Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Bị bệnh viện đuổi ra ngoài, Lý đại sư đơn độc một mình theo Tống Hà về nhà, nằm im trên giường không nhúc nhích.
Đôi mắt ông ta lộc cộc lộc cộc xoay chuyển, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, nhìn qua rất đáng sợ cũng rất đáng thương.
Tống Hà nói với Lý đại sư: “Đại sư, ông lấy tiền ra cho tôi mời bảo mẫu đi, bằng không ai chăm sóc ông, ông cũng không thể trông chờ vào việc tôi sẽ chăm sóc ông đi.”
“Tôi xinh đẹp như hoa, ông định để tôi đi dọn phân với nước tiểu cho ông sao, sao có thể, nếu ông không lấy tiền ra, ông chỉ có thể ngủ trên hố phân thôi.”
Lý đại sư:.......
Đây là cái loại phụ nữ độc ác gì, cũng quá độc ác đi.
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, có thể đem con mình biến thành tiểu quỷ, ở phương diện ngoan độc là không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ phần ngoan độc này lại dùng trên người ông ta, Lý đại sư rất khổ sở.
Nếu sớm biết như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ người phụ nữ này làm chuyện thiếu đạo đức, càng không ngờ bản thân một thời oanh liệt sẽ có một ngày lại rơi vào trong tay một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy.
Xinh đẹp, nhưng có độc.
Đây là một người phụ nữ độc hại.
Tống Hà chỉ nghĩ đến việc lấy lại tiền của mình, một ngàn vạn nha, tiền, tiền của tôi, là tôi để dành, tôi để dành, đều là tôi để dành.
Lý đại sư không nói gì, Tống Hà mặc kệ Lý đại sư, chờ đến khi Lý đại sư đói bụng, sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Tống Hà nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, con nhất định phải trông chừng ông ta, ông ta lấy tiền của chúng ta, không còn tiền, chúng ta không làm được gì cả.”
Nam Chi ồ một tiếng, bay đến bên cạnh Lý đại sư, nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Lý đại sư, hỏi: “Đại sư, nhìn ông như sắp chết vậy.”
Sắc mặt trắng xanh như đã chết được ba ngày.
Đại sư:........
Được rồi, mẹ con hai người dứt khoát giết chết ta đi, trực tiếp ra tay đi.
Ta thật sự không chịu nổi nữa.
Đại sư tự cảnh cáo mình, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chờ tới khi ông ta khỏe lại, là có thể khôi phục lại phong độ đỉnh cao, lúc trước bị đánh lén là vì sơ suất, tuyệt đối không có khả năng xảy ra một lần nữa.
Lý đại sư nói với Nam Chi: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ngươi có muốn hợp tác với ta không?”
Nam Chi lắc đầu, “À không, ta đi cấu kết làm chuyện xấu với một người chật vật như ông, còn không bằng đi hợp tác với một pháp sư khác đâu, ít nhất cô ấy sẽ không bắt ta đi làm chuyện xấu.”
Lý đại sư ha hả cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật sự cho rằng, theo pháp sư khác sẽ không phải làm chuyện xấu sao, pháp sư đều là những người đoạt thiên địa tạo*.”
(*Đoạt thiên địa tạo hóa: cướp lấy huyền lý của thiên địa, tạo hóa, cướp lấy quy tắc đạo pháp của thiên địa, giúp bản thân có được sức mạnh của thiên địa.)
Nam Chi che lỗ tai lắc đầu, “Không nghe, không nghe, không nghe.”
“Ít nhất cô ấy đã cứu ta, còn ông lại muốn giết ta.”
Lý đại sư: “Vậy ngươi cút đi, quấn lấy ta làm cái gì, ngươi đi bám lấy cái đại sư kia đi, tới tìm ta làm cái gì?”
Thật sự theo dõi, còn nói nhiều với ta như vậy làm cái gì?
Nam Chi bĩu môi, không vui nói: “Tính tình của ông thật là xấu.”
Lý đại sư nhắm hai mắt lại, cự tuyệt giao tiếp, nhưng rất nhanh, trong căn phòng đã bốc lên một mùi hương khó tả, Lý đại sư lại đi ra, nhưng bản thân không có cảm giác, chỉ có thể ngửi thấy.
Nhưng bây giờ, đã không còn hộ lý dọn dẹp cho Lý đại sư.
Cho dù Lý đại sư có không có cảm giác gì, nhưng cũng biết, thân thể mình đang ngâm trong chất bẩn, cơ thể rất nhanh sẽ thối rữa, thậm chí còn phải cắt bỏ tứ chi, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Ông ta không muốn có một cơ thể tàn tật.
Lý đại sư bảo Nam Chi gọi Tống Hà tới, Tống Hà bước vào phòng, tức khắc ngửa ra sau, con mẹ nó, cũng quá thối rồi.
Lão già chết tiệt này cũng thật là thối, còn là một pháp sư đấy, không biết đã ăn cái gì mà có thể thối tới như vậy?
Lý đại sư không có cách nào, chỉ có thể lấy ra một khoản tiền, để Tống Hà tìm người tới thay mình dọn dẹp những thứ bẩn thỉu.
Lúc này Tống Hà mới vui vẻ trở về căn nhà của lão già chết tiệt kia, tìm được không ít đồ tốt, đủ loại đá quý, đồ tốt, đều là đồ tốt, tôi lấy, tôi lấy, tôi đều lấy.
Tống Hà cầm tiền mời một bảo mẫu với giá cao tới, bảo mẫu vừa nghe nói phải hầu hạ một người già, đã lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng chủ nhà thật sự trả rất nhiều tiền, có thể chịu đựng được.
Tống Hà không đi làm, ngày ngày đều muốn lấy tiền từ chỗ Lý đại sư, có một loại quái dị không nói nên lời.
Đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức bị chôn vùi.
Nam Chi rảnh rỗi liền đến tìm Diêu Thiên chơi, cùng Diêu Thiên trò chuyện, nhưng Diêu Thiên vẫn không mấy để ý tới Nam Chi.
Sự nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp của Diêu Thiên ngày càng tăng, cũng đã bắt đầu có tên tuổi trong giới pháp sư, mọi người đều biết Diêu Thiên là một nhân vật lớn, tôn sùng Diêu Thiên.
Những nơi Diêu Thiên lui tới đều là những nơi rất cao cấp, người tới tìm Diêu Thiên giúp đỡ đều không phú thì cũng phú.
Diêu Thiên thật sự rất bận, công việc nhiều, lại còn phải đấu đá với những pháp sư khác, vả mặt những hạng người có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn.
Một người có năng lực hòa hợp dù ở bất kỳ đâu như Nam Chi, nhìn thấy bên cạnh Diêu Thiên đã có một người bạn nhỏ, lắp bắp hỏi Diêu Thiên, “Chị gái, chị còn cần ta không?”
Diêu Thiên vẫn có chút thiện cảm đối với cái tiểu quỷ này, rốt cuộc có thể khống chế lại bản năng và lời sai bảo của chủ nhân, đã mạnh hơn những tiểu quỷ khác rất nhiều.
Cô buông tay nói: “Xin lỗi nha, ngươi đến chậm, ta đã có người giúp đỡ.”
Nam Chi nhìn cậu bé kia, nói với Diêu Thiên, “Ta còn có thể gia nhập không?”
Cậu bé lập tức nói: “Không thể.” Cậu bé này nhìn có vẻ khoảng 7, 8 tuổi, lớn hơn một cái thai như Nam Chi, cũng thông minh hơn nhiều, nhưng không có mấy thiện chí cho lắm.
Cậu bé này nhìn qua rất bài xích Nam Chi.
Nam Chi rụt rè nói: “Anh trai, ta là muốn tới gia nhập, chứ không phải phá hỏng cái nhà này.”
Cậu bé đầu tiên là liếc mắt cẩn thận đánh giá Diêu Thiên một cái, Diêu Thiên cười tủm tỉm không nói lời nào, hắn lập tức nói: “Không được, chị ấy chỉ có thể có một mình ta.”
Nam Chi trợn to hai mắt, “Làm sao ngươi có thể bá đạo như vậy được.”
Cậu bé lập tức vỗ vỗ vào ngực mình, “Ngươi có lợi bằng ta không, ta rất lợi hại, có thể giúp được chị ấy, ngươi có thể sao?”
Nam Chi chớp mắt, “Vậy ngươi lợi hại đến mức nào?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói thêm: “Ngươi lợi hại như vậy tại sao lại chết?”
Lời nói đâm thẳng vào trái tim, cậu bé lập tức không nói nên lời.
Diêu Thiên nở nụ cười, nói với Nam Chi: “Ngươi còn chưa rời khỏi mẹ ngươi sao, vậy ta giúp ngươi.”
Nam Chi lập tức bay về phía Diêu Thiên, Diêu Thiên cười như không cười nhìn Nam Chi, Nam Chi ngượng ngùng, e thẹn nói: “Chị gái, chị đúng là người tốt.”
Diêu Thiên nói: “Bây giờ ngươi cảm ơn ta còn quá sớm, ta cũng không giúp không ngươi.”
“Trên đời này sẽ không có bữa trưa miễn phí, ngươi phải trả thù lao cho ta.”
Nam Chi gật đầu, “Chị gái, chị nói đi, nếu ta có thể làm được, ta sẽ làm.”
Diêu Thiên nói thẳng: “Dùng công đức để trả, ta sẽ lấy một sợi công đức.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Một sợi công đức là bao nhiêu?”
Nam Chi đúng là từng nghe hệ thống ca ca nói mình có công đức, công đức có thể dùng để mua đồ đấy, công đức đổi lấy tự do, nhìn qua có vẻ đáng giá.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, làm như vậy có được không?”
Hệ thống: “Tự ngươi xem đi, ngươi có thể tự quyết định, nhưng nếu đối phương muốn nhiều, hoặc là rút ra nhiều, ngươi có thể kêu dừng lại.”
“Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Diêu Thiên hỏi.
Diêu Thiên cảm thấy cái tiểu quỷ này rất kỳ lạ, dường như có thứ gì đó ở bên trong linh hồn cô.
Bị bệnh viện đuổi ra ngoài, Lý đại sư đơn độc một mình theo Tống Hà về nhà, nằm im trên giường không nhúc nhích.
Đôi mắt ông ta lộc cộc lộc cộc xoay chuyển, trong miệng phát ra những âm thanh mơ hồ không rõ, nhìn qua rất đáng sợ cũng rất đáng thương.
Tống Hà nói với Lý đại sư: “Đại sư, ông lấy tiền ra cho tôi mời bảo mẫu đi, bằng không ai chăm sóc ông, ông cũng không thể trông chờ vào việc tôi sẽ chăm sóc ông đi.”
“Tôi xinh đẹp như hoa, ông định để tôi đi dọn phân với nước tiểu cho ông sao, sao có thể, nếu ông không lấy tiền ra, ông chỉ có thể ngủ trên hố phân thôi.”
Lý đại sư:.......
Đây là cái loại phụ nữ độc ác gì, cũng quá độc ác đi.
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, có thể đem con mình biến thành tiểu quỷ, ở phương diện ngoan độc là không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ phần ngoan độc này lại dùng trên người ông ta, Lý đại sư rất khổ sở.
Nếu sớm biết như vậy, tuyệt đối sẽ không chỉ người phụ nữ này làm chuyện thiếu đạo đức, càng không ngờ bản thân một thời oanh liệt sẽ có một ngày lại rơi vào trong tay một người phụ nữ ngu xuẩn như vậy.
Xinh đẹp, nhưng có độc.
Đây là một người phụ nữ độc hại.
Tống Hà chỉ nghĩ đến việc lấy lại tiền của mình, một ngàn vạn nha, tiền, tiền của tôi, là tôi để dành, tôi để dành, đều là tôi để dành.
Lý đại sư không nói gì, Tống Hà mặc kệ Lý đại sư, chờ đến khi Lý đại sư đói bụng, sẽ không thể chịu đựng được nữa.
Tống Hà nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, con nhất định phải trông chừng ông ta, ông ta lấy tiền của chúng ta, không còn tiền, chúng ta không làm được gì cả.”
Nam Chi ồ một tiếng, bay đến bên cạnh Lý đại sư, nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Lý đại sư, hỏi: “Đại sư, nhìn ông như sắp chết vậy.”
Sắc mặt trắng xanh như đã chết được ba ngày.
Đại sư:........
Được rồi, mẹ con hai người dứt khoát giết chết ta đi, trực tiếp ra tay đi.
Ta thật sự không chịu nổi nữa.
Đại sư tự cảnh cáo mình, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, chờ tới khi ông ta khỏe lại, là có thể khôi phục lại phong độ đỉnh cao, lúc trước bị đánh lén là vì sơ suất, tuyệt đối không có khả năng xảy ra một lần nữa.
Lý đại sư nói với Nam Chi: “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ngươi có muốn hợp tác với ta không?”
Nam Chi lắc đầu, “À không, ta đi cấu kết làm chuyện xấu với một người chật vật như ông, còn không bằng đi hợp tác với một pháp sư khác đâu, ít nhất cô ấy sẽ không bắt ta đi làm chuyện xấu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý đại sư ha hả cười lạnh một tiếng, “Ngươi thật sự cho rằng, theo pháp sư khác sẽ không phải làm chuyện xấu sao, pháp sư đều là những người đoạt thiên địa tạo*.”
(*Đoạt thiên địa tạo hóa: cướp lấy huyền lý của thiên địa, tạo hóa, cướp lấy quy tắc đạo pháp của thiên địa, giúp bản thân có được sức mạnh của thiên địa.)
Nam Chi che lỗ tai lắc đầu, “Không nghe, không nghe, không nghe.”
“Ít nhất cô ấy đã cứu ta, còn ông lại muốn giết ta.”
Lý đại sư: “Vậy ngươi cút đi, quấn lấy ta làm cái gì, ngươi đi bám lấy cái đại sư kia đi, tới tìm ta làm cái gì?”
Thật sự theo dõi, còn nói nhiều với ta như vậy làm cái gì?
Nam Chi bĩu môi, không vui nói: “Tính tình của ông thật là xấu.”
Lý đại sư nhắm hai mắt lại, cự tuyệt giao tiếp, nhưng rất nhanh, trong căn phòng đã bốc lên một mùi hương khó tả, Lý đại sư lại đi ra, nhưng bản thân không có cảm giác, chỉ có thể ngửi thấy.
Nhưng bây giờ, đã không còn hộ lý dọn dẹp cho Lý đại sư.
Cho dù Lý đại sư có không có cảm giác gì, nhưng cũng biết, thân thể mình đang ngâm trong chất bẩn, cơ thể rất nhanh sẽ thối rữa, thậm chí còn phải cắt bỏ tứ chi, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.
Ông ta không muốn có một cơ thể tàn tật.
Lý đại sư bảo Nam Chi gọi Tống Hà tới, Tống Hà bước vào phòng, tức khắc ngửa ra sau, con mẹ nó, cũng quá thối rồi.
Lão già chết tiệt này cũng thật là thối, còn là một pháp sư đấy, không biết đã ăn cái gì mà có thể thối tới như vậy?
Lý đại sư không có cách nào, chỉ có thể lấy ra một khoản tiền, để Tống Hà tìm người tới thay mình dọn dẹp những thứ bẩn thỉu.
Lúc này Tống Hà mới vui vẻ trở về căn nhà của lão già chết tiệt kia, tìm được không ít đồ tốt, đủ loại đá quý, đồ tốt, đều là đồ tốt, tôi lấy, tôi lấy, tôi đều lấy.
Tống Hà cầm tiền mời một bảo mẫu với giá cao tới, bảo mẫu vừa nghe nói phải hầu hạ một người già, đã lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng chủ nhà thật sự trả rất nhiều tiền, có thể chịu đựng được.
Tống Hà không đi làm, ngày ngày đều muốn lấy tiền từ chỗ Lý đại sư, có một loại quái dị không nói nên lời.
Đây rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức bị chôn vùi.
Nam Chi rảnh rỗi liền đến tìm Diêu Thiên chơi, cùng Diêu Thiên trò chuyện, nhưng Diêu Thiên vẫn không mấy để ý tới Nam Chi.
Sự nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp của Diêu Thiên ngày càng tăng, cũng đã bắt đầu có tên tuổi trong giới pháp sư, mọi người đều biết Diêu Thiên là một nhân vật lớn, tôn sùng Diêu Thiên.
Những nơi Diêu Thiên lui tới đều là những nơi rất cao cấp, người tới tìm Diêu Thiên giúp đỡ đều không phú thì cũng phú.
Diêu Thiên thật sự rất bận, công việc nhiều, lại còn phải đấu đá với những pháp sư khác, vả mặt những hạng người có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn.
Một người có năng lực hòa hợp dù ở bất kỳ đâu như Nam Chi, nhìn thấy bên cạnh Diêu Thiên đã có một người bạn nhỏ, lắp bắp hỏi Diêu Thiên, “Chị gái, chị còn cần ta không?”
Diêu Thiên vẫn có chút thiện cảm đối với cái tiểu quỷ này, rốt cuộc có thể khống chế lại bản năng và lời sai bảo của chủ nhân, đã mạnh hơn những tiểu quỷ khác rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô buông tay nói: “Xin lỗi nha, ngươi đến chậm, ta đã có người giúp đỡ.”
Nam Chi nhìn cậu bé kia, nói với Diêu Thiên, “Ta còn có thể gia nhập không?”
Cậu bé lập tức nói: “Không thể.” Cậu bé này nhìn có vẻ khoảng 7, 8 tuổi, lớn hơn một cái thai như Nam Chi, cũng thông minh hơn nhiều, nhưng không có mấy thiện chí cho lắm.
Cậu bé này nhìn qua rất bài xích Nam Chi.
Nam Chi rụt rè nói: “Anh trai, ta là muốn tới gia nhập, chứ không phải phá hỏng cái nhà này.”
Cậu bé đầu tiên là liếc mắt cẩn thận đánh giá Diêu Thiên một cái, Diêu Thiên cười tủm tỉm không nói lời nào, hắn lập tức nói: “Không được, chị ấy chỉ có thể có một mình ta.”
Nam Chi trợn to hai mắt, “Làm sao ngươi có thể bá đạo như vậy được.”
Cậu bé lập tức vỗ vỗ vào ngực mình, “Ngươi có lợi bằng ta không, ta rất lợi hại, có thể giúp được chị ấy, ngươi có thể sao?”
Nam Chi chớp mắt, “Vậy ngươi lợi hại đến mức nào?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói thêm: “Ngươi lợi hại như vậy tại sao lại chết?”
Lời nói đâm thẳng vào trái tim, cậu bé lập tức không nói nên lời.
Diêu Thiên nở nụ cười, nói với Nam Chi: “Ngươi còn chưa rời khỏi mẹ ngươi sao, vậy ta giúp ngươi.”
Nam Chi lập tức bay về phía Diêu Thiên, Diêu Thiên cười như không cười nhìn Nam Chi, Nam Chi ngượng ngùng, e thẹn nói: “Chị gái, chị đúng là người tốt.”
Diêu Thiên nói: “Bây giờ ngươi cảm ơn ta còn quá sớm, ta cũng không giúp không ngươi.”
“Trên đời này sẽ không có bữa trưa miễn phí, ngươi phải trả thù lao cho ta.”
Nam Chi gật đầu, “Chị gái, chị nói đi, nếu ta có thể làm được, ta sẽ làm.”
Diêu Thiên nói thẳng: “Dùng công đức để trả, ta sẽ lấy một sợi công đức.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Một sợi công đức là bao nhiêu?”
Nam Chi đúng là từng nghe hệ thống ca ca nói mình có công đức, công đức có thể dùng để mua đồ đấy, công đức đổi lấy tự do, nhìn qua có vẻ đáng giá.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, làm như vậy có được không?”
Hệ thống: “Tự ngươi xem đi, ngươi có thể tự quyết định, nhưng nếu đối phương muốn nhiều, hoặc là rút ra nhiều, ngươi có thể kêu dừng lại.”
“Ngươi nghĩ kỹ chưa?” Diêu Thiên hỏi.
Diêu Thiên cảm thấy cái tiểu quỷ này rất kỳ lạ, dường như có thứ gì đó ở bên trong linh hồn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro