Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Những người có giao dịch với Lý đại sư, sẽ bị bộ phận đặc thù xử lý.
Điều này làm người ta cảm thấy mê mang, chẳng lẽ thật sự có loại đồ vật này sao?
Tống Hà bị tuyên án, phải ngồi tù 6 năm.
Toàn thân Tống Hà cảm thấy không khỏe, ngơ ngác nghe thẩm phán tuyên án, ngồi tù, làm sao cô có thể ngồi tù được?
Cô là nữ minh tinh có tương lai sáng ngời, được rất nhiều người yêu thích, có rất nhiều fans kêu gào thích cô, nhưng bây giờ thì sao, cô ngồi tù, cái gì cũng không còn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tống Hà cảm thấy vô cùng oan uổng, nhưng những chuyện cô làm, đã gây nên sóng to gió lớn trên mạng.
Đây đều là chuyện gì?
Cô còn có cái gì mà chúng tôi không biết sao?
Cô vẫn còn chuyện gì phá vỡ tam quan của chúng tôi sao?
Thật sự là đã hắt một chậu nước tiểu vào người trong giới giải trí, không biết những người khác trong giới giải trí có liên quan đến chuyện này không.
Cô chơi cũng thật là lớn?
Ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá xấu rồi, Tống Hà bị liệt vào danh sách nghệ sĩ xấu, không bao giờ có thể quay lại màn ảnh.
Tái xuất là chuyện không thể nào, bây giờ nói tới chuyện tái xuất vẫn còn quá sớm, cô nên đứng vững trước đi.
Tống Hà trở thành phạm nhân, nhưng vẫn cảm thấy mình không hề làm gì sai, cô thật sự cũng chỉ muốn lấy lại những thứ của mình mà thôi.
Tại sao Lý đại sư lại chết, là bởi vì thân thể Lý đại sư vốn đã suy yếu, có quỷ mới biết lúc nào ông ta sẽ chết.
Cô thật sự không giết Lý đại sư.
Nếu nói ban đầu Lý đại sư bị liệt là do phản phệ, nói không chừng lần thứ hai tử vong, cũng là do phản phệ.
Tống Hà ở trong tù hét to, nói mình không giết Lý đại sư, là Diêu Thiên làm, là Diêu Thiên giết Lý đại sư.
Tống Hà nghĩ đến việc tiểu bảo đã rời đi, không còn quan hệ nào với cô, nói không chừng là do phản phệ.
Đầu tiên là khiến Lý đại sư nằm liệt giường, lần thứ hai, là trực tiếp muốn mạng Lý đại sư.
Nhưng bây giờ Tống Hà đã vào đây, ai sẽ quan tâm những thứ này, những nữ tù nhân khác bực bội vì tiếng ồn trong nhà lao, đấm đá Tống Hà một trận.
Kêu cái gì mà kêu, lúc nào cũng nói mình oan uổng, nhưng có phải oan uổng hay không, cũng không phải do cô quyết định.
Đều đã vào đây, còn oan uổng hay không cái gì, phải ngoan ngoãn.
Thời điểm bắt đầu, Tống Hà còn kiên trì cảm thấy mình oan uổng, nhưng mỗi lần kêu lên, đều bị đánh, nhiều lần rồi, Tống Hà không chịu nổi, chỉ có thể câm miệng.
Gào vô dụng, còn sẽ bị đánh, không gào nữa.
Nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ, Tống Hà đều sẽ gọi tiểu bảo một hai lần.
Tống Hà thật sự quá cô độc, cô độc đến mức hy vọng một con quỷ tới thăm mình.
Cũng hy vọng tiểu quỷ sẽ giúp mình thoát khỏi tình trạng thống khổ trước mắt.
Nhưng không có.
Tiểu quỷ không còn xuất hiện nữa, cũng không có tới thăm cô, làm Tống Hà rất đau lòng, rất khổ sở.
Trong lòng mơ hồ sinh ra một ý nghĩ, nếu, nếu cô sinh đứa trẻ này ra, có lẽ sẽ không đến nỗi cô độc như vậy.
Có lẽ, nếu cô không biến con mình thành quỷ, không quen biết Lý đại sư, có lẽ cuộc đời cô không tới nỗi thống khổ như bây giờ, cũng không bị bắt vào tù.
Tống Hà hối hận, không phải bởi vì biết mình đã làm sai, nếu không xảy ra chuyện không tốt, cô còn cảm thấy lựa chọn của mình là tốt nhất.
Nhưng nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, sẽ hối hận về lựa chọn trước đó của mình.
Mặc kệ Tống Hà có biết sai hay không, cô cũng cần phải trả giá đắt cho hành vi của mình.
Có biết sai hay không không quan trọng, quan trọng là cô phải chịu không ít trừng phạt là được rồi.
Chỉ có trừng phạt và khổ sở mới khiến bản thân ở thời điểm đưa ra lựa chọn, có do dự, lo lắng khi có ý định làm chuyện xấu.
Như vậy là đủ rồi.
Nếu không có trừng phạt và khổ sở, thật không thể tưởng tượng được, thế giới này sẽ là cái dạng gì.
Trong một công trường bị bỏ hoang.
Trên bầu trời chỉ có rải rác mấy ngôi sao, tối đen như mực.
Ở một công trường như vậy luôn có những tiếng sột soạt nói chuyện, rất hỗn loạn, toàn là giọng của trẻ con.
Cũng có tiếng khóc thút thít kêu rên.
Thậm chí còn có tiếng thình thịch của quả bóng rơi xuống mặt đất.
Giống như có một đám trẻ con đang cùng nhau chơi bóng và đánh nhau.
“Diêu đại sư, chính là nơi này, cô giúp tôi xem qua một chút.” Một ông chủ rất cung kính với Diêu Thiên, hắn vừa nói, vừa lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt có chút sợ hãi.
Bản thân nhận thầu công trình này, nhưng trời vừa tối, nơi này sẽ bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Tin đồn về ma quỷ truyền đi rất xa, thậm chí còn không thể thuê được công nhân tới làm việc.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mời đại sư tới xem, gần đây Diêu đại sư rất nổi tiếng, vô cùng lợi hại, cho nên hắn tìm các mối quan hệ, làm quen với Diêu đại sư, nhờ Diêu đại sư giúp đỡ một chút.
Diêu Thiên nhìn âm khí bốc tới tận trời của công trường, bật lửa đốt một lá bùa, xua tan bóng tối xung quanh.
Diêu Thiên nheo nheo mắt nói: “Mấy người đi theo sau tôi, nhớ chú ý, không được tách ra.”
Vì phòng ngừa có người bị thương, Diêu Thiên còn cho mỗi người một lá bùa, tránh cho những người này bị vật âm làm tổn hại.
“Ha ha ha…..”
“Ngươi tới đây đi!”
“Hì hì hì…..”
Vừa bước vào nơi này, đã nghe thấy đủ loại âm thanh, từng luồng khí lạnh thổi tới làm da đầu người ta tê dại.
Lạnh quá!
Toàn thân như chìm trong nước lạnh, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, khó chịu không nói nên lời.
“Bành…..”
“Một luồng ánh sáng khổng lồ bắn ra như pháo hoa, ở thời điểm ánh sáng chiếu rọi, nhìn thấy rất nhiều hồn ma, chỉ trong một nháy mắt, ánh sáng lại mờ đi.
Da đầu mọi người tê dại, con mẹ nó, tôi nhìn thấy cái gì vậy.
Tôi tình nguyện vừa nãy không nhìn thấy cái gì cả.
Trong bóng đêm, thật sự có rất nhiều thứ khủng bố.
Diêu đại sư, cô đột nhiên đốt đèn, tại sao không báo trước một câu nha, mắt tôi, tim tôi, đều đã chịu đả kích.
Ông chủ và những người khác đều vây quanh lấy Diêu Thiên, tuy rằng Diêu đại sư chỉ là một cô gái, nhưng ở bên cạnh cô, thật sự có cảm giác an toàn nha!
Bóng tối giống như mực ứ đọng, xen lẫn những tiếng xào xạc, tim đập mạnh, thậm chí màng nhĩ cũng tràn ngập âm thanh bồn chồn.
Thật là đáng sợ nha, cứu mạng!
Có quá nhiều thứ làm người ta sợ hãi!
Diêu Thiên do dự hô: “Vật nhỏ?”
“A, chị gái, sao chị lại tới đây?” Nam Chi bay tới trước mặt Diêu Thiên, hỏi.
Diêu Thiên trầm mặc một chút rồi hỏi: “Ngươi ở đây làm cái gì, ngươi cùng nhiều người như vậy ở đây làm gì?”
Ông chủ:........
Diêu đại sư quả nhiên lợi hại, ngay cả người trong đám ma quỷ cũng có quen biết!
Trâu bò nha!
Nam Chi hỏi: “Chị gái, chị tới nơi này làm gì vậy?”
Diêu Thiên nói: “Chúng ta tới bắt quỷ, nơi này có quỷ gây rối.”
Nam Chi ồ một tiếng, sau đó mới nhận ra, quỷ mà chị Diêu Thiên nói chính là bọn họ.
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Không phải nơi này không có người ở sao?”
Ta đã đặc biệt tìm một nơi không có người nha.
Những người có giao dịch với Lý đại sư, sẽ bị bộ phận đặc thù xử lý.
Điều này làm người ta cảm thấy mê mang, chẳng lẽ thật sự có loại đồ vật này sao?
Tống Hà bị tuyên án, phải ngồi tù 6 năm.
Toàn thân Tống Hà cảm thấy không khỏe, ngơ ngác nghe thẩm phán tuyên án, ngồi tù, làm sao cô có thể ngồi tù được?
Cô là nữ minh tinh có tương lai sáng ngời, được rất nhiều người yêu thích, có rất nhiều fans kêu gào thích cô, nhưng bây giờ thì sao, cô ngồi tù, cái gì cũng không còn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tống Hà cảm thấy vô cùng oan uổng, nhưng những chuyện cô làm, đã gây nên sóng to gió lớn trên mạng.
Đây đều là chuyện gì?
Cô còn có cái gì mà chúng tôi không biết sao?
Cô vẫn còn chuyện gì phá vỡ tam quan của chúng tôi sao?
Thật sự là đã hắt một chậu nước tiểu vào người trong giới giải trí, không biết những người khác trong giới giải trí có liên quan đến chuyện này không.
Cô chơi cũng thật là lớn?
Ảnh hưởng của chuyện này thật sự quá xấu rồi, Tống Hà bị liệt vào danh sách nghệ sĩ xấu, không bao giờ có thể quay lại màn ảnh.
Tái xuất là chuyện không thể nào, bây giờ nói tới chuyện tái xuất vẫn còn quá sớm, cô nên đứng vững trước đi.
Tống Hà trở thành phạm nhân, nhưng vẫn cảm thấy mình không hề làm gì sai, cô thật sự cũng chỉ muốn lấy lại những thứ của mình mà thôi.
Tại sao Lý đại sư lại chết, là bởi vì thân thể Lý đại sư vốn đã suy yếu, có quỷ mới biết lúc nào ông ta sẽ chết.
Cô thật sự không giết Lý đại sư.
Nếu nói ban đầu Lý đại sư bị liệt là do phản phệ, nói không chừng lần thứ hai tử vong, cũng là do phản phệ.
Tống Hà ở trong tù hét to, nói mình không giết Lý đại sư, là Diêu Thiên làm, là Diêu Thiên giết Lý đại sư.
Tống Hà nghĩ đến việc tiểu bảo đã rời đi, không còn quan hệ nào với cô, nói không chừng là do phản phệ.
Đầu tiên là khiến Lý đại sư nằm liệt giường, lần thứ hai, là trực tiếp muốn mạng Lý đại sư.
Nhưng bây giờ Tống Hà đã vào đây, ai sẽ quan tâm những thứ này, những nữ tù nhân khác bực bội vì tiếng ồn trong nhà lao, đấm đá Tống Hà một trận.
Kêu cái gì mà kêu, lúc nào cũng nói mình oan uổng, nhưng có phải oan uổng hay không, cũng không phải do cô quyết định.
Đều đã vào đây, còn oan uổng hay không cái gì, phải ngoan ngoãn.
Thời điểm bắt đầu, Tống Hà còn kiên trì cảm thấy mình oan uổng, nhưng mỗi lần kêu lên, đều bị đánh, nhiều lần rồi, Tống Hà không chịu nổi, chỉ có thể câm miệng.
Gào vô dụng, còn sẽ bị đánh, không gào nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ, Tống Hà đều sẽ gọi tiểu bảo một hai lần.
Tống Hà thật sự quá cô độc, cô độc đến mức hy vọng một con quỷ tới thăm mình.
Cũng hy vọng tiểu quỷ sẽ giúp mình thoát khỏi tình trạng thống khổ trước mắt.
Nhưng không có.
Tiểu quỷ không còn xuất hiện nữa, cũng không có tới thăm cô, làm Tống Hà rất đau lòng, rất khổ sở.
Trong lòng mơ hồ sinh ra một ý nghĩ, nếu, nếu cô sinh đứa trẻ này ra, có lẽ sẽ không đến nỗi cô độc như vậy.
Có lẽ, nếu cô không biến con mình thành quỷ, không quen biết Lý đại sư, có lẽ cuộc đời cô không tới nỗi thống khổ như bây giờ, cũng không bị bắt vào tù.
Tống Hà hối hận, không phải bởi vì biết mình đã làm sai, nếu không xảy ra chuyện không tốt, cô còn cảm thấy lựa chọn của mình là tốt nhất.
Nhưng nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, sẽ hối hận về lựa chọn trước đó của mình.
Mặc kệ Tống Hà có biết sai hay không, cô cũng cần phải trả giá đắt cho hành vi của mình.
Có biết sai hay không không quan trọng, quan trọng là cô phải chịu không ít trừng phạt là được rồi.
Chỉ có trừng phạt và khổ sở mới khiến bản thân ở thời điểm đưa ra lựa chọn, có do dự, lo lắng khi có ý định làm chuyện xấu.
Như vậy là đủ rồi.
Nếu không có trừng phạt và khổ sở, thật không thể tưởng tượng được, thế giới này sẽ là cái dạng gì.
Trong một công trường bị bỏ hoang.
Trên bầu trời chỉ có rải rác mấy ngôi sao, tối đen như mực.
Ở một công trường như vậy luôn có những tiếng sột soạt nói chuyện, rất hỗn loạn, toàn là giọng của trẻ con.
Cũng có tiếng khóc thút thít kêu rên.
Thậm chí còn có tiếng thình thịch của quả bóng rơi xuống mặt đất.
Giống như có một đám trẻ con đang cùng nhau chơi bóng và đánh nhau.
“Diêu đại sư, chính là nơi này, cô giúp tôi xem qua một chút.” Một ông chủ rất cung kính với Diêu Thiên, hắn vừa nói, vừa lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt có chút sợ hãi.
Bản thân nhận thầu công trình này, nhưng trời vừa tối, nơi này sẽ bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Tin đồn về ma quỷ truyền đi rất xa, thậm chí còn không thể thuê được công nhân tới làm việc.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể mời đại sư tới xem, gần đây Diêu đại sư rất nổi tiếng, vô cùng lợi hại, cho nên hắn tìm các mối quan hệ, làm quen với Diêu đại sư, nhờ Diêu đại sư giúp đỡ một chút.
Diêu Thiên nhìn âm khí bốc tới tận trời của công trường, bật lửa đốt một lá bùa, xua tan bóng tối xung quanh.
Diêu Thiên nheo nheo mắt nói: “Mấy người đi theo sau tôi, nhớ chú ý, không được tách ra.”
Vì phòng ngừa có người bị thương, Diêu Thiên còn cho mỗi người một lá bùa, tránh cho những người này bị vật âm làm tổn hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ha ha ha…..”
“Ngươi tới đây đi!”
“Hì hì hì…..”
Vừa bước vào nơi này, đã nghe thấy đủ loại âm thanh, từng luồng khí lạnh thổi tới làm da đầu người ta tê dại.
Lạnh quá!
Toàn thân như chìm trong nước lạnh, vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, khó chịu không nói nên lời.
“Bành…..”
“Một luồng ánh sáng khổng lồ bắn ra như pháo hoa, ở thời điểm ánh sáng chiếu rọi, nhìn thấy rất nhiều hồn ma, chỉ trong một nháy mắt, ánh sáng lại mờ đi.
Da đầu mọi người tê dại, con mẹ nó, tôi nhìn thấy cái gì vậy.
Tôi tình nguyện vừa nãy không nhìn thấy cái gì cả.
Trong bóng đêm, thật sự có rất nhiều thứ khủng bố.
Diêu đại sư, cô đột nhiên đốt đèn, tại sao không báo trước một câu nha, mắt tôi, tim tôi, đều đã chịu đả kích.
Ông chủ và những người khác đều vây quanh lấy Diêu Thiên, tuy rằng Diêu đại sư chỉ là một cô gái, nhưng ở bên cạnh cô, thật sự có cảm giác an toàn nha!
Bóng tối giống như mực ứ đọng, xen lẫn những tiếng xào xạc, tim đập mạnh, thậm chí màng nhĩ cũng tràn ngập âm thanh bồn chồn.
Thật là đáng sợ nha, cứu mạng!
Có quá nhiều thứ làm người ta sợ hãi!
Diêu Thiên do dự hô: “Vật nhỏ?”
“A, chị gái, sao chị lại tới đây?” Nam Chi bay tới trước mặt Diêu Thiên, hỏi.
Diêu Thiên trầm mặc một chút rồi hỏi: “Ngươi ở đây làm cái gì, ngươi cùng nhiều người như vậy ở đây làm gì?”
Ông chủ:........
Diêu đại sư quả nhiên lợi hại, ngay cả người trong đám ma quỷ cũng có quen biết!
Trâu bò nha!
Nam Chi hỏi: “Chị gái, chị tới nơi này làm gì vậy?”
Diêu Thiên nói: “Chúng ta tới bắt quỷ, nơi này có quỷ gây rối.”
Nam Chi ồ một tiếng, sau đó mới nhận ra, quỷ mà chị Diêu Thiên nói chính là bọn họ.
Nam Chi nghi hoặc hỏi: “Không phải nơi này không có người ở sao?”
Ta đã đặc biệt tìm một nơi không có người nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro