Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Hắn đã nhắm mắt lại vì không đành lòng nhìn đứa trẻ bị cắn vào tay, không thể tưởng tượng được đứa trẻ bị hàm răng bén nhọn kia cắm vào sẽ đau đớn kêu la như thế nào.
Không ngờ con quái vật lại buông lỏng miệng ra, thật là khó tin.
Vì cái gì?
Khang Dương nghĩ không ra.
Cho dù có người thật sự có khả năng giao tiếp, nhưng thân thiện đến mức có thể coi quái vật là bạn bè, thì cũng không phải là khả năng giao tiếp thông thường nữa rồi, mà là khả năng xã giao khủng bố.
Tại sao con quái vật lại không làm tổn thương cô nhóc?
Khang Dương nhìn con quái vật kia chậm rì rì nhai nuốt bánh quy.
Lông mày hắn nhíu chặt, đầy đầu mờ mịt……
Nam Chi hỏi: “Vẫn chơi trò không được nhúc nhích được không, tối nay chúng ta vẫn tiếp tục chơi chứ?”
Quái vật lắc đầu, “Không, không chơi……”
Nam Chi lại hỏi: “Vậy ngươi muốn chơi cái gì?”
Quái vật lắc đầu, “Không, không……”
“Được rồi, để ta suy nghĩ, ta sẽ nghĩ ra một trò chơi, tối nay ngươi tới tìm ta nha bạn tốt của ta.” Nam Chi nói.
Con quái vật gật đầu, sau đó rất nhanh vươn đầu ra, cắn vào ngón tay Nam Chi, Nam Chi đau đến mức kêu lên một tiếng, “Ngươi lại cắn ta, ngươi không được cắn ta, có vi khuẩn, ta sẽ bị thương, ta sẽ đau.”
“Bạn tốt không được là tổn thương nhau, chúng ta là bạn, không được làm hại đối phương.”
Có một cỗ áp lực bí ẩn đè ép lên con quái vật, các con mắt toàn thân nó dừng lại một giây, sau đó lại chuyển động nhanh hơn, “Bạn tốt…”
“Đột nhiên ta cảm thấy đói quá!” Nam Chi đột nhiên đói bụng kêu lên, tay chân nhũn ra, vội vàng nhét bánh quy vào miệng.
Thấy đứa trẻ quái vật nhìn mình chằm chằm, lại nhét bánh quy vào miệng nó, còn hỏi, “Có ngon không, ngon thì lần sau ta sẽ để dành thêm.”
“Không, không……” Quái vật nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Nam Chi, đầu lưỡi liếm láp hàm răng lởm chởm.
Nam Chi:……
“Ngươi không được ăn ta.” Nam Chi nói.
“Trời sáng rồi, ngươi mau đi đi, buổi tối gặp lại.” Nam Chi ăn xong chút bánh quy mới cảm thấy tốt hơn một chút, trái tim cũng không đập nhanh như vậy nữa.
“Xích……” Đứa trẻ quái vật biến mất.
Nam Chi cũng không mấy ngạc nhiên, cô ôm gấu bông nhỏ nhón chân mở cửa ra.
Mặt đất trước cửa ướt dầm dề, tuy máu tươi và thịt nát đã bị rửa đi sạch sẽ, nhưng hơi nước càng khiến mùi máu tươi thêm nồng đậm, trên các bức tường đều là vết máu.
Trong lòng Nam Chi cảm thấy thật khổ sở, “Ca ca, tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
Hệ thống suy nghĩ một chút rồi nói: “Không vì cái gì cả, cuộc sống chính là phải cướp bóc, con người cướp đoạt động vật và thực vật, địa vị cao bóc lột địa vị thấp, mạnh cướp của yếu.”
Nam Chi: “Nhiệm vụ của chúng ta là đuổi trò chơi ra khỏi thế giới này sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy, vi diện này đã bị xâm chiếm, nếu thế giới này xảy ra vấn đề, cũng sẽ liên lụy tới các thế giới xung quanh.”
Nam Chi lại hỏi: “Vậy phải làm thế nào, ca ca, đã có quá nhiều người phải chết rồi.”
Nam Chi vốn cho rằng mình sẽ rất sợ hãi, nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy tê rần, cô ôm chặt lấy gấu bông nhỏ.
Nếu là trước đây, nhìn thấy những thứ này nhất định cô sẽ kinh hãi kêu lên.
Chuyện này thật sự quá đáng sợ, còn có thể tùy tiện giết người khác.
Hệ thống an ủi nói: “Ngươi có sợ hãi, là gấu bông nhỏ thay ngươi gánh vác bớt cảm xúc, thời điểm gặp nguy hiểm, tê dại có thể giúp ngươi bình tĩnh hơn một chút, không bị cảm xúc tiêu cực chiếm lấy tâm trí, không phải là người không biết sợ quái vật.”
“Ồ, cảm ơn ca ca.” Nam Chi cọ trán vào gấu bông nhỏ, “Cảm ơn em gấu bông nhỏ, cảm ơn.”
Nam Chi cũng biết lúc cô sợ hãi cũng chỉ biết khóc, như vậy sẽ bị quái vật giết chết.
Nam Chi nhìn thấy quái vật tuy rằng có sợ hãi, nhưng cũng sẽ không gào khóc.
Hệ thống: “Chỉ bằng khoa học kỹ thuật của thế giới này thì không thể đánh bại được trò chơi này, chỉ có thể ra tay từ phó bản của trò chơi, trò chơi được chiếu thông qua một kênh đặc biệt, bọn họ tạo ra nhiều phó bản như vậy, có muốn tiêu diệt côn trùng cũng không dễ dàng đâu.”
“Mỗi vi diện tự có ý thức bảo vệ của mình, cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng con đường này để tiến vào thế giới này.”
Nam Chi thật mê mang, “Ca ca, chúng ta phải giết hết tất cả đám quái vật sao?”
Ta rất yếu đuối…
Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Bảo bảo còn cần người lớn bảo vệ đấy.
Nam Chi đối với những mặt khác của bản thân thì có thể không hiểu, nhưng ý thức mình rất nhỏ yếu thì vô cùng rõ.
Hệ thống: “Để chống đỡ phó bản cần tiêu tốn năng lượng, phải tìm được nguồn năng lượng, tìm được rồi ngươi muốn giữ lại cho mình hay để lại cho thế giới này nghiên cứu đều được.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta có thể hỏi người bạn quái vật của ta, hỏi xem thứ đồ kia ở chỗ nào không?”
Hệ thống: “Được, nếu có thể.”
Nam Chi khó hiểu hỏi: “Tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
Hệ thống: “Vì muốn chiếm đoạt.”
Nam Chi kinh ngạc, “Bọn họ muốn ăn thịt người sao?”
Hệ thống: “Không nhất thiết là máu thịt thể xác, có thể là linh hồn hoặc lực tinh thần.”
Hệ thống: “Mỗi người sau đi chết đi đều có một nguồn năng lượng, ngươi xuất hiện ở không gian hệ thống chính là linh hồn của ngươi, là một khối năng lượng.”
Nam Chi hơi hiểu một chút, “Bọn họ chính là muốn giết người.”
Hệ thống: "Vì lợi ích lớn nhất, còn có thể dùng phát sóng trực tiếp trở thành lễ hội ẩm thực, sau đó lại rèn luyện nguyên liệu nấu ăn, khiến linh hồn trở nên mạnh hơn, trở nên có lợi cho bọn họ, chỉ có thế giới này là chịu tổn hại.”
Nam Chi: “…… Ca ca, ngươi nói thật là đáng sợ.”
Cái loại cảm giác nhẹ bẫng này, lại mang một loại giễu cợt bên trong, khiến cho người ta rét lạnh.
Đã có nhiều người bị giết chết như vậy rồi, mà hệ thống ca ca vẫn thật bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này mang lại cho người ta cảm giác thật đáng tin cậy, cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Nam Chi cảm thấy chuyện này rất lớn, rất lớn.
Nam Chi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, cô rất là bối rối.
Hệ thống: “Ta đã từng chứng kiến những việc còn lớn hơn như thế này rất nhiều, cho nên chuyện này thật sự không đáng tính đến, nhưng đối với ngươi mà nói, thật sự là một chuyện vô cùng tàn khốc, cứ thong thả đi, sau này ngươi gặp được nhiều thứ hơn rồi, cũng sẽ trở nên bình tĩnh.”
Nam Chi toét miệng cười, “Biết rồi ca ca.”
“Chúc mừng các người chơi thân yêu đã vượt qua đêm thứ hai, hãy tiếp tục cố gắng.”
Các người chơi:……
Thân yêu, con mẹ nó ai thân yêu với mày.
Bị cái trò chơi chết tiệt này gọi một tiếng thân yêu, như thể muốn lấy luôn cái mạng già của bọn họ.
Thật là máu chó đầu đầu, trò chơi chết tiệt.
Trông ai cũng phờ phạc, mắt đỏ ngầu, cả đêm phải chống chọi với sự hoảng loạn mới có thể vượt qua.
Bây giờ nghe thấy giọng nói của trò chơi, có không ghét thì cũng là căm hận đến tận xương tủy, trong lòng tràn đầy lệ khí, hận không thể ăn tươi nuốt sống cái trò chơi này.
Nam Chi ôm gấu bông xuất hiện ở đại sảnh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Đứa nhỏ này vẫn còn sống?
Một đứa trẻ, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy vẫn còn sống?
Thật không thể tưởng tượng được?
Hay là trên người đứa trẻ có thứ gì đó khiến quái vật không giết chết cô?
Trải qua một đêm tiêu hao, số lượng người hôm nay giảm đi rất nhiều, ngày hôm sau mà cũng giảm bớt nhiều như vậy, đừng nói là kiên trì mười ngày, có khả năng năm ngày đã chết hết rồi.
Nam Chi đối mặt với ánh mắt của mọi người, ngồi xuống ghế chờ ăn cơm.
“Này nhóc…” Có người lên tiếng.
Nam Chi có chút nghi hoặc: “Vâng chú?”
“Đêm qua cháu có gặp quái vật không?” Hắn hỏi.
Hắn đã nhắm mắt lại vì không đành lòng nhìn đứa trẻ bị cắn vào tay, không thể tưởng tượng được đứa trẻ bị hàm răng bén nhọn kia cắm vào sẽ đau đớn kêu la như thế nào.
Không ngờ con quái vật lại buông lỏng miệng ra, thật là khó tin.
Vì cái gì?
Khang Dương nghĩ không ra.
Cho dù có người thật sự có khả năng giao tiếp, nhưng thân thiện đến mức có thể coi quái vật là bạn bè, thì cũng không phải là khả năng giao tiếp thông thường nữa rồi, mà là khả năng xã giao khủng bố.
Tại sao con quái vật lại không làm tổn thương cô nhóc?
Khang Dương nhìn con quái vật kia chậm rì rì nhai nuốt bánh quy.
Lông mày hắn nhíu chặt, đầy đầu mờ mịt……
Nam Chi hỏi: “Vẫn chơi trò không được nhúc nhích được không, tối nay chúng ta vẫn tiếp tục chơi chứ?”
Quái vật lắc đầu, “Không, không chơi……”
Nam Chi lại hỏi: “Vậy ngươi muốn chơi cái gì?”
Quái vật lắc đầu, “Không, không……”
“Được rồi, để ta suy nghĩ, ta sẽ nghĩ ra một trò chơi, tối nay ngươi tới tìm ta nha bạn tốt của ta.” Nam Chi nói.
Con quái vật gật đầu, sau đó rất nhanh vươn đầu ra, cắn vào ngón tay Nam Chi, Nam Chi đau đến mức kêu lên một tiếng, “Ngươi lại cắn ta, ngươi không được cắn ta, có vi khuẩn, ta sẽ bị thương, ta sẽ đau.”
“Bạn tốt không được là tổn thương nhau, chúng ta là bạn, không được làm hại đối phương.”
Có một cỗ áp lực bí ẩn đè ép lên con quái vật, các con mắt toàn thân nó dừng lại một giây, sau đó lại chuyển động nhanh hơn, “Bạn tốt…”
“Đột nhiên ta cảm thấy đói quá!” Nam Chi đột nhiên đói bụng kêu lên, tay chân nhũn ra, vội vàng nhét bánh quy vào miệng.
Thấy đứa trẻ quái vật nhìn mình chằm chằm, lại nhét bánh quy vào miệng nó, còn hỏi, “Có ngon không, ngon thì lần sau ta sẽ để dành thêm.”
“Không, không……” Quái vật nhìn chằm chằm vào miệng vết thương của Nam Chi, đầu lưỡi liếm láp hàm răng lởm chởm.
Nam Chi:……
“Ngươi không được ăn ta.” Nam Chi nói.
“Trời sáng rồi, ngươi mau đi đi, buổi tối gặp lại.” Nam Chi ăn xong chút bánh quy mới cảm thấy tốt hơn một chút, trái tim cũng không đập nhanh như vậy nữa.
“Xích……” Đứa trẻ quái vật biến mất.
Nam Chi cũng không mấy ngạc nhiên, cô ôm gấu bông nhỏ nhón chân mở cửa ra.
Mặt đất trước cửa ướt dầm dề, tuy máu tươi và thịt nát đã bị rửa đi sạch sẽ, nhưng hơi nước càng khiến mùi máu tươi thêm nồng đậm, trên các bức tường đều là vết máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Nam Chi cảm thấy thật khổ sở, “Ca ca, tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
Hệ thống suy nghĩ một chút rồi nói: “Không vì cái gì cả, cuộc sống chính là phải cướp bóc, con người cướp đoạt động vật và thực vật, địa vị cao bóc lột địa vị thấp, mạnh cướp của yếu.”
Nam Chi: “Nhiệm vụ của chúng ta là đuổi trò chơi ra khỏi thế giới này sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy, vi diện này đã bị xâm chiếm, nếu thế giới này xảy ra vấn đề, cũng sẽ liên lụy tới các thế giới xung quanh.”
Nam Chi lại hỏi: “Vậy phải làm thế nào, ca ca, đã có quá nhiều người phải chết rồi.”
Nam Chi vốn cho rằng mình sẽ rất sợ hãi, nhưng trong lòng cô chỉ cảm thấy tê rần, cô ôm chặt lấy gấu bông nhỏ.
Nếu là trước đây, nhìn thấy những thứ này nhất định cô sẽ kinh hãi kêu lên.
Chuyện này thật sự quá đáng sợ, còn có thể tùy tiện giết người khác.
Hệ thống an ủi nói: “Ngươi có sợ hãi, là gấu bông nhỏ thay ngươi gánh vác bớt cảm xúc, thời điểm gặp nguy hiểm, tê dại có thể giúp ngươi bình tĩnh hơn một chút, không bị cảm xúc tiêu cực chiếm lấy tâm trí, không phải là người không biết sợ quái vật.”
“Ồ, cảm ơn ca ca.” Nam Chi cọ trán vào gấu bông nhỏ, “Cảm ơn em gấu bông nhỏ, cảm ơn.”
Nam Chi cũng biết lúc cô sợ hãi cũng chỉ biết khóc, như vậy sẽ bị quái vật giết chết.
Nam Chi nhìn thấy quái vật tuy rằng có sợ hãi, nhưng cũng sẽ không gào khóc.
Hệ thống: “Chỉ bằng khoa học kỹ thuật của thế giới này thì không thể đánh bại được trò chơi này, chỉ có thể ra tay từ phó bản của trò chơi, trò chơi được chiếu thông qua một kênh đặc biệt, bọn họ tạo ra nhiều phó bản như vậy, có muốn tiêu diệt côn trùng cũng không dễ dàng đâu.”
“Mỗi vi diện tự có ý thức bảo vệ của mình, cho nên bọn họ chỉ có thể sử dụng con đường này để tiến vào thế giới này.”
Nam Chi thật mê mang, “Ca ca, chúng ta phải giết hết tất cả đám quái vật sao?”
Ta rất yếu đuối…
Ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Bảo bảo còn cần người lớn bảo vệ đấy.
Nam Chi đối với những mặt khác của bản thân thì có thể không hiểu, nhưng ý thức mình rất nhỏ yếu thì vô cùng rõ.
Hệ thống: “Để chống đỡ phó bản cần tiêu tốn năng lượng, phải tìm được nguồn năng lượng, tìm được rồi ngươi muốn giữ lại cho mình hay để lại cho thế giới này nghiên cứu đều được.”
Nam Chi ồ một tiếng, “Ta có thể hỏi người bạn quái vật của ta, hỏi xem thứ đồ kia ở chỗ nào không?”
Hệ thống: “Được, nếu có thể.”
Nam Chi khó hiểu hỏi: “Tại sao bọn họ phải làm như vậy?”
Hệ thống: “Vì muốn chiếm đoạt.”
Nam Chi kinh ngạc, “Bọn họ muốn ăn thịt người sao?”
Hệ thống: “Không nhất thiết là máu thịt thể xác, có thể là linh hồn hoặc lực tinh thần.”
Hệ thống: “Mỗi người sau đi chết đi đều có một nguồn năng lượng, ngươi xuất hiện ở không gian hệ thống chính là linh hồn của ngươi, là một khối năng lượng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Chi hơi hiểu một chút, “Bọn họ chính là muốn giết người.”
Hệ thống: "Vì lợi ích lớn nhất, còn có thể dùng phát sóng trực tiếp trở thành lễ hội ẩm thực, sau đó lại rèn luyện nguyên liệu nấu ăn, khiến linh hồn trở nên mạnh hơn, trở nên có lợi cho bọn họ, chỉ có thế giới này là chịu tổn hại.”
Nam Chi: “…… Ca ca, ngươi nói thật là đáng sợ.”
Cái loại cảm giác nhẹ bẫng này, lại mang một loại giễu cợt bên trong, khiến cho người ta rét lạnh.
Đã có nhiều người bị giết chết như vậy rồi, mà hệ thống ca ca vẫn thật bình tĩnh.
Loại bình tĩnh này mang lại cho người ta cảm giác thật đáng tin cậy, cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng Nam Chi cảm thấy chuyện này rất lớn, rất lớn.
Nam Chi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, cô rất là bối rối.
Hệ thống: “Ta đã từng chứng kiến những việc còn lớn hơn như thế này rất nhiều, cho nên chuyện này thật sự không đáng tính đến, nhưng đối với ngươi mà nói, thật sự là một chuyện vô cùng tàn khốc, cứ thong thả đi, sau này ngươi gặp được nhiều thứ hơn rồi, cũng sẽ trở nên bình tĩnh.”
Nam Chi toét miệng cười, “Biết rồi ca ca.”
“Chúc mừng các người chơi thân yêu đã vượt qua đêm thứ hai, hãy tiếp tục cố gắng.”
Các người chơi:……
Thân yêu, con mẹ nó ai thân yêu với mày.
Bị cái trò chơi chết tiệt này gọi một tiếng thân yêu, như thể muốn lấy luôn cái mạng già của bọn họ.
Thật là máu chó đầu đầu, trò chơi chết tiệt.
Trông ai cũng phờ phạc, mắt đỏ ngầu, cả đêm phải chống chọi với sự hoảng loạn mới có thể vượt qua.
Bây giờ nghe thấy giọng nói của trò chơi, có không ghét thì cũng là căm hận đến tận xương tủy, trong lòng tràn đầy lệ khí, hận không thể ăn tươi nuốt sống cái trò chơi này.
Nam Chi ôm gấu bông xuất hiện ở đại sảnh, mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cô.
Đứa nhỏ này vẫn còn sống?
Một đứa trẻ, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy vẫn còn sống?
Thật không thể tưởng tượng được?
Hay là trên người đứa trẻ có thứ gì đó khiến quái vật không giết chết cô?
Trải qua một đêm tiêu hao, số lượng người hôm nay giảm đi rất nhiều, ngày hôm sau mà cũng giảm bớt nhiều như vậy, đừng nói là kiên trì mười ngày, có khả năng năm ngày đã chết hết rồi.
Nam Chi đối mặt với ánh mắt của mọi người, ngồi xuống ghế chờ ăn cơm.
“Này nhóc…” Có người lên tiếng.
Nam Chi có chút nghi hoặc: “Vâng chú?”
“Đêm qua cháu có gặp quái vật không?” Hắn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro