Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Không chỉ thích ném đồ lung tung rối loạn, mà còn thích phát ra tiếng cười khúc khích, tiếng cười của trẻ con, còn là tiếng cười của một con quỷ, thật sự rất kinh khủng.
Nam Chi suy nghĩ một chút, quyết định nói dối: “Con không vào được, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ hù dọa cô ta, cô ta rất sợ hãi trốn ở trong phòng.”
Giọng của quỷ vô cùng bén nhọn, chói tai không nói nên lời, làm người ta cảm thấy không khỏe.
Nam Chi trên cơ bản không thể nói chuyện, chỉ có thể dựa vào cảm ứng giữa mẹ con.
Sắc mặt Tống Hà có chút khó coi, nhìn bóng người mơ hồ, hoài nghi hỏi: “Lời con nói là thật sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng, lời con nói là thật.”
Nhưng Tống Hà căn bản không tin, mang theo Nam Chi muốn tới Lý gia.
Nam Chi:........
Nói thật, bây giờ ta rất muốn hù dọa cô.
Nam Chi bị nghi ngờ, trong lòng không vui, ném ly nước trên bàn xuống đất, bang một tiếng vỡ vụn.
Nam Chi:........
Cô ngẩn người, nhìn tay mình.
Tay của ta có suy nghĩ của riêng mình, các ngươi có tin hay không.
Tống Hà thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút dữ tợn, đứa trẻ đáng chết này không đi hù dọa người, chỉ biết hù dọa cô.
Đột nhiên vang lên tiếng vỡ giòn tan, Tống Hà hoảng sợ, nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng không nhịn được mà bốc hỏa, trách cứ Nam Chi: “Con đang làm cái gì vậy, kêu con đi làm chút chuyện cũng không xong.”
Tống Hà tới gặp Lý Trinh, Lý Trinh rất kinh ngạc, tuy rằng không muốn tiếp đón, nhưng người đã đến cửa, hơn nữa Tống Hà còn nổi tiếng hơn cô, không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.
Nam Chi bay lơ lửng trên người Tống Hà, vừa muốn vào cửa đã bị một cổ lực trên cửa hất văng ra, một luồng ánh sáng vàng chiếu lên người Nam Chi, rất đau rất đau.
“A, oa……” Nam Chi bị cổ lực này đánh văng ra, đau đớn như bị hắt một nồi dầu sôi lên người, cơ thể cô lập tức trở nên nhẹ bẫng.
Không phải nhẹ nhàng vì thoải mái, mà là vì đau đớn.
Bên tai Lý Trinh nghe thấy tiếng hét chói tai, vẻ mặt mê mang, cô nhìn sắc mặt khó coi của Tống Hà, sắc mặt Tống Hà là bối rối cộng với một chút không thể tin tưởng.
Lý Trinh không chắc chắn hỏi Tống Hà: “Cô, cô có nghe thấy tiếng gì không?”
m thanh bén nhọn đau đớn này, không thể phớt lờ, Tống Hà nhìn bóng đen đang cuộn tròn run rẩy, chỉ nói: “Tôi không nghe thấy, cô nghe thấy cái gì vậy?”
“Thật sao?” Lý Trinh có chút nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Ánh mắt Tống Hà nhìn lên trên cửa, nhìn thấy lá bùa có biểu tượng kỳ quái, căn bản không thể nhìn rõ là thứ gì.
Chẳng lẽ chính thứ đồ này ngăn cản tiểu quỷ ở bên ngoài sao?
Lý Trinh còn trẻ như vậy, sao đã tin tưởng loại đồ này, chẳng lẽ Lý Trinh cũng nuôi thứ gì sao?
Tống Hà chỉ vào đồ vật dán trên cửa, “Đây là cái gì?”
Lý Trinh nhìn thoáng qua món đồ trên cửa, bất đắc dĩ nói: “Là người nhà đưa.”
Là em họ vẽ lên cửa, không chỉ vậy, khắp nơi trong nhà còn dán đầy thứ này.
Em họ tuổi còn nhỏ, đột nhiên lại đi tin thứ đồ này, thật sự là làm người ta bất đắc dĩ.
“Chị họ, ai vậy?” Diêu Thiên đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Hà, lại nhìn bóng đen đang run rẩy, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Đôi mắt này của cô, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời, Diêu Thiên nói: “Chị họ, có khách tới, sao còn chưa mời người vào trong nhà.”
Lý Trinh nghiêng người mời người đi vào, nhưng Tống Hà không có ý định bước vào, tiểu quỷ nói không sai, quả thật là không vào được.
Tống Hà lập tức nói: “Nếu cô đã có khách, lần sau tôi lại đến.”
Cô lập tức muốn rời đi, trên trán, trên chóp mũi đã đổ mồ hôi lạnh, nhìn qua rất thấp thỏm, lo âu.
“Chờ một chút.” Diêu Thiên gọi Tống Hà lại, thân hình Tống Hà cứng đờ, đặc biệt là khi Diêu Thiên tới gần, toàn thân cô đều cảm thấy khó chịu.
Trên người như có dày đặc những mũi kim đâm tới, giống như người sợ ánh sáng bị phơi dưới ánh mặt trời, khó chịu không thể tả.
Tống Hà theo bản năng muốn cách xa cô gái này ra một chút, đặc biệt là nhìn thấy cô gái này còn xinh đẹp như vậy, là một loại xinh đẹp kỳ ảo thanh tao, thật sự là đẹp không nói nên lời.
Người như vậy nếu tiến vào giới giải trí, không chừng sẽ rất nổi tiếng.
Trong lòng Tống Hà bị ghen ghét bao trùm, vẻ mặt cao ngạo nói: “Cô muốn nói gì với tôi, tôi hình như không có quen cô.”
Diêu Thiên liếc nhìn bóng đen, lại nhìn thoáng qua Tống Hà, chỉ nói: “Cô ngày ngày làm bạn với quỷ, thân thể đã bị âm khí ăn mòn, hơn nữa chờ tới khi cô không thể khống chế được nữa, sẽ bị phản phệ.”
“Bị phản phệ cô sẽ càng thêm thê thảm, trước kia có được cái gì, đều sẽ phải trả lại.”
“Tôi khuyên cô tốt nhất là đem thứ kia đi cầu siêu đi, bằng không nó sẽ luôn quấn lấy cô.”
“Hơn nữa ràng buộc giữa các người còn rất sâu, chẳng lẽ……..”
Nghe thấy lời Diêu Thiên nói, Tống Hà giống như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Diêu Thiên nhàn nhạt nói: “Cô biết.”
“Hơn nữa, cô sai thứ này tới làm hại chị họ tôi, nếu chị họ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không khách khí đâu.”
Môi Tống Hà giật giật, không thể thốt nên lời, cô rất bực bội, bí mật mình che giấu đã bị người khác biết, trong lòng cô vô cùng hoang mang, sợ hãi.
Nếu cô ta nói ra ngoài, nói cô nuôi loại đồ vật này, tiền đồ của cô sẽ bị hủy.
Trong lòng Tống Hà đột nhiên nảy sinh ra sát ý nồng đậm với cô gái này.
Cô nói thẳng: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Tống Hà chạy mất, để lại một mình Nam Chi, Nam Chi nhìn Diêu Thiên, theo bản năng ngửi mùi hương trên người Diêu Thiên, ngửi được mùi hoa cỏ thơm mát.
Wow, người này thật là thơm nha!
Nhất định là một người tốt.
Nam Chi bay tới trước mặt Diêu Thiên, lập lòe hai cái, chị gái, cứu ta, cứu ta!
Diêu Thiên nhìn tiểu quỷ trước mặt, hỏi: “Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn đi theo ta?”
Nam Chi gật đầu, đúng rồi chị gái, đưa ta đi cầu siêu đi.
Cái chị gái này nhìn có vẻ không phải là kẻ giết người vô tội, còn khuyên mẹ đưa cô đi cầu siêu.
Lý Trinh nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút rùng mình, không nhịn được mà hỏi Diêu Thiên: “Thiên Thiên, em đang nói chuyện với ai vậy?”
Diêu Thiên chỉ nói: “Người hại chị, trong nhà chị bị nhiễm âm khí, vật nhỏ này đã tới nhà chị.”
Lý Trinh: Ừm ừm……..
Nghe không rõ lắm.
“Bảo bối, bảo bối, trở về đi.” Nam Chi nghe thấy tiếng Tống Hà gọi bên tai, tiếng sau còn gấp hơn tiếng trước, Nam Chi không có cách nào, chỉ có thể bay lên, còn quay đầu lại nhìn Diêu Thiên.
Diêu Thiên hỏi: “Ngươi muốn thoát khỏi mẹ ngươi sao?”
Nam Chi điên cuồng gật đầu, chị gái, chị gái, chị thật thông minh.
Chị quả nhiên là thiên tài!
Lý Trinh:..........
Em họ trông rất bất thường, rốt cuộc là cô đang nói chuyện với ai vậy?
Cô có chút sợ.
Diêu Thiên không nói gì, nhìn Nam Chi bay đi rồi, trong lòng Nam Chi cảm thấy thất vọng, bay trở về bên cạnh Tống Hà.
Tống Hà ngồi ở trong xe, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không nói nên lời, đôi môi run rẩy, ánh mắt thay đổi liên tục.
Sợ hãi, tàn nhẫn, kiên định,......
Không chỉ thích ném đồ lung tung rối loạn, mà còn thích phát ra tiếng cười khúc khích, tiếng cười của trẻ con, còn là tiếng cười của một con quỷ, thật sự rất kinh khủng.
Nam Chi suy nghĩ một chút, quyết định nói dối: “Con không vào được, chỉ có thể đứng ngoài cửa sổ hù dọa cô ta, cô ta rất sợ hãi trốn ở trong phòng.”
Giọng của quỷ vô cùng bén nhọn, chói tai không nói nên lời, làm người ta cảm thấy không khỏe.
Nam Chi trên cơ bản không thể nói chuyện, chỉ có thể dựa vào cảm ứng giữa mẹ con.
Sắc mặt Tống Hà có chút khó coi, nhìn bóng người mơ hồ, hoài nghi hỏi: “Lời con nói là thật sao?”
Nam Chi gật đầu, “Đúng, lời con nói là thật.”
Nhưng Tống Hà căn bản không tin, mang theo Nam Chi muốn tới Lý gia.
Nam Chi:........
Nói thật, bây giờ ta rất muốn hù dọa cô.
Nam Chi bị nghi ngờ, trong lòng không vui, ném ly nước trên bàn xuống đất, bang một tiếng vỡ vụn.
Nam Chi:........
Cô ngẩn người, nhìn tay mình.
Tay của ta có suy nghĩ của riêng mình, các ngươi có tin hay không.
Tống Hà thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút dữ tợn, đứa trẻ đáng chết này không đi hù dọa người, chỉ biết hù dọa cô.
Đột nhiên vang lên tiếng vỡ giòn tan, Tống Hà hoảng sợ, nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, trong lòng không nhịn được mà bốc hỏa, trách cứ Nam Chi: “Con đang làm cái gì vậy, kêu con đi làm chút chuyện cũng không xong.”
Tống Hà tới gặp Lý Trinh, Lý Trinh rất kinh ngạc, tuy rằng không muốn tiếp đón, nhưng người đã đến cửa, hơn nữa Tống Hà còn nổi tiếng hơn cô, không chừng sẽ gây ra chuyện gì đó.
Nam Chi bay lơ lửng trên người Tống Hà, vừa muốn vào cửa đã bị một cổ lực trên cửa hất văng ra, một luồng ánh sáng vàng chiếu lên người Nam Chi, rất đau rất đau.
“A, oa……” Nam Chi bị cổ lực này đánh văng ra, đau đớn như bị hắt một nồi dầu sôi lên người, cơ thể cô lập tức trở nên nhẹ bẫng.
Không phải nhẹ nhàng vì thoải mái, mà là vì đau đớn.
Bên tai Lý Trinh nghe thấy tiếng hét chói tai, vẻ mặt mê mang, cô nhìn sắc mặt khó coi của Tống Hà, sắc mặt Tống Hà là bối rối cộng với một chút không thể tin tưởng.
Lý Trinh không chắc chắn hỏi Tống Hà: “Cô, cô có nghe thấy tiếng gì không?”
m thanh bén nhọn đau đớn này, không thể phớt lờ, Tống Hà nhìn bóng đen đang cuộn tròn run rẩy, chỉ nói: “Tôi không nghe thấy, cô nghe thấy cái gì vậy?”
“Thật sao?” Lý Trinh có chút nghi hoặc, hỏi ngược lại: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Tống Hà nhìn lên trên cửa, nhìn thấy lá bùa có biểu tượng kỳ quái, căn bản không thể nhìn rõ là thứ gì.
Chẳng lẽ chính thứ đồ này ngăn cản tiểu quỷ ở bên ngoài sao?
Lý Trinh còn trẻ như vậy, sao đã tin tưởng loại đồ này, chẳng lẽ Lý Trinh cũng nuôi thứ gì sao?
Tống Hà chỉ vào đồ vật dán trên cửa, “Đây là cái gì?”
Lý Trinh nhìn thoáng qua món đồ trên cửa, bất đắc dĩ nói: “Là người nhà đưa.”
Là em họ vẽ lên cửa, không chỉ vậy, khắp nơi trong nhà còn dán đầy thứ này.
Em họ tuổi còn nhỏ, đột nhiên lại đi tin thứ đồ này, thật sự là làm người ta bất đắc dĩ.
“Chị họ, ai vậy?” Diêu Thiên đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Hà, lại nhìn bóng đen đang run rẩy, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
Đôi mắt này của cô, dường như có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời, Diêu Thiên nói: “Chị họ, có khách tới, sao còn chưa mời người vào trong nhà.”
Lý Trinh nghiêng người mời người đi vào, nhưng Tống Hà không có ý định bước vào, tiểu quỷ nói không sai, quả thật là không vào được.
Tống Hà lập tức nói: “Nếu cô đã có khách, lần sau tôi lại đến.”
Cô lập tức muốn rời đi, trên trán, trên chóp mũi đã đổ mồ hôi lạnh, nhìn qua rất thấp thỏm, lo âu.
“Chờ một chút.” Diêu Thiên gọi Tống Hà lại, thân hình Tống Hà cứng đờ, đặc biệt là khi Diêu Thiên tới gần, toàn thân cô đều cảm thấy khó chịu.
Trên người như có dày đặc những mũi kim đâm tới, giống như người sợ ánh sáng bị phơi dưới ánh mặt trời, khó chịu không thể tả.
Tống Hà theo bản năng muốn cách xa cô gái này ra một chút, đặc biệt là nhìn thấy cô gái này còn xinh đẹp như vậy, là một loại xinh đẹp kỳ ảo thanh tao, thật sự là đẹp không nói nên lời.
Người như vậy nếu tiến vào giới giải trí, không chừng sẽ rất nổi tiếng.
Trong lòng Tống Hà bị ghen ghét bao trùm, vẻ mặt cao ngạo nói: “Cô muốn nói gì với tôi, tôi hình như không có quen cô.”
Diêu Thiên liếc nhìn bóng đen, lại nhìn thoáng qua Tống Hà, chỉ nói: “Cô ngày ngày làm bạn với quỷ, thân thể đã bị âm khí ăn mòn, hơn nữa chờ tới khi cô không thể khống chế được nữa, sẽ bị phản phệ.”
“Bị phản phệ cô sẽ càng thêm thê thảm, trước kia có được cái gì, đều sẽ phải trả lại.”
“Tôi khuyên cô tốt nhất là đem thứ kia đi cầu siêu đi, bằng không nó sẽ luôn quấn lấy cô.”
“Hơn nữa ràng buộc giữa các người còn rất sâu, chẳng lẽ……..”
Nghe thấy lời Diêu Thiên nói, Tống Hà giống như bị giẫm phải đuôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Diêu Thiên nhàn nhạt nói: “Cô biết.”
“Hơn nữa, cô sai thứ này tới làm hại chị họ tôi, nếu chị họ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không khách khí đâu.”
Môi Tống Hà giật giật, không thể thốt nên lời, cô rất bực bội, bí mật mình che giấu đã bị người khác biết, trong lòng cô vô cùng hoang mang, sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô ta nói ra ngoài, nói cô nuôi loại đồ vật này, tiền đồ của cô sẽ bị hủy.
Trong lòng Tống Hà đột nhiên nảy sinh ra sát ý nồng đậm với cô gái này.
Cô nói thẳng: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”
Tống Hà chạy mất, để lại một mình Nam Chi, Nam Chi nhìn Diêu Thiên, theo bản năng ngửi mùi hương trên người Diêu Thiên, ngửi được mùi hoa cỏ thơm mát.
Wow, người này thật là thơm nha!
Nhất định là một người tốt.
Nam Chi bay tới trước mặt Diêu Thiên, lập lòe hai cái, chị gái, cứu ta, cứu ta!
Diêu Thiên nhìn tiểu quỷ trước mặt, hỏi: “Ngươi muốn làm gì, ngươi muốn đi theo ta?”
Nam Chi gật đầu, đúng rồi chị gái, đưa ta đi cầu siêu đi.
Cái chị gái này nhìn có vẻ không phải là kẻ giết người vô tội, còn khuyên mẹ đưa cô đi cầu siêu.
Lý Trinh nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có chút rùng mình, không nhịn được mà hỏi Diêu Thiên: “Thiên Thiên, em đang nói chuyện với ai vậy?”
Diêu Thiên chỉ nói: “Người hại chị, trong nhà chị bị nhiễm âm khí, vật nhỏ này đã tới nhà chị.”
Lý Trinh: Ừm ừm……..
Nghe không rõ lắm.
“Bảo bối, bảo bối, trở về đi.” Nam Chi nghe thấy tiếng Tống Hà gọi bên tai, tiếng sau còn gấp hơn tiếng trước, Nam Chi không có cách nào, chỉ có thể bay lên, còn quay đầu lại nhìn Diêu Thiên.
Diêu Thiên hỏi: “Ngươi muốn thoát khỏi mẹ ngươi sao?”
Nam Chi điên cuồng gật đầu, chị gái, chị gái, chị thật thông minh.
Chị quả nhiên là thiên tài!
Lý Trinh:..........
Em họ trông rất bất thường, rốt cuộc là cô đang nói chuyện với ai vậy?
Cô có chút sợ.
Diêu Thiên không nói gì, nhìn Nam Chi bay đi rồi, trong lòng Nam Chi cảm thấy thất vọng, bay trở về bên cạnh Tống Hà.
Tống Hà ngồi ở trong xe, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không nói nên lời, đôi môi run rẩy, ánh mắt thay đổi liên tục.
Sợ hãi, tàn nhẫn, kiên định,......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro