Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Thiên Tài Huyền...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Phải làm theo mệnh lệnh.
Nam Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hà lập tức nở nụ cười, lấy đồ của đối phương ra, nói với Nam Chi: “Con ngửi đi rồi đi tìm cô ta, dọa cô ta một chút.”
Nam Chi:........
Nhưng ta không phải là chó nha!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Nam Chi vẫn đi tới ngửi ngửi, ngửi thấy một loại mùi hương kì lạ.
Vừa ngửi đã nhớ kỹ mùi hương này.
Nam Chi theo bản năng ngửi ngửi mùi hương trên người Tống Hà, tức khắc bịt kín mũi, mùi hương trên người Tống Hà thật là thối nha.
Tại sao trên người cô ta lại thối như vậy?
Chẳng lẽ người mẹ này không thích tắm rửa, nhưng cô ta là một minh tinh nha, sao có thể không tắm rửa được?
Tống Hà mỉm cười với Nam Chi, “Ngoan, tiểu bảo ngoan nha, con đi dọa cô ta một cái.”
Nam Chi bay ra khỏi phòng, trực tiếp xuyên qua bức tường, thế giới rộng lớn như vậy, ta nên đi đâu tìm người đây?
Hơn nữa Nam Chi cũng không thể đi dọa người khác, được rồi, đi bộ một vòng rồi trở về, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tuy nói là như thế, nhưng mùi hương kia vẫn quanh quẩn trên chóp mũi Nam Chi, làm Nam Chi không tự chủ được mà đi theo mùi hương đó.
Nam Chi dừng lại cách 20 mét bên ngoài cửa sổ của một căn hộ chung cư, xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện điện thoại, Nam Chi bay vào trong phòng, tiến đến bên cạnh người phụ nữ.
Người phụ nữ không nhìn thấy Nam Chi, trực tiếp đi xuyên qua Nam Chi.
Nam Chi ngửi thấy mùi hương trên người cô, ngửi được mùi hương giống với mùi trên món đồ kia.
Mùi hương trên người cô dễ ngửi hơn mùi trên người Tống Hà nhiều, Nam Chi nghe thấy cô đang nói chuyện công việc, nghe điện thoại xong liền đi tắm rửa.
“Tiểu bảo, dọa cô ta một cái.” Bên tai Nam Chi vang lên giọng nói của Tống Hà, như vọng đến từ một nơi rất xa.
Thật là kỳ quái, xa như vậy, cô vẫn còn nghe thấy giọng của Tống Hà.
Tống Hà đang nói chuyện với con búp bê, bất luận có ở rất xa, linh hồn vẫn có thể nghe thấy.
Khuôn mặt Tống Hà hiện lên vẻ mong chờ điên cuồng, ngày mai là có thể nhìn thấy con khốn kia xảy ra chuyện, hoặc là bị dọa thành một kẻ điên, hoặc là bị thương phải nằm viện.
Không có ai hoài nghi tới trên đầu cô.
Người phụ nữ này quả thực quá đáng ghét, thời điểm ở đoàn làm phim, luôn áp diễn cô, chỉ cần hai người cùng đối diễn, liền cảm nhận được đối phương cố tình làm rối loạn tâm trí cô, làm cô bị đạo diễn hô dừng liên tục.
Mọi người đều nói kỹ thuật diễn xuất của cô kém cỏi.
Lại nói kỹ thuật diễn xuất của Lý Trinh tốt đến mức nào.
Tống Hà bị người ta giẫm đạp, trong lòng có thể cảm thấy thoải mái mới là lạ, sau khi quay phim xong, cô lập tức trở về nhà sai đứa trẻ đi báo thù cho mình.
Hơn nữa đứa trẻ này thật sự là con của Tống Hà.
Nam Chi hỏi hệ thống ca ca: “Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, có bị thương tổn gì không?”
Hệ thống: “Sẽ không, có thể mẹ ngươi sẽ ngưng cung cấp thứ nuôi dưỡng ngươi, một tồn tại như ngươi cần được người ta nuôi dưỡng.”
Không có trừng phạt nha, không có trừng phạt Nam Chi hoàn toàn không sợ.
Nam Chi đi vòng quanh căn phòng một vòng rồi rời đi.
Lý Trinh tắm rửa xong, cầm khăn lau tóc, không hề biết mình vừa mới chạm trán chớp nhoáng với một con quỷ.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, Lý Trinh nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy người đứng trước cửa, tức khắc lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau cánh cửa mới mở ra, kết quả ngoài cửa lại là một cô gái xinh đẹp, vừa nhìn thấy Lý Trinh đã hô, “Chị họ.”
Lý Trinh nhìn cô nói: “Thiên Thiên, chị thật sự không thể giới thiệu tài nguyên cho em được, chị chỉ là một diễn viên hạng ba, cũng không nổi tiếng, sao có thể giới thiệu tài nguyên tốt cho em.”
Diêu Thiên là em họ của cô, là con gái của cậu cô, xinh đẹp, nhưng lại là một kẻ cao ngạo, nói cô bắt đầu từ một nhân vật nhỏ, cô lại cảm thấy chị họ đang coi thường mình.
Cho rằng mình xinh đẹp như vậy, sao có thể làm một nhân vật nhỏ được.
Chị họ không nổi tiếng, là bởi vì chị họ không đủ xinh đẹp, nếu đổi lại là cô, đã sớm nổi tiếng rồi.
Nhưng hôm nay giữa mày Diêu Thiên đã không còn vẻ kiêu ngạo, ngược lại có chút lạnh lùng, thời điểm nhìn thấy Lý Trinh, cô lập tức nhíu mày lại, hỏi: “Chị họ, chị vừa đi đâu về?”
Làm thế nào mà trên người lại có mùi của quỷ, Lý Trinh có chút nghi hoặc, chỉ nói: “Không đi đâu cả, chỉ từ đoàn làm phim trở về mà thôi.”
Diêu Thiên đi vào trong phòng, cảm nhận được mùi hương còn chưa tan đi.
Dưới ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Lý Trinh, Diêu Thiên đi quanh các căn phòng một vòng, sau đó miệng bẩm nhẩm những câu chú xua tan hơi thở đen tối.
Diêu Thiên dò hỏi Lý Trinh, nhưng Lý Trinh vô cùng mê mang, Diêu Thiên cho Lý Trinh một lá bùa hộ mệnh, nói là có thể bảo vệ Lý Trinh.
Lý Trinh:..........
Em họ làm sao thế này?
Nhưng mà miễn là không đòi hỏi tài nguyên từ cô là được.
Cô thật sự chỉ là một diễn viên mà thôi, chỉ ở mức trung bình, căn bản không có tài nguyên gì, bản thân cô còn không có tài nguyên cho mình.
Bên này, Nam Chi vừa về đến nhà, Tống Hà lập tức hỏi Nam Chi đã làm xong rồi sao, đã thành công rồi sao?
Nam Chi do dự một chút, gật đầu, coi như là đã thành công rồi đi.
Ít nhất đã tìm người thành công nha.
Nam Chi còn không biết mình có năng lực này, chỉ cần ngửi mùi hương trên đồ vật, là có thể tìm được người.
Giống như một con chó.
Hệ thống giải thích nói: “Đó là mùi hương của linh hồn.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta ngửi thấy mùi hương trên người mẹ, đó chắc cũng là mùi linh hồn của mẹ đi.”
Hệ thống: “Đúng vậy!”
Nam Chi:..........
Cũng thật là thối nha!
Nam Chi lại hỏi: “Có phải càng thối lại càng xấu xa không?”
Hệ thống giải thích nói: “Bị ô nhiễm đương nhiên là thối, giống như nước sông bị ô nhiễm, sẽ thối.”
Nam Chi nghi hoặc: “Thứ gì làm ô nhiễm linh hồn con người?”
Hệ thống: “Thất tình lục dục, các loại dục vọng và chấp niệm.”
Nam Chi nhìn Tống Hà thối hoắc, nói: “Vậy dục vọng của mẹ hẳn là rất nhiều.” Đã thối thành như vậy.
Tống Hà vẫn luôn đợi Lý Trinh xảy ra chuyện, vẫn luôn chờ, nhưng lại không chờ được, đã nhiều ngày như vậy, Lý Trinh vẫn không xảy ra chuyện gì.
Cô còn gọi điện thoại tới nói bóng nói gió, nhưng Lý Trinh hoàn toàn không có chuyện gì.
Tống Hà mê mang, mê mang nhìn đứa trẻ đang chơi đùa.
Thật sự cho rằng nuôi một linh hồn là không phải trả giá gì sao, không, muốn nuôi, đầu tiên là phải thừa nhận cảm giác sợ hãi.
Thời điểm ăn cơm phải bày thừa ra một cái bát, ăn cái gì cũng phải gắp bỏ vào bát, người bình thường nhìn thấy một chỗ trống, lại nhìn thấy thức ăn gắp vào trong bát, ít nhiều gì cũng đều nổi da gà, cho rằng người gắp thức ăn không bình thường.
Hơn nữa công việc của Tống Hà còn rất đặc thù, càng không thể để cho người khác biết cô đang nuôi một thứ đồ như vậy.
Tống Hà hỏi: “Tiểu bảo, chuyện mẹ bảo con làm, con có làm không?”
Nam Chi gật đầu, ta có đi nha!
Nhưng người ta không có nhìn thấy ta, ta dọa người ta thế nào nha!
Ta biết bây giờ ta rất khó coi, nhưng người ta không nhìn thấy sẽ không sợ hãi đâu.
Tống Hà nghi hoặc, “Vậy đây là chuyện gì?”
Tiểu quỷ đã đi, nhưng tại sao Lý Trinh lại không có chút phản ứng gì.
Tống Hà lại hỏi: “Con có hù dọa cô ta không, có ném đồ không?”
Linh hồn trẻ con rất bướng bỉnh, đặc biệt thích chơi đùa.
Phải làm theo mệnh lệnh.
Nam Chi không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hà lập tức nở nụ cười, lấy đồ của đối phương ra, nói với Nam Chi: “Con ngửi đi rồi đi tìm cô ta, dọa cô ta một chút.”
Nam Chi:........
Nhưng ta không phải là chó nha!
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Nam Chi vẫn đi tới ngửi ngửi, ngửi thấy một loại mùi hương kì lạ.
Vừa ngửi đã nhớ kỹ mùi hương này.
Nam Chi theo bản năng ngửi ngửi mùi hương trên người Tống Hà, tức khắc bịt kín mũi, mùi hương trên người Tống Hà thật là thối nha.
Tại sao trên người cô ta lại thối như vậy?
Chẳng lẽ người mẹ này không thích tắm rửa, nhưng cô ta là một minh tinh nha, sao có thể không tắm rửa được?
Tống Hà mỉm cười với Nam Chi, “Ngoan, tiểu bảo ngoan nha, con đi dọa cô ta một cái.”
Nam Chi bay ra khỏi phòng, trực tiếp xuyên qua bức tường, thế giới rộng lớn như vậy, ta nên đi đâu tìm người đây?
Hơn nữa Nam Chi cũng không thể đi dọa người khác, được rồi, đi bộ một vòng rồi trở về, coi như nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tuy nói là như thế, nhưng mùi hương kia vẫn quanh quẩn trên chóp mũi Nam Chi, làm Nam Chi không tự chủ được mà đi theo mùi hương đó.
Nam Chi dừng lại cách 20 mét bên ngoài cửa sổ của một căn hộ chung cư, xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện điện thoại, Nam Chi bay vào trong phòng, tiến đến bên cạnh người phụ nữ.
Người phụ nữ không nhìn thấy Nam Chi, trực tiếp đi xuyên qua Nam Chi.
Nam Chi ngửi thấy mùi hương trên người cô, ngửi được mùi hương giống với mùi trên món đồ kia.
Mùi hương trên người cô dễ ngửi hơn mùi trên người Tống Hà nhiều, Nam Chi nghe thấy cô đang nói chuyện công việc, nghe điện thoại xong liền đi tắm rửa.
“Tiểu bảo, dọa cô ta một cái.” Bên tai Nam Chi vang lên giọng nói của Tống Hà, như vọng đến từ một nơi rất xa.
Thật là kỳ quái, xa như vậy, cô vẫn còn nghe thấy giọng của Tống Hà.
Tống Hà đang nói chuyện với con búp bê, bất luận có ở rất xa, linh hồn vẫn có thể nghe thấy.
Khuôn mặt Tống Hà hiện lên vẻ mong chờ điên cuồng, ngày mai là có thể nhìn thấy con khốn kia xảy ra chuyện, hoặc là bị dọa thành một kẻ điên, hoặc là bị thương phải nằm viện.
Không có ai hoài nghi tới trên đầu cô.
Người phụ nữ này quả thực quá đáng ghét, thời điểm ở đoàn làm phim, luôn áp diễn cô, chỉ cần hai người cùng đối diễn, liền cảm nhận được đối phương cố tình làm rối loạn tâm trí cô, làm cô bị đạo diễn hô dừng liên tục.
Mọi người đều nói kỹ thuật diễn xuất của cô kém cỏi.
Lại nói kỹ thuật diễn xuất của Lý Trinh tốt đến mức nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Hà bị người ta giẫm đạp, trong lòng có thể cảm thấy thoải mái mới là lạ, sau khi quay phim xong, cô lập tức trở về nhà sai đứa trẻ đi báo thù cho mình.
Hơn nữa đứa trẻ này thật sự là con của Tống Hà.
Nam Chi hỏi hệ thống ca ca: “Nếu ta không hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, có bị thương tổn gì không?”
Hệ thống: “Sẽ không, có thể mẹ ngươi sẽ ngưng cung cấp thứ nuôi dưỡng ngươi, một tồn tại như ngươi cần được người ta nuôi dưỡng.”
Không có trừng phạt nha, không có trừng phạt Nam Chi hoàn toàn không sợ.
Nam Chi đi vòng quanh căn phòng một vòng rồi rời đi.
Lý Trinh tắm rửa xong, cầm khăn lau tóc, không hề biết mình vừa mới chạm trán chớp nhoáng với một con quỷ.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, Lý Trinh nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy người đứng trước cửa, tức khắc lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Một lúc lâu sau cánh cửa mới mở ra, kết quả ngoài cửa lại là một cô gái xinh đẹp, vừa nhìn thấy Lý Trinh đã hô, “Chị họ.”
Lý Trinh nhìn cô nói: “Thiên Thiên, chị thật sự không thể giới thiệu tài nguyên cho em được, chị chỉ là một diễn viên hạng ba, cũng không nổi tiếng, sao có thể giới thiệu tài nguyên tốt cho em.”
Diêu Thiên là em họ của cô, là con gái của cậu cô, xinh đẹp, nhưng lại là một kẻ cao ngạo, nói cô bắt đầu từ một nhân vật nhỏ, cô lại cảm thấy chị họ đang coi thường mình.
Cho rằng mình xinh đẹp như vậy, sao có thể làm một nhân vật nhỏ được.
Chị họ không nổi tiếng, là bởi vì chị họ không đủ xinh đẹp, nếu đổi lại là cô, đã sớm nổi tiếng rồi.
Nhưng hôm nay giữa mày Diêu Thiên đã không còn vẻ kiêu ngạo, ngược lại có chút lạnh lùng, thời điểm nhìn thấy Lý Trinh, cô lập tức nhíu mày lại, hỏi: “Chị họ, chị vừa đi đâu về?”
Làm thế nào mà trên người lại có mùi của quỷ, Lý Trinh có chút nghi hoặc, chỉ nói: “Không đi đâu cả, chỉ từ đoàn làm phim trở về mà thôi.”
Diêu Thiên đi vào trong phòng, cảm nhận được mùi hương còn chưa tan đi.
Dưới ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Lý Trinh, Diêu Thiên đi quanh các căn phòng một vòng, sau đó miệng bẩm nhẩm những câu chú xua tan hơi thở đen tối.
Diêu Thiên dò hỏi Lý Trinh, nhưng Lý Trinh vô cùng mê mang, Diêu Thiên cho Lý Trinh một lá bùa hộ mệnh, nói là có thể bảo vệ Lý Trinh.
Lý Trinh:..........
Em họ làm sao thế này?
Nhưng mà miễn là không đòi hỏi tài nguyên từ cô là được.
Cô thật sự chỉ là một diễn viên mà thôi, chỉ ở mức trung bình, căn bản không có tài nguyên gì, bản thân cô còn không có tài nguyên cho mình.
Bên này, Nam Chi vừa về đến nhà, Tống Hà lập tức hỏi Nam Chi đã làm xong rồi sao, đã thành công rồi sao?
Nam Chi do dự một chút, gật đầu, coi như là đã thành công rồi đi.
Ít nhất đã tìm người thành công nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi còn không biết mình có năng lực này, chỉ cần ngửi mùi hương trên đồ vật, là có thể tìm được người.
Giống như một con chó.
Hệ thống giải thích nói: “Đó là mùi hương của linh hồn.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta ngửi thấy mùi hương trên người mẹ, đó chắc cũng là mùi linh hồn của mẹ đi.”
Hệ thống: “Đúng vậy!”
Nam Chi:..........
Cũng thật là thối nha!
Nam Chi lại hỏi: “Có phải càng thối lại càng xấu xa không?”
Hệ thống giải thích nói: “Bị ô nhiễm đương nhiên là thối, giống như nước sông bị ô nhiễm, sẽ thối.”
Nam Chi nghi hoặc: “Thứ gì làm ô nhiễm linh hồn con người?”
Hệ thống: “Thất tình lục dục, các loại dục vọng và chấp niệm.”
Nam Chi nhìn Tống Hà thối hoắc, nói: “Vậy dục vọng của mẹ hẳn là rất nhiều.” Đã thối thành như vậy.
Tống Hà vẫn luôn đợi Lý Trinh xảy ra chuyện, vẫn luôn chờ, nhưng lại không chờ được, đã nhiều ngày như vậy, Lý Trinh vẫn không xảy ra chuyện gì.
Cô còn gọi điện thoại tới nói bóng nói gió, nhưng Lý Trinh hoàn toàn không có chuyện gì.
Tống Hà mê mang, mê mang nhìn đứa trẻ đang chơi đùa.
Thật sự cho rằng nuôi một linh hồn là không phải trả giá gì sao, không, muốn nuôi, đầu tiên là phải thừa nhận cảm giác sợ hãi.
Thời điểm ăn cơm phải bày thừa ra một cái bát, ăn cái gì cũng phải gắp bỏ vào bát, người bình thường nhìn thấy một chỗ trống, lại nhìn thấy thức ăn gắp vào trong bát, ít nhiều gì cũng đều nổi da gà, cho rằng người gắp thức ăn không bình thường.
Hơn nữa công việc của Tống Hà còn rất đặc thù, càng không thể để cho người khác biết cô đang nuôi một thứ đồ như vậy.
Tống Hà hỏi: “Tiểu bảo, chuyện mẹ bảo con làm, con có làm không?”
Nam Chi gật đầu, ta có đi nha!
Nhưng người ta không có nhìn thấy ta, ta dọa người ta thế nào nha!
Ta biết bây giờ ta rất khó coi, nhưng người ta không nhìn thấy sẽ không sợ hãi đâu.
Tống Hà nghi hoặc, “Vậy đây là chuyện gì?”
Tiểu quỷ đã đi, nhưng tại sao Lý Trinh lại không có chút phản ứng gì.
Tống Hà lại hỏi: “Con có hù dọa cô ta không, có ném đồ không?”
Linh hồn trẻ con rất bướng bỉnh, đặc biệt thích chơi đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro