Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thanh Vân Chí (...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Một hàng bốn người xuất phát, Thẩm Gia Văn cùng thư đồng, Nam Chi cùng Trương Oánh Oánh, đi chính là đường bộ, xe ngựa vô cùng xóc nảy.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, cũng phải mất mấy tháng.
Nam Chi nhớ thương tới máy bay và tàu cao tốc ở thời hiện đại, đường có xa tới đâu cũng rất nhanh đã tới.
Lượng mỡ mà Thẩm Gia Văn nuôi được trong thời gian này lại tiêu biến, thời điểm tới kinh thành rồi, Thẩm Gia Văn là người có tinh thần kém nhất trong bốn người.
Trương Oánh Oánh không chút khách khí trào phúng, “Huynh như vậy, thật sự có thể đứng vững trong lều thi sao?”
Thẩm Gia Văn không phản bác, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới kỳ thi, Thẩm Gia Văn quyết định phải bồi dưỡng cơ thể cho thật tốt.
Thân thể của hắn vô dụng, hắn cũng không có cách nào nha!
Thân thể cứ như vậy, nếu đi làm ruộng chỉ có thể chết đói thôi, còn không bằng đi đọc sách đâu.
Cử nhân cả nước đổ về kinh thành, trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, quán trọ chật cứng, Trương Oánh Oánh trực tiếp dẫn mọi người tới một căn nhà.
Căn nhà này là sản nghiệp của Trương gia, những người có sản nghiệp ở kinh thành đều là kẻ có tiền!
Nam Chi rất thích các tỷ tỷ có tiền, vừa xinh đẹp vừa hào phóng.
Thẩm Gia Văn không nói gì thêm, đi theo, tuy rằng ân sư có căn dặn hắn tới Kinh Thành đi tìm các sư huynh bái phỏng, nhưng bây giờ đã có chỗ để ở, không cần làm phiền các sư huynh nữa.
Hơn nữa Trương Oánh Oánh vẫn luôn chướng mắt Thẩm Gia Văn, nhưng thật ra trong lòng Thẩm Gia Văn cũng có chút chán ghét Trương Oánh Oánh.
Trương Oánh Oánh luôn tỏ ra chán ghét hắn.
Bá tánh dưới chân thiên tử tự tin dạt dào, lại cũng có tiền, vô cùng náo nhiệt, Nam Chi và Trương Oánh Oánh đi dạo khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều nữ tử quý tộc mua đồ ở các cửa hàng.
Trương Oánh Oánh lôi kéo Nam Chi nói: “Chúng ta cách xa mấy nữ tử kia ra một chút, miễn cho đến lúc đó máu văng tới người chúng ta.”
Mấy cuộc tranh đấu của các nữ tử rất đáng sợ.
Nếu đụng phải, người bình thường sẽ bong một tầng da.
Trương Oánh Oánh không muốn dính vào rắc rối như vậy.
So với việc giao thiệp phức tạp như thế, Trương Oánh Oánh cảm thấy việc xem bệnh cho người thật sự quá đơn giản, quá nhẹ nhàng.
Nam Chi không có ưu điểm nào khác, chính là nói rõ với cô, cô sẽ nghe.
Cô ngoan ngoãn đi theo Trương Oánh Oánh, chỉ là khi đi qua một cửa hàng, nhìn thấy một nữ tử, bên cạnh nữ tử này có ba bốn thị nữ đi theo.
Nữ tử đang nhàm chán lựa chọn trang sức, chưởng quầy của cửa hàng tiếp đón nàng vô cùng ân cần.
Cơ thể Nam Chi cứng đờ, nhìn thấy người này liền vô cùng khó chịu, nội tâm gào thét chói tai, là Hương Châu đang thét chói tai.
Nữ tử này, là công chúa mà Thẩm Gia Văn cưới, là chính thê của Thẩm Gia Văn.
Mỗi lần công chúa gặp Hương Châu, đều rất lạnh nhạt, cũng rất cao quý mà tỏ vẻ mọi người nên chung sống hòa thuận, nhưng mà, Hương Châu lại cảm thấy run rẩy, loại sợ hãi này làm Hương Châu không biết nói cùng ai.
Bởi vì quả thật công chúa không có làm gì Hương Châu, cũng không cần phải làm gì, nàng không đến mức phải đi đối phó với một nữ tử nông thôn không có kiến thức.
Nhưng cũng muốn cho người khác biết, cái gì là tôn ti, cái gì là quân thần, cái gì là thê thiếp.
Trương Oánh Oánh thấy Nam Chi nhìn chằm chằm vào bên trong cửa hàng, nàng cũng nhìn vào bên trong, nàng kia vừa nhìn đã thấy cao quý sang trọng, thân phận không thấp, nàng hỏi: “Ngươi quen nữ tử kia sao?”
Nam Chi vội vàng lắc đầu, “Không quen, lần đầu tiên ta nhìn thấy một người xinh đẹp tới vậy, đẹp quá!”
Trương Oánh Oánh nhìn, cũng gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, quả thực rất đẹp.”
Nhìn đã thấy toát lên vẻ không phú thì cũng quý, hoàn toàn không dính chút khói lửa nhân gian, người như vậy chính là được sinh ra trong phú quý.
Công chúa Ninh Bình cảm nhận được tầm mắt, nàng nhìn ra bên ngoài cửa hàng, nhìn thấy là hai nữ tử, cũng thu hồi tầm mắt.
Là cô con gái được hoàng đế sủng ái, phủ công chúa đã sớm được xây dựng xong, nàng có thể sống bên ngoài cung.
Nam Chi trở về sắc mặt có chút tái nhợt, chủ yếu là vì âm thanh trong lòng quá ồn ào, không ngừng kêu gào, kèm theo sợ hãi.
Nam Chi chỉ có thể ở trong lòng an ủi nàng, nói nàng không cần sợ hãi.
Sau này Hương Châu sẽ không phải trở thành tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn.
Trương Oánh Oánh lập tức hứng thú bừng bừng nói: “Ta thấy sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, để ta bắt mạch cho ngươi.”
Nam Chi:……
Rốt cuộc là tỷ tỷ quan tâm đến ta hay vui vẻ vì có bệnh nhân.
Nam Chi đưa tay ra cho Trương Oánh Oánh bắt mạch, Trương Oánh Oánh cẩn thận bắt mạch, “Nhịp tim của ngươi đập nhanh quá, chậm lại một chút.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta đi mệt.”
Thẩm Gia Văn bái phỏng các sư huynh trở về, thấy một màn như vậy, hỏi Nam Chi: “Sao vậy, bị bệnh rồi?”
Sinh long hoạt hổ* như Hương Châu lại bị bệnh, đúng là kỳ lạ?
(*Sinh long hoạt hổ: Người có sức khỏe như rồng, như hổ.)
Nam Chi trợn trắng mắt nhìn Thẩm Gia Văn, nói đi nói lại vẫn là Thẩm Gia Văn sai.
Chờ tới khi hắn vượt qua kỳ thi hội, rồi tới thi đình, hoàng đến sẽ tứ hôn.
Chờ tới khi Thẩm Gia Văn thi xong, Nam Chi sẽ chuẩn bị trở về thôn.
Hương Châu cũng sợ hãi nơi này.
Nam Chi không thấy Hương Châu sợ công chúa và kinh thành thì có gì là sai, gặp phải Nam Chi, nếu tới nơi mình gặp phải chuyện không hay, trong lòng cô cũng sẽ sợ hãi.
Bởi vì ra cửa gặp phải người quen, Nam Chi dứt khoát ở trong nhà nghiên cứu y thuật với Trương Oánh Oánh, thảo luận một số chứng bệnh, mà Thẩm Gia Văn cũng chuẩn bị bước vào kỳ thi.
Trận này quyết định cuộc đời và số phận của Thẩm Gia Văn.
Nam Chi thay Thẩm Gia Văn chuẩn bị thuốc viên chống cảm lạnh, cho Thẩm Gia Văn ăn một ít, nếu không thể mang vào trường thi, thì ở bên ngoài ăn một chút, dù sao thì vẫn ngăn ngừa được phần nào.
Thân thể Thẩm Gia Văn trời sinh yếu ớt, nền tảng yếu kém.
Đây là chuyện không có cách nào.
Nam Chi cảm thấy thân thể Thẩm Gia Văn vốn đã hư nhược, hậu viện còn có nhiều nữ tử như vậy, Thẩm Gia Văn thật sự chịu nổi sao?
Sau khi học y, Nam Chi hiểu rõ được một số chuyện, hoàn toàn không cảm thấy e ngại.
Chuyện sinh bảo bảo, rất bình thường.
Nhiều nữ tử như vậy, Thẩm Gia Văn thật sự mặc kệ bọn họ sao?
Nam Chi suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của Hương Châu, Thẩm Gia Văn cũng không cùng Hương Châu sinh bảo bảo.
Chẳng lẽ đối với các nữ tử khác cũng không có?
Nam Chi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thẩm Gia Văn……
Thẩm Gia Văn:……
Ngươi dùng ánh mắt gì vậy?
Ta biết ngươi ghét bỏ ta, nhưng ngươi cứ nhìn người ta bằng ánh mắt kỳ lạ như thế này, thật sự làm người ta cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Gia Văn nói thẳng: “Có vấn đề gì ngươi cứ việc nói thẳng.”
Nam Chi lắc đầu, “Không có vấn đề gì.”
Thẩm Gia Văn thu dọn đồ đạc xong xuôi, đi tới trường thi, một người thích náo nhiệt như Nam Chi, lại không bước ra khỏi cửa.
Trương Oánh Oánh thường xuyên ở bên cạnh cũng cảm nhận được, “Hương Châu, ta cảm thấy ngươi tới kinh thành hình như không được vui lắm, không thích kinh thành sao?”
Nam Chi: “Đúng vậy, trong lòng ta hoảng sợ không nói nên lời, ta rất bối rối.”
Trương Oánh Oánh cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ nói: “Quả thực, ta cũng không thích nơi này, sống trong thôn vẫn thoải mái hơn.”
Có quá nhiều quý tộc, đi đến bất kỳ nơi nào nói không chừng lại đắc tội với người nào đó, cho dù ông nội của Trương Oánh Oánh là đại nho sĩ, nhưng đại nho sĩ ở trước mặt quý tộc, thật đúng là chẳng là gì.
Mọi người tôn trọng đại nho sĩ, nhưng nếu gặp chuyện, đại nho sĩ cũng chẳng tính là gì!
Nhưng Trương Oánh Oánh rõ ràng cảm nhận được Hương Châu tới kinh thành rồi có gì đó không ổn, ở trong thôn thì vui vẻ chạy nhảy, nhưng tới kinh thành rồi, lại trở nên yên lặng.
Lo lắng đắc tội với người nào đó.
Một hàng bốn người xuất phát, Thẩm Gia Văn cùng thư đồng, Nam Chi cùng Trương Oánh Oánh, đi chính là đường bộ, xe ngựa vô cùng xóc nảy.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, cũng phải mất mấy tháng.
Nam Chi nhớ thương tới máy bay và tàu cao tốc ở thời hiện đại, đường có xa tới đâu cũng rất nhanh đã tới.
Lượng mỡ mà Thẩm Gia Văn nuôi được trong thời gian này lại tiêu biến, thời điểm tới kinh thành rồi, Thẩm Gia Văn là người có tinh thần kém nhất trong bốn người.
Trương Oánh Oánh không chút khách khí trào phúng, “Huynh như vậy, thật sự có thể đứng vững trong lều thi sao?”
Thẩm Gia Văn không phản bác, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới kỳ thi, Thẩm Gia Văn quyết định phải bồi dưỡng cơ thể cho thật tốt.
Thân thể của hắn vô dụng, hắn cũng không có cách nào nha!
Thân thể cứ như vậy, nếu đi làm ruộng chỉ có thể chết đói thôi, còn không bằng đi đọc sách đâu.
Cử nhân cả nước đổ về kinh thành, trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, quán trọ chật cứng, Trương Oánh Oánh trực tiếp dẫn mọi người tới một căn nhà.
Căn nhà này là sản nghiệp của Trương gia, những người có sản nghiệp ở kinh thành đều là kẻ có tiền!
Nam Chi rất thích các tỷ tỷ có tiền, vừa xinh đẹp vừa hào phóng.
Thẩm Gia Văn không nói gì thêm, đi theo, tuy rằng ân sư có căn dặn hắn tới Kinh Thành đi tìm các sư huynh bái phỏng, nhưng bây giờ đã có chỗ để ở, không cần làm phiền các sư huynh nữa.
Hơn nữa Trương Oánh Oánh vẫn luôn chướng mắt Thẩm Gia Văn, nhưng thật ra trong lòng Thẩm Gia Văn cũng có chút chán ghét Trương Oánh Oánh.
Trương Oánh Oánh luôn tỏ ra chán ghét hắn.
Bá tánh dưới chân thiên tử tự tin dạt dào, lại cũng có tiền, vô cùng náo nhiệt, Nam Chi và Trương Oánh Oánh đi dạo khắp nơi, nhìn thấy rất nhiều nữ tử quý tộc mua đồ ở các cửa hàng.
Trương Oánh Oánh lôi kéo Nam Chi nói: “Chúng ta cách xa mấy nữ tử kia ra một chút, miễn cho đến lúc đó máu văng tới người chúng ta.”
Mấy cuộc tranh đấu của các nữ tử rất đáng sợ.
Nếu đụng phải, người bình thường sẽ bong một tầng da.
Trương Oánh Oánh không muốn dính vào rắc rối như vậy.
So với việc giao thiệp phức tạp như thế, Trương Oánh Oánh cảm thấy việc xem bệnh cho người thật sự quá đơn giản, quá nhẹ nhàng.
Nam Chi không có ưu điểm nào khác, chính là nói rõ với cô, cô sẽ nghe.
Cô ngoan ngoãn đi theo Trương Oánh Oánh, chỉ là khi đi qua một cửa hàng, nhìn thấy một nữ tử, bên cạnh nữ tử này có ba bốn thị nữ đi theo.
Nữ tử đang nhàm chán lựa chọn trang sức, chưởng quầy của cửa hàng tiếp đón nàng vô cùng ân cần.
Cơ thể Nam Chi cứng đờ, nhìn thấy người này liền vô cùng khó chịu, nội tâm gào thét chói tai, là Hương Châu đang thét chói tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ tử này, là công chúa mà Thẩm Gia Văn cưới, là chính thê của Thẩm Gia Văn.
Mỗi lần công chúa gặp Hương Châu, đều rất lạnh nhạt, cũng rất cao quý mà tỏ vẻ mọi người nên chung sống hòa thuận, nhưng mà, Hương Châu lại cảm thấy run rẩy, loại sợ hãi này làm Hương Châu không biết nói cùng ai.
Bởi vì quả thật công chúa không có làm gì Hương Châu, cũng không cần phải làm gì, nàng không đến mức phải đi đối phó với một nữ tử nông thôn không có kiến thức.
Nhưng cũng muốn cho người khác biết, cái gì là tôn ti, cái gì là quân thần, cái gì là thê thiếp.
Trương Oánh Oánh thấy Nam Chi nhìn chằm chằm vào bên trong cửa hàng, nàng cũng nhìn vào bên trong, nàng kia vừa nhìn đã thấy cao quý sang trọng, thân phận không thấp, nàng hỏi: “Ngươi quen nữ tử kia sao?”
Nam Chi vội vàng lắc đầu, “Không quen, lần đầu tiên ta nhìn thấy một người xinh đẹp tới vậy, đẹp quá!”
Trương Oánh Oánh nhìn, cũng gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, quả thực rất đẹp.”
Nhìn đã thấy toát lên vẻ không phú thì cũng quý, hoàn toàn không dính chút khói lửa nhân gian, người như vậy chính là được sinh ra trong phú quý.
Công chúa Ninh Bình cảm nhận được tầm mắt, nàng nhìn ra bên ngoài cửa hàng, nhìn thấy là hai nữ tử, cũng thu hồi tầm mắt.
Là cô con gái được hoàng đế sủng ái, phủ công chúa đã sớm được xây dựng xong, nàng có thể sống bên ngoài cung.
Nam Chi trở về sắc mặt có chút tái nhợt, chủ yếu là vì âm thanh trong lòng quá ồn ào, không ngừng kêu gào, kèm theo sợ hãi.
Nam Chi chỉ có thể ở trong lòng an ủi nàng, nói nàng không cần sợ hãi.
Sau này Hương Châu sẽ không phải trở thành tiểu thiếp của Thẩm Gia Văn.
Trương Oánh Oánh lập tức hứng thú bừng bừng nói: “Ta thấy sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, để ta bắt mạch cho ngươi.”
Nam Chi:……
Rốt cuộc là tỷ tỷ quan tâm đến ta hay vui vẻ vì có bệnh nhân.
Nam Chi đưa tay ra cho Trương Oánh Oánh bắt mạch, Trương Oánh Oánh cẩn thận bắt mạch, “Nhịp tim của ngươi đập nhanh quá, chậm lại một chút.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta đi mệt.”
Thẩm Gia Văn bái phỏng các sư huynh trở về, thấy một màn như vậy, hỏi Nam Chi: “Sao vậy, bị bệnh rồi?”
Sinh long hoạt hổ* như Hương Châu lại bị bệnh, đúng là kỳ lạ?
(*Sinh long hoạt hổ: Người có sức khỏe như rồng, như hổ.)
Nam Chi trợn trắng mắt nhìn Thẩm Gia Văn, nói đi nói lại vẫn là Thẩm Gia Văn sai.
Chờ tới khi hắn vượt qua kỳ thi hội, rồi tới thi đình, hoàng đến sẽ tứ hôn.
Chờ tới khi Thẩm Gia Văn thi xong, Nam Chi sẽ chuẩn bị trở về thôn.
Hương Châu cũng sợ hãi nơi này.
Nam Chi không thấy Hương Châu sợ công chúa và kinh thành thì có gì là sai, gặp phải Nam Chi, nếu tới nơi mình gặp phải chuyện không hay, trong lòng cô cũng sẽ sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì ra cửa gặp phải người quen, Nam Chi dứt khoát ở trong nhà nghiên cứu y thuật với Trương Oánh Oánh, thảo luận một số chứng bệnh, mà Thẩm Gia Văn cũng chuẩn bị bước vào kỳ thi.
Trận này quyết định cuộc đời và số phận của Thẩm Gia Văn.
Nam Chi thay Thẩm Gia Văn chuẩn bị thuốc viên chống cảm lạnh, cho Thẩm Gia Văn ăn một ít, nếu không thể mang vào trường thi, thì ở bên ngoài ăn một chút, dù sao thì vẫn ngăn ngừa được phần nào.
Thân thể Thẩm Gia Văn trời sinh yếu ớt, nền tảng yếu kém.
Đây là chuyện không có cách nào.
Nam Chi cảm thấy thân thể Thẩm Gia Văn vốn đã hư nhược, hậu viện còn có nhiều nữ tử như vậy, Thẩm Gia Văn thật sự chịu nổi sao?
Sau khi học y, Nam Chi hiểu rõ được một số chuyện, hoàn toàn không cảm thấy e ngại.
Chuyện sinh bảo bảo, rất bình thường.
Nhiều nữ tử như vậy, Thẩm Gia Văn thật sự mặc kệ bọn họ sao?
Nam Chi suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của Hương Châu, Thẩm Gia Văn cũng không cùng Hương Châu sinh bảo bảo.
Chẳng lẽ đối với các nữ tử khác cũng không có?
Nam Chi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thẩm Gia Văn……
Thẩm Gia Văn:……
Ngươi dùng ánh mắt gì vậy?
Ta biết ngươi ghét bỏ ta, nhưng ngươi cứ nhìn người ta bằng ánh mắt kỳ lạ như thế này, thật sự làm người ta cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Gia Văn nói thẳng: “Có vấn đề gì ngươi cứ việc nói thẳng.”
Nam Chi lắc đầu, “Không có vấn đề gì.”
Thẩm Gia Văn thu dọn đồ đạc xong xuôi, đi tới trường thi, một người thích náo nhiệt như Nam Chi, lại không bước ra khỏi cửa.
Trương Oánh Oánh thường xuyên ở bên cạnh cũng cảm nhận được, “Hương Châu, ta cảm thấy ngươi tới kinh thành hình như không được vui lắm, không thích kinh thành sao?”
Nam Chi: “Đúng vậy, trong lòng ta hoảng sợ không nói nên lời, ta rất bối rối.”
Trương Oánh Oánh cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ nói: “Quả thực, ta cũng không thích nơi này, sống trong thôn vẫn thoải mái hơn.”
Có quá nhiều quý tộc, đi đến bất kỳ nơi nào nói không chừng lại đắc tội với người nào đó, cho dù ông nội của Trương Oánh Oánh là đại nho sĩ, nhưng đại nho sĩ ở trước mặt quý tộc, thật đúng là chẳng là gì.
Mọi người tôn trọng đại nho sĩ, nhưng nếu gặp chuyện, đại nho sĩ cũng chẳng tính là gì!
Nhưng Trương Oánh Oánh rõ ràng cảm nhận được Hương Châu tới kinh thành rồi có gì đó không ổn, ở trong thôn thì vui vẻ chạy nhảy, nhưng tới kinh thành rồi, lại trở nên yên lặng.
Lo lắng đắc tội với người nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro