỏ hắn.
Du Tĩnh nói: “Cũng không có gì phải đau lòng, ngược lại càng nên vui mừng, càng phản kháng tức là càng có linh khí, càng cao ngạo lại càng có thực lực.”
“Con muốn có một đối tác ngoan ngoãn, phục tùng như một con rối sao, hay là muốn một đối tác cường đại có linh khí, phải biết rằng, trên đời này không có chuyện gì là hoàn hảo, con muốn nó cường đại, nó cường đại thì tất nhiên nó sẽ cao ngạo, con phải chấp nhận chuyện không thể kiểm soát được nó.”
“Con phải dùng bất cứ biện pháp nào để có thể kiểm soát được nó.”
Du Chiêu lại rầu rĩ không vui nói: “Con không muốn kiểm soát nó, con thích tiểu hổ.
Du Tĩnh nói: “Nhưng ở trong mắt con hổ kia, con chỉ cho nó chút đồ ăn, dùng một chút tình nghĩa, lại bắt nó cung phụng cả đời, từ đây về sau phải trói buộc với con, đồng hành vào sinh ra tử, nếu là con, con có tình nguyện không?”
Du Chiêu ngây ngẩn cả người, Du Tĩnh nói: “Xem đi, con do dự, đổi lại là con súc sinh kia, thì nó cũng không tình nguyện, con súc sinh kia cũng không ngốc, cũng không muốn bị người ta sai sử.”
“Cứ để nó phản kháng, sau này thu phục được rồi, nó sẽ càng trung thành.”
Cứ lặp đi lặp lại, thả ra rồi lại bắt về, dần dần mài mòn tâm tính, sẽ bị thu phục.
Những lời đằng sau, Du Tĩnh cũng không nói với đứa trẻ.
Nhưng chỉ cần như vậy, Du Chiêu đã cảm thấy tam quan của mình bị giẫm nát, hắn cảm thấy chỉ cần mình chân thành mà đối đãi là được, nhưng rốt cuộc lại không thể.
Du Chiêu hỏi: “Vậy bây giờ nó đang ở đâu, tiểu hổ bỏ trốn, có khi nào sẽ không trở về nữa không?”
Du Tĩnh: “Nó nhất định còn ở Du gia.”
Du Chiêu: “Con muốn đi tìm nó, con sẽ đối xử tốt với nó, coi nó trở thành người nhà, con sẽ không sai sử nó.”
Du Tĩnh cười cười: “Con rất tốt bụng, là người có trái tim nhân hậu.”
Du gia bận rộn cả đêm, cũng không tìm được tiểu hổ, cơ hồ là muốn lật tung từng tấc đất lên tìm, Triệu quản sự lau mặt một phen, tò mò hỏi: “Kỳ quái thật, tiểu súc sinh kia có thể chạy đi đâu rồi?”
Nam Chi không thể chạy ra khỏi kết giới của Du gia, cho dù năng lực ẩn náu của cô rất ghê gớm, nhưng dù sao thì cô vẫn là vật thể còn sống nha.
Chẳng lẽ đã bị người Du gia đưa ra ngoài.
Nói như vậy, làm sao có thể tìm được?
“Nhìn xem, nhìn xem, ta tìm được thứ tốt gì rồi.” Du Hồng đẩy bụi hoa ra, nhìn thấy bên trong có một con hổ con, da lông trên người bị sương sớm làm cho ướt đẫm, dính chặt vào người, thân hình mập mạp lộ ra một chút.
Tròn vo như thế, nhất định là rất rắn chắc.
Du Hạo từ trong phòng đi ra, kinh ngạc nhìn thấy tiểu hổ giống như con gà được vớt ra từ nồi canh, “Sao nó có thể chạy ra khỏi thú uyển?”
Hừ hừ hừ!
Nam Chi tức muốn chết, sao cái người này lại không biết đau vậy!
Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt nảy lên trong lòng Nam Chi, cô tưởng tượng đến cái chết của mình, sẽ không thể gặp lại cha mẹ, cô vừa đau lòng vừa sợ hãi.
Cứu mạng, ở đây có kẻ xấu muốn giết bảo bảo.
Ở đây có một người lớn bắt nạt trẻ con!
Cổ bị người ta nắm chặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, đầu tiểu hổ phình ra, ánh mắt càng lúc càng yếu đi, rơm rớm nước mắt, giống như sắp khóc.
Nghĩ cách, nghĩ cách!
Trong đầu Nam Chi là một mớ hỗn độn, đầu gục xuống, thân thể mềm nhũn, a, cô chết rồi.
Du Tĩnh thấy tiểu hổ không còn động tĩnh, trong lòng giật thóp, hắn không muốn giết chết nó, chỉ là muốn đe dọa tiểu súc sinh này một chút, cho nó biết sợ.
Trong lòng Du Tĩnh còn nghĩ tiểu súc sinh này giả chết, nhưng bàn tay vẫn theo bản năng buông lỏng ra, Nam Chi chớp lấy cơ hội, lập tức thoát ra, dùng tốc độ cực nhanh cào một cước vào mặt Du Tĩnh, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, nhanh như chớp chạy mất không thấy bóng dáng.
Lêu lêu lêu, gạt ngươi đó!
“Gia chủ.” Triệu quản sự vội vàng đi bắt tiểu hổ, nhưng trong bóng tối, hắn không tìm thấy tiểu hổ.
Sắc mặt Du Tĩnh đen như đít nồi, hắn bị một con tiểu súc sinh chơi cho một vố, là hắn bất cẩn, cũng không muốn giết nó.
Du Tĩnh quyết định, sau khi bắt được nó về, chưa vội giao nó cho Du Chiêu, Du Chiêu căn bản không áp chế được con súc sinh này, trước tiên phải tiến hành dạy dỗ, còn dã tính, sẽ khiến Du Chiêu bị thương.
“Gia chủ, không tìm thấy tiểu súc sinh kia.” Triệu quản sự vốn tưởng rằng sẽ bắt được tiểu súc sinh kia một cách dễ dàng, kết quả lại không tìm được.
Có phải đã chạy ra khỏi thú uyển rồi không.
Du Tĩnh lập tức dùng thần thức rà quét toàn bộ thú uyển, mỗi một tấc, lại mang theo một trận uy áp mãnh liệt, khiến toàn bộ thú uyển náo động cả lên.
“Hừ.” Du Tĩnh cũng cảm thấy khó hiểu, “Tại sao lại không có?”
Dùng thần thức cho dù là một con kiến cũng có thể phát hiện ra, kết quả lại không tìm được tiểu hổ.
Triệu quản sự giải thích nói: “Bản thân Phong Dực Thần Hổ là loài yêu thú thuộc tính gió, được trời phú khả năng ẩn nấp, nói không chừng là đang trốn ở một chỗ nào đó.”
“Bọn chúng thuần thục khả năng nắm giữ gió, mượn gió ẩn náu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhất định vẫn còn ở trong Du gia, nếu đã ra ngoài, nhất định sẽ đụng phải kết giới của Du gia, triệu tập người đi tìm.” Sắc mặt của Du Tĩnh rất khó coi.
Lại bị một con tiểu súc sinh làm cho chật vật như vậy.
Linh tính của con hổ này quả thực là đứng nhất trong số các yêu thú mà hắn đã từng gặp trong đời, còn nhỏ đã có linh tính như vậy, nói không chừng về sau còn có thể hóa hình.
Càng như vậy, Du Tĩnh càng muốn đem nó cho Du Chiêu, bên cạnh Du Chiêu cần có tiềm lực như vậy giúp đỡ.
Nếu thật sự không được, đã thử mọi biện pháp mà vẫn không thể thu phục được tiểu súc sinh này, vậy chỉ còn một cách, là giết chết.
Đừng quên, mẹ của tiểu súc sinh này là bị Du gia giết chết, đây là một kẻ thù có tiềm lực, cần phải bóp chết từ trong nôi.
Triệu quản sự lập tức đưa người đi tìm tiểu hổ, đèn dầu trong Du gia lần lượt được thắp sáng lên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy, quá nửa đêm rồi.”
Nô bộc trong thú uyển trả lời: “Là yêu thú trong thú uyển chạy ra ngoài, các viện nhất định phải chú ý, giúp đỡ tìm kiếm yêu thú.”
“Làm sao yêu thú có thể chạy ra ngoài được, là yêu thú gì, không phải là rắn chứ?”
Nô bộc trả lời: “Không phải, không phải, là một con hổ con, mọi người giúp đỡ tìm kiếm một chút.”
Vừa nói là hổ con, mọi người cũng đều biết, không riêng gì đệ tử nam, mà ngay cả mấy tiểu nữ hài cũng rất thích đi vuốt lông hổ.
Nam Chi thích được các tiểu tỷ tỷ chạm vào hơn, đối với nam giới, cô lạnh nhạt hơn nhiều.
Vừa nghe thấy tiểu hổ bị lạc, mọi người đều bắt đầu đi tìm, Du gia lập tức trở nên náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.
Du Chiêu vốn đang buồn bã đứng ở cửa sân, nhìn thấy cha mình đi đến, liền hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Du Tĩnh nói: “Tiểu hổ chạy mất rồi.”
“Chạy?” Vẻ mặt Du Chiêu có chút đờ đẫn, trong mắt có ngấn nước, “Tại sao nó lại bỏ chạy?”
Tiểu hổ lãnh khốc vô tình quả thực đã làm tan nát trái tim của đứa trẻ, Du Chiêu cảm thấy giữa mình và tiểu hổ có thể được coi là bạn, là một người bạn rất tốt rất tốt.
Nhưng đối với tiểu hổ, lại căn bản không thèm để ý tới hắn.
Như vậy trong lòng Du Chiêu tràn ngập cảm giác thất bại, cho dù không thể tu luyện, bị người ta mắng là phế vật, Du Chiêu cũng chưa từng đau lòng như vậy.
Bởi vì có cha kiên định tin tưởng hắn sẽ cường đại, sẽ khiến Du gia trở nên khác biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ, tiểu hổ vứt bỏ hắn.
Du Tĩnh nói: “Cũng không có gì phải đau lòng, ngược lại càng nên vui mừng, càng phản kháng tức là càng có linh khí, càng cao ngạo lại càng có thực lực.”
“Con muốn có một đối tác ngoan ngoãn, phục tùng như một con rối sao, hay là muốn một đối tác cường đại có linh khí, phải biết rằng, trên đời này không có chuyện gì là hoàn hảo, con muốn nó cường đại, nó cường đại thì tất nhiên nó sẽ cao ngạo, con phải chấp nhận chuyện không thể kiểm soát được nó.”
“Con phải dùng bất cứ biện pháp nào để có thể kiểm soát được nó.”
Du Chiêu lại rầu rĩ không vui nói: “Con không muốn kiểm soát nó, con thích tiểu hổ.
Du Tĩnh nói: “Nhưng ở trong mắt con hổ kia, con chỉ cho nó chút đồ ăn, dùng một chút tình nghĩa, lại bắt nó cung phụng cả đời, từ đây về sau phải trói buộc với con, đồng hành vào sinh ra tử, nếu là con, con có tình nguyện không?”
Du Chiêu ngây ngẩn cả người, Du Tĩnh nói: “Xem đi, con do dự, đổi lại là con súc sinh kia, thì nó cũng không tình nguyện, con súc sinh kia cũng không ngốc, cũng không muốn bị người ta sai sử.”
“Cứ để nó phản kháng, sau này thu phục được rồi, nó sẽ càng trung thành.”
Cứ lặp đi lặp lại, thả ra rồi lại bắt về, dần dần mài mòn tâm tính, sẽ bị thu phục.
Những lời đằng sau, Du Tĩnh cũng không nói với đứa trẻ.
Nhưng chỉ cần như vậy, Du Chiêu đã cảm thấy tam quan của mình bị giẫm nát, hắn cảm thấy chỉ cần mình chân thành mà đối đãi là được, nhưng rốt cuộc lại không thể.
Du Chiêu hỏi: “Vậy bây giờ nó đang ở đâu, tiểu hổ bỏ trốn, có khi nào sẽ không trở về nữa không?”
Du Tĩnh: “Nó nhất định còn ở Du gia.”
Du Chiêu: “Con muốn đi tìm nó, con sẽ đối xử tốt với nó, coi nó trở thành người nhà, con sẽ không sai sử nó.”
Du Tĩnh cười cười: “Con rất tốt bụng, là người có trái tim nhân hậu.”
Du gia bận rộn cả đêm, cũng không tìm được tiểu hổ, cơ hồ là muốn lật tung từng tấc đất lên tìm, Triệu quản sự lau mặt một phen, tò mò hỏi: “Kỳ quái thật, tiểu súc sinh kia có thể chạy đi đâu rồi?”
Nam Chi không thể chạy ra khỏi kết giới của Du gia, cho dù năng lực ẩn náu của cô rất ghê gớm, nhưng dù sao thì cô vẫn là vật thể còn sống nha.
Chẳng lẽ đã bị người Du gia đưa ra ngoài.
Nói như vậy, làm sao có thể tìm được?
“Nhìn xem, nhìn xem, ta tìm được thứ tốt gì rồi.” Du Hồng đẩy bụi hoa ra, nhìn thấy bên trong có một con hổ con, da lông trên người bị sương sớm làm cho ướt đẫm, dính chặt vào người, thân hình mập mạp lộ ra một chút.
Tròn vo như thế, nhất định là rất rắn chắc.
Du Hạo từ trong phòng đi ra, kinh ngạc nhìn thấy tiểu hổ giống như con gà được vớt ra từ nồi canh, “Sao nó có thể chạy ra khỏi thú uyển?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro