Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Mày đi giết Lý đại sư, giết Lý đại sư, đừng bám lấy tao nữa.
Tống Hà đau đến phát điên, lại có từng đợt khí lạnh tràn vào trong cơ thể cô, làm cô cảm thấy muốn đông cứng.
Bị đông lạnh thành khối băng, lại bị cây búa đập vào hết lần này đến lần khác.
Đau đến mức Tống Hà muốn chết đi, nhưng lại không dám chết.
Trong lòng cô dâng lên một cơn bão, cái tiểu quỷ này, cái tiểu quỷ này, vậy mà lại thực sự mong đợi cô chết.
“Tiểu……. Tiểu bảo.”
Tống Hà nhìn Nam Chi, Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên nói: “Mommy đừng sợ, rất nhanh sẽ qua thôi, không cần phải chống cự.”
Tống Hà:........
Mẹ nó, muốn đánh người!
“Ồ!” Nam Chi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Tống Hà, “Mommy à, sau khi mẹ chết đi sẽ không có linh hồn, linh hồn của mẹ sẽ bị đại sư hấp thụ, cho nên, mẹ là hồn phi phách tán.”
Tống Hà:........
Mày đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?
Mày điên rồi sao?
Tại sao mày có thể bình tĩnh mà nói lời đáng sợ như vậy được!
Cái thứ quỷ quái này!
Nam Chi hỏi Tống Hà: “Mommy, mẹ muốn con cứu mẹ sao?”
Tống Hà không màng tới đau đầu, liên cuồng gật đầu, tôi muốn sống, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết.
Nam Chi nói: “Mommy, con có thể giúp mẹ, nhưng mẹ phải xin lỗi Diêu Thiên, sau đó đưa con đi đầu thai có được không?”
Tống Hà không chút suy nghĩ liên tục gật đầu, “Biết rồi, biết rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.”
Bác sĩ:.........
Bệnh nhân này có tật xấu gì vậy, vừa run rẩy vừa nói xin lỗi.
Đây là cô đã làm chuyện gì trái với lương tâm có đúng không!
Nam Chi hoàn toàn không tin, “Mommy à, mẹ đồng ý nhanh như vậy, nhất định là gạt con.”
Đầu Tống Hà như muốn nứt ra, vô cùng khó chịu, đó là một loại thống khổ khó có thể hình dung, giống như rơi xuống nước, ngạt thở, lại giống như có lực hút mạnh mẽ, muốn xé rách cô thành hai nửa.
Tống Hà cầu xin, “Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, con bảo mẹ làm gì mẹ sẽ làm cái đó, cứu, cứu mẹ.”
Nam Chi không chút hoang mang nói: “Mommy à, mẹ không được nói dối nha, mẹ không được gạt con nha.”
Tống Hà: “Không, không gạt.”
Nam Chi nghe được lời này, gật đầu, cuối cùng còn uy hiếp nói: “Mommy, nếu mẹ không giữ lời, con sẽ ăn mẹ.”
Ta là quỷ, ăn thịt người chắc là cũng bình thường đi.
Dù sao thì ta cũng chưa từng ăn thịt người, cũng sẽ không ăn.
Tống Hà:.......
Quả thực là nuôi phải một con quỷ tinh ranh!
Nam Chi bay tới bên cạnh mép giường đại sư, nhìn đại sư nói: “Ông không được làm tổn thương tới mẹ ta!”
Đại sư nói thẳng: “Nếu cô ta chết, ngươi sẽ được giải thoát, ngươi không muốn giải thoát sao?”
Nam Chi không thèm suy nghĩ nói: “Ông là người xấu, ta sẽ không tin ông, sau khi ông giết mẹ ta, sẽ giết ta, ta suýt chút nữa đã hồn phi phách tán đều là do ông làm.”
“Ta muốn đưa Diêu đại sư đến đây, giết chết ông.”
Vẻ mặt Lý đại sư ngây ngốc, “Diêu đại sư cái gì, lúc trước ngươi không chết là nhờ Diêu đại sư kia?”
Nam Chi chỉ nói: “Ông buông mẹ ta ra, bằng không ta sẽ xử lý ông.”
Nam Chi xuyên qua thân thể đại sư, xuyên tới xuyên lui, mỗi một lần xuyên qua, sắc mặt Lý đại sư lại trắng thêm một phần, tình thế của Lý đại sư càng trở nên tồi tệ.
Không phải là Lý đại sư không muốn hấp thụ năng lượng của người khác, nhưng những người đó không phải là phú thì cũng là quý, ông ta căn bản không thể chọc vào, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ còn tìm tới.
Chỉ có Tống Hà, cô cùng lắm chỉ là một nữ minh tinh mà thôi, cho dù có phát điên hay chết đi cũng không có người để ý.
Chủ yếu là vì đằng sau Tống Hà không có người chống lưng.
Nhưng đòn tấn công của tiểu quỷ làm Lý đại sư rất khó chịu, ông ta uy hiếp nói: “Giết ta, ngươi cũng không sống được, ta đã hạ ấn ký trong linh hồn ngươi, chỉ cần ta phát nổ ấn ký, ngươi sẽ chết.”
Nam Chi không thèm để ý, “Ông mau phát nổ đi.”
Nhìn thấy tiểu quỷ thật sự không thèm để ý, trong lòng đại sư có chút hoảng, “Ngươi thật sự không sợ chết sao, ngươi sẽ hồn phi phách tán.”
Đại sư bị tiểu quỷ nghịch ngợm làm cho khó chịu, quan trọng nhất là, có tiểu quỷ quấy rầy, tốc độ hấp thụ Tống Hà liền chậm lại.
Tình hình bên phía Tống Hà sẽ tốt hơn một chút.
Đại sư hét vào mặt Nam Chi, “Ngươi mau cút xa ta ra một chút.”
Nam Chi: “Không nghe, không nghe, ông không được làm hại mommy của ta.”
Lý đại sư khẽ cắn môi, trong miệng lẩm bẩm niệm chú gì đó, linh hồn Nam Chi bành trướng như bị thổi phồng lên, mắt thấy đã sắp nứt toạc ra.
Nam Chi đứng trên ngực Lý đại sư, lè lưỡi với Lý đại sư, “Ông niệm đi, niệm tiếp đi, ta nổ tung rồi, cũng sẽ khiến cơ thể ông nổ tung.”
Bây giờ Lý đại sư không thể động đậy, lực nổ của tiểu quỷ, tuyệt đối sẽ làm Lý đại sư bị thương.
Lý đại sư sắp tức chết rồi, nhưng cũng thật sự không dám để tiểu quỷ nổ tung, thân thể ông ta cũng sẽ bị thương.
Vốn dĩ đã không thể động đậy, nếu bị nổ một lần nữa, ông ta thật sự không thể hồi phục được.
“Mắng………”
Linh hồn Nam Chi xẹp xuống, cô bang bang bang nhảy trên ngực Lý đại sư, “Ông không được làm hại mommy, ta sẽ dõi theo ông.”
Lý đại sư:........
Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại tiểu quỷ này ngày thường ông ta chỉ cần đánh một quyền, một lần có thể đánh được mười cái.
Nhưng bây giờ, ông ta bị thương, không thể động đậy, bị tiểu quỷ coi thường như vậy.
Nam Chi vẫn ở lỳ trong phòng bệnh của Lý đại sư, phàm là những bác sĩ, y tá đi vào trong phòng bệnh của Lý đại sư, đều cảm thấy nhiệt độ của căn phòng này thấp quá nha, vừa đi vào, đã cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Nam Chi ngồi ở mép giường nhìn Lý đại sư, Lý đại sư từ bỏ ý định hy sinh Tống Hà, Tống Hà đang run rẩy cuối cùng cũng dần dừng lại, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem như đã cứu được.
Tống Hà đột nhiên phát bệnh, còn rất dữ dội, cũng không biết là bị làm sao.
Một người đề nghị Tống Hà đi kiểm tra thân thể của mình một chút, tốt nhất là làm kiểm tra toàn thân.
Toàn thân Tống Hà như bị gột rửa bằng nước, mồ hôi tuôn ra như tắm, bác sĩ đưa nước cho cô, nhìn Tống Hà như cá mắc cạn, còn đang há miệng không ngừng thở dốc.
Tống Hà đầu váng mắt hoa, trong lòng cảm thấy may mắn, cô còn sống, còn sống.
Tiểu bảo làm được, tiểu bảo thật sự làm được.
Nhưng bây giờ toàn thân Tống Hà đã không còn một chút sức lực, không có cách nào đi tìm Lý đại sư.
Tống Hà thật sự là một kẻ ngốc, nhưng cũng là một người rất kiên định, trước kia là kiên định muốn giết Diêu Thiên, bây giờ lại kiên định muốn giết đại sư.
Đại sư muốn làm hại cô, giết cô, cho nên, bây giờ Tống Hà muốn giết Lý đại sư.
Cái tên đại sư chó má kia ngay cả y tá chăm sóc đều là do cô mời, cũng là cô ở lại bệnh viện trông chừng ông ta, có chuyện gì, đều là Tống Hà chạy tới chạy lui.
Bây giờ Lý đại sư muốn giết cô, trong lòng Tống Hà miễn bàn là uất ức tới cỡ nào.
“Tôi không muốn quan tâm đến ông nữa, không đúng, tôi phải quan tâm đến ông, đưa ông về nhà tôi, tôi muốn tra tấn tên đáng chết nhà ông.”
Sắc mặt Tống Hà tái nhợt, thời điểm nhìn Nam Chi, còn lộ ra một nụ cười vô cùng hiền từ, “Tiểu bảo, cảm ơn con, mẹ còn sống, đều là nhờ công lao của con.”
Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Mommy, mẹ muốn cảm ơn con thế nào?”
Nụ cười của Tống Hà lập tức thu lại, lộ ra biểu cảm vô cùng bi thương, “Tiểu bảo, con muốn rời xa mommy tới vậy sao?”
Mày đi giết Lý đại sư, giết Lý đại sư, đừng bám lấy tao nữa.
Tống Hà đau đến phát điên, lại có từng đợt khí lạnh tràn vào trong cơ thể cô, làm cô cảm thấy muốn đông cứng.
Bị đông lạnh thành khối băng, lại bị cây búa đập vào hết lần này đến lần khác.
Đau đến mức Tống Hà muốn chết đi, nhưng lại không dám chết.
Trong lòng cô dâng lên một cơn bão, cái tiểu quỷ này, cái tiểu quỷ này, vậy mà lại thực sự mong đợi cô chết.
“Tiểu……. Tiểu bảo.”
Tống Hà nhìn Nam Chi, Nam Chi nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên nói: “Mommy đừng sợ, rất nhanh sẽ qua thôi, không cần phải chống cự.”
Tống Hà:........
Mẹ nó, muốn đánh người!
“Ồ!” Nam Chi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với Tống Hà, “Mommy à, sau khi mẹ chết đi sẽ không có linh hồn, linh hồn của mẹ sẽ bị đại sư hấp thụ, cho nên, mẹ là hồn phi phách tán.”
Tống Hà:........
Mày đang nói chuyện quỷ quái gì vậy?
Mày điên rồi sao?
Tại sao mày có thể bình tĩnh mà nói lời đáng sợ như vậy được!
Cái thứ quỷ quái này!
Nam Chi hỏi Tống Hà: “Mommy, mẹ muốn con cứu mẹ sao?”
Tống Hà không màng tới đau đầu, liên cuồng gật đầu, tôi muốn sống, tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết.
Nam Chi nói: “Mommy, con có thể giúp mẹ, nhưng mẹ phải xin lỗi Diêu Thiên, sau đó đưa con đi đầu thai có được không?”
Tống Hà không chút suy nghĩ liên tục gật đầu, “Biết rồi, biết rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.”
Bác sĩ:.........
Bệnh nhân này có tật xấu gì vậy, vừa run rẩy vừa nói xin lỗi.
Đây là cô đã làm chuyện gì trái với lương tâm có đúng không!
Nam Chi hoàn toàn không tin, “Mommy à, mẹ đồng ý nhanh như vậy, nhất định là gạt con.”
Đầu Tống Hà như muốn nứt ra, vô cùng khó chịu, đó là một loại thống khổ khó có thể hình dung, giống như rơi xuống nước, ngạt thở, lại giống như có lực hút mạnh mẽ, muốn xé rách cô thành hai nửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hà cầu xin, “Mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, con bảo mẹ làm gì mẹ sẽ làm cái đó, cứu, cứu mẹ.”
Nam Chi không chút hoang mang nói: “Mommy à, mẹ không được nói dối nha, mẹ không được gạt con nha.”
Tống Hà: “Không, không gạt.”
Nam Chi nghe được lời này, gật đầu, cuối cùng còn uy hiếp nói: “Mommy, nếu mẹ không giữ lời, con sẽ ăn mẹ.”
Ta là quỷ, ăn thịt người chắc là cũng bình thường đi.
Dù sao thì ta cũng chưa từng ăn thịt người, cũng sẽ không ăn.
Tống Hà:.......
Quả thực là nuôi phải một con quỷ tinh ranh!
Nam Chi bay tới bên cạnh mép giường đại sư, nhìn đại sư nói: “Ông không được làm tổn thương tới mẹ ta!”
Đại sư nói thẳng: “Nếu cô ta chết, ngươi sẽ được giải thoát, ngươi không muốn giải thoát sao?”
Nam Chi không thèm suy nghĩ nói: “Ông là người xấu, ta sẽ không tin ông, sau khi ông giết mẹ ta, sẽ giết ta, ta suýt chút nữa đã hồn phi phách tán đều là do ông làm.”
“Ta muốn đưa Diêu đại sư đến đây, giết chết ông.”
Vẻ mặt Lý đại sư ngây ngốc, “Diêu đại sư cái gì, lúc trước ngươi không chết là nhờ Diêu đại sư kia?”
Nam Chi chỉ nói: “Ông buông mẹ ta ra, bằng không ta sẽ xử lý ông.”
Nam Chi xuyên qua thân thể đại sư, xuyên tới xuyên lui, mỗi một lần xuyên qua, sắc mặt Lý đại sư lại trắng thêm một phần, tình thế của Lý đại sư càng trở nên tồi tệ.
Không phải là Lý đại sư không muốn hấp thụ năng lượng của người khác, nhưng những người đó không phải là phú thì cũng là quý, ông ta căn bản không thể chọc vào, nếu xảy ra chuyện gì, sẽ còn tìm tới.
Chỉ có Tống Hà, cô cùng lắm chỉ là một nữ minh tinh mà thôi, cho dù có phát điên hay chết đi cũng không có người để ý.
Chủ yếu là vì đằng sau Tống Hà không có người chống lưng.
Nhưng đòn tấn công của tiểu quỷ làm Lý đại sư rất khó chịu, ông ta uy hiếp nói: “Giết ta, ngươi cũng không sống được, ta đã hạ ấn ký trong linh hồn ngươi, chỉ cần ta phát nổ ấn ký, ngươi sẽ chết.”
Nam Chi không thèm để ý, “Ông mau phát nổ đi.”
Nhìn thấy tiểu quỷ thật sự không thèm để ý, trong lòng đại sư có chút hoảng, “Ngươi thật sự không sợ chết sao, ngươi sẽ hồn phi phách tán.”
Đại sư bị tiểu quỷ nghịch ngợm làm cho khó chịu, quan trọng nhất là, có tiểu quỷ quấy rầy, tốc độ hấp thụ Tống Hà liền chậm lại.
Tình hình bên phía Tống Hà sẽ tốt hơn một chút.
Đại sư hét vào mặt Nam Chi, “Ngươi mau cút xa ta ra một chút.”
Nam Chi: “Không nghe, không nghe, ông không được làm hại mommy của ta.”
Lý đại sư khẽ cắn môi, trong miệng lẩm bẩm niệm chú gì đó, linh hồn Nam Chi bành trướng như bị thổi phồng lên, mắt thấy đã sắp nứt toạc ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi đứng trên ngực Lý đại sư, lè lưỡi với Lý đại sư, “Ông niệm đi, niệm tiếp đi, ta nổ tung rồi, cũng sẽ khiến cơ thể ông nổ tung.”
Bây giờ Lý đại sư không thể động đậy, lực nổ của tiểu quỷ, tuyệt đối sẽ làm Lý đại sư bị thương.
Lý đại sư sắp tức chết rồi, nhưng cũng thật sự không dám để tiểu quỷ nổ tung, thân thể ông ta cũng sẽ bị thương.
Vốn dĩ đã không thể động đậy, nếu bị nổ một lần nữa, ông ta thật sự không thể hồi phục được.
“Mắng………”
Linh hồn Nam Chi xẹp xuống, cô bang bang bang nhảy trên ngực Lý đại sư, “Ông không được làm hại mommy, ta sẽ dõi theo ông.”
Lý đại sư:........
Thật đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, loại tiểu quỷ này ngày thường ông ta chỉ cần đánh một quyền, một lần có thể đánh được mười cái.
Nhưng bây giờ, ông ta bị thương, không thể động đậy, bị tiểu quỷ coi thường như vậy.
Nam Chi vẫn ở lỳ trong phòng bệnh của Lý đại sư, phàm là những bác sĩ, y tá đi vào trong phòng bệnh của Lý đại sư, đều cảm thấy nhiệt độ của căn phòng này thấp quá nha, vừa đi vào, đã cảm nhận được một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Nam Chi ngồi ở mép giường nhìn Lý đại sư, Lý đại sư từ bỏ ý định hy sinh Tống Hà, Tống Hà đang run rẩy cuối cùng cũng dần dừng lại, bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem như đã cứu được.
Tống Hà đột nhiên phát bệnh, còn rất dữ dội, cũng không biết là bị làm sao.
Một người đề nghị Tống Hà đi kiểm tra thân thể của mình một chút, tốt nhất là làm kiểm tra toàn thân.
Toàn thân Tống Hà như bị gột rửa bằng nước, mồ hôi tuôn ra như tắm, bác sĩ đưa nước cho cô, nhìn Tống Hà như cá mắc cạn, còn đang há miệng không ngừng thở dốc.
Tống Hà đầu váng mắt hoa, trong lòng cảm thấy may mắn, cô còn sống, còn sống.
Tiểu bảo làm được, tiểu bảo thật sự làm được.
Nhưng bây giờ toàn thân Tống Hà đã không còn một chút sức lực, không có cách nào đi tìm Lý đại sư.
Tống Hà thật sự là một kẻ ngốc, nhưng cũng là một người rất kiên định, trước kia là kiên định muốn giết Diêu Thiên, bây giờ lại kiên định muốn giết đại sư.
Đại sư muốn làm hại cô, giết cô, cho nên, bây giờ Tống Hà muốn giết Lý đại sư.
Cái tên đại sư chó má kia ngay cả y tá chăm sóc đều là do cô mời, cũng là cô ở lại bệnh viện trông chừng ông ta, có chuyện gì, đều là Tống Hà chạy tới chạy lui.
Bây giờ Lý đại sư muốn giết cô, trong lòng Tống Hà miễn bàn là uất ức tới cỡ nào.
“Tôi không muốn quan tâm đến ông nữa, không đúng, tôi phải quan tâm đến ông, đưa ông về nhà tôi, tôi muốn tra tấn tên đáng chết nhà ông.”
Sắc mặt Tống Hà tái nhợt, thời điểm nhìn Nam Chi, còn lộ ra một nụ cười vô cùng hiền từ, “Tiểu bảo, cảm ơn con, mẹ còn sống, đều là nhờ công lao của con.”
Nam Chi ồ một tiếng, hỏi: “Mommy, mẹ muốn cảm ơn con thế nào?”
Nụ cười của Tống Hà lập tức thu lại, lộ ra biểu cảm vô cùng bi thương, “Tiểu bảo, con muốn rời xa mommy tới vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro