Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Diêu Thiên biết khuyết điểm của mình nằm ở đâu, chính là còn nhỏ tuổi, còn quá trẻ, sẽ cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.
Để mấy pháp sư trông có vẻ tiên phong ngạo cốt tới biểu diễn, cho những người khác xem, làm ổn định lòng người.
Ông chủ liên tục nói được, đã hiểu, pháp sự kia chính là một buổi biểu diễn, chứng minh nơi này đã không còn việc gì.
Diêu Thiên đưa cậu bé Tân Giới về nhà, Nam Chi suy nghĩ một chút, đi theo phía sau Diêu Thiên.
Tân Giới nhìn thấy Nam Chi, lập tức nói: “Ngươi không có nhà của mình sao, còn đi theo chúng ta.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, ta không có nhà nha.”
Tân Giới:……
Ngươi không có nhà, ngươi còn rất kiêu ngạo có đúng không.
“Tân Giới, để cô bé về cùng chúng ta.” Diêu Thiên nói.
Diêu Thiên lên tiếng, Tân Giới tự nhiên cũng không dám nói gì, mà là trừng mắt liếc nhìn Nam Chi một cái.
Nam Chi không thể hiểu được, làm một cái mặt quỷ với Tân Giới.
Tân Giới tức giận.
Diêu Thiên đã có căn nhà của riêng mình, hơn nữa còn là một cái biệt thự lớn, như thế nào lại có, là của người khác đưa, có rất nhiều người muốn lấy lòng Diêu Thiên.
“Diêu Thiên, cô về rồi à.” Một người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, mặc vest đi giày da, đẹp trai ngời ngời.
Nam Chi nhìn thấy, có chút kinh ngạc nói: “Chị lại có thêm thuộc hạ sao?”
Diêu Thiên không giải thích, mà là hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, thân thể có vấn đề gì sao?”
Thẩm Dương cười, trông lại càng đẹp trai hơn, “Không có gì, tôi tới đây đưa thiệp mời cho cô, ngày kia là lễ đại thọ của lão gia tử, hy vọng cô có thể tới.”
Mệnh cách của Thẩm Dương rất kỳ lạ, lại dễ bị tà vật chiếm hữu thân thể, thân thể này nhìn qua là của hắn, nhưng lại không phải của hắn.
Hồn phách thường xuyên bị những cô hồn dã quỷ khác tới đẩy ra khỏi thân thể, hồn phách phiêu đãng, thân thể giống như một tòa kiến trúc công cộng, ai cũng có thể vào chơi một chút, dạo một vòng, lợi dụng thân thể làm một chút việc mà linh hồn không thể làm được.
Người nhà Thẩm Dương đã mời rất nhiều pháp sư tới xem cho Thẩm Dương, nhưng nhóm pháp sư đó chỉ có thể gia tăng liên hệ giữa linh hồn và thể xác Thẩm Dương, không dễ dàng bay ra ngoài nữa.
Loại vấn đề này không dễ giải quyết, chỉ có thể không ngừng gia cố.
Thẩm Dương gặp được Diêu Thiên, tình trạng mới chuyển biến tốt một chút, không còn ai lợi dụng thân thể hắn đi làm những việc không thể làm nữa.
Mỗi lần Thẩm Dương bị chiếm thân thể tỉnh lại, đều bị báo cho biết mình đã làm ra chuyện gì.
Về mặt tâm lý học mà nói, đây là bệnh đa nhân cách, nhưng Thẩm Dương đã điều trị lâu như vậy, đều không có tác dụng, người nhà nhờ tới huyền học, vấn đề mới tốt hơn một chút, nhưng không thể trị tận gốc.
Mệnh cách của hắn chính là như vậy, không có cách nào.
Nam Chi nhìn Thẩm Dương, lại nhìn Diêu Thiên, chẳng lẽ Thẩm Dương này chính là hoàng tử.
Diêu Thiên nhận thiệp mời, nói với Thẩm Dương: “Nếu rảnh tôi sẽ đến.”
Thẩm Dương gật đầu, “Chúng tôi chờ cô, sao cô lại ra ngoài muộn như vậy, có ma quỷ gì sao?”
Diêu Thiên chỉ nói: “Không có vấn đề gì lớn.”
Tân Giới vừa nhìn thấy Thẩm Dương đã rất không vui, nói thẳng: “Ngươi hơn nửa đêm tới tìm chị, chỉ vì đưa một cái thiệp mời thôi sao.” Chính là không có ý tốt.
Đàn ông đối với phụ nữ có thể có cái suy nghĩ tốt đẹp gì?
Đàn ông có cái gì sai đâu, chỉ là muốn có được một người phụ nữ mà thôi.
Nhưng ngươi cũng không nhìn xem mình là ai, có xứng với Diêu Thiên hay không?
Thẩm Dương liếc nhìn Tân Giới, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, hiển nhiên hắn cũng không mấy thích con quỷ đi theo Diêu Thiên.
Con quỷ này, nhìn cũng không lớn, nhưng trên thực tế đã chết được mấy thập niên, tuổi tâm lý không hề nhỏ.
Hai người đối đầu, bầu không khí có chút căng thẳng.
Diêu Thiên hơi quát lớn: “Tân Giới, không được vô lễ với khách.”
“Được, chị nói đúng.” Tân Giới trở nên vui vẻ, bởi vì Diêu Thiên nói người đàn ông này là khách, ranh giới rõ ràng.
Vẻ mặt của Thẩm Dương có chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Diêu Thiên: “Đến lúc đó, cô nhất định phải tới, lão gia tử rất muốn gặp cô.”
Diêu Thiên gật đầu, nói đã biết.
Diêu Thiên thật sự quá lạnh lùng, làm Thẩm Dương không biết phải làm thế nào mới tốt, không biết làm thế nào để đột phá mối quan hệ một chút.
Thẩm Dương đi rồi, Diêu Thiên mới mở cửa, để Nam Chi và Tân Giới vào nhà.
Nam Chi nhìn căn biệt thự lớn, chân thành khen ngợi, “Chị gái, nhà của chị thật là to đẹp.”
Tân Giới hừ một tiếng, “Đương nhiên, chị rất lợi hại nha.”
Nam Chi nhìn Tân Giới, “Lại không phải là nhà của ngươi, ngươi đắc ý cái gì?”
Không đợi Tân Giới lên tiếng, Nam Chi đã bay tới bên cạnh Diêu Thiên, nói với Diêu Thiên: “Chị gái, lúc nào thì chúng ta mới có thể đưa những tiểu quỷ đó đi đầu thai?”
Diêu Thiên gảy gảy tóc, nhìn Nam Chi hỏi: “Ngươi rất để ý đến bọn họ sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, ta rất để ý, không biết tại sao lại có loại âm tà đáng sợ như vậy, ta hy vọng sau này sẽ không còn loại đồ này nữa.”
Diêu Thiên chỉ nói: “Không có loại đồ này thì sẽ có loại đồ khác, dục vọng của con người chính là không có chừng mực, sẽ có loại đồ như vậy, sẽ có người chịu tổn thương.”
Nam Chi haiz một tiếng, hai tay chống cằm, vẻ mặt ưu sầu chọc Diêu Thiên cười khúc khích, “Ngươi còn nhỏ, nhọc lòng mấy cái này làm cái gì?”
“Con người sẽ vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, sẽ bởi vì không thỏa mãn mà nỗ lực làm mình trở nên viên mãn, cho nên, chuyện như vậy, vĩnh viễn không thể diệt sạch, ngươi than ngắn thở dài cũng vô dụng.”
Nam Chi nói: “Nhưng cũng không thể làm người ta không được sinh ra đi.”
Nguyên chủ còn chưa được sinh ra, đã bị biến thành loại đồ vật không thể hiểu được.
Diêu Thiên thích cái dạng này của tiểu quỷ, đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn có thể giác ngộ, trong miệng tuy nói lời oán giận, nhưng vẻ mặt lại không mấy oán giận.
Đã trải qua rất nhiều nỗi khổ, vẫn có thể giữ gìn được sự thiện lương đáng yêu, làm người ta yêu thích.
Diêu Thiên xoa xoa đầu Nam Chi, “Ngươi rất đặc biệt, nhưng đại đa số mọi người sẽ không biến đứa con trong bụng mình thành thế này đâu.”
Nam Chi:……
Cho nên nguyên chủ là đặc biệt xui xẻo sao?
Tân Giới nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, Diêu Thiên còn cười tủm tỉm với cái tiểu quỷ kia, làm Tân Giới không mấy vui vẻ.
Tuy rằng Tân Giới đã chết được mấy thập niên, nhưng thời điểm chết, vẫn là một đứa trẻ, là trẻ con đương nhiên hy vọng người khác chú ý tới mình.
Tân Giới tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người, Tân Giới khinh thường nói với Nam Chi: “Bất hạnh trên thế giới này được sinh ra theo từng giây từng phút, ngày nào ngươi cũng nghĩ đến loại chuyện này, còn không phải là sẽ khóc sướt mướt mỗi ngày sao.”
Nam Chi kinh ngạc, “Ta không có khóc nha.”
Suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, có rất nhiều xung đột xảy ra trên thế giới này là vì cố gắng đưa suy nghĩ của mình vào trong đầu người khác.
Nhưng đây là chuyện không thể làm được.
Bởi vậy mà có rất nhiều xung đột.
Đây là lời của sư phụ trong thế giới võ hiệp đã từng nói.
Tân Giới nói với Nam Chi: “Ta chết sớm hơn ngươi mấy thập niên, nhìn thấy nhiều thứ hơn ngươi, trên thế giới này, mục đích làm việc của mọi người đều là vì lợi ích, đều vì lợi ích của chính mình.”
Mọi người đều nói về tình yêu đích thực, nhưng tình yêu đích thực hoàn toàn không tồn tại.
Tình yêu đích thực là tình yêu không có tính toán.
Thời điểm ta tốt đẹp, ngươi yêu ta, ta trở nên không tốt, ngươi vẫn không thay đổi mà yêu ta, đây mới là tình yêu đích thực.
Diêu Thiên biết khuyết điểm của mình nằm ở đâu, chính là còn nhỏ tuổi, còn quá trẻ, sẽ cho người ta cảm giác không đáng tin cậy.
Để mấy pháp sư trông có vẻ tiên phong ngạo cốt tới biểu diễn, cho những người khác xem, làm ổn định lòng người.
Ông chủ liên tục nói được, đã hiểu, pháp sự kia chính là một buổi biểu diễn, chứng minh nơi này đã không còn việc gì.
Diêu Thiên đưa cậu bé Tân Giới về nhà, Nam Chi suy nghĩ một chút, đi theo phía sau Diêu Thiên.
Tân Giới nhìn thấy Nam Chi, lập tức nói: “Ngươi không có nhà của mình sao, còn đi theo chúng ta.”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, ta không có nhà nha.”
Tân Giới:……
Ngươi không có nhà, ngươi còn rất kiêu ngạo có đúng không.
“Tân Giới, để cô bé về cùng chúng ta.” Diêu Thiên nói.
Diêu Thiên lên tiếng, Tân Giới tự nhiên cũng không dám nói gì, mà là trừng mắt liếc nhìn Nam Chi một cái.
Nam Chi không thể hiểu được, làm một cái mặt quỷ với Tân Giới.
Tân Giới tức giận.
Diêu Thiên đã có căn nhà của riêng mình, hơn nữa còn là một cái biệt thự lớn, như thế nào lại có, là của người khác đưa, có rất nhiều người muốn lấy lòng Diêu Thiên.
“Diêu Thiên, cô về rồi à.” Một người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, mặc vest đi giày da, đẹp trai ngời ngời.
Nam Chi nhìn thấy, có chút kinh ngạc nói: “Chị lại có thêm thuộc hạ sao?”
Diêu Thiên không giải thích, mà là hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, thân thể có vấn đề gì sao?”
Thẩm Dương cười, trông lại càng đẹp trai hơn, “Không có gì, tôi tới đây đưa thiệp mời cho cô, ngày kia là lễ đại thọ của lão gia tử, hy vọng cô có thể tới.”
Mệnh cách của Thẩm Dương rất kỳ lạ, lại dễ bị tà vật chiếm hữu thân thể, thân thể này nhìn qua là của hắn, nhưng lại không phải của hắn.
Hồn phách thường xuyên bị những cô hồn dã quỷ khác tới đẩy ra khỏi thân thể, hồn phách phiêu đãng, thân thể giống như một tòa kiến trúc công cộng, ai cũng có thể vào chơi một chút, dạo một vòng, lợi dụng thân thể làm một chút việc mà linh hồn không thể làm được.
Người nhà Thẩm Dương đã mời rất nhiều pháp sư tới xem cho Thẩm Dương, nhưng nhóm pháp sư đó chỉ có thể gia tăng liên hệ giữa linh hồn và thể xác Thẩm Dương, không dễ dàng bay ra ngoài nữa.
Loại vấn đề này không dễ giải quyết, chỉ có thể không ngừng gia cố.
Thẩm Dương gặp được Diêu Thiên, tình trạng mới chuyển biến tốt một chút, không còn ai lợi dụng thân thể hắn đi làm những việc không thể làm nữa.
Mỗi lần Thẩm Dương bị chiếm thân thể tỉnh lại, đều bị báo cho biết mình đã làm ra chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về mặt tâm lý học mà nói, đây là bệnh đa nhân cách, nhưng Thẩm Dương đã điều trị lâu như vậy, đều không có tác dụng, người nhà nhờ tới huyền học, vấn đề mới tốt hơn một chút, nhưng không thể trị tận gốc.
Mệnh cách của hắn chính là như vậy, không có cách nào.
Nam Chi nhìn Thẩm Dương, lại nhìn Diêu Thiên, chẳng lẽ Thẩm Dương này chính là hoàng tử.
Diêu Thiên nhận thiệp mời, nói với Thẩm Dương: “Nếu rảnh tôi sẽ đến.”
Thẩm Dương gật đầu, “Chúng tôi chờ cô, sao cô lại ra ngoài muộn như vậy, có ma quỷ gì sao?”
Diêu Thiên chỉ nói: “Không có vấn đề gì lớn.”
Tân Giới vừa nhìn thấy Thẩm Dương đã rất không vui, nói thẳng: “Ngươi hơn nửa đêm tới tìm chị, chỉ vì đưa một cái thiệp mời thôi sao.” Chính là không có ý tốt.
Đàn ông đối với phụ nữ có thể có cái suy nghĩ tốt đẹp gì?
Đàn ông có cái gì sai đâu, chỉ là muốn có được một người phụ nữ mà thôi.
Nhưng ngươi cũng không nhìn xem mình là ai, có xứng với Diêu Thiên hay không?
Thẩm Dương liếc nhìn Tân Giới, vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt, hiển nhiên hắn cũng không mấy thích con quỷ đi theo Diêu Thiên.
Con quỷ này, nhìn cũng không lớn, nhưng trên thực tế đã chết được mấy thập niên, tuổi tâm lý không hề nhỏ.
Hai người đối đầu, bầu không khí có chút căng thẳng.
Diêu Thiên hơi quát lớn: “Tân Giới, không được vô lễ với khách.”
“Được, chị nói đúng.” Tân Giới trở nên vui vẻ, bởi vì Diêu Thiên nói người đàn ông này là khách, ranh giới rõ ràng.
Vẻ mặt của Thẩm Dương có chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Diêu Thiên: “Đến lúc đó, cô nhất định phải tới, lão gia tử rất muốn gặp cô.”
Diêu Thiên gật đầu, nói đã biết.
Diêu Thiên thật sự quá lạnh lùng, làm Thẩm Dương không biết phải làm thế nào mới tốt, không biết làm thế nào để đột phá mối quan hệ một chút.
Thẩm Dương đi rồi, Diêu Thiên mới mở cửa, để Nam Chi và Tân Giới vào nhà.
Nam Chi nhìn căn biệt thự lớn, chân thành khen ngợi, “Chị gái, nhà của chị thật là to đẹp.”
Tân Giới hừ một tiếng, “Đương nhiên, chị rất lợi hại nha.”
Nam Chi nhìn Tân Giới, “Lại không phải là nhà của ngươi, ngươi đắc ý cái gì?”
Không đợi Tân Giới lên tiếng, Nam Chi đã bay tới bên cạnh Diêu Thiên, nói với Diêu Thiên: “Chị gái, lúc nào thì chúng ta mới có thể đưa những tiểu quỷ đó đi đầu thai?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diêu Thiên gảy gảy tóc, nhìn Nam Chi hỏi: “Ngươi rất để ý đến bọn họ sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng rồi, ta rất để ý, không biết tại sao lại có loại âm tà đáng sợ như vậy, ta hy vọng sau này sẽ không còn loại đồ này nữa.”
Diêu Thiên chỉ nói: “Không có loại đồ này thì sẽ có loại đồ khác, dục vọng của con người chính là không có chừng mực, sẽ có loại đồ như vậy, sẽ có người chịu tổn thương.”
Nam Chi haiz một tiếng, hai tay chống cằm, vẻ mặt ưu sầu chọc Diêu Thiên cười khúc khích, “Ngươi còn nhỏ, nhọc lòng mấy cái này làm cái gì?”
“Con người sẽ vĩnh viễn không cảm thấy thỏa mãn, sẽ bởi vì không thỏa mãn mà nỗ lực làm mình trở nên viên mãn, cho nên, chuyện như vậy, vĩnh viễn không thể diệt sạch, ngươi than ngắn thở dài cũng vô dụng.”
Nam Chi nói: “Nhưng cũng không thể làm người ta không được sinh ra đi.”
Nguyên chủ còn chưa được sinh ra, đã bị biến thành loại đồ vật không thể hiểu được.
Diêu Thiên thích cái dạng này của tiểu quỷ, đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn có thể giác ngộ, trong miệng tuy nói lời oán giận, nhưng vẻ mặt lại không mấy oán giận.
Đã trải qua rất nhiều nỗi khổ, vẫn có thể giữ gìn được sự thiện lương đáng yêu, làm người ta yêu thích.
Diêu Thiên xoa xoa đầu Nam Chi, “Ngươi rất đặc biệt, nhưng đại đa số mọi người sẽ không biến đứa con trong bụng mình thành thế này đâu.”
Nam Chi:……
Cho nên nguyên chủ là đặc biệt xui xẻo sao?
Tân Giới nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy, Diêu Thiên còn cười tủm tỉm với cái tiểu quỷ kia, làm Tân Giới không mấy vui vẻ.
Tuy rằng Tân Giới đã chết được mấy thập niên, nhưng thời điểm chết, vẫn là một đứa trẻ, là trẻ con đương nhiên hy vọng người khác chú ý tới mình.
Tân Giới tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người, Tân Giới khinh thường nói với Nam Chi: “Bất hạnh trên thế giới này được sinh ra theo từng giây từng phút, ngày nào ngươi cũng nghĩ đến loại chuyện này, còn không phải là sẽ khóc sướt mướt mỗi ngày sao.”
Nam Chi kinh ngạc, “Ta không có khóc nha.”
Suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, có rất nhiều xung đột xảy ra trên thế giới này là vì cố gắng đưa suy nghĩ của mình vào trong đầu người khác.
Nhưng đây là chuyện không thể làm được.
Bởi vậy mà có rất nhiều xung đột.
Đây là lời của sư phụ trong thế giới võ hiệp đã từng nói.
Tân Giới nói với Nam Chi: “Ta chết sớm hơn ngươi mấy thập niên, nhìn thấy nhiều thứ hơn ngươi, trên thế giới này, mục đích làm việc của mọi người đều là vì lợi ích, đều vì lợi ích của chính mình.”
Mọi người đều nói về tình yêu đích thực, nhưng tình yêu đích thực hoàn toàn không tồn tại.
Tình yêu đích thực là tình yêu không có tính toán.
Thời điểm ta tốt đẹp, ngươi yêu ta, ta trở nên không tốt, ngươi vẫn không thay đổi mà yêu ta, đây mới là tình yêu đích thực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro