Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Thanh Vân Chí (...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Tin hay không?

Nam Chi nói thẳng: “Ta đương nhiên là không tin, nếu nữ tử có thể cưới thật nhiều chồng, thì nữ tử cũng sẽ không cưới một, sẽ cưới đủ cao lớn, tuấn tú, thư sinh, tướng quân…”

Mọi người đều giống nhau!

Thẩm Gia Văn:......

Hắn dùng biểu cảm như gặp quỷ mà nhìn Nam Chi, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Làm sao ngươi lại có suy nghĩ này?”

Đây là suy nghĩ mà một nữ tử cổ đại nên có sao?

Nam Chi thở dài, “Nhưng mà bây giờ nam tử có thể cưới rất nhiều vợ, nữ tử lại không được.” Rất không công bằng nha.

Thẩm Gia Văn: “Tham lam như vậy?”

Nam Chi gật đầu: “Trong lòng mỗi con người đều có tiểu nhân tham lam, muốn viên mãn, muốn có được tất cả.”

Thẩm Gia Văn nhìn Nam Chi, lại nhìn Trương Oánh Oánh, cũng không biết là ai dạy hư ai.

Xong rồi, hắn biết ăn nói với ân sư thế nào đây?

Thẩm Gia Văn đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ biến ngẫu bất biến, câu tiếp theo là gì…..”

Nam Chi:???

Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy, ta nghe không hiểu!

Thẩm Gia Văn còn nói thêm: “Thiên vương cái địa hổ*……”

(*Thiên vương cái địa hổ: ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sơn Điêu và Dương Tử Vinh trong Lâm Hải Tuyết Nguyên, thổ phỉ hỏi ‘thiên vương cái địa hổ’, Dương Tử Vinh đáp ‘bảo tháp trấn hà yêu’.)

Nam Chi:???

Ngươi có thể nói dễ hiểu một chút không.

Nhìn vẻ mặt mê mang lại có chút tức giận của người đối diện, Thẩm Gia Văn cũng bối rối.

Nam Chi cảm ơn ý tốt của Thẩm Gia Văn, mặc kệ thế nào, nhận được quà cũng là chuyện vô cùng vui vẻ.

Nhìn Hương Châu không tim không phổi, Thẩm Gia Văn có chút thở dài, muội muội, đã trở thành muội muội!

Trương Oánh Oánh hỏi: “Hắn nói gì với ngươi vậy?”

Nam Chi đưa cuốn sách cho Trương Oánh Oánh xem, “Hắn nhìn thấy ở hiệu sách có y thư, liền mua cho ta.”

Trương Oánh Oánh cầm lấy xem qua, có chút kỳ quái nhìn Nam Chi, Nam Chi không hiểu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Trương Oánh Oánh nói: “Y thư này không thể mua ở hiệu sách được.”

“Tất cả các loại tay nghề đều là thứ rất quý giá, sẽ không tùy tiện bày ở hiệu sách.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi không hiểu, “Không mua ở hiệu sách, vậy là ở đâu?”

Chẳng lẽ là đi cướp sao?

Thẩm Gia Văn không phải người tốt, nhưng cũng sẽ không đi cướp đồ đi.

Trương Oánh Oánh nói: “Nhất định là phải tốn chút công sức mới có thể tìm được, ‘ca ca’ ngươi đối xử với ngươi thật là tốt.”

Nam Chi coi đó là chuyện đương nhiên, cô chống nạnh nói: “Đó là chuyện nên làm nha, ta cứu mạng của hắn đấy.”

Tại sao ta lại cứu hắn, đó là vì, sau này ở lúc xem bệnh có bị người ta gây rối, cũng có người chống lưng.

Thẩm Gia Văn chính là một cái ô.

Trương Oánh Oánh nhướng mày, đột nhiên nói: “Ngươi có bao giờ nghĩ tới, hắn đối xử tốt với ngươi là vì có động cơ thầm kín không?”

Nam Chi: “Có động cơ thầm kín cũng tốt, dù sao thì ta cũng nhận được quà, còn lại ta không quan tâm.”

Dù sao thì sau này cũng không phải trở thành tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn, cũng sẽ không tranh giành với bọn nữ tử trong hậu viện của Thẩm Gia Văn.

Thẩm Gia Văn vừa có quan hệ với cô, lại cũng không có quan hệ gì.

Trương Oánh Oánh thấy vậy, khóe miệng hơi cong lên, cảm thấy Hương Châu như vậy khá tốt, mặc kệ Thẩm Gia Văn có tâm tư gì, nhưng nếu đối phương không tiếp nhận, Thẩm Gia Văn cũng không thể ra tay.

Thẩm Gia Văn biến người vốn dĩ là thê tử trở thành muội muội, bây giờ có phải là muốn biến muội muội thành thê tử hay không, nào có chuyện như vậy.

Ngươi muốn thế nào thì làm như thế sao, không có đạo lý này đâu.

Trương Oánh Oánh cũng không nói gì thêm, mà là lật qua lật lại cuốn thiên kim khám, phát hiện quyển y thư này thật sự hữu dụng, có thể thấy được Thẩm Gia Văn đã đặt tâm huyết vào trong đó.

Nhưng nhìn bộ dạng ngây thơ mờ mịt của Hương Châu, hoàn toàn không có vẻ gì là thiếu nữ hoài xuân.

Rất tốt nha, thật là làm người ta thoải mái nha!

Thẩm Gia Văn chuẩn bị tới kinh thành đi thi, người nhà chuẩn bị cho Thẩm Gia Văn không ít tiền bạc, sợ Thẩm Gia Văn không có tiền dùng.

Lúc này đây, người nhà còn mua cho Thẩm Gia Văn một thư đồng, bây giờ Thẩm Gia Văn cần có người ở bên cạnh chăm sóc.

Thẩm Gia Văn lựa chọn một thư đồng nhìn tương đối khỏe mạnh, trung thực, nhưng không được thông minh cho lắm.

Thẩm Gia Văn chính là muốn có một thư đồng nghe lời, thông minh quá sẽ tự ý chủ trương, ngược lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.

Thời gian đến kinh thành rất dài, lúc này đây, Thẩm lão đại không đi cùng, hơn nữa Thẩm lão đại cũng phát hiện ra, mình đi theo cũng không có tác dụng gì.

Nhưng người Thẩm gia lại nhìn về phía Nam Chi, muốn Nam Chi đi theo.

Lần trước Thẩm Gia Văn có thể bình an trở về là hoàn toàn nhờ vào Hương Châu, y thuật của Hương Châu tuy nhìn có vẻ hoang dã, nhưng lại rất hữu dụng.

Trương Oánh Oánh biết được, lập tức không vui, âm dương quái khí nói: “Nào có chuyện ca ca đi thi, muội muội còn đi theo.” Người không biết, còn tưởng ngươi mang theo nữ nhân làm ấm ổ chăn đấy.

Cũng không biết phải đi bao lâu, Trương Oánh Oánh phải làm sao bây giờ, không còn Hương Châu, nàng phải đi đâu, ngây ngốc ở Thẩm gia sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng lẽ nàng cũng phải đi theo?

Đi theo Thẩm Gia Văn tới kinh thành sao?

Hừ, đúng là cạn lời!

Trương Oánh Oánh mới không muốn đi theo đâu.

Nhìn thấy Thẩm Gia Văn đã bực bội.

Thẩm Gia Văn cũng nhìn về phía Nam Chi, cũng muốn cho Hương Châu đi cùng.

Y thuật của Hương Châu quả thực không tồi, hơn nữa, sức lực của Hương Châu cũng rất lớn, cũng có giá trị vũ lực nhất định.

Không phải là Thẩm Gia Văn muốn để nữ tử bảo vệ mình, nhưng hiện tại thể chất và vũ lực của hắn đều không dùng được.

Không được chính là không được, phải thừa nhận!

Người Thẩm gia đều nhờ Nam Chi giúp đỡ, Nam Chi suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi, ta sẽ đi theo.”

Người Thẩm gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong cái nhà này, không biết từ khi nào, ở trong lòng mọi người, Hương Châu đã trở thành người nắm quyền.

Mặc kệ là tuổi tác của Hương Châu nhiều hay ít, nhưng Hương Châu có thể kiếm tiền, có thể nuôi sống chính mình, có danh tiếng vang dội từ làng trên xóm dưới, chính là người có bản lĩnh.

Trương Oánh Oánh:……

Con mẹ nó!

Từ đại viện Thẩm gia đi ra, Trương Oánh Oánh hỏi Nam Chi: “Ngươi đi rồi ta phải làm sao bây giờ, ta không muốn về nhà.”

Bây giờ Trương Oánh Oánh còn chưa học được cái gì, trở về rồi, cũng đồng nghĩa với việc thỏa hiệp với người nhà, một khi thỏa hiệp, nàng có thể lập tức bị nhét vào kiệu hoa, gả ra ngoài.

Nam Chi nói thẳng: “Vậy chúng ta cùng đến kinh thành đi, ta còn chưa từng được đến kinh thành đâu, chúng ta chuẩn bị nhiều dược liệu một chút, trên đường cũng có thể xem bệnh.”

Trương Oánh Oánh tưởng tượng đến việc phải ở bên cạnh Thẩm Gia Văn, toàn thân đã ngứa ngáy.

Nhưng Trương Oánh Oánh thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo, nhưng nàng không nhịn được nói: “Ngươi quan tâm đến chuyện sống chết của hắn như vậy sao?”

Nam Chi nói: “Trương tỷ tỷ, lần này Văn ca là thi lần cuối cùng, sau này hắn làm quan, chúng ta xem bệnh có xảy ra chuyện gì, có thể tới tìm hắn nha, hắn có thể mặc kệ chúng ta được sao?”

Trương Oánh Oánh nhìn Thẩm Gia Văn đang đứng ở cửa, không có ý tốt mà nói: “Ngươi là đang lợi dụng hắn sao?”

Nam Chi: “Không phải là lợi dụng lẫn nhau sao, ta chạy theo cũng rất mệt nha!”

Thẩm Gia Văn:……

Thật là ngay thẳng nha!

Nhưng Thẩm Gia Văn cũng không có tức giận, tuy rằng lời Hương Châu nói không xuôi tai, nhưng không phải là sự thật sao?

Hơn nữa Thẩm Gia Văn cố gắng sống sót ở thời đại này, cũng là vì muốn che chở người nhà.

Chỉ là Trương Oánh Oánh thích gây rắc rối, bây giờ còn muốn đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0