Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nhị Xuyên Tử cảm thấy, cái y thư này không thể truyền thừa được, nhất định là vì không ai hiểu trên đó viết cái gì.
Những chứng bệnh được Hương Châu tỷ tỷ ghi lại, chính là đồ gia truyền.
Nhị Xuyên Tử cảm thấy, cần phải vì hậu thế mê mang không hiểu trên đó viết cái gì, mà chép lại một bản.
Tuy rằng Nhị Xuyên Tử đọc sách chưa lâu, chữ viết chưa được tốt, nhưng vẫn có thể cho người ta biết đó là chữ gì.
Nhị Xuyên Tử muốn sao chép, Nam Chi rất hào phóng cho hắn chép, dù sao thì mấy thứ này cũng là để lại cho đồ đệ.
Nhị phòng và tam phòng có ba cái cô nương, một người thích thêu thùa, một người học mãi không thông, bảo bốc thuốc cũng không bốc được, quá khờ, chỉ có Thẩm Văn Tĩnh muốn học y.
Nam Chi nghĩ, có nên thu nhận thêm đồ đệ khác hay không.
Nhị Xuyên Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu mài mực chép sách, nhìn từng ca bệnh, Nhị Xuyên Tử phát hiện, Hương Châu tỷ tỷ đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người.
Nhưng Hương Châu tỷ tỷ lại không kiếm được bao nhiêu tiền, toàn dùng để ăn, hoặc là vào trong thành mua thuốc.
Trong lòng Nhị Xuyên Tử cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy với tay nghề của Hương Châu tỷ tỷ, có thể vào trong thành làm đại phu.
Nhị Xuyên Tử nói với Nam Chi, Nam Chi không thèm để ý nói: “Tỷ sẽ không vào thành, tỷ thích sống trong thôn hơn, người trong thành không tin ta.”
Nhị Xuyên Tử ồ một tiếng, không nói nữa, chép sách đến mức tay tê rần, ngày nào Nam Chi cũng chép mấy trang nhật ký khám bệnh, cái gì không nhớ thì không ghi, nhưng cũng đã tích lũy được một chồng dày.
Nam Chi nói với cổ tay đang run rẩy của Nhị Xuyên Tử: “Một ngày viết không xong thì mấy ngày, không cần vội.”
Nam Chi nghiêng người nhìn qua, thở dài: “Xuyên Tử, đệ phải tập viết nhiều hơn nữa, có chút xấu.”
Nhị Xuyên Tử sửng sốt quay đầu nhìn Nam Chi, con ngươi run rẩy, chữ tỷ viết xấu như vậy, tỷ còn ghét bỏ chữ của ta khó coi.
Rốt cuộc là chữ của ai khó coi hơn?
Đột nhiên không muốn chép nữa, nếu không chờ tới khi luyện tốt rồi lại chép đi, dù sao cũng là để cho hậu thế xem.
Cho dù không phải hậu thế, thì cũng là những người khác.
Nhị Xuyên Tử òa một tiếng, khóc lóc bỏ chạy, cho dù là một cái nam hài, cũng không thể chịu nổi.
Nam Chi:????
Ta, ta không nên nói thẳng như vậy.
Lần sau nên uyển chuyển hơn một chút.
Nam Chi nhìn chữ Nhị Xuyên Tử viết, lại nhìn vào chữ mình viết, ách, có so sánh, mới nhìn ra ưu nhược điểm, ừm, chữ ta viết còn xấu hơn chữ của Nhị Xuyên Tử.
Y thư là dành cho đồ đệ xem, không thể dùng chữ xấu như vậy đem cho đồ đệ xem được, làm sư phụ phải giữ mặt mũi.
Vì để luyện chữ, Nam Chi còn mua mực và giấy tốt một chút, cẩn thận từng nét, nhưng vấn đề là, đầu bút quá cứng không dễ viết.
Hơi không chú ý một chút là biến thành một cục đen, không thể nhìn ra tay chân của chữ.
Viết chữ thật sự quá khó!
Nhìn thấy Xuyên Tử, Nam Chi nói: “Xuyên Tử, chữ của đệ còn đẹp hơn chữ của ta, chữ ta viết lại càng xấu.”
Nhị Xuyên Tử:……
Đột nhiên có chút ngượng ngùng, lúc trước hắn còn khóc đấy.
Hắn xua tay nói: “Không không, là đệ viết chưa tốt, đệ cũng cần luyện thêm.”
Ba năm có một kỳ khoa cử, Thẩm Gia Văn tham gia, bây giờ hắn cũng là một thí sinh thi cử nhân, chỉ cần thi đỗ cử nhân, là có tư cách làm quan.
Có dã tâm thì thi lên tiến sĩ, thi đình, là có cơ hội lộ diện trước mặt hoàng đế.
Địa điểm thi lần này có hơi xa, người nhà thật sự không yên tâm, muốn phái một người đi chăm sóc Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn nói: “Tìm cho ta một thư đồng là được rồi, có chuyện gì có thể để cho thư đồng làm.”
Nam Chi giơ tay, “Ta đi, ta đi……”
Mọi người liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức chuyển tầm mắt, còn không suy xét tới Nam Chi.
Nam Chi còn chưa từng được tới thành trấn lớn, muốn đi, ta muốn đi.
Lần này Thẩm Gia Văn đi thi, cũng tương đương với đi đến tỉnh thành.
Học sinh của một tỉnh tập trung lại chiến đấu.
Tiếp theo là tới kinh đô, học sinh cả nước chiến đấu.
Thi khoa cử chính là ngàn quân đi trên cây cầu độc mộc.
Cuối cùng người được chọn là cha của Thẩm Gia Văn, Thẩm lão đại, Thẩm Đại Sơn tuổi tác đã cao, lại là chủ nhà, không đi được.
Lão nhị và lão tam phải chăm nom ruộng đồng.
Chỉ có một ứng cử viên duy nhất là Thẩm lão đại.
Nam Chi giơ tay lên: “Đưa ta đi, đưa ta đi, ta muốn đi.”
Bà nội Thẩm nói: “Hương Châu à, Gia Văn không phải đi chơi, mà là đi……”
“Bang……”
Nam Chi bẻ gãy cây gậy gỗ trong tay, ném mảnh gỗ bay đi rất xa.
Bà nội Thẩm nghẹn họng, Thẩm gia đều kinh ngạc.
Nam Chi biểu diễn mấy chiêu thức, “Ta có thể bảo vệ Văn ca.”
Bà nội Thẩm nói: “Ở tỉnh thành bên kia phải chi tiêu rất nhiều tiền, thêm một người là phải tiêu thêm tiền.”
Nam Chi móc từ trong túi ra mấy khối bạc, rốt cuộc Nam Chi cũng tiết kiệm được một số tiền.
Người Thẩm gia:.........
Thật ghen tị.
Nam Chi thấy bọn họ im lặng, lại móc gói thuốc ra nói: “Đây là thuốc độc, gặp phải chuyện gì có thể hạ độc.”
Người Thẩm gia:.........
Thật là quá mức!
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, “Được, ngươi đi theo đi.”
Nam Chi lập tức cười nói: “Cám ơn Văn ca, ta đi thu dọn đồ đạc.”
Có thêm một người, người Thẩm gia cũng không nói gì, chỉ rơi vào bầu không khí ly biệt, cũng chỉ có Nam Chi giống như Husky được thả ra khỏi cửa, vô cùng hưng phấn.
Người Thẩm gia đột nhiên cảm thấy không yên tâm, dặn dò Thẩm Gia Văn: “Ngươi phải chú ý đến Hương Châu một chút.”
Nói xong, lại cảm thấy không đúng rồi, Thẩm Gia Văn là đi thi, sao có thể nhọc lòng chuyện khác được, nếu thi không tốt thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm đại tẩu lập tức hô: “Hương Châu, mau quay lại.”
Nam Chi chạy trốn càng nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng người.
Thẩm đại tẩu không nhịn được nói: “Không hiểu chuyện chút nào.”
Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, con phải đi rồi.”
Nam Chi đứng ở cửa thôn chờ hai cha con Thẩm lão đại, Thẩm lão đại ho khan một tiếng nói: “Ở bên ngoài không giống như ở nhà, nhất định phải chú ý.”
Nam Chi gật đầu, “Vâng cha.”
Đường tới tỉnh thành phải đi bằng đường thủy, những thí sinh khác đều mang theo một người nhà, cho dù không có người nhà, cũng là mang theo thư đồng và quản gia.
Quản gia có thể lo liệu mọi chuyện, mọi người hẹn nhau lên đường.
Thẩm lão đại nhìn mấy thiếu gia xuất thân cao quý này, trong lòng có chút chột dạ, không biết nên giao tiếp thế nào.
Thẩm Gia Văn chào hỏi với bọn họ, những người thân cận với hắn đều có chút tò mò nói với Thẩm Gia Văn: “Ra ngoài còn mang theo nữ tử, Thẩm huynh đúng là bận rộn đấy.”
Thẩm Gia Văn lập tức đẩy cánh tay đang đặt trên vai hắn xuống, “Đừng nói bậy, đó là muội muội trong nhà.”
Công tử vừa lên tiếng lập tức cáo tội, lại hỏi: “Sao huynh lại mang muội muội đi cùng?”
Chưa từng thấy ai đi thi lại mang theo muội muội.
Đúng là quá mức.
Thẩm Gia Văn chỉ lắc đầu, không giải thích.
Bởi vì là nữ tử, Nam Chi ở một mình trong một khoang thuyền, là Nam Chi tự bỏ tiền.
Đồ ăn trên thuyền rất đắt, cho dù Nam Chi không bạc đãi chính mình, nhưng cũng không nỡ mua, từ trong túi lấy điểm tâm ra ăn.
“Oa, nôn……”
Thời điểm Nam Chi vừa nhét điểm tâm vào trong miệng, liền nhìn thấy một người ghé vào mép thuyền nôn mửa, lại vì thuận chiều gió, mùi chua kia lập tức ập tới trước mặt cô.
Nhị Xuyên Tử cảm thấy, cái y thư này không thể truyền thừa được, nhất định là vì không ai hiểu trên đó viết cái gì.
Những chứng bệnh được Hương Châu tỷ tỷ ghi lại, chính là đồ gia truyền.
Nhị Xuyên Tử cảm thấy, cần phải vì hậu thế mê mang không hiểu trên đó viết cái gì, mà chép lại một bản.
Tuy rằng Nhị Xuyên Tử đọc sách chưa lâu, chữ viết chưa được tốt, nhưng vẫn có thể cho người ta biết đó là chữ gì.
Nhị Xuyên Tử muốn sao chép, Nam Chi rất hào phóng cho hắn chép, dù sao thì mấy thứ này cũng là để lại cho đồ đệ.
Nhị phòng và tam phòng có ba cái cô nương, một người thích thêu thùa, một người học mãi không thông, bảo bốc thuốc cũng không bốc được, quá khờ, chỉ có Thẩm Văn Tĩnh muốn học y.
Nam Chi nghĩ, có nên thu nhận thêm đồ đệ khác hay không.
Nhị Xuyên Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu mài mực chép sách, nhìn từng ca bệnh, Nhị Xuyên Tử phát hiện, Hương Châu tỷ tỷ đã chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người.
Nhưng Hương Châu tỷ tỷ lại không kiếm được bao nhiêu tiền, toàn dùng để ăn, hoặc là vào trong thành mua thuốc.
Trong lòng Nhị Xuyên Tử cảm thấy đáng tiếc, cảm thấy với tay nghề của Hương Châu tỷ tỷ, có thể vào trong thành làm đại phu.
Nhị Xuyên Tử nói với Nam Chi, Nam Chi không thèm để ý nói: “Tỷ sẽ không vào thành, tỷ thích sống trong thôn hơn, người trong thành không tin ta.”
Nhị Xuyên Tử ồ một tiếng, không nói nữa, chép sách đến mức tay tê rần, ngày nào Nam Chi cũng chép mấy trang nhật ký khám bệnh, cái gì không nhớ thì không ghi, nhưng cũng đã tích lũy được một chồng dày.
Nam Chi nói với cổ tay đang run rẩy của Nhị Xuyên Tử: “Một ngày viết không xong thì mấy ngày, không cần vội.”
Nam Chi nghiêng người nhìn qua, thở dài: “Xuyên Tử, đệ phải tập viết nhiều hơn nữa, có chút xấu.”
Nhị Xuyên Tử sửng sốt quay đầu nhìn Nam Chi, con ngươi run rẩy, chữ tỷ viết xấu như vậy, tỷ còn ghét bỏ chữ của ta khó coi.
Rốt cuộc là chữ của ai khó coi hơn?
Đột nhiên không muốn chép nữa, nếu không chờ tới khi luyện tốt rồi lại chép đi, dù sao cũng là để cho hậu thế xem.
Cho dù không phải hậu thế, thì cũng là những người khác.
Nhị Xuyên Tử òa một tiếng, khóc lóc bỏ chạy, cho dù là một cái nam hài, cũng không thể chịu nổi.
Nam Chi:????
Ta, ta không nên nói thẳng như vậy.
Lần sau nên uyển chuyển hơn một chút.
Nam Chi nhìn chữ Nhị Xuyên Tử viết, lại nhìn vào chữ mình viết, ách, có so sánh, mới nhìn ra ưu nhược điểm, ừm, chữ ta viết còn xấu hơn chữ của Nhị Xuyên Tử.
Y thư là dành cho đồ đệ xem, không thể dùng chữ xấu như vậy đem cho đồ đệ xem được, làm sư phụ phải giữ mặt mũi.
Vì để luyện chữ, Nam Chi còn mua mực và giấy tốt một chút, cẩn thận từng nét, nhưng vấn đề là, đầu bút quá cứng không dễ viết.
Hơi không chú ý một chút là biến thành một cục đen, không thể nhìn ra tay chân của chữ.
Viết chữ thật sự quá khó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy Xuyên Tử, Nam Chi nói: “Xuyên Tử, chữ của đệ còn đẹp hơn chữ của ta, chữ ta viết lại càng xấu.”
Nhị Xuyên Tử:……
Đột nhiên có chút ngượng ngùng, lúc trước hắn còn khóc đấy.
Hắn xua tay nói: “Không không, là đệ viết chưa tốt, đệ cũng cần luyện thêm.”
Ba năm có một kỳ khoa cử, Thẩm Gia Văn tham gia, bây giờ hắn cũng là một thí sinh thi cử nhân, chỉ cần thi đỗ cử nhân, là có tư cách làm quan.
Có dã tâm thì thi lên tiến sĩ, thi đình, là có cơ hội lộ diện trước mặt hoàng đế.
Địa điểm thi lần này có hơi xa, người nhà thật sự không yên tâm, muốn phái một người đi chăm sóc Thẩm Gia Văn.
Thẩm Gia Văn nói: “Tìm cho ta một thư đồng là được rồi, có chuyện gì có thể để cho thư đồng làm.”
Nam Chi giơ tay, “Ta đi, ta đi……”
Mọi người liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức chuyển tầm mắt, còn không suy xét tới Nam Chi.
Nam Chi còn chưa từng được tới thành trấn lớn, muốn đi, ta muốn đi.
Lần này Thẩm Gia Văn đi thi, cũng tương đương với đi đến tỉnh thành.
Học sinh của một tỉnh tập trung lại chiến đấu.
Tiếp theo là tới kinh đô, học sinh cả nước chiến đấu.
Thi khoa cử chính là ngàn quân đi trên cây cầu độc mộc.
Cuối cùng người được chọn là cha của Thẩm Gia Văn, Thẩm lão đại, Thẩm Đại Sơn tuổi tác đã cao, lại là chủ nhà, không đi được.
Lão nhị và lão tam phải chăm nom ruộng đồng.
Chỉ có một ứng cử viên duy nhất là Thẩm lão đại.
Nam Chi giơ tay lên: “Đưa ta đi, đưa ta đi, ta muốn đi.”
Bà nội Thẩm nói: “Hương Châu à, Gia Văn không phải đi chơi, mà là đi……”
“Bang……”
Nam Chi bẻ gãy cây gậy gỗ trong tay, ném mảnh gỗ bay đi rất xa.
Bà nội Thẩm nghẹn họng, Thẩm gia đều kinh ngạc.
Nam Chi biểu diễn mấy chiêu thức, “Ta có thể bảo vệ Văn ca.”
Bà nội Thẩm nói: “Ở tỉnh thành bên kia phải chi tiêu rất nhiều tiền, thêm một người là phải tiêu thêm tiền.”
Nam Chi móc từ trong túi ra mấy khối bạc, rốt cuộc Nam Chi cũng tiết kiệm được một số tiền.
Người Thẩm gia:.........
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ghen tị.
Nam Chi thấy bọn họ im lặng, lại móc gói thuốc ra nói: “Đây là thuốc độc, gặp phải chuyện gì có thể hạ độc.”
Người Thẩm gia:.........
Thật là quá mức!
Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, “Được, ngươi đi theo đi.”
Nam Chi lập tức cười nói: “Cám ơn Văn ca, ta đi thu dọn đồ đạc.”
Có thêm một người, người Thẩm gia cũng không nói gì, chỉ rơi vào bầu không khí ly biệt, cũng chỉ có Nam Chi giống như Husky được thả ra khỏi cửa, vô cùng hưng phấn.
Người Thẩm gia đột nhiên cảm thấy không yên tâm, dặn dò Thẩm Gia Văn: “Ngươi phải chú ý đến Hương Châu một chút.”
Nói xong, lại cảm thấy không đúng rồi, Thẩm Gia Văn là đi thi, sao có thể nhọc lòng chuyện khác được, nếu thi không tốt thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm đại tẩu lập tức hô: “Hương Châu, mau quay lại.”
Nam Chi chạy trốn càng nhanh, chẳng mấy chốc đã không còn nhìn thấy bóng người.
Thẩm đại tẩu không nhịn được nói: “Không hiểu chuyện chút nào.”
Thẩm Gia Văn nói: “Mẹ, con phải đi rồi.”
Nam Chi đứng ở cửa thôn chờ hai cha con Thẩm lão đại, Thẩm lão đại ho khan một tiếng nói: “Ở bên ngoài không giống như ở nhà, nhất định phải chú ý.”
Nam Chi gật đầu, “Vâng cha.”
Đường tới tỉnh thành phải đi bằng đường thủy, những thí sinh khác đều mang theo một người nhà, cho dù không có người nhà, cũng là mang theo thư đồng và quản gia.
Quản gia có thể lo liệu mọi chuyện, mọi người hẹn nhau lên đường.
Thẩm lão đại nhìn mấy thiếu gia xuất thân cao quý này, trong lòng có chút chột dạ, không biết nên giao tiếp thế nào.
Thẩm Gia Văn chào hỏi với bọn họ, những người thân cận với hắn đều có chút tò mò nói với Thẩm Gia Văn: “Ra ngoài còn mang theo nữ tử, Thẩm huynh đúng là bận rộn đấy.”
Thẩm Gia Văn lập tức đẩy cánh tay đang đặt trên vai hắn xuống, “Đừng nói bậy, đó là muội muội trong nhà.”
Công tử vừa lên tiếng lập tức cáo tội, lại hỏi: “Sao huynh lại mang muội muội đi cùng?”
Chưa từng thấy ai đi thi lại mang theo muội muội.
Đúng là quá mức.
Thẩm Gia Văn chỉ lắc đầu, không giải thích.
Bởi vì là nữ tử, Nam Chi ở một mình trong một khoang thuyền, là Nam Chi tự bỏ tiền.
Đồ ăn trên thuyền rất đắt, cho dù Nam Chi không bạc đãi chính mình, nhưng cũng không nỡ mua, từ trong túi lấy điểm tâm ra ăn.
“Oa, nôn……”
Thời điểm Nam Chi vừa nhét điểm tâm vào trong miệng, liền nhìn thấy một người ghé vào mép thuyền nôn mửa, lại vì thuận chiều gió, mùi chua kia lập tức ập tới trước mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro