Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Bây giờ Tống Hà chỉ mới mất tiền, nếu nghiêm trọng, có thể còn mất cả mạng.
Nhưng Tống Hà chính là không biết quay đầu, đi thẳng vào trong bóng tối.
Lý đại sư bị bệnh, có không ít người tới thăm ông ta, nhưng sau khi biết được Lý đại sư đã bị liệt, tay chân không thể cử động được, đã không còn ai tới nữa.
Đúng là một tên đạo sĩ vô dụng, không cần phải qua lại nữa.
Tống Hà không dám đối đầu với Lý đại sư, cho dù đối phương là một pháp sư bị liệt, nhưng những thủ đoạn khó lường đó vẫn khiến Tống Hà sợ hãi.
Tống Hà khóc lóc nói với Nam Chi: “Tiểu Bảo, mẹ không có tiền.”
Nam Chi chỉ có thể an ủi nói, tiền có thể kiếm lại được.
Nào có dễ dàng như vậy nha, bây giờ Lý đại sư đã bị phế, còn đắc tội với một pháp sư lợi hại, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn thần bí khó lường nào đó để giết cô.
Cô thực sự rất sợ hãi!
Nam Chi nhìn chằm chằm vào Tống Hà, đây là kẻ ngốc không biết sợ sao?
Còn không biết rõ thực lực của mình đã liều lĩnh ra tay như vậy, ngay cả Nam Chi cũng không dám liều lĩnh tới như vậy đâu.
Ngay cả trẻ con cũng biết bắt nạt kẻ yếu, nhưng Tống Hà đã biết đối phương rất mạnh, vẫn kiên trì muốn đối cứng, Nam Chi không thể hiểu được.
Nhìn thấy Tống Hà như vậy, Nam Chi nảy ra chủ ý, “Mommy à, mẹ có muốn xin lỗi cô ấy không, cô ấy là pháp sư cường đại, sẽ không chấp nhặt với mẹ đâu.”
Tống Hà là một người phàm, cho dù có làm sai chuyện gì, cũng sẽ không giết Tống Hà, nhưng nếu Tống Hà vẫn tiếp tục làm sai, cho dù tính cách của Diêu Thiên có thờ ơ không thèm để ý, cũng sẽ mất kiên nhẫn, làm Tống Hà tự làm tự chịu.
Nếu giải trừ ràng buộc với Tống Hà, Tống Hà sẽ chịu một chút phản phệ, nhưng không đến mức không còn mạng.
Huống hồ, vốn dĩ là Tống Hà làm sai, là thực sự có tâm tư âm hiểm muốn hãm hại người khác, cũng nên xin lỗi.
“Mẹ tuyệt đối sẽ không xin lỗi.” Tống Hà vẫn cắn răng nói.
Nam Chi:.......
Vì cái gì nha!
Tống Hà nói: “Đó chính là một pháp sư chân chính, nói không chừng sẽ đánh chết con, làm con hồn phi phách tán, mommy không muốn con bị thương, rời khỏi mẹ.”
Mấu chốt là có xin lỗi cũng vô dụng, Tống Hà cảm thấy có xin lỗi cũng không có tác dụng gì.
Nam Chi: “Con chỉ là một đứa trẻ còn chưa được sinh ra đời, tại sao phải đánh chết con?”
“Cô ấy nói, cô ấy sẽ đưa con đi đầu thai.”
Tống Hà lập tức nói: “Mẹ biết mà, mẹ biết mà, con bị cô ta lừa, cho nên mới muốn mẹ đi xin lỗi cô ta, cho dù có xin lỗi, cũng chưa chắc cô ta sẽ buông tha cho chúng ta, tiểu bảo, con không được để bọn họ lừa gạt!”
Nam Chi:.........
Cô thật là quật cường nha!
Mạng cô còn sắp không giữ được, hơn nữa vốn dĩ là cô sai, tại sao lại không thể xin lỗi, không hiểu.
Nam Chi vẫn khuyên nhủ: “Mẹ còn chưa xin lỗi, làm sao biết là không có tác dụng?”
Tống Hà: “Chuyện mẹ đã làm, cô ta nhất định sẽ không tha cho mẹ.”
Nam Chi cảm thấy kỳ quái, “Mẹ xin lỗi bởi vì mẹ đã làm sai, mẹ nên xin lỗi, không phải vì mẹ xin lỗi mà người khác phải tha thứ cho mẹ.”
Ý nghĩa của việc xin lỗi chính là để người khác trút giận vì những gì mình đã làm với họ, mà không phải là vì để người khác phải tha thứ cho mình.
Ca ca nói, xin lỗi chính là để người ta phản công cảm xúc với mình.
Đầu óc Nam Chi đột nhiên sáng tỏ, hiểu vì sao Tống Hà lại không muốn xin lỗi, là không muốn thừa nhận thống khổ và tổn thất mà xin lỗi mang lại.
Một khi xin lỗi, cũng đồng nghĩa với việc giao vận mệnh của mình vào trong tay đối phương.
Tống Hà không kiên nhẫn nói: “Chuyện của đại sư, một linh hồn như con thì biết cái gì, mẹ nói không xin lỗi chính là không xin lỗi.”
Nam Chi thấy Tống Hà như vậy, cũng không khuyên nữa, xoay người bay đi rồi, Tống Hà thấy vậy, há miệng thở dốc, lại không dám nói cái gì.
Tiểu quỷ không nghe lời, Tống Hà cảm thấy mình đã không thể khống chế được nó, phải làm sao bây giờ đây, so với chờ phản phệ, còn không bằng giải quyết sớm một chút.
Tống Hà nhìn đại sư nằm trên giường bệnh, hỏi đại sư có thể giải quyết tiểu quỷ được không.
Đại sư bây giờ đã gầy như một bộ xương khô, lúc trước rõ ràng còn là một người bình thường, bây giờ đã trở thành như vậy, làm trong lòng Tống Hà thật sự rất sợ hãi.
Thủ đoạn của pháp sư thật sự quá khủng bố, khó lường.
Đại sư nhìn Tống Hà, giọng nói nghẹn ngào, “Cô không cần nữa?”
Tống Hà liên tục lắc đầu, từ bỏ, từ bỏ.
Cái bộ dạng quỷ quái này của đại sư, không có ai có thể giúp cô khống chế tiểu quỷ, cô chỉ là một người phàm, có thể làm sao bây giờ.
Đại sư nở nụ cười, thoạt nhìn rất đáng sợ, “Đương nhiên là có thể.”
Tống Hà lập tức vui vẻ, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười, “Tôi còn phải đưa tiền không, tôi đã tiêu nhiều tiền cho ông như vậy, ông nói có thể giúp tôi giết người, còn chưa có thành công đâu.”
Không thành công thì thôi đi, ông vậy mà còn không trả lại tiền cho người ta.
Đại sư…….
Nói đến chuyện này, thậm chí đại sư còn muốn giết Tống Hà.
Đại sư nhìn chằm chằm vào Tống Hà, ánh mắt âm trầm đáng sợ, lại đảo một vòng như chim ưng đang thèm muốn đồ ăn.
Tống Hà bị ánh mắt như vậy nhìn làm cho sợ hãi lùi về phía sau hai bước, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
“A!”
Đột nhiên, một cơn đau bộc phát trong đầu Tống Hà, cả đầu óc như bị một cây búa khổng lồ đập nát, não và xương đều bị đánh mỏng như giấy.
Tống Hà ôm đầu giãy giụa trên mặt đất, đau đớn tuyệt vọng mà xin tha, trong miệng còn kêu tiểu bảo, tiểu bảo cứu mẹ.
Bác sĩ và y tá khống chế Tống Hà, đột nhiên lại nổi điên, còn đang ở trong phòng bệnh.
Cả người Tống Hà run rẩy, trợn trắng mắt, giống như muốn ngất đi, bác sĩ vội vàng sơ cứu cho Tống Hà.
Tống Hà muốn nói chuyện, muốn nói với bác sĩ, là đại sư, là Lý đại sư muốn hại cô, nhưng đến một câu cô cũng không thể thốt nên lời.
Mà khuôn mặt gầy đét của Lý đại sư vậy mà lại ửng hồng, ngay cả gương mặt cũng dần dần đầy thịt, như là vừa ăn tiên đan.
Tình huống của Tống Hà lại ngày càng không tốt, chờ đến khi Nam Chi trở về, Tống Hà đã duỗi chân, trông như là sắp chết.
Tống Hà nhìn thấy Nam Chi, vươn tay, trong mắt lóe lên ánh sáng, tiểu bảo, tiểu bảo, cứu mẹ.
Nam Chi bay tới bên cạnh Tống Hà, dịu dàng nói: “Mommy à, mẹ sắp chết sao, chết rồi cũng tốt, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Tống Hà:..........
Không, không, tôi không muốn chết, tôi không thể chết được, tôi còn trẻ như vậy, tôi là đại minh tinh.
Nỗi sợ về cái chết dâng lên trong lòng Tống Hà, đôi mắt cô lồi ra, đỏ ngầu, đau đến mức choáng váng, những tiếng rên rỉ đau đớn yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Nam Chi nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, cảm nhận được thân thể Tống Hà rất mềm mại, ấm áp, cho người ta cảm giác như đang ở trong cơ thể mẹ.
Nam Chi nói: “Mommy à, là Lý đại sư giết mẹ, ông ta bị phản phệ, cần năng lượng để khôi phục khả năng vận động của cơ thể.”
Tống Hà đau đớn muốn chết, lời nói của tiểu quỷ từ bốn phương tám hướng truyền đến trái tim cô, làm Tống Hà càng thêm sợ hãi, tuyệt vọng.
Cổ họng cô phát ra những tiếng ô ô, như có cục đờm chặn ngay yết hầu, không thể phát ra âm thanh.
Tống Hà rưng rưng nước mắt, cầu xin mà nhìn Nam Chi, tiểu bảo, tiểu bảo, con mau giết Lý đại sư đi.
Bây giờ Tống Hà chỉ mới mất tiền, nếu nghiêm trọng, có thể còn mất cả mạng.
Nhưng Tống Hà chính là không biết quay đầu, đi thẳng vào trong bóng tối.
Lý đại sư bị bệnh, có không ít người tới thăm ông ta, nhưng sau khi biết được Lý đại sư đã bị liệt, tay chân không thể cử động được, đã không còn ai tới nữa.
Đúng là một tên đạo sĩ vô dụng, không cần phải qua lại nữa.
Tống Hà không dám đối đầu với Lý đại sư, cho dù đối phương là một pháp sư bị liệt, nhưng những thủ đoạn khó lường đó vẫn khiến Tống Hà sợ hãi.
Tống Hà khóc lóc nói với Nam Chi: “Tiểu Bảo, mẹ không có tiền.”
Nam Chi chỉ có thể an ủi nói, tiền có thể kiếm lại được.
Nào có dễ dàng như vậy nha, bây giờ Lý đại sư đã bị phế, còn đắc tội với một pháp sư lợi hại, nói không chừng sẽ dùng thủ đoạn thần bí khó lường nào đó để giết cô.
Cô thực sự rất sợ hãi!
Nam Chi nhìn chằm chằm vào Tống Hà, đây là kẻ ngốc không biết sợ sao?
Còn không biết rõ thực lực của mình đã liều lĩnh ra tay như vậy, ngay cả Nam Chi cũng không dám liều lĩnh tới như vậy đâu.
Ngay cả trẻ con cũng biết bắt nạt kẻ yếu, nhưng Tống Hà đã biết đối phương rất mạnh, vẫn kiên trì muốn đối cứng, Nam Chi không thể hiểu được.
Nhìn thấy Tống Hà như vậy, Nam Chi nảy ra chủ ý, “Mommy à, mẹ có muốn xin lỗi cô ấy không, cô ấy là pháp sư cường đại, sẽ không chấp nhặt với mẹ đâu.”
Tống Hà là một người phàm, cho dù có làm sai chuyện gì, cũng sẽ không giết Tống Hà, nhưng nếu Tống Hà vẫn tiếp tục làm sai, cho dù tính cách của Diêu Thiên có thờ ơ không thèm để ý, cũng sẽ mất kiên nhẫn, làm Tống Hà tự làm tự chịu.
Nếu giải trừ ràng buộc với Tống Hà, Tống Hà sẽ chịu một chút phản phệ, nhưng không đến mức không còn mạng.
Huống hồ, vốn dĩ là Tống Hà làm sai, là thực sự có tâm tư âm hiểm muốn hãm hại người khác, cũng nên xin lỗi.
“Mẹ tuyệt đối sẽ không xin lỗi.” Tống Hà vẫn cắn răng nói.
Nam Chi:.......
Vì cái gì nha!
Tống Hà nói: “Đó chính là một pháp sư chân chính, nói không chừng sẽ đánh chết con, làm con hồn phi phách tán, mommy không muốn con bị thương, rời khỏi mẹ.”
Mấu chốt là có xin lỗi cũng vô dụng, Tống Hà cảm thấy có xin lỗi cũng không có tác dụng gì.
Nam Chi: “Con chỉ là một đứa trẻ còn chưa được sinh ra đời, tại sao phải đánh chết con?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô ấy nói, cô ấy sẽ đưa con đi đầu thai.”
Tống Hà lập tức nói: “Mẹ biết mà, mẹ biết mà, con bị cô ta lừa, cho nên mới muốn mẹ đi xin lỗi cô ta, cho dù có xin lỗi, cũng chưa chắc cô ta sẽ buông tha cho chúng ta, tiểu bảo, con không được để bọn họ lừa gạt!”
Nam Chi:.........
Cô thật là quật cường nha!
Mạng cô còn sắp không giữ được, hơn nữa vốn dĩ là cô sai, tại sao lại không thể xin lỗi, không hiểu.
Nam Chi vẫn khuyên nhủ: “Mẹ còn chưa xin lỗi, làm sao biết là không có tác dụng?”
Tống Hà: “Chuyện mẹ đã làm, cô ta nhất định sẽ không tha cho mẹ.”
Nam Chi cảm thấy kỳ quái, “Mẹ xin lỗi bởi vì mẹ đã làm sai, mẹ nên xin lỗi, không phải vì mẹ xin lỗi mà người khác phải tha thứ cho mẹ.”
Ý nghĩa của việc xin lỗi chính là để người khác trút giận vì những gì mình đã làm với họ, mà không phải là vì để người khác phải tha thứ cho mình.
Ca ca nói, xin lỗi chính là để người ta phản công cảm xúc với mình.
Đầu óc Nam Chi đột nhiên sáng tỏ, hiểu vì sao Tống Hà lại không muốn xin lỗi, là không muốn thừa nhận thống khổ và tổn thất mà xin lỗi mang lại.
Một khi xin lỗi, cũng đồng nghĩa với việc giao vận mệnh của mình vào trong tay đối phương.
Tống Hà không kiên nhẫn nói: “Chuyện của đại sư, một linh hồn như con thì biết cái gì, mẹ nói không xin lỗi chính là không xin lỗi.”
Nam Chi thấy Tống Hà như vậy, cũng không khuyên nữa, xoay người bay đi rồi, Tống Hà thấy vậy, há miệng thở dốc, lại không dám nói cái gì.
Tiểu quỷ không nghe lời, Tống Hà cảm thấy mình đã không thể khống chế được nó, phải làm sao bây giờ đây, so với chờ phản phệ, còn không bằng giải quyết sớm một chút.
Tống Hà nhìn đại sư nằm trên giường bệnh, hỏi đại sư có thể giải quyết tiểu quỷ được không.
Đại sư bây giờ đã gầy như một bộ xương khô, lúc trước rõ ràng còn là một người bình thường, bây giờ đã trở thành như vậy, làm trong lòng Tống Hà thật sự rất sợ hãi.
Thủ đoạn của pháp sư thật sự quá khủng bố, khó lường.
Đại sư nhìn Tống Hà, giọng nói nghẹn ngào, “Cô không cần nữa?”
Tống Hà liên tục lắc đầu, từ bỏ, từ bỏ.
Cái bộ dạng quỷ quái này của đại sư, không có ai có thể giúp cô khống chế tiểu quỷ, cô chỉ là một người phàm, có thể làm sao bây giờ.
Đại sư nở nụ cười, thoạt nhìn rất đáng sợ, “Đương nhiên là có thể.”
Tống Hà lập tức vui vẻ, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười, “Tôi còn phải đưa tiền không, tôi đã tiêu nhiều tiền cho ông như vậy, ông nói có thể giúp tôi giết người, còn chưa có thành công đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thành công thì thôi đi, ông vậy mà còn không trả lại tiền cho người ta.
Đại sư…….
Nói đến chuyện này, thậm chí đại sư còn muốn giết Tống Hà.
Đại sư nhìn chằm chằm vào Tống Hà, ánh mắt âm trầm đáng sợ, lại đảo một vòng như chim ưng đang thèm muốn đồ ăn.
Tống Hà bị ánh mắt như vậy nhìn làm cho sợ hãi lùi về phía sau hai bước, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.
“A!”
Đột nhiên, một cơn đau bộc phát trong đầu Tống Hà, cả đầu óc như bị một cây búa khổng lồ đập nát, não và xương đều bị đánh mỏng như giấy.
Tống Hà ôm đầu giãy giụa trên mặt đất, đau đớn tuyệt vọng mà xin tha, trong miệng còn kêu tiểu bảo, tiểu bảo cứu mẹ.
Bác sĩ và y tá khống chế Tống Hà, đột nhiên lại nổi điên, còn đang ở trong phòng bệnh.
Cả người Tống Hà run rẩy, trợn trắng mắt, giống như muốn ngất đi, bác sĩ vội vàng sơ cứu cho Tống Hà.
Tống Hà muốn nói chuyện, muốn nói với bác sĩ, là đại sư, là Lý đại sư muốn hại cô, nhưng đến một câu cô cũng không thể thốt nên lời.
Mà khuôn mặt gầy đét của Lý đại sư vậy mà lại ửng hồng, ngay cả gương mặt cũng dần dần đầy thịt, như là vừa ăn tiên đan.
Tình huống của Tống Hà lại ngày càng không tốt, chờ đến khi Nam Chi trở về, Tống Hà đã duỗi chân, trông như là sắp chết.
Tống Hà nhìn thấy Nam Chi, vươn tay, trong mắt lóe lên ánh sáng, tiểu bảo, tiểu bảo, cứu mẹ.
Nam Chi bay tới bên cạnh Tống Hà, dịu dàng nói: “Mommy à, mẹ sắp chết sao, chết rồi cũng tốt, chúng ta có thể ở bên nhau.”
Tống Hà:..........
Không, không, tôi không muốn chết, tôi không thể chết được, tôi còn trẻ như vậy, tôi là đại minh tinh.
Nỗi sợ về cái chết dâng lên trong lòng Tống Hà, đôi mắt cô lồi ra, đỏ ngầu, đau đến mức choáng váng, những tiếng rên rỉ đau đớn yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Nam Chi nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, cảm nhận được thân thể Tống Hà rất mềm mại, ấm áp, cho người ta cảm giác như đang ở trong cơ thể mẹ.
Nam Chi nói: “Mommy à, là Lý đại sư giết mẹ, ông ta bị phản phệ, cần năng lượng để khôi phục khả năng vận động của cơ thể.”
Tống Hà đau đớn muốn chết, lời nói của tiểu quỷ từ bốn phương tám hướng truyền đến trái tim cô, làm Tống Hà càng thêm sợ hãi, tuyệt vọng.
Cổ họng cô phát ra những tiếng ô ô, như có cục đờm chặn ngay yết hầu, không thể phát ra âm thanh.
Tống Hà rưng rưng nước mắt, cầu xin mà nhìn Nam Chi, tiểu bảo, tiểu bảo, con mau giết Lý đại sư đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro