Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Bây giờ Tống Hà đã biết, tiểu quỷ thật sự là một đồ vật có giá trị, cũng là một món đạo cụ hữu dụng.
Đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, bây giờ Tống Hà cần phải nắm lấy lực lượng như vậy, một lực lượng có thể bảo vệ cô.
Tống Hà yếu ớt nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, con không thể ở bên cạnh mẹ sao, mẹ cần con.”
Nam Chi hỏi: “Con phải ở bên cạnh mẹ tới khi nào?”
Tống Hà nói thẳng: “Con không thể luôn ở bên cạnh mẹ sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không được nha, mommy, con không phải là một con người, không thể nếm mùi vị, không thể đi học, cũng không thể kết hôn sinh con, mommy, là mẹ tước đoạt cuộc đời của con nha, con vốn nên đi đầu thai, nhưng mẹ lại không buông tha cho con.”
Hệ thống ca ca nói, nguyên chủ bị tước đoạt mạng sống, còn vì vướng vào nghiệp lực mà phải chịu trừng phạt.
Mặc kệ những việc xấu đó là nguyên chủ tự nguyện đi làm, hay là bị ép buộc, đều bị nghiệp lực nhân quả quấn thân.
Tống Hà nghe tiểu quỷ nói như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, Lý đại sư nói, thời gian trôi đi, trí lực và trình độ của tiểu quỷ sẽ tăng lên, nhưng tăng nhanh như vậy quả thực Tống Hà không ngờ tới.
Chủ yếu chính là lời nói của đứa trẻ rất logic, còn là nói ra những lời đáng sợ như vậy, làm Tống Hà rất sợ hãi.
Cô hiểu rõ bây giờ tiểu quỷ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng tiểu quỷ không có cuồng loạn, thậm chí còn không làm tổn thương cô, chính là khuyển nhủ Tống Hà, càng làm Tống Hà thật sự sợ hãi, sợ hãi không nói nên lời.
Có lẽ đối phương quá bình tĩnh, ngược lại càng làm Tống Hà không biết nên làm cái gì mới tốt.
Tống Hà chỉ có thể nói: “Tiểu bảo, tiểu bảo, mẹ thật sự rất cần con, con xem, không có con bảo vệ mẹ, mẹ sẽ bị người ta hại chết, tiểu bảo, con muốn nhìn thấy mommy chết sao?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Không muốn.”
Tống Hà lập tức lên tinh thần, nói: “Tiểu bảo, hẳn là con không nỡ rời xa mommy đi, mommy cũng không nỡ rời xa tiểu bảo nha, cho nên, chúng ta hãy ở bên nhau nhé.”
Nam Chi còn muốn nói gì đó, Tống Hà đã nói trước: “Bây giờ mommy cần con bảo vệ mẹ, chờ tới khi mommy ổn rồi, chúng ta lại bàn tới chuyện này sau có được không?”
“Mẹ nhất định sẽ không hại con.”
Nam Chi cạn lời, rất cạn lời, cực kỳ cạn lời.
Người lớn đều giống nhau nha, lời nói và việc làm đều không nhất quán, tại sao các người lại như vậy nha!
Nam Chi trở về canh giữ bên cạnh Lý đại sư, ngày nào cũng thì thầm bên tai Lý đại sư, nói: “Đại sư, đại sư, giúp ta đi đầu thai đi.”
Lý đại sư:.......
Bây giờ ông đây chỉ có thể cử động cổ, không thể giúp ngươi.
Lý đại sư nhắm mắt, lười để ý tới Nam Chi, tiểu quỷ tới gần, đâm thẳng vào huyệt thái dương của ông ta.
Thứ quỷ quái này cút càng xa ông ta càng tốt đi.
Bị làm phiền tới không chịu được, Lý đại sư nói thẳng: “Ta không giúp được ngươi, nếu muốn ta giúp ngươi, ngươi cần giúp ta hồi phục thân thể, như vậy ta mới có thể giúp ngươi.”
Nam Chi lập tức nổi lên hứng thú, hỏi: “Vậy ta phải giúp ông thế nào, ông đều đã bị liệt, ta giúp ông thế nào nha?”
Lý đại sư nói: “Chính là tìm mấy người tới đây, ta có thể lợi dụng những người này khôi phục thân thể.”
Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Sau đó ông sẽ giết bọn họ?”
Lý đại sư nói thẳng: “Ta sẽ không giết người, ta chỉ muốn mượn một chút sinh cơ từ người sống, làm thân thể của ta tốt hơn một chút mà thôi, ta sẽ không giết người.”
Nam Chi hoài nghi, “Thật vậy sao?”
Lý đại sư gật đầu, có chút mong đợi nhìn Nam Chi, bây giờ chỉ có cái tiểu quỷ này mới có thể thể giúp được ông ta.
Lý đại sư nghĩ thầm, chờ đến khi khỏe lại, bản thân cũng nuôi một cái, bằng không tới lúc xảy ra chuyện gì, ngay cả một chân chạy vặt cũng không có.
Nam Chi nói thẳng: “Ta mới không giúp ông đâu, ông là người xấu, ông nói ông không giết người, nhưng người bị hút đi sinh cơ cũng sẽ chết.”
Thân thể là vật chứa, vật chứa hỏng rồi, xảy ra vấn đề, người cũng sẽ chết, linh hồn liền không có chỗ để về.
Lý đại sư:.........
Cái tiểu quỷ này thật phiền phức, nhưng cũng thật thông minh.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể có được trí tuệ như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một tiểu quỷ lợi hại.
Có chút động tâm.
Lý đại sư động tâm, tiểu quỷ dễ nuôi, nhưng tiểu quỷ thông minh quả thật không có nhiều, có vài tiểu quỷ trong lúc làm việc, đầu óc rất ngốc, không biết tùy cơ ứng biến.
Trong cổ họng Lý đại sư như mắc một cục đờm, nói chuyện có chút khàn khàn, ông ta nói với Nam Chi: “Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi Tống Hà, tách ngươi ra khỏi ngươi mẹ độc ác kia.”
Nam Chi: “Ta sẽ không đi bắt người, thu thập sinh cơ giúp ông đâu.”
Lý đại sư chỉ nói: “Chúng ta chưa nói tới chuyện sinh cơ vội, như vậy đi, ta sẽ làm chủ nhân của ngươi.”
Nam Chi buột miệng thốt ra, “Ông tưởng bở.”
Vậy mà ông lại muốn làm chủ nhân của ta, ông nghĩ cũng thật là đẹp.
Ông hay Tống Hà làm chủ nhân thì có gì khác nhau.
Tống Hà dùng tiểu quỷ là để hù dọa người, tổn thương người, nhưng làm tiểu quỷ của Lý đại sư, lại càng phải làm nhiều việc ác hơn, rốt cuộc thì thực lực của Lý đại sư cũng mạnh hơn Tống Hà nhiều.
Lý đại sư:........
Con mẹ nó!
Ta tưởng bở!
Đó là ngươi không biết, thời điểm ông đây còn khỏe mạnh, có không ít người nổi tiếng muốn làm việc cho ông đây đấy, có biết bao nhiêu người muốn đi theo ông đây làm việc, trở thành đệ tử của ông đây.
Bây giờ bị một cái tiểu quỷ ghét bỏ, trái tim Lý đại sư tan nát.
Mẹ nói, bây giờ ông đây thật thảm hại.
Lý đại sư hít sâu một hơi, “Ngươi có tin bây giờ ta sẽ giết chết ngươi không.”
Nam Chi lập tức nhảy lên ngực Lý đại sư, nặng trĩu, làm thân thể vốn đã mất đi cảm giác của Lý đại sư còn cảm nhận được cảm giác đè ép.
Nam Chi coi thân thể Lý đại sư thành chiếc giường mà nhảy nhót, trực tiếp nhảy trên ngực Lý đại sư, nhảy đến mức chiếc giường kêu lên kẽo kẹt.
Lý đại sư không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, nhưng có thể tưởng tượng được, ngực mình đã là một mảnh xanh tím, bên trên là những dấu chân hỗn loạn.
Nếu lúc trước biết cái tiểu quỷ kia là cái dạng đức hạnh này, đã trực tiếp bóp chết hồn phi phách tán.
Đúng là làm bậy, đau đớn quá.
Cái tiểu quỷ này vốn nên đi tra tấn Tống Hà, nhưng bây giờ lại chạy tới tra tấn ông ta.
Nhưng bây giờ mười ngón tay của ông ta đã không thể động đậy, cũng không thể gọi người tới cứu mình, thật sự là không có cách nào cầu cứu.
Những người làm cái nghề này vốn đã tin vào nhân quả báo ứng, bây giờ bị một cái tiểu quỷ hành hạ như vậy, đúng là báo ứng.
Ông ta đã làm ra rất nhiều tiểu quỷ, những tiểu quỷ đó hoặc là bị chủ nhân lợi dụng, cuối cùng hồn phi phách tán, hoặc là không có bao nhiêu tác dụng bị chủ nhân vứt bỏ, đương nhiên người được lợi cuối cùng vẫn là Lý đại sư.
Cuối cùng bị một pháp sư không biết từ đâu tới làm cho tê liệt, nằm yên bất động.
Bây giờ còn bị một cái tiểu quỷ bắt nạt.
Con mẹ nó.
Lý đại sư sợ thân thể mình bị tiểu quỷ dày vò tới hỏng, lập tức nói: “Được rồi, được rồi, đừng nhảy nữa, ta không làm chủ nhân của ngươi nữa.”
Có một cái tiểu quỷ như vậy, làm chủ nhân đúng là chịu tội.
Lúc này Nam Chi mới lưu luyến không rời mà từ bỏ, nhảy lên như vậy cũng thật là vui vẻ nha, cảm giác nhảy trên giường rất tuyệt.
Trong phòng bốc lên một mùi hương khó tả, Lý đại sư mất khống chế, bị Nam Chi dẫm lòi phân.
Bây giờ Tống Hà đã biết, tiểu quỷ thật sự là một đồ vật có giá trị, cũng là một món đạo cụ hữu dụng.
Đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, bây giờ Tống Hà cần phải nắm lấy lực lượng như vậy, một lực lượng có thể bảo vệ cô.
Tống Hà yếu ớt nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, con không thể ở bên cạnh mẹ sao, mẹ cần con.”
Nam Chi hỏi: “Con phải ở bên cạnh mẹ tới khi nào?”
Tống Hà nói thẳng: “Con không thể luôn ở bên cạnh mẹ sao?”
Nam Chi lắc đầu, “Không được nha, mommy, con không phải là một con người, không thể nếm mùi vị, không thể đi học, cũng không thể kết hôn sinh con, mommy, là mẹ tước đoạt cuộc đời của con nha, con vốn nên đi đầu thai, nhưng mẹ lại không buông tha cho con.”
Hệ thống ca ca nói, nguyên chủ bị tước đoạt mạng sống, còn vì vướng vào nghiệp lực mà phải chịu trừng phạt.
Mặc kệ những việc xấu đó là nguyên chủ tự nguyện đi làm, hay là bị ép buộc, đều bị nghiệp lực nhân quả quấn thân.
Tống Hà nghe tiểu quỷ nói như vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi, Lý đại sư nói, thời gian trôi đi, trí lực và trình độ của tiểu quỷ sẽ tăng lên, nhưng tăng nhanh như vậy quả thực Tống Hà không ngờ tới.
Chủ yếu chính là lời nói của đứa trẻ rất logic, còn là nói ra những lời đáng sợ như vậy, làm Tống Hà rất sợ hãi.
Cô hiểu rõ bây giờ tiểu quỷ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng tiểu quỷ không có cuồng loạn, thậm chí còn không làm tổn thương cô, chính là khuyển nhủ Tống Hà, càng làm Tống Hà thật sự sợ hãi, sợ hãi không nói nên lời.
Có lẽ đối phương quá bình tĩnh, ngược lại càng làm Tống Hà không biết nên làm cái gì mới tốt.
Tống Hà chỉ có thể nói: “Tiểu bảo, tiểu bảo, mẹ thật sự rất cần con, con xem, không có con bảo vệ mẹ, mẹ sẽ bị người ta hại chết, tiểu bảo, con muốn nhìn thấy mommy chết sao?”
Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Không muốn.”
Tống Hà lập tức lên tinh thần, nói: “Tiểu bảo, hẳn là con không nỡ rời xa mommy đi, mommy cũng không nỡ rời xa tiểu bảo nha, cho nên, chúng ta hãy ở bên nhau nhé.”
Nam Chi còn muốn nói gì đó, Tống Hà đã nói trước: “Bây giờ mommy cần con bảo vệ mẹ, chờ tới khi mommy ổn rồi, chúng ta lại bàn tới chuyện này sau có được không?”
“Mẹ nhất định sẽ không hại con.”
Nam Chi cạn lời, rất cạn lời, cực kỳ cạn lời.
Người lớn đều giống nhau nha, lời nói và việc làm đều không nhất quán, tại sao các người lại như vậy nha!
Nam Chi trở về canh giữ bên cạnh Lý đại sư, ngày nào cũng thì thầm bên tai Lý đại sư, nói: “Đại sư, đại sư, giúp ta đi đầu thai đi.”
Lý đại sư:.......
Bây giờ ông đây chỉ có thể cử động cổ, không thể giúp ngươi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý đại sư nhắm mắt, lười để ý tới Nam Chi, tiểu quỷ tới gần, đâm thẳng vào huyệt thái dương của ông ta.
Thứ quỷ quái này cút càng xa ông ta càng tốt đi.
Bị làm phiền tới không chịu được, Lý đại sư nói thẳng: “Ta không giúp được ngươi, nếu muốn ta giúp ngươi, ngươi cần giúp ta hồi phục thân thể, như vậy ta mới có thể giúp ngươi.”
Nam Chi lập tức nổi lên hứng thú, hỏi: “Vậy ta phải giúp ông thế nào, ông đều đã bị liệt, ta giúp ông thế nào nha?”
Lý đại sư nói: “Chính là tìm mấy người tới đây, ta có thể lợi dụng những người này khôi phục thân thể.”
Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Sau đó ông sẽ giết bọn họ?”
Lý đại sư nói thẳng: “Ta sẽ không giết người, ta chỉ muốn mượn một chút sinh cơ từ người sống, làm thân thể của ta tốt hơn một chút mà thôi, ta sẽ không giết người.”
Nam Chi hoài nghi, “Thật vậy sao?”
Lý đại sư gật đầu, có chút mong đợi nhìn Nam Chi, bây giờ chỉ có cái tiểu quỷ này mới có thể thể giúp được ông ta.
Lý đại sư nghĩ thầm, chờ đến khi khỏe lại, bản thân cũng nuôi một cái, bằng không tới lúc xảy ra chuyện gì, ngay cả một chân chạy vặt cũng không có.
Nam Chi nói thẳng: “Ta mới không giúp ông đâu, ông là người xấu, ông nói ông không giết người, nhưng người bị hút đi sinh cơ cũng sẽ chết.”
Thân thể là vật chứa, vật chứa hỏng rồi, xảy ra vấn đề, người cũng sẽ chết, linh hồn liền không có chỗ để về.
Lý đại sư:.........
Cái tiểu quỷ này thật phiền phức, nhưng cũng thật thông minh.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể có được trí tuệ như vậy, sau này nhất định sẽ trở thành một tiểu quỷ lợi hại.
Có chút động tâm.
Lý đại sư động tâm, tiểu quỷ dễ nuôi, nhưng tiểu quỷ thông minh quả thật không có nhiều, có vài tiểu quỷ trong lúc làm việc, đầu óc rất ngốc, không biết tùy cơ ứng biến.
Trong cổ họng Lý đại sư như mắc một cục đờm, nói chuyện có chút khàn khàn, ông ta nói với Nam Chi: “Ta có thể giúp ngươi thoát khỏi Tống Hà, tách ngươi ra khỏi ngươi mẹ độc ác kia.”
Nam Chi: “Ta sẽ không đi bắt người, thu thập sinh cơ giúp ông đâu.”
Lý đại sư chỉ nói: “Chúng ta chưa nói tới chuyện sinh cơ vội, như vậy đi, ta sẽ làm chủ nhân của ngươi.”
Nam Chi buột miệng thốt ra, “Ông tưởng bở.”
Vậy mà ông lại muốn làm chủ nhân của ta, ông nghĩ cũng thật là đẹp.
Ông hay Tống Hà làm chủ nhân thì có gì khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hà dùng tiểu quỷ là để hù dọa người, tổn thương người, nhưng làm tiểu quỷ của Lý đại sư, lại càng phải làm nhiều việc ác hơn, rốt cuộc thì thực lực của Lý đại sư cũng mạnh hơn Tống Hà nhiều.
Lý đại sư:........
Con mẹ nó!
Ta tưởng bở!
Đó là ngươi không biết, thời điểm ông đây còn khỏe mạnh, có không ít người nổi tiếng muốn làm việc cho ông đây đấy, có biết bao nhiêu người muốn đi theo ông đây làm việc, trở thành đệ tử của ông đây.
Bây giờ bị một cái tiểu quỷ ghét bỏ, trái tim Lý đại sư tan nát.
Mẹ nói, bây giờ ông đây thật thảm hại.
Lý đại sư hít sâu một hơi, “Ngươi có tin bây giờ ta sẽ giết chết ngươi không.”
Nam Chi lập tức nhảy lên ngực Lý đại sư, nặng trĩu, làm thân thể vốn đã mất đi cảm giác của Lý đại sư còn cảm nhận được cảm giác đè ép.
Nam Chi coi thân thể Lý đại sư thành chiếc giường mà nhảy nhót, trực tiếp nhảy trên ngực Lý đại sư, nhảy đến mức chiếc giường kêu lên kẽo kẹt.
Lý đại sư không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, nhưng có thể tưởng tượng được, ngực mình đã là một mảnh xanh tím, bên trên là những dấu chân hỗn loạn.
Nếu lúc trước biết cái tiểu quỷ kia là cái dạng đức hạnh này, đã trực tiếp bóp chết hồn phi phách tán.
Đúng là làm bậy, đau đớn quá.
Cái tiểu quỷ này vốn nên đi tra tấn Tống Hà, nhưng bây giờ lại chạy tới tra tấn ông ta.
Nhưng bây giờ mười ngón tay của ông ta đã không thể động đậy, cũng không thể gọi người tới cứu mình, thật sự là không có cách nào cầu cứu.
Những người làm cái nghề này vốn đã tin vào nhân quả báo ứng, bây giờ bị một cái tiểu quỷ hành hạ như vậy, đúng là báo ứng.
Ông ta đã làm ra rất nhiều tiểu quỷ, những tiểu quỷ đó hoặc là bị chủ nhân lợi dụng, cuối cùng hồn phi phách tán, hoặc là không có bao nhiêu tác dụng bị chủ nhân vứt bỏ, đương nhiên người được lợi cuối cùng vẫn là Lý đại sư.
Cuối cùng bị một pháp sư không biết từ đâu tới làm cho tê liệt, nằm yên bất động.
Bây giờ còn bị một cái tiểu quỷ bắt nạt.
Con mẹ nó.
Lý đại sư sợ thân thể mình bị tiểu quỷ dày vò tới hỏng, lập tức nói: “Được rồi, được rồi, đừng nhảy nữa, ta không làm chủ nhân của ngươi nữa.”
Có một cái tiểu quỷ như vậy, làm chủ nhân đúng là chịu tội.
Lúc này Nam Chi mới lưu luyến không rời mà từ bỏ, nhảy lên như vậy cũng thật là vui vẻ nha, cảm giác nhảy trên giường rất tuyệt.
Trong phòng bốc lên một mùi hương khó tả, Lý đại sư mất khống chế, bị Nam Chi dẫm lòi phân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro