Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Ánh mắt của Diêu Thiên đảo qua từng tiểu quỷ có mặt, những người bị ánh mắt Diêu Thiên nhìn đến, giống như bị bắn đầu sôi vội vàng né tránh ánh mắt của cô.
Diêu Thiên hỏi cậu bé bên cạnh: “Không phải ta bảo ngươi để mắt tới người sao, sao ngươi không nói với ta là con bé ở đây?”
Giọng nói tương đối nhỏ, là không muốn Nam Chi nghe thấy.
Cậu bé thật cạn lời, “Ta nhìn, nhưng cô ta chạy nhảy khắp nơi, một hồi tới đồn cảnh sát, một hồi lại tới nơi khác, vừa mới đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng, ta căn bản không thể trông chừng được cô ta.”
Cậu bé cúi đầu, áy náy nói: “Chị, đều là ta vô dụng.”
Diêu Thiên vỗ vỗ đầu hắn nói: “Ta không trách ngươi.”
Cậu bé ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Diêu Thiên: “Chị, chị, chị thật là tốt.”
Nam Chi:???
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy cậu bé này gây cho người ta cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
Ta cảm thấy ngươi đang nhằm vào ta!
Nam Chi cảm thấy cậu bé này đang khoe khoang.
Ta không biết ngươi đang khoe cái gì nha?
Ông chủ nhỏ giọng hỏi Diêu Thiên: “Diêu đại sư, bây giờ phải làm thế nào?”
Là đuổi những người này đi hay dùng cách khác, ví dụ như hồn phi phách tán.
Cho dù có đuổi đi, nói không chừng về sau sẽ còn quay lại, trực tiếp hồn phi phách tán được không?
Nhưng nhiều như thế, nếu không giết chết, hắn có thể nhìn thấy được thảm họa sau này.
Diêu Thiên nói: “Chờ tôi nói chuyện cho rõ ràng đã.”
Có thể giải quyết sự việc mà không phải dính đến tội nghiệt, là tốt nhất.
Ông chủ lập tức tâng bốc một hồi, rồi để Diêu Thiên đi giải quyết sự việc.
Diêu Thiên hỏi Nam Chi: “Các ngươi ở chỗ này làm gì, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Vẫn luôn chưa biết tên cô, đều chỉ kêu là vật nhỏ.
Nam Chi: “Chị gái, ta tên là Nam Chi.”
“Được rồi, Nam Chi, các ngươi ở đây làm cái gì?” Diêu Thiên hỏi, nhìn qua giống như những người quen đang chào hỏi nhau.
Cô nhìn đám tiểu quỷ bên cạnh Nam Chi, không có tấn công người.
Một khoảng thời gian không gặp, cô đã thu nhận được nhiều tiểu đệ như vậy.
Năng lực xã giao của ngươi đúng là không tầm thường đâu!
Thời điểm Diêu Thiên nói chuyện, còn không nhịn được mà liếc nhìn cậu bé.
Cậu bé:???
Hả?
Có ý gì?
Nam Chi nói: “Chúng ta ở đây chơi, bọn họ đều là những tiểu quỷ bị đại sư làm hại, ta giảng đạo lý cho bọn họ nghe, để bọn họ đi đầu thai, không làm chuyện xấu.”
Diêu Thiên nhất thời nghẹn họng, “Làm rất tốt.”
Ngươi là một cái tiểu quỷ, còn có thể giác ngộ tới mức này.
Đây là linh hồn thức tỉnh sao?
Còn muốn cứu vớt người khác đấy.
Nam Chi hỏi: “Chị gái, chị tới đây làm gì nha?”
Diêu Thiên nói: “Nơi này có chủ, sắp bị khai phá, các ngươi ở đây làm rất nhiều người sợ hãi.”
Nam Chi haiz một tiếng, “Chúng ta lại tìm chỗ khác vậy, không ở nơi này nữa.”
Diêu Thiên:.......
Càng thêm nghẹn lời!
Nam Chi nói: “Chị gái, chúng ta đi đây.”
Không chờ Diêu Thiên đáp lời, Nam Chi đã mang nhóm tiểu quỷ đi rồi.
Diêu Thiên lập tức hô: “Chờ một chút.”
Nam Chi quay đầu lại hỏi: “Chị gái, còn chuyện gì sao?”
Diêu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi có cách để bọn họ rời khỏi chủ nhân sao, thoát khỏi cái thân phận này sao?”
Nam Chi lắc đầu: “Không có nha, ta đang giảng đạo lý cho bọn họ, chờ đến khi bọn họ đồng ý, ta sẽ mang bọn họ tới tìm chị.”
Diêu Thiên:........
Ta đúng là nên cảm ơn ngươi vì đã tín nhiệm ta đấy!
Diêu Thiên hỏi: “Bây giờ đã được bao nhiêu người đồng ý?”
Nam Chi thở dài, bộ dạng sống không dễ dàng nói: “Một người cũng không.”
Nhưng đã nhanh chóng nói thêm: “Ta nhất định sẽ khiến bọn họ đồng ý.”
Diêu Thiên: “Ngươi làm thế nào để bọn họ đồng ý?”
Nam Chi: “Giảng đạo lý nha.”
Diêu Thiên cảm thấy, đám tiểu quỷ đó có thể nghe lọt đạo lý mới là lạ.
Người lớn, còn không thể nghe lọt đạo lý, trông chờ vào nhóm quỷ này có thể nghe lọt, thật đúng là người thường nhìn thấy quỷ.
Diêu Thiên nói: “Gần đây ta có một cái danh sách, chính là có quan hệ với nhóm tiểu quỷ này, ngươi giao bọn họ cho ta đi.”
Đều là những người có liên quan đến Lý đại sư, là những quân bài do Lý đại sư tạo ra.
Tóm lại chuyện này phải giải quyết.
Không ngờ Nam Chi lại tụ tập những người này lại, Diêu Thiên đỡ phải tới từng nhà xử lý.
Vẻ mặt Nam Chi do dự, hơn nữa nhóm tiểu quỷ nhìn thấy Diêu Thiên là pháp sư, đều vô cùng cảnh giác, cảm nhận được nguy hiểm.
Bọn họ nhìn Nam Chi, ánh mắt hung ác âm tà, nếu Nam Chi dám giao bọn họ cho pháp sư, bọn họ sẽ lập tức nhào lên, xé rách Nam Chi, ăn cô.
Tại sao nhóm tiểu quỷ lại đồng ý tới nơi này, thứ nhất là bọn họ không đánh lại cái tiểu quỷ này, hai là, mỗi lần nghe Nam Chi lải nhải, hồn thể liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Ngay cả thần trí cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
Làm quỷ, cũng chỉ có bản năng, nhưng có một người có thể huyên thuyên như vậy, thật sự có thể làm nhóm tiểu quỷ học được một chút đồ vật, ít nhất thì trí tuệ cũng gia tăng một ít.
Nhưng pháp sư là cái gì, là muốn tiêu diệt tồn tại như bọn họ.
Nhóm tiểu quỷ cũng sợ chết, cũng sợ nguy hiểm.
Nam Chi hỏi Diêu Thiên: “Chị gái, nếu ta giao bọn họ cho chị, chị sẽ xử lý bọn họ như thế nào?”
Diêu Thiên nói: “Giải trừ ràng buộc, sau đó đưa đi đầu thai, tự chịu tội nghiệt cùng nghiệp lực của mình.”
Làm chuyện xấu, bị nghiệp lực quấn thân vốn là chuyện bình thường.
Đặc biệt là một số tiểu quỷ, đặc biệt tích cực giúp đỡ chủ nhân, làm rất nhiều chuyện, nghiệp chướng nặng nề.
Chỗ tốt đều do chủ nhân hưởng, nhưng chỗ hỏng đều do tiểu quỷ gánh phần nhiều, chỉ nhận được một chút vật chất và lời khen ngợi của chủ nhân.
Tiếp tay cho giặc, tiểu quỷ là con rối.
Nam Chi: “Nhưng mà bọn họ đều không đồng ý đi đầu thai đâu, có người căn bản không thể rời khỏi chủ nhân, không muốn rời đi.”
Diêu Thiên lạnh nhạt nói: “Đây không phải là chuyện bọn họ có muốn hay không, mà là bọn họ cần phải đi, sự tồn tại của bọn họ làm tổn thương tới những người khác.”
“Giống như người phạm tội nhất định phải bị bắt lại, mà không phải là hỏi ý kiến của bọn họ, có đồng ý ngồi tù hay không, có đồng ý bị bắn chết hay không.”
Nam Chi ồ một tiếng, có chút hiểu ra, pháp sư chắc là tương đương với cảnh sát đi.
Cô vừa định lên tiếng, những tiểu quỷ đó đã lập tức bỏ chạy.
Nam Chi:.......
Các ngươi trốn cũng thật là nhanh nha!
Chạy cũng vô dụng nha!
Ông chủ cảm nhận được từng luồng khí lạnh thổi qua, hai đùi run rẩy, lạnh không nói nên lời, hỏi: “Diêu đại sư, đã giải quyết xong mọi việc chưa?”
Diêu Thiên nói: “Đều đã đi rồi, chỉ còn lại một đứa.”
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Bọn họ có còn quay lại không?”
Diêu Thiên lắc đầu nói: “Sẽ không, bọn họ chỉ coi nơi này là nơi tụ họp tạm thời, bây giờ sẽ không tụ họp nữa.”
Ông chủ vuốt mông ngựa khen ngợi Diêu Thiên, “Đại sư thật là lợi hại, nói mấy câu đã giải quyết xong chuyện.”
Diêu Thiên căn bản không thèm để ý tới những lời này, nói với ông chủ: “Ông có thể tìm một pháp sư già đáng tin cậy một chút, làm một cái pháp sự long trọng, hẳn là có thể giải quyết xong chuyện của ông.”
Ánh mắt của Diêu Thiên đảo qua từng tiểu quỷ có mặt, những người bị ánh mắt Diêu Thiên nhìn đến, giống như bị bắn đầu sôi vội vàng né tránh ánh mắt của cô.
Diêu Thiên hỏi cậu bé bên cạnh: “Không phải ta bảo ngươi để mắt tới người sao, sao ngươi không nói với ta là con bé ở đây?”
Giọng nói tương đối nhỏ, là không muốn Nam Chi nghe thấy.
Cậu bé thật cạn lời, “Ta nhìn, nhưng cô ta chạy nhảy khắp nơi, một hồi tới đồn cảnh sát, một hồi lại tới nơi khác, vừa mới đó đã biến mất không còn thấy bóng dáng, ta căn bản không thể trông chừng được cô ta.”
Cậu bé cúi đầu, áy náy nói: “Chị, đều là ta vô dụng.”
Diêu Thiên vỗ vỗ đầu hắn nói: “Ta không trách ngươi.”
Cậu bé ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với Diêu Thiên: “Chị, chị, chị thật là tốt.”
Nam Chi:???
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy cậu bé này gây cho người ta cảm giác khó chịu không thể giải thích được.
Ta cảm thấy ngươi đang nhằm vào ta!
Nam Chi cảm thấy cậu bé này đang khoe khoang.
Ta không biết ngươi đang khoe cái gì nha?
Ông chủ nhỏ giọng hỏi Diêu Thiên: “Diêu đại sư, bây giờ phải làm thế nào?”
Là đuổi những người này đi hay dùng cách khác, ví dụ như hồn phi phách tán.
Cho dù có đuổi đi, nói không chừng về sau sẽ còn quay lại, trực tiếp hồn phi phách tán được không?
Nhưng nhiều như thế, nếu không giết chết, hắn có thể nhìn thấy được thảm họa sau này.
Diêu Thiên nói: “Chờ tôi nói chuyện cho rõ ràng đã.”
Có thể giải quyết sự việc mà không phải dính đến tội nghiệt, là tốt nhất.
Ông chủ lập tức tâng bốc một hồi, rồi để Diêu Thiên đi giải quyết sự việc.
Diêu Thiên hỏi Nam Chi: “Các ngươi ở chỗ này làm gì, đúng rồi, ngươi tên là gì?”
Vẫn luôn chưa biết tên cô, đều chỉ kêu là vật nhỏ.
Nam Chi: “Chị gái, ta tên là Nam Chi.”
“Được rồi, Nam Chi, các ngươi ở đây làm cái gì?” Diêu Thiên hỏi, nhìn qua giống như những người quen đang chào hỏi nhau.
Cô nhìn đám tiểu quỷ bên cạnh Nam Chi, không có tấn công người.
Một khoảng thời gian không gặp, cô đã thu nhận được nhiều tiểu đệ như vậy.
Năng lực xã giao của ngươi đúng là không tầm thường đâu!
Thời điểm Diêu Thiên nói chuyện, còn không nhịn được mà liếc nhìn cậu bé.
Cậu bé:???
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hả?
Có ý gì?
Nam Chi nói: “Chúng ta ở đây chơi, bọn họ đều là những tiểu quỷ bị đại sư làm hại, ta giảng đạo lý cho bọn họ nghe, để bọn họ đi đầu thai, không làm chuyện xấu.”
Diêu Thiên nhất thời nghẹn họng, “Làm rất tốt.”
Ngươi là một cái tiểu quỷ, còn có thể giác ngộ tới mức này.
Đây là linh hồn thức tỉnh sao?
Còn muốn cứu vớt người khác đấy.
Nam Chi hỏi: “Chị gái, chị tới đây làm gì nha?”
Diêu Thiên nói: “Nơi này có chủ, sắp bị khai phá, các ngươi ở đây làm rất nhiều người sợ hãi.”
Nam Chi haiz một tiếng, “Chúng ta lại tìm chỗ khác vậy, không ở nơi này nữa.”
Diêu Thiên:.......
Càng thêm nghẹn lời!
Nam Chi nói: “Chị gái, chúng ta đi đây.”
Không chờ Diêu Thiên đáp lời, Nam Chi đã mang nhóm tiểu quỷ đi rồi.
Diêu Thiên lập tức hô: “Chờ một chút.”
Nam Chi quay đầu lại hỏi: “Chị gái, còn chuyện gì sao?”
Diêu Thiên suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi có cách để bọn họ rời khỏi chủ nhân sao, thoát khỏi cái thân phận này sao?”
Nam Chi lắc đầu: “Không có nha, ta đang giảng đạo lý cho bọn họ, chờ đến khi bọn họ đồng ý, ta sẽ mang bọn họ tới tìm chị.”
Diêu Thiên:........
Ta đúng là nên cảm ơn ngươi vì đã tín nhiệm ta đấy!
Diêu Thiên hỏi: “Bây giờ đã được bao nhiêu người đồng ý?”
Nam Chi thở dài, bộ dạng sống không dễ dàng nói: “Một người cũng không.”
Nhưng đã nhanh chóng nói thêm: “Ta nhất định sẽ khiến bọn họ đồng ý.”
Diêu Thiên: “Ngươi làm thế nào để bọn họ đồng ý?”
Nam Chi: “Giảng đạo lý nha.”
Diêu Thiên cảm thấy, đám tiểu quỷ đó có thể nghe lọt đạo lý mới là lạ.
Người lớn, còn không thể nghe lọt đạo lý, trông chờ vào nhóm quỷ này có thể nghe lọt, thật đúng là người thường nhìn thấy quỷ.
Diêu Thiên nói: “Gần đây ta có một cái danh sách, chính là có quan hệ với nhóm tiểu quỷ này, ngươi giao bọn họ cho ta đi.”
Đều là những người có liên quan đến Lý đại sư, là những quân bài do Lý đại sư tạo ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tóm lại chuyện này phải giải quyết.
Không ngờ Nam Chi lại tụ tập những người này lại, Diêu Thiên đỡ phải tới từng nhà xử lý.
Vẻ mặt Nam Chi do dự, hơn nữa nhóm tiểu quỷ nhìn thấy Diêu Thiên là pháp sư, đều vô cùng cảnh giác, cảm nhận được nguy hiểm.
Bọn họ nhìn Nam Chi, ánh mắt hung ác âm tà, nếu Nam Chi dám giao bọn họ cho pháp sư, bọn họ sẽ lập tức nhào lên, xé rách Nam Chi, ăn cô.
Tại sao nhóm tiểu quỷ lại đồng ý tới nơi này, thứ nhất là bọn họ không đánh lại cái tiểu quỷ này, hai là, mỗi lần nghe Nam Chi lải nhải, hồn thể liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Ngay cả thần trí cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
Làm quỷ, cũng chỉ có bản năng, nhưng có một người có thể huyên thuyên như vậy, thật sự có thể làm nhóm tiểu quỷ học được một chút đồ vật, ít nhất thì trí tuệ cũng gia tăng một ít.
Nhưng pháp sư là cái gì, là muốn tiêu diệt tồn tại như bọn họ.
Nhóm tiểu quỷ cũng sợ chết, cũng sợ nguy hiểm.
Nam Chi hỏi Diêu Thiên: “Chị gái, nếu ta giao bọn họ cho chị, chị sẽ xử lý bọn họ như thế nào?”
Diêu Thiên nói: “Giải trừ ràng buộc, sau đó đưa đi đầu thai, tự chịu tội nghiệt cùng nghiệp lực của mình.”
Làm chuyện xấu, bị nghiệp lực quấn thân vốn là chuyện bình thường.
Đặc biệt là một số tiểu quỷ, đặc biệt tích cực giúp đỡ chủ nhân, làm rất nhiều chuyện, nghiệp chướng nặng nề.
Chỗ tốt đều do chủ nhân hưởng, nhưng chỗ hỏng đều do tiểu quỷ gánh phần nhiều, chỉ nhận được một chút vật chất và lời khen ngợi của chủ nhân.
Tiếp tay cho giặc, tiểu quỷ là con rối.
Nam Chi: “Nhưng mà bọn họ đều không đồng ý đi đầu thai đâu, có người căn bản không thể rời khỏi chủ nhân, không muốn rời đi.”
Diêu Thiên lạnh nhạt nói: “Đây không phải là chuyện bọn họ có muốn hay không, mà là bọn họ cần phải đi, sự tồn tại của bọn họ làm tổn thương tới những người khác.”
“Giống như người phạm tội nhất định phải bị bắt lại, mà không phải là hỏi ý kiến của bọn họ, có đồng ý ngồi tù hay không, có đồng ý bị bắn chết hay không.”
Nam Chi ồ một tiếng, có chút hiểu ra, pháp sư chắc là tương đương với cảnh sát đi.
Cô vừa định lên tiếng, những tiểu quỷ đó đã lập tức bỏ chạy.
Nam Chi:.......
Các ngươi trốn cũng thật là nhanh nha!
Chạy cũng vô dụng nha!
Ông chủ cảm nhận được từng luồng khí lạnh thổi qua, hai đùi run rẩy, lạnh không nói nên lời, hỏi: “Diêu đại sư, đã giải quyết xong mọi việc chưa?”
Diêu Thiên nói: “Đều đã đi rồi, chỉ còn lại một đứa.”
Ông chủ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại hỏi: “Bọn họ có còn quay lại không?”
Diêu Thiên lắc đầu nói: “Sẽ không, bọn họ chỉ coi nơi này là nơi tụ họp tạm thời, bây giờ sẽ không tụ họp nữa.”
Ông chủ vuốt mông ngựa khen ngợi Diêu Thiên, “Đại sư thật là lợi hại, nói mấy câu đã giải quyết xong chuyện.”
Diêu Thiên căn bản không thèm để ý tới những lời này, nói với ông chủ: “Ông có thể tìm một pháp sư già đáng tin cậy một chút, làm một cái pháp sự long trọng, hẳn là có thể giải quyết xong chuyện của ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro