Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Thiên Tài Huyền...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Nam Chi không ngửi được loại mùi này, nhưng Lý đại sư có thể ngửi được, là một đại sư luôn được người ta tôn kính, bây giờ biến thành một kẻ mất khống chế, một ông già bị liệt, một ông già không còn chút tôn nghiêm, thật sự làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Y tá bước vào, vẻ mặt lập tức nhăn lại, còn có chút ghét bỏ nói: “Sao lại đi ra rồi?” Thật là.

Lý đại sư bị ghét bỏ như vậy, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào y tá, nếu là trước đây, có người bất kính với ông ta như vậy, đã sớm chết không có chỗ chôn rồi.

Nhưng mà bây giờ, Lý đại sư thật sự không có cách nào, bị y tá năng cơ thể lên, bắt đầu thu dọn thứ Lý đại sư đi ra.

Y tá không ngừng lải nhải nói lần này đã thu quá ít tiền, hầu hạ người già mất khống chế như vậy, thật đúng là làm người ta khó chịu.

Không muốn làm, hoặc là phải trả thật nhiều tiền.

Bị một cái tiểu quỷ và một người xa lạ nhìn bằng ánh mắt như vậy, suy nghĩ muốn chết đi Lý đại sư cũng đều có, càng thêm kiên định phải hồi phục cơ thể của mình, bất luận là phải trả cái giá gì, đều phải làm cơ thể khỏe lại.

Hơn nữa, Lý đại sư còn muốn báo thù, nhưng tiền đề là phải có một cơ thể khỏe mạnh.

Y tá thu dọn xong, cũng lau thân thể cho Lý đại sư, sau đó vội vội vàng vàng đi rồi, căn phòng này quả thực quá thối, không chịu nổi.

Y tá đi rồi, Lý đại sư mới nói với Nam Chi: “Chúng ta làm một cái giao dịch đi.”

Nam Chi hỏi: “Cái giao dịch gì?”

Nam Chi không tin người như Lý đại sư, nhưng vẫn muốn nghe xem ông ta có cái chủ ý xấu xa gì.

Lý đại sư nói: “Ta sẽ không bảo ngươi đi giết người, ngươi có thể đi thu thập sinh cơ, chỉ lấy của mỗi người một chút, chỉ lấy một sợi, cũng có thể gom đủ.”

“Nói như vậy, tổn thương đối với một người cũng không nhiều.”

“Thậm chí là không có tổn thương nào, không ai thức một đêm mà tổn thất nhiều sinh cơ.”

Nam Chi suy tư, Lý đại sư khẩn trương nhìn cô.

Nam Chi wow một tiếng, tim Lý đại sư đập thình thịch, cái tiểu quỷ này làm sao vậy, lúc nào cũng kêu lên.

Nam Chi nhỏ giọng nói với Lý đại sư: “Ông thật là xảo trá nha, tuy chỉ lấy của mỗi người một tia sinh cơ, nhưng nhiều người cho ông một sợi sinh cơ như vậy, ông sẽ có một nguồn sinh cơ khổng lồ.”

Thật giống với mỗi người cho một đồng tiền, một quốc gia có nhiều người như vậy, mỗi người đưa một đồng tiền, liền trở thành phú hào.

Lý đại sư đúng là một tên trộm nha!

Lý đại sư:.......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái tiểu quỷ này quá mức thông minh, Tống Hà thật sự là coi đứa nhỏ này trở thành một đứa trẻ thật sự mà dạy dỗ?

Tống Hà có phải bị ngốc hay không?

Dạy dỗ một tiểu quỷ không thể khống chế như vậy, cũng không sợ cuối cùng không thể khống chế được sao.

Lý đại sư thật sự không thể làm gì cái tiểu quỷ này, ngay cả muốn lừa cũng không thể lừa được.

Cái tiểu quỷ này lại tràn ngập ánh sáng chính đạo đấy.

Ngươi chính nghĩa như vậy, mẹ ngươi có biết không?

Ngươi chính nghĩa như vậy, không phải trước kia vẫn làm việc xấu sao?

Lý đại sư cảm thấy có thể cái tiểu quỷ này đã giác ngộ, không muốn làm những việc giống trước kia nữa.

Thiên phú như vậy, nếu được sinh ra, nói không chừng là một hạt mầm pháp sư giỏi, nói không chừng có thể trở thành đệ tử của ông ta, thật đáng tiếc!

Giọng điệu của Lý đại sư dịu lại, “Ta không cần rất nhiều sinh cơ, chỉ cần khoảng một trăm là được rồi, những người đó đều đang hao phí sinh cơ của mình từng giây từng phút, ví dụ như thức đêm, ví dụ như tự trách, thậm chí còn có những người thống khổ muốn tự sát, ngươi đi thu thập một ít sinh cơ của bọn họ đi.”

Nam Chi lại wow một tiếng, làm Lý đại sư thiếu chút nữa đã gầm lên giận dữ, ngươi làm cái gì vậy, wow wow wow, ngươi là ếch xanh sao?

Nam Chi nhìn đại sư, “Những người này vốn dĩ đã khó khăn, mất ngủ không thể ngủ được, đau đớn tự trách, ông còn muốn làm bọn họ càng thêm tồi tệ, phủ tuyết thêm sương lên bọn họ, khiến bọn họ càng thêm khổ sở, càng thêm không ngủ được, càng thêm đau đớn tự trách.”

Lý đại sư:.......

Con mẹ nó!

Lý đại sư hít sâu một hơi, chế tạo ra một tiểu quỷ như ngươi, đúng là phúc khí của ta.

Ta có tài đức gì, mà có thể tạo ra một cái nghiệp chướng giống như ngươi, một cái tràn ngập ánh sáng chính đạo như ngươi!

Lý đại sư mỉm cười, chỉ là khóe miệng có chút run rẩy, nói với Nam Chi: “Vậy ngươi đi tìm người thật khỏe mạnh, chỉ mất đi một chút, một sợi sinh cơ đối với bọn họ cũng không có tổn hại gì, gần như không có chút tổn hại nào.”

Nam Chi nhíu mày, “Nhưng nếu bọn họ mất đi sinh cơ, sẽ trở nên bất hạnh sao?”

Lý đại sư:..........

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy ngươi nói xem phải làm thế nào bây giờ?

Lý đại sư hỏi: “Rốt cuộc ngươi có muốn đi đầu thai, muốn thoát khỏi mẹ ngươi hay không?”

Nam Chi liên tục gật đầu, “Muốn, rất muốn, nằm mơ cũng muốn!”

Lý đại sư đè nén nội tâm phẫn nộ, “Ngươi muốn làm được việc, sao có thể không trả bất cứ cái giá nào, còn không phải chỉ là một ít sinh cơ thôi sao, chỉ lấy từ mỗi người một chút sinh cơ, đối với ngươi mà nói, cũng không tổn hại gì.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hơn nữa mỗi con người đều đang tiêu tán năng lượng, sinh cơ ra bên ngoài từng giây từng phút, chúng ta cũng chỉ thu thập có như vậy thôi.”

“Mục đích của việc chăm sóc sức khỏe là làm cho cơ thể tiêu hao sinh cơ chậm hơn.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Nghe hình như rất có lý.”

Lý đại sư lập tức nhìn chằm chằm vào Nam Chi, “Ngươi đồng ý sao?”

Nam Chi lắc đầu, “Ta còn chưa suy nghĩ kỹ.”

Nghe thì có vẻ lời của Lý đại sư không sai, như Lý đại sư là một cái pháp sư xấu, nghe lời Lý đại sư, rất dễ bị lừa.

“Kẽo kẹt……”

Nhìn ra cửa phòng bệnh, là Tống Hà sắc mặt tái nhợt đang đi vào, cô còn cười nham hiểm với Lý đại sư, “Đại sư, chúng ta xuất viện đi.”

Lý đại sư lập tức nhíu mày, “Xuất viện, xuất viện rồi đi đâu?”

“Đương nhiên là về nhà rồi, bằng không có thể đi đâu được?”

Tống Hà trợn trắng mắt hờn dỗi một tiếng, “Đại sư, chuyện ông nằm viện, vẫn là tôi chạy đôn chạy đáo, trong nhà ông có ai chăm sóc ông không, hay vẫn cần tôi.”

Chờ về đến nhà cô rồi, muốn làm cái gì mà không được, dù sao thì vẫn phải lấy lại tiền.

Trong lòng Lý đại sư cũng hiểu rõ, nói thẳng: “Tôi không xuất viện.”

Tống Hà nói: “Đã làm xong thủ tục xuất viện, hơn nữa, tình trạng bây giờ của ông, cũng không thể chữa được, bác sĩ còn kiến nghị nên xuất viện đấy.”

Bị liệt sao có thể điều trị khỏi được, còn muốn ăn vạ bệnh viện làm cái gì?

Lý đại sư gọi bác sĩ tới, ông ta có tiền, muốn ở lại bệnh viện, muốn ở bao lâu thì ở, tiền không phải là vấn đề.

Bác sĩ:......

Đây không phải là vấn đề tiền bạc, là không có đủ giường, bệnh của ông không thể chữa khỏi, so với việc đem tiền phung phí ở nơi này, còn không bằng về nhà nghỉ ngơi đâu.

Cái bộ dạng quỷ quái này của đại sư, ai còn muốn quan tâm, là bị liệt nha, nếu pháp sư có thể giải quyết được vấn đề, không biết là có bao nhiêu người muốn đi theo ông ta làm tùy tùng đâu, nhưng bây giờ ngay đến cả Lý đại sư cũng không thể giải quyết được.

Lý đại sư đã chịu phản phệ, không phải là tổn thương tới thần kinh, xương cốt thật sự, đối với loại chứng bệnh này thật sự là không có cách nào.

Đến bây giờ, vậy mà bên cạnh Lý đại sư cũng chỉ còn lại một cái tiểu minh tinh.

Nhưng cái tiểu minh tinh này còn không có lương tâm, là muốn nhắm vào tiền của ông ta, tiền của ông ta không phải do ông ta tự mình vất vả kiếm được sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0