Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Thiên Tài Huyền...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Hệ thống hỏi: “Vậy, vậy,......”

Nam Chi nói: “Ca ca, ngươi có thể nói thẳng nha, ngươi là ca ca của ta.”

Nhà đã không thể trở về, bởi vì cha mẹ không vui khi có cô, hơn nữa, cô đã chết, đã không còn quan hệ gì với cha mẹ.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Ta trưởng thành, rời khỏi cha mẹ, có cuộc sống của riêng mình.

Hệ thống hỏi: “Vậy ta nói thẳng, ngươi có thể đi làm nhiệm vụ không?”

Nam Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Được nha, chúng ta đi làm nhiệm vụ, nhưng mà ca ca, bây giờ ta làm nhiệm vụ là vì cái gì?”

Trước kia là vì trở về gặp cha mẹ, nhưng bây giờ thì sao?

Hệ thống hỏi: “Ngươi có tâm nguyện gì không, có cái lý tưởng gì, hoặc là hy vọng trở thành người như thế nào?”

“Chi Chi, bây giờ ngươi là một người tự do, ngươi muốn làm gì cũng được, nỗ lực làm nhiệm vụ, không phải ngươi muốn trở thành hoa lan sao, không phải muốn uống trà sữa sao, đi tới mỗi thế giới, ngươi đều có thể uống trà sữa.”

Nam Chi ôm gấu bông, suy tư, hệ thống nhìn gấu bông nói: “Gấu bông của ngươi đã tụ linh, nói không chừng không bao lâu nữa, sẽ có sinh mệnh, nó là bạn của ngươi, vì ngươi mà sinh ra, ngươi chính là cha mẹ của nó.”

Hệ thống cảm thấy cần phải có một món đồ cột chặt lấy cô, mới có thể giúp cô tiến về phía trước.

Nam Chi wow một tiếng, ôm gấu bông, “Ta là cha mẹ của nó sao, vậy ta sẽ yêu thương nó thật nhiều.”

Hệ thống: “Chờ đến khi nó chào đời, chính là một đứa trẻ, cái gì cũng không biết, ngươi muốn vứt bỏ nó sao, để nó cô độc một mình, sống trong cái không gian hệ thống không một bóng người này sao?”

“Nó sẽ một mình khóc thút thít, một mình vùng vẫy, nó không nhìn thấy bất luận một người nào, thậm chí đến cả cô độc cũng không biết là cái gì.”

Nam Chi dừng lại hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ lời hệ thống nói, nhưng mà bởi vì còn quá nhỏ, phản ứng có chút chậm chạp, cô trầm mặc trong không gian hệ thống hồi lâu, mới nói: “Ca ca, ngươi đang bắt cóc đạo đức với ta sao?”

Hệ thống: “Bây giờ ngươi đã biết tự hỏi, đúng rồi, ta chính là hy vọng có cái gì đó có thể khiến ngươi vướng bận, về mặt sinh học ngươi đã không còn cha mẹ, nhưng ta là người dẫn đường của ngươi, mà tương lai ngươi sẽ trở thành người dẫn đường của gấu bông nhỏ.”

“Cha mẹ ruột của ngươi cũng không quan trọng, chúng ta là mượn cha mẹ để đi tới thế giới này, chúng ta là chính chúng ta.”

Nam Chi chậm rì rì suy tư lời hệ thống ca ca nói, hệ thống ca ca nói rất nhiều, cô cần có thời gian để lý giải.

Cô nhìn gấu bông nhỏ, nghiêm túc nói: “Ta phải trở thành người dẫn đường tốt của gấu bông nhỏ, cảm ơn ca ca đã làm người dẫn đường của ta.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Đúng vậy, Chi Chi chỉ là trưởng thành sớm, rời khỏi cha mẹ sớm, bắt đầu cuộc sống của riêng mình.”

“Cha mẹ ngươi tốt cũng thế, mà không tốt cũng thế, tất cả mọi người đều là con người bình thường, đều có hạn chế của riêng mình, thường xuyên rơi vào trạng thái vô thức, vô thức làm tổn thương người khác, vô thức trở thành thủ phạm, vô thức trở thành nạn nhân.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Ta hiểu lời ca ca nói, ta không nên nghĩ nhiều về chuyện của cha mẹ, đó là chuyện quá khứ, chuyện quá khứ không thể thay đổi được đúng không?”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Ta đúng là khổ quá mà, có một nhiệm vụ giả là trẻ con, thật sự rất khó, dỗ trẻ con thật sự rất khó.

Dạy dỗ một đứa trẻ thật sự rất vất vả, hệ thống trước kia vừa nhìn thấy đã bỏ chạy, thật sự có thể nói là nhìn thấy trước tương lai!

Trẻ con khóc thật sự làm người ta không chịu nổi.

Nam Chi thoát ra khỏi cảm giác cha mẹ không yêu thương mình, cô nói với hệ thống ca ca: “Ca ca, ca ca, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi.”

“Ta muốn kể tất cả những câu chuyện của mình cho gấu bông nhỏ nghe, ta là người dẫn đường của gấu bông nhỏ.”

Nam Chi đột nhiên hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, ngươi có thể kể chuyện của ngươi cho ta nghe không, ngươi là người dẫn đường của ta đấy.”

Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta chỉ là một cái hệ thống phụ trợ cho nhiệm vụ giả mà thôi.”

Nam Chi hỏi: “Vậy ngươi có từng gặp chuyện gì thú vị, hay chuyện gì khổ sở không?”

Hệ thống hít sâu một hơi, gặp phải ngươi chính là kiếp nạn của ta, đặc biệt là nhiệm vụ giả chỉ cần không chết, sẽ luôn tồn tại.

Trói buộc tới thiên trường địa cửu như vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã làm người ta cảm thấy tuyệt vọng!

Đây là chuyện khổ sở nhất của ta.

Hệ thống chỉ nói: “Chờ lúc có thời gian rảnh, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe.”

Nam Chi nói: “Bây giờ rảnh mà, tại sao phải đợi sau này?”

Nam Chi trịnh trọng nói: “Ca ca, ngươi đã nói với ta, chúng ta chỉ có hiện tại, hiện tại mới là thứ chúng ta có, tương lai còn chưa đến, cho nên, tại sao phải đợi sau này?”

Hệ thống:……

Ta nói là khả năng, chính là một loại khả năng, ta nói sau này, là ta không muốn nói.

Xem ra phải nói cái gì đó để giảm cơn nghiện của đứa trẻ.

Hệ thống mỉm cười suy nghĩ rồi nói: “Kỳ thực có rất nhiều hệ thống, ta quản lý rất nhiều hệ thống, hệ thống cũng giống như ngươi, đều là con người.”

Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Thật vậy sao, ca ca, ngươi còn quản rất nhiều người sao, vậy tại sao ngươi lại trở thành hệ thống của ta?”

Hệ thống:……

Đó là bởi vì không có ai muốn chọn ngươi!

Nhìn thấy một đứa trẻ như ngươi, hệ thống của ngươi đã báo cáo suốt đêm rồi bỏ chạy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hệ thống vừa nghe phải tiếp nhận một đứa trẻ, đều lắc đầu tránh né.

Trẻ con, chẳng lẽ là đi thay tã cho trẻ con sao?

Trẻ con cái gì cũng không hiểu, thậm chí còn không thể hiểu được lời người lớn nói, những chuyện rõ ràng rất đơn giản, để trẻ con làm, liền trở nên vô cùng phức tạp.

Hơn nữa trẻ con có thể làm nhiệm vụ sao?

Căn bản là không thể, có thể xác định là sẽ chết trong thế giới nhỏ.

Phải biết rằng giữa hệ thống và ký chỉ, chính là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.

Hệ thống có lương tâm mà nói dối một câu, “Ta và ngươi có duyên, cho nên, ta làm hệ thống của ngươi.”

Thuận tiện kiêm chức hệ thống của ngươi, mang theo ngươi trước, chờ tới khi ngươi có đủ tâm trí, có lẽ sẽ sắp xếp một hệ thống khác tiếp nhận.

Nam Chi cũng không biết hệ thống đang nghĩ gì, lập tức cười hì hì nói: “Ta và ca ca chính là có duyên phận.”

Cảm thấy mỹ mãn.

Đối với Nam Chi mà nói, cho dù có thể thật sự thuyết phục chính mình, ta trưởng thành, có thể rời khỏi cha mẹ.

Nhưng rốt cuộc còn quá nhỏ, vẫn cần một loại tồn tại giống với cha mẹ.

Bây giờ, hệ thống chính là tồn tại như vậy.

Hệ thống trở thành cha mẹ đỡ đầu.

Nam Chi nói với hệ thống: “Ca ca, chúng ta đi làm nhiệm vụ đi.”

Cô lại một lần nữa khôi phục tinh thần.

Hệ thống lập tức truyền tống Nam Chi tới một thế giới nhỏ.

Nam Chi cử động, lại phát hiện mình căn bản không thể động đậy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chóp mũi còn ngửi thấy từng luồng máu tanh, từng giọt từng giọt máu nhỏ xuống người cô, máu này nhanh chóng thấm vào trong thân thể cô.

Sau đó, cô cảm thấy sức mạnh của mình được tăng cường, nhưng cùng với đó, một loại ràng buộc vô hình cũng tăng mạnh.

Nam Chi muốn cử động thân thể đều có chút khó khăn.

“Bảo bối, ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, phù hộ cho tâm nguyện của mẹ con trở thành sự thật.” Một giọng nói mang theo chút điên cuồng vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0