Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Nam Chi lập tức cất đồ vào trong túi, không cho mùi hôi này làm ô nhiễm đồ trong túi.
Người nọ nôn xong rồi, ngã xuống thuyền, một đợt sóng ập đến, hắn lại lập tức bò dậy, bám vào lan can thuyền mà nôn mửa.
Nam Chi:……
Ta không muốn ăn nữa.
Một người dù đẹp trai đến đâu cũng say rượu hoặc say sóng, cong eo xuống mà nôn mửa, người bên cạnh bày ra vẻ mặt thống khổ đưa giấy cho hắn.
Nôn mửa không ngừng như vậy, tiếng nôn cũng làm người ta cảm thấy không khỏe.
Nam Chi từ trong túi lấy ra một cái bọc nhỏ, cầm một viên thuốc làm từ táo gai và vỏ quất đưa cho hắn, “Này, ngươi ngậm cái này vào sẽ dễ chịu hơn, không nôn ra nữa.”
Học sinh đã nôn đến mức hai mắt nhòe đi, bị ném một viên gì đó vào trong miệng, chua đến mức hắn rùng mình một cái, trộn lẫn với mùi vỏ quất, cũng không buồn nôn nữa.
Hắn vội vàng nói lời cảm tạ với Nam Chi: “Đa tạ Thẩm gia cô nương.”
Nam Chi: “Ngươi biết ta?”
Học sinh nói: “Ngươi là muội muội của Thẩm huynh.”
Nam Chi ồ một tiếng, hy vọng lần sau ngươi nôn, có thể tránh xa ta ra một chút.
Nam Chi đi tìm Thẩm Gia Văn, nhìn thấy sắc mặt hơi tái đi của Thẩm Gia Văn, nhưng cũng không có nôn, vẫn còn tốt, vẫn còn tốt.
Nam Chi móc vỏ quất ra đưa cho Thẩm Gia Văn, “Văn ca ngửi cái này sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thẩm Gia Văn ừ một tiếng, ngửi mùi vỏ quất.
Nam Chi ở trong phòng, từng đợt sóng dập dềnh thoải mái, trời vừa tối đã đi ngủ, những học sinh khác còn đang tụ tập bàn luận kiến thức, nhưng cũng không học được bao nhiêu, trời vừa tối hẳn đã đi ngủ, trên thuyền lắc lư, ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy cái gì, còn không bằng đi ngủ đâu.
Ngày hôm sau, tiểu ca ca say tàu hôm qua lại tới tìm Nam Chi lấy viên táo gai, không phải là cho không, mà là đưa tiền..
Còn vô cùng hào phóng, đều là bạc, chứ không phải tiền đồng đâu.
Nam Chi vô cùng vui vẻ, biết được trong tay Nam Chi có thuốc chống say, mọi người đều đến tìm Nam Chi để mua.
Thẩm Gia Văn nói với Nam Chi: “Đừng bán quá đắt.”
Nam Chi: “Được, ta đều nói bọn họ tự xem rồi đưa tiền, bọn họ là bạn cùng trường của huynh đấy.”
Thẩm Gia Văn:……
Ngươi nói như vậy, bọn họ có thể đưa ít được sao.
Nhà đò cũng có thuốc say sóng, nhưng là viên thuốc màu đen đắng ngắt, còn không bằng viên táo gai đâu, ngon miệng sảng khoái tinh thần.
Vừa chua vừa có vị tươi mát.
Dựa vào việc bán thuốc say sóng, Nam Chi lại kiếm thêm được một khoản, trong lòng Thẩm lão đại vô cùng phức tạp, người ta ra cửa đều phải tiêu tiền, Hương Châu ra cửa còn có thể kiếm được tiền.
Chuyến đi này, hắn chính là kẻ vô dụng nhất, ô ô ô…….
Phương tiện đường thủy thời cổ đại không được nhanh lắm, lực đẩy không lớn, Nam Chi ở trên thuyền mãi cũng thấy nhàm chán, thậm chí còn lấy từ trong túi ra lưỡi câu và dây câu, sau đó buộc vào lan can thuyền câu cá.
Thẩm Gia Văn:……
Rốt cuộc ngươi đã ném vào trong túi bao nhiêu thứ đồ kì lạ.
Nam Chi nói không nhiều, chỉ có một ít thuốc bột, một ít thuốc chống say tàu, tiêu chảy.
Tất cả đều là đồ đạc, thậm chí đến cả một bộ quần áo cũng không có.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Ngươi tắm rửa không mang theo quần áo để thay sao?”
Nam Chi nói thẳng: “Chờ tới nơi rồi mua, quần áo trong thành nhất định rất đẹp.”
Thẩm lão đại sâu kín nói: “Chắc phải đắt lắm.”
Mỗi lần nhìn thấy Hương Châu tiêu tiền như nước chảy, trong lòng Thẩm lão đại lại co rút đau đớn, đối với một người không kiếm được tiền, kiếm tiền không dễ dàng mà nói, tiêu một xu tiền cũng cảm thấy đau đớn, rối rắm nửa ngày.
Hương Châu xem bệnh cho người ta thu phí rất rẻ, nhưng mỗi tháng vẫn góp vào quỹ chung một lượng bạc, thậm chí không có việc gì cũng mua thức ăn mặn về cho cả nhà ăn.
Thật hâm mộ!
Kiếm được nhiều tiền hơn người cha hờ là Thẩm lão đại.
Bây giờ lại bá đạo muốn vào trong thành mua quần áo, một bộ quần áo kia đắt biết bao nhiêu nha!
Trong lòng Thẩm lão đại mơ hồ có một loại cảm giác, cha con bọn họ tới tỉnh thành làm việc, còn Hương Châu chính là đi tiêu tiền.
Đều là người dưới một mái nhà, tại sao lại chênh lệch nhiều đến như vậy.
Có tay nghề đúng là da trâu.
Thức ăn trên thuyền Thẩm lão đại luôn chọn những món rẻ nhất, để dành cho Thẩm Gia Văn, nhưng Hương Châu vừa vung tay lên, thức ăn của bọn họ đều là những món đặt riêng, còn toàn là đồ ngon.
Thẩm lão đại vừa khóc trong lòng vừa ăn uống thỏa thích, quả nhiên những món trân quý đều ngon.
Cô con gái này của ta đúng là giàu có.
Lần đầu tiên Thẩm lão đại được phú bà mời cơm, cảm nhận được cảm giác ăn cơm mềm cũng thật ngon, cũng thật thơm!
Làm nam nhân khá tốt!
Cuộc sống nhàm chán trên thuyền cuối cùng cũng kết thúc, trong khoảng thời gian này, Nam Chi đã làm quen với mọi người trên thuyền, đặc biệt là một tiểu thư đến từ tỉnh thành, thời điểm chuẩn bị xuống thuyền, còn tìm cái tỷ tỷ này, ngọt ngào nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, bọn họ hoàn toàn không biết gì về tỉnh thành, muốn biết quán trọ nào rẻ một chút.
Nam Chi đối với chuyện mình muốn tìm một quán trọ rẻ hoàn toàn không có chút tự ti, trong lòng cô thầm tính toán, số tiền trên người cô còn phải vào thành mua đồ, không thể đủ được.
Vị tiểu thư kia nhìn Nam Chi, nói: “Huynh trưởng muội sắp dự thi, ở quán trọ bình thường quá ồn ào, tìm một quán trọ yên tĩnh một chút thì tốt hơn.”
Vì thế, nàng đưa cho Nam Chi một cái thẻ bài, bảo Nam Chi đến quán trọ Thanh Phong, chưởng quầy sẽ sắp xếp phòng.
Nam Chi wow một tiếng, lập tức nhận lấy thẻ bài, “Cảm ơn tỷ tỷ.” Lại mở tay nải ra, lấy hai gói thuốc đưa cho tiểu thư, “Tỷ tỷ, khi nào tim thắt lại có thể uống một viên.”
Nha hoàn lập tức nhận lấy, tuy rằng nữ hài này tuổi còn nhỏ, nhưng xem bệnh thật không tồi, tiểu thư mắc bệnh tim, cần được chăm sóc cẩn thận.
Nhưng lúc nào cũng khó chịu, sau khi uống thuốc của nha đầu này, lại có thể thoải mái hơn một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Tiểu thư nói: “Ta muốn mua phương thuốc này của muội, yên tâm, tiền sẽ không thiếu.”
Nam Chi xua tay nói: “Ta đưa cho tỷ, tỷ đã thay chúng ta sắp xếp chỗ ở, tỷ tốt với ta, ta cũng muốn tốt với tỷ.”
Nam Chi viết phương thuốc cho Sở tỷ tỷ, nha hoàn nhìn chữ viết trên đó, biểu cảm như bị đập gậy vào đầu.
Sở tiểu thư nhìn thoáng qua, giọng không thay đổi nói với nha hoàn: “Ngươi chép lại một phần.”
Nam Chi cũng biết chữ của mình không đẹp, nói với nha hoàn: “Không đọc được chữ nào thì nói cho ta biết nha.”
Thuyền cập bến, bên bờ đã có người chờ sẵn, Sở tiểu thư sau khi xuống thuyền được một cỗ xe ngựa đón, Sở tiểu thư nói gì đó với một người nam nhân nhìn có vẻ như là quản gia, nam tử kia lập tức đi tới chỗ ba người Nam Chi, muốn dẫn bọn họ tới quán trọ.
Thẩm lão đại vội vàng cự tuyệt, nói có thể tìm được quán trọ.
Nam Chi nói: “Sở tỷ tỷ đã an bài quán trọ giúp chúng ta, chúng ta cứ tới ở là được.”
Thẩm lão đại:……
Ba người đứng trước mặt một quán trọ, nhìn Phong Hoa Lâu xa hoa, không khác gì người thường đi vào khách sạn năm sao, vừa nhìn đã thấy vô cùng quý giá, sắc mặt Thẩm lão đại tái nhợt, tiền trên người hắn đủ để ở mấy đêm đây!
Vẻ mặt Thẩm Gia Văn không thay đổi, hắn nhìn Nam Chi, Nam Chi đang tò mò đánh giá.
Quản gia dẫn ba người đi vào, chào hỏi chưởng quầy, sau đó nói với ba người: “Các vị muốn ở bao lâu cũng được.”
Tiền thì sao?
Tiền tính như thế nào?
Thẩm lão đại há miệng thở dốc muốn hỏi, nhưng lại không hỏi ra được.
Thẩm Gia Văn chắp tay nói lời cảm tạ, giống như hoàn toàn không lo lắng về chuyện tiền bạc, làm Thẩm lão đại đứng bên cạnh tái mặt.
Nam Chi lập tức cất đồ vào trong túi, không cho mùi hôi này làm ô nhiễm đồ trong túi.
Người nọ nôn xong rồi, ngã xuống thuyền, một đợt sóng ập đến, hắn lại lập tức bò dậy, bám vào lan can thuyền mà nôn mửa.
Nam Chi:……
Ta không muốn ăn nữa.
Một người dù đẹp trai đến đâu cũng say rượu hoặc say sóng, cong eo xuống mà nôn mửa, người bên cạnh bày ra vẻ mặt thống khổ đưa giấy cho hắn.
Nôn mửa không ngừng như vậy, tiếng nôn cũng làm người ta cảm thấy không khỏe.
Nam Chi từ trong túi lấy ra một cái bọc nhỏ, cầm một viên thuốc làm từ táo gai và vỏ quất đưa cho hắn, “Này, ngươi ngậm cái này vào sẽ dễ chịu hơn, không nôn ra nữa.”
Học sinh đã nôn đến mức hai mắt nhòe đi, bị ném một viên gì đó vào trong miệng, chua đến mức hắn rùng mình một cái, trộn lẫn với mùi vỏ quất, cũng không buồn nôn nữa.
Hắn vội vàng nói lời cảm tạ với Nam Chi: “Đa tạ Thẩm gia cô nương.”
Nam Chi: “Ngươi biết ta?”
Học sinh nói: “Ngươi là muội muội của Thẩm huynh.”
Nam Chi ồ một tiếng, hy vọng lần sau ngươi nôn, có thể tránh xa ta ra một chút.
Nam Chi đi tìm Thẩm Gia Văn, nhìn thấy sắc mặt hơi tái đi của Thẩm Gia Văn, nhưng cũng không có nôn, vẫn còn tốt, vẫn còn tốt.
Nam Chi móc vỏ quất ra đưa cho Thẩm Gia Văn, “Văn ca ngửi cái này sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Thẩm Gia Văn ừ một tiếng, ngửi mùi vỏ quất.
Nam Chi ở trong phòng, từng đợt sóng dập dềnh thoải mái, trời vừa tối đã đi ngủ, những học sinh khác còn đang tụ tập bàn luận kiến thức, nhưng cũng không học được bao nhiêu, trời vừa tối hẳn đã đi ngủ, trên thuyền lắc lư, ánh đèn lờ mờ, có thể nhìn thấy cái gì, còn không bằng đi ngủ đâu.
Ngày hôm sau, tiểu ca ca say tàu hôm qua lại tới tìm Nam Chi lấy viên táo gai, không phải là cho không, mà là đưa tiền..
Còn vô cùng hào phóng, đều là bạc, chứ không phải tiền đồng đâu.
Nam Chi vô cùng vui vẻ, biết được trong tay Nam Chi có thuốc chống say, mọi người đều đến tìm Nam Chi để mua.
Thẩm Gia Văn nói với Nam Chi: “Đừng bán quá đắt.”
Nam Chi: “Được, ta đều nói bọn họ tự xem rồi đưa tiền, bọn họ là bạn cùng trường của huynh đấy.”
Thẩm Gia Văn:……
Ngươi nói như vậy, bọn họ có thể đưa ít được sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà đò cũng có thuốc say sóng, nhưng là viên thuốc màu đen đắng ngắt, còn không bằng viên táo gai đâu, ngon miệng sảng khoái tinh thần.
Vừa chua vừa có vị tươi mát.
Dựa vào việc bán thuốc say sóng, Nam Chi lại kiếm thêm được một khoản, trong lòng Thẩm lão đại vô cùng phức tạp, người ta ra cửa đều phải tiêu tiền, Hương Châu ra cửa còn có thể kiếm được tiền.
Chuyến đi này, hắn chính là kẻ vô dụng nhất, ô ô ô…….
Phương tiện đường thủy thời cổ đại không được nhanh lắm, lực đẩy không lớn, Nam Chi ở trên thuyền mãi cũng thấy nhàm chán, thậm chí còn lấy từ trong túi ra lưỡi câu và dây câu, sau đó buộc vào lan can thuyền câu cá.
Thẩm Gia Văn:……
Rốt cuộc ngươi đã ném vào trong túi bao nhiêu thứ đồ kì lạ.
Nam Chi nói không nhiều, chỉ có một ít thuốc bột, một ít thuốc chống say tàu, tiêu chảy.
Tất cả đều là đồ đạc, thậm chí đến cả một bộ quần áo cũng không có.
Thẩm Gia Văn hỏi: “Ngươi tắm rửa không mang theo quần áo để thay sao?”
Nam Chi nói thẳng: “Chờ tới nơi rồi mua, quần áo trong thành nhất định rất đẹp.”
Thẩm lão đại sâu kín nói: “Chắc phải đắt lắm.”
Mỗi lần nhìn thấy Hương Châu tiêu tiền như nước chảy, trong lòng Thẩm lão đại lại co rút đau đớn, đối với một người không kiếm được tiền, kiếm tiền không dễ dàng mà nói, tiêu một xu tiền cũng cảm thấy đau đớn, rối rắm nửa ngày.
Hương Châu xem bệnh cho người ta thu phí rất rẻ, nhưng mỗi tháng vẫn góp vào quỹ chung một lượng bạc, thậm chí không có việc gì cũng mua thức ăn mặn về cho cả nhà ăn.
Thật hâm mộ!
Kiếm được nhiều tiền hơn người cha hờ là Thẩm lão đại.
Bây giờ lại bá đạo muốn vào trong thành mua quần áo, một bộ quần áo kia đắt biết bao nhiêu nha!
Trong lòng Thẩm lão đại mơ hồ có một loại cảm giác, cha con bọn họ tới tỉnh thành làm việc, còn Hương Châu chính là đi tiêu tiền.
Đều là người dưới một mái nhà, tại sao lại chênh lệch nhiều đến như vậy.
Có tay nghề đúng là da trâu.
Thức ăn trên thuyền Thẩm lão đại luôn chọn những món rẻ nhất, để dành cho Thẩm Gia Văn, nhưng Hương Châu vừa vung tay lên, thức ăn của bọn họ đều là những món đặt riêng, còn toàn là đồ ngon.
Thẩm lão đại vừa khóc trong lòng vừa ăn uống thỏa thích, quả nhiên những món trân quý đều ngon.
Cô con gái này của ta đúng là giàu có.
Lần đầu tiên Thẩm lão đại được phú bà mời cơm, cảm nhận được cảm giác ăn cơm mềm cũng thật ngon, cũng thật thơm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm nam nhân khá tốt!
Cuộc sống nhàm chán trên thuyền cuối cùng cũng kết thúc, trong khoảng thời gian này, Nam Chi đã làm quen với mọi người trên thuyền, đặc biệt là một tiểu thư đến từ tỉnh thành, thời điểm chuẩn bị xuống thuyền, còn tìm cái tỷ tỷ này, ngọt ngào nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, bọn họ hoàn toàn không biết gì về tỉnh thành, muốn biết quán trọ nào rẻ một chút.
Nam Chi đối với chuyện mình muốn tìm một quán trọ rẻ hoàn toàn không có chút tự ti, trong lòng cô thầm tính toán, số tiền trên người cô còn phải vào thành mua đồ, không thể đủ được.
Vị tiểu thư kia nhìn Nam Chi, nói: “Huynh trưởng muội sắp dự thi, ở quán trọ bình thường quá ồn ào, tìm một quán trọ yên tĩnh một chút thì tốt hơn.”
Vì thế, nàng đưa cho Nam Chi một cái thẻ bài, bảo Nam Chi đến quán trọ Thanh Phong, chưởng quầy sẽ sắp xếp phòng.
Nam Chi wow một tiếng, lập tức nhận lấy thẻ bài, “Cảm ơn tỷ tỷ.” Lại mở tay nải ra, lấy hai gói thuốc đưa cho tiểu thư, “Tỷ tỷ, khi nào tim thắt lại có thể uống một viên.”
Nha hoàn lập tức nhận lấy, tuy rằng nữ hài này tuổi còn nhỏ, nhưng xem bệnh thật không tồi, tiểu thư mắc bệnh tim, cần được chăm sóc cẩn thận.
Nhưng lúc nào cũng khó chịu, sau khi uống thuốc của nha đầu này, lại có thể thoải mái hơn một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Tiểu thư nói: “Ta muốn mua phương thuốc này của muội, yên tâm, tiền sẽ không thiếu.”
Nam Chi xua tay nói: “Ta đưa cho tỷ, tỷ đã thay chúng ta sắp xếp chỗ ở, tỷ tốt với ta, ta cũng muốn tốt với tỷ.”
Nam Chi viết phương thuốc cho Sở tỷ tỷ, nha hoàn nhìn chữ viết trên đó, biểu cảm như bị đập gậy vào đầu.
Sở tiểu thư nhìn thoáng qua, giọng không thay đổi nói với nha hoàn: “Ngươi chép lại một phần.”
Nam Chi cũng biết chữ của mình không đẹp, nói với nha hoàn: “Không đọc được chữ nào thì nói cho ta biết nha.”
Thuyền cập bến, bên bờ đã có người chờ sẵn, Sở tiểu thư sau khi xuống thuyền được một cỗ xe ngựa đón, Sở tiểu thư nói gì đó với một người nam nhân nhìn có vẻ như là quản gia, nam tử kia lập tức đi tới chỗ ba người Nam Chi, muốn dẫn bọn họ tới quán trọ.
Thẩm lão đại vội vàng cự tuyệt, nói có thể tìm được quán trọ.
Nam Chi nói: “Sở tỷ tỷ đã an bài quán trọ giúp chúng ta, chúng ta cứ tới ở là được.”
Thẩm lão đại:……
Ba người đứng trước mặt một quán trọ, nhìn Phong Hoa Lâu xa hoa, không khác gì người thường đi vào khách sạn năm sao, vừa nhìn đã thấy vô cùng quý giá, sắc mặt Thẩm lão đại tái nhợt, tiền trên người hắn đủ để ở mấy đêm đây!
Vẻ mặt Thẩm Gia Văn không thay đổi, hắn nhìn Nam Chi, Nam Chi đang tò mò đánh giá.
Quản gia dẫn ba người đi vào, chào hỏi chưởng quầy, sau đó nói với ba người: “Các vị muốn ở bao lâu cũng được.”
Tiền thì sao?
Tiền tính như thế nào?
Thẩm lão đại há miệng thở dốc muốn hỏi, nhưng lại không hỏi ra được.
Thẩm Gia Văn chắp tay nói lời cảm tạ, giống như hoàn toàn không lo lắng về chuyện tiền bạc, làm Thẩm lão đại đứng bên cạnh tái mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro