Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Thiên Tài Huyền...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Tống Hà lo lắng đi vòng quanh, cắn móng tay muốn chảy máu, cô nhìn chằm chằm vào Nam Chi, thấp giọng nỉ non với Nam Chi: “Rốt cuộc là con có thể giết cô ta hay không, có thể giết chết cô ta không?”

Giọng điệu của cô có chút tố chất thần kinh, cho dù cô có muốn tha cho đối phương, nhưng đối phương chưa chắc đã bỏ qua cho cô.

Cho nên chỉ có thể ra tay trước.

Vẻ mặt của Nam Chi một lời khó nói hết, “Nhưng mà cô ấy không giết con nha, cũng không có đối phó mẹ, mẹ sợ cái gì?”

Tống Hà tức giận nói: “Bây giờ cô ta không ra tay thì sao, chờ đến khi muốn ra tay, còn không phải sẽ ra tay sao, hơn nữa, con là một linh hồn, sẽ bị cô ta giết chết, chúng ta cần phải ra tay trước.”

Nam Chi thở dài, không biết nên nói cái gì mới tốt, bộ dạng lo lắng của Tống Hà hình như cũng hợp lý.

Nam Chi đột nhiên hỏi: “Mommy à, mẹ có thể thả con đi đầu thai không?”

“Cái gì?” Tống Hà nhảy dựng lên như bị kim đâm, “Con đang nói cái gì, cái gì mà đầu thai, ai nói với con chuyện đầu thai?”

“Tiểu bảo, có phải con bị người nào lừa rồi không, con là bảo bối của mommy, ở bên cạnh mommy cả đời.”

Tống Hà tuyệt đối không thể từ bỏ tiểu quỷ này, rời khỏi tiểu quỷ, cô sẽ bị phản phệ, chỉ có thể tiếp tục áp chế cái tiểu quỷ này, làm nó bạo động muộn một chút, chờ đến khi không thể áp chế được nữa, liền trực tiếp đánh đến hồn phi phách tán.

Đối với Tống Hà mà nói, tổn thất như vậy là đã ít được một chút, cho dù có phản phệ, cũng không còn mạnh tới như vậy.

Nhưng bây giờ Lý đại sư nằm trên giường bệnh vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu lúc này tiểu quỷ chạy mất, hoặc là bạo động, Tống Hà hoàn toàn không có cách nào.

Dục vọng của quỷ cũng giống dục vọng của con người, sẽ càng ngày càng không thỏa mãn, đến cuối cùng, là làm hại tới chủ nhân.

Tống Hà có chút gay gắt nói với Nam Chi: “Tiểu bảo, con muốn rời xa mommy sao, mommy không muốn rời xa tiểu bảo, tiểu bảo đừng rời xa mommy có được không?”

Lúc này, Tống Hà chỉ có thể chơi bài đánh vào tình cảm, lúc này trong lòng cô vô cùng khủng hoảng, bị lừa tiền, bây giờ tiểu quỷ còn muốn bạo động.

Từ lúc bắt đầu, Tống Hà đã biết nhược điểm của việc nuôi thứ này, thời gian dài, tiểu quỷ sẽ dần có trí lực, càng ngày càng không biết thỏa mãn, cuối cùng là hoàn toàn không nghe lời.

Nhưng cái tốc độ này cũng quá nhanh rồi đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng lẽ gần đây cô liên tục gặp xui xẻo là vì phản phệ sao?

Ngoài miệng thì Tống Hà nói những lời lẽ đáng thương, nhưng lại dùng vẻ mặt dữ tợn mà nhìn Nam Chi một cách đáng thương, tròng mắt đảo liên tục.

Nam Chi suy nghĩ một chút, nói: “Mommy à, con đã gánh vác hết nghiệp lực, nghiệp lực trên người mẹ rất ít, lúc này mẹ để con đi đầu thai là tốt nhất đối với mẹ.”

Có chút không chịu nổi người mẹ này nữa rồi, giống như một sản phẩm đã dùng hết thời hạn ưu đãi, xảy ra lỗi.

Nam Chi đã nghiên cứu tình hình một khoảng thời gian, cái hiểu cái không, còn cần hệ thống ca ca giảng giải, đã hiểu được một số đồ vật cơ bản.

Người đi trên con đường tà đạo như Tống Hà, làm hại người khác, nếu có thể nghe lọt, lúc trước đã không đi tìm Lý đại sư làm mấy cái này, thậm chí còn cố tình mang thai, nhưng không sinh con ra.

Đứa trẻ đã trở thành một dạng tồn tại khác, còn có thể đưa sự nghiệp của cô lên một tầm cao mới, điều này không tốt chút nào.

Tuy rằng có nhược điểm, nhưng so sánh ưu và nhược điểm, nhược điểm này có thể bỏ qua được.

Nhưng mà bây giờ, Tống Hà bật khóc, hoàn toàn không có cách nào, cô lắp bắp nói: “Tiểu bảo, mommy thật sự không nỡ, đừng rời xa mommy, con hãy ở bên cạnh mommy mãi mãi có được không?”

Đây là một cái thế giới linh dị, Nam Chi căn bản không dám trực tiếp đồng ý, lỡ như đồng ý rồi, hứa hẹn rồi, cô sẽ vĩnh viễn bị trói buộc với Tống Hà.

Sự im lặng của tiểu quỷ càng làm Tống Hà thêm sốt ruột, càng muốn tiểu quỷ đồng ý, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, thoạt nhìn thật sự đau lòng, kỹ thuật diễn xuất còn tốt hơn cả khi xuất hiện trước ống kính.

Tuy trong lòng Tống Hà rất sốt ruột, nhưng căn bản không dám chọc giận tiểu quỷ, dù sao đây cũng là một con quỷ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cô không ứng phó được.

Tại sao đến bây giờ Lý đại sư còn chưa tỉnh lại, tại sao lại lâu như vậy.

Trong lòng Tống Hà thầm khinh thường Lý đại sư.

Lý đại sư bị khinh thường đã tỉnh lại, nhưng toàn thân không thể cử động được, thân thể đã tê dại, trong lòng ông ta nảy lên khủng hoảng vô tận.

Thân thể của ông ta đã không thể cử động, ông ta cũng là một pháp sư có vài phần bản lĩnh, nếu không thì làm sao dụ dỗ được những người muốn đi đường tắt, kiếm chút tiền.

Những người nuôi tiểu quỷ, trên thực tế là nuôi Lý đại sư, Lý đại sư chiếm được phần lớn lợi ích, như thường lệ dùng tiểu quỷ để giết người.

Nhưng mà, rất nhanh đã có một đạo công kích xuất hiện từ phía chân trời đánh lên người ông ta, sau đó đã bất tỉnh nhân sự.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bị phản phệ, thi pháp bị phản phệ, Lý đại sư rất sợ hãi, thực lực của đối phương mạnh hơn mình, cho nên mới có thể phản phệ lại ông ta thi pháp.

Trong lòng Lý đại sư thầm mắng tiểu minh tinh kia không biết đã đắc tội với người nào, làm liên lụy tới mình.

Lần phản phệ này sẽ tạo ra thương tổn, sẽ phải chịu đựng nỗi đau do phản phệ gây ra trong một khoảng thời gian dài.

Không thể động đậy như vậy, toàn thân không có một chút sức lực, kinh mạch vô cùng đau đớn, thật vất vả mới tích lũy được một tia linh khí nay đã không còn.

Xong rồi, xong rồi, địa vị, sự sùng kính, tiền tài, tất cả những gì ông ta có đều rời xa ông ta.

“Đại sư, cuối cùng ông đã tỉnh rồi.” Tống Hà nhìn thấy Lý đại sư đã tỉnh lại, thiếu chút nữa đã bật khóc, bộ dạng thắm thiết này, giống như là nhìn thấy cha mẹ.

Tống Hà có thể không vui mừng được sao, tỉnh lại là tốt rồi, là có thể lấy được tiền, là có thể giải quyết chuyện của tiểu quỷ.

Biết được đại sư đã liệt toàn thân, Tống Hà ngây ngốc, cái gì, người đã liệt, chỉ có thể cử động đầu, ngay cả cứt đái cũng không thể khống chế được, a, này, ông…….

Tống Hà không còn lời nào để nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Tống Hà quả thực đã hận chết tên đại sư này rồi, ông đã thành ra như vậy, con mẹ nó còn muốn lấy tiền của tôi.

Lý đại sư cũng hận Tống Hà muốn chết, không biết tốt xấu, đắc tội với người lợi hại, liên lụy đến ông ta, lại còn nghe Tống Hà muốn đòi lại tiền, sao có thể được?

Số tiền này xem như là tiền viện phí cho ông ta, ông ta đã bị liên lụy mà liệt toàn thân, cũng không biết đến chừng nào mới có thể tốt lên, đoán chừng là cả đời này đều không thể bình phục.

Tống Hà đòi tiền không được, lại bị Lý đại sư uy hiếp một hồi, nói tuy rằng mình không thể động đậy được, nhưng miệng vẫn còn bản lĩnh, chọc giận ông ta, ông đây giết chết cô.

Tống Hà tức khắc nghẹn họng, không dám nói gì nữa.

Nam Chi nhìn bộ dạng ngu xuẩn của Tống Hà, hai người bắt đầu chửi mắng nhau, nhìn có chút buồn cười.

Mẹ đang làm cái gì nha, đây là vừa mất phu nhân lại thiệt quân!

Tiền đã không còn, còn biến bản thân thành bộ dạng chật vật tới như vậy.

Nổi lên ý muốn hại người, bây giờ đã gặp báo ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0