Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi, đánh giá từ trên xuống dưới, tinh thần của đứa trẻ này vậy mà lại rất tốt.
Ánh mắt của mọi người trực tiếp đánh giá, thể hiện rõ sự hoài nghi đối với đứa trẻ.
Chẳng lẽ đây là một đứa trẻ quái vật trà trộn vào trong đám người, bằng không sao một đứa trẻ như cô lại có thể sống sót được.
Lớn lên trông thật là đáng yêu, môi hồng răng trắng, khuôn mặt phúng phính, hoàn toàn không giống những đứa trẻ quái vật trong trò chơi.
Nhưng tất cả mọi người đều bị trò chơi tra tấn đến không chịu nổi, trở thành chim sợ cành cong, vô cùng cáu kỉnh.
Nơi này có những người là được trò chơi lựa chọn, cũng có những người chủ động tiến vào trò chơi.
Bây giờ chỉ một từ thôi, hối hận, rất hối hận, lúc đầu chỉ cảm thấy trò chơi này là một trò chơi thực tế ảo, có thể trải nghiệm.
Kết quả, kết quả chỉ có thể chìm đắm trong rượt đuổi, đúng là kích thích, nhưng là kích thích đến chết.
Hơn nữa một khi đã xác định tiến vào trò chơi, liền bị nhốt trong trò chơi, hoặc là đủ mạnh để sinh tồn trong trò chơi, hoặc là chết.
Nam Chi bị mọi người nhìn chằm chằm, gật đầu, “Có gặp rồi, trông rất đáng sợ.”
Toàn thân toàn là những con mắt.
Nam Chi chưa bao giờ nhìn thấy một người có nhiều mắt như vậy.
Cô nâng cánh tay lên, “Hắn còn cắn cháu bị thương.”
Mọi người:…
Bọn họ nhìn dấu răng trên cánh tay, chỉ là mấy cái lỗ nhỏ!
Điều này khiến cho mấy người bị mất tay mất chân cảm thấy thật xấu hổ.
Ánh mắt mọi người nhìn Nam Chi càng thêm nghi ngờ.
Nam Chi có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Cô hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, bọn họ làm sao vậy?”
Hệ thống: “Suy nghĩ đi, ngươi đoán xem.”
Nam Chi chỉ có thể tự mình động não mà suy nghĩ.
“Cháu làm thế nào có thể chạy thoát được?” Có người sốt ruột hỏi, vết thương kia căn bản không gọi là vết thương được.
Nam Chi: “Chờ trời sáng là nó đi rồi.”
Mọi người:……
Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
Bữa sáng của mọi người được một người quản gia mặc áo bành tới phân phát, nhìn đồ ăn nhão nhão dính dính giống như bãi nôn trước mặt, mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Thứ này sao có thể nuốt trôi được.
Quản gia mặc áo bành rất đẹp trai, da thịt trắng nõn tinh tế không có chút tỳ vết nào, giống như một người được thiết kế ra, rất hoàn hảo, khí chất cũng xuất chúng.
Quản gia tuy rằng là một quản gia, nhưng khí chất rất xuất chúng, vừa bí ẩn lại vừa cao quý.
Từ lúc quản gia bước ra các cô gái có mặt ở đây đều không thể rời mắt khỏi quản gia, nhưng nhìn thức ăn nhão nhoét như vậy, cảm thấy vẻ đẹp kia cũng bị giảm bớt.
Mấy người đàn ông thì không cần phải nói.
Ở chung với một người như vậy, hào quang đều bị che lấp.
Mọi người đều từng nghi ngờ người này chính là đại Boss.
Quản gia ở ngày đầu tiên bị mọi người hoài nghi là đại Boss, đã tự lột da mình ra trước mặt mọi người, bên trong không phải cơ bắp máu thịt mà là một mớ dây nhợ vô cùng phức tạp.
Vết cắt cũng tự liền lại, không hề để lại chút dấu vết nào.
Hắn nói: “Xin chào, tôi là quản gia phụ trách chăm sóc mọi người, chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ.”
Các cô gái đều bị giọng nói trầm ấm dịu dàng như vậy mê hoặc, nhưng thực nhanh đã bị sự tàn bạo và máu me của đêm đầu tiên phá vỡ.
Nhìn quản gia tỉ mỉ chăm sóc bọn họ, nhưng buổi tối lại nhắm mắt làm ngơ nhìn bọn họ bị đuổi giết.
Mười phần cao quý đi quét tước các phần tay chân bị đứt lìa, thậm chí hai tay hắn còn có thể biến thành bất kỳ loại công cụ quét dọn nào, trông thật là trâu bò.
Có người bị quái vật tấn công khó khăn lắm mới có thể sống sót, một bụng tức giận và sợ hãi không có chỗ phát tiết, vì thế đã ra tay với quản gia người máy.
Mọi người tận mắt nhìn thấy tay quản gia biến thành một khẩu súng, nhằm vào người chơi kia mà bắn ra một viên đạn màu trắng.
Viên đạn bắn trúng người chơi, người chơi kia thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức hòa tan vào không khí không còn thấy bóng dáng.
Làm xong chuyện này, quản gia đẹp trai lại mỉm cười với mọi người, khóe miệng hắn dường như được cố định ở một góc độ ôn nhu lễ phép, khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Khó có thể tưởng tượng được là hắn lại có thể không chút do dự mà giết người, các người chơi đều bị dọa muốn tè ra quần, im lặng không dám nói nhiều thêm một chữ.
Một quản gia như vậy lại có lực sát thương rất mạnh!
Nếu bọn họ cũng có lực sát thương mạnh như vậy thì còn cần phải chạy trốn quái vật nữa sao, tình thế lập tức có thể đảo ngược.
Quản gia đẹp trai: “Sao mọi người lại không ăn, những món này đều dựa trên yêu cầu dinh dưỡng của mỗi người mà chế biến, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của cơ thể.”
“Mau ăn cơm đi, ăn cơm rồi mới có thể tham gia trò chơi.”
Mọi người:……
Giống như bãi nôn thế này, thật sự làm người ta ăn không vào!
Đây là một người máy sao, còn có thể nói chuyện âm dương quái khí như vậy, cái gì mà ăn xong mới có thể chơi trò chơi, chúng tôi mới là người bị chơi đấy.
Nam Chi dùng thìa múc một chút nếm thử, khuôn mặt lập tức nhăn lại, hương vị này thật là kỳ quái, giống như có rất nhiều loại đồ ăn trộn lẫn vào với nhau, có loại cảm giác ghê tởm rất khó tả.
Mọi người nhìn biểu cảm của đứa trẻ, liền biết đồ ăn này ăn không ngon.
Bất lực đáng thương, lại không dám nói, vừa nói, sẽ bị quản gia giết chết.
Trong lòng mọi người vừa muốn khóc lại vừa tức giận, nhưng dù giận cũng không dám lên tiếng.
Nam Chi nói với quản gia: “Anh ơi, anh có thể cho em một ít bánh quy không, em thích ăn bánh quy.”
Quản gia có một đôi mắt màu xanh lam, giống như sóng biển lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn nhìn Nam Chi với ánh mắt lạnh lùng như nước.
Đây là một người máy lạnh lùng không có cảm xúc nhưng lại cực kỳ thông minh.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Chi, một lúc sau mới nói: “Được, xin chờ một lát.”
Những người chơi khác thấy vậy, cũng nhao nhao lên nói: “Chúng tôi cũng muốn ăn bánh quy, có thể cho chúng tôi bánh quy không?”
Quản gia quét mắt nhìn mọi người một lượt, “Có thể, nhưng tôi khuyên mọi người nên ăn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn.”
Mọi người: “…… Cảm ơn vì lời khuyên.”
Ngươi đừng khuyên nữa thì hơn.
Quản gia phát cho mỗi người một túi bánh quy, Nam Chi nhận lấy bánh quy, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn.”
Quản gia mỉm cười, “Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm, giúp mọi người có được trải nghiệm tốt nhất khi tham gia trò chơi là nhiệm vụ của tôi.”
Mọi người:……
Ngươi còn lương tâm không vậy?
“Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.” Quản gia hơi khom lưng, lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh, bầu không khí lúc này mới thả lỏng ra một chút.
Mọi người bóc túi bánh quy ra ăn, thành thật mà nói, hương vị của mấy chiếc bánh quy này cũng không khá hơn thứ nhão nhoét kia là bao.
Một cái khô, một cái nhão.
Nam Chi cất túi bánh quy đi, dùng thìa múc cháo ăn, ăn một miếng lại nhăn mặt một cái, cố gắng nuốt xuống, lại múc một thìa khác.
Biểu cảm đặc biệt phong phú.
“Nếu, nếu quản gia đứng về phía chúng ta, đối phó với những con quái vật kia thì thật tốt quá.” Một nữ sinh nói.
“Xùy…” Một người đàn ông cười nhạo nhìn nữ sinh, “Phụ nữ các cô nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì đầu toàn là nước, quản gia kia là người máy, người máy chỉ làm theo những gì được lập trình thôi.”
“Mượn sức sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Nữ sinh bị chế nhạo đỏ bừng cả mặt, lại không chịu thua kém, “Ít nhất thì tôi cũng đang nghĩ cách, còn hơn anh.”
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn chằm chằm vào Nam Chi, đánh giá từ trên xuống dưới, tinh thần của đứa trẻ này vậy mà lại rất tốt.
Ánh mắt của mọi người trực tiếp đánh giá, thể hiện rõ sự hoài nghi đối với đứa trẻ.
Chẳng lẽ đây là một đứa trẻ quái vật trà trộn vào trong đám người, bằng không sao một đứa trẻ như cô lại có thể sống sót được.
Lớn lên trông thật là đáng yêu, môi hồng răng trắng, khuôn mặt phúng phính, hoàn toàn không giống những đứa trẻ quái vật trong trò chơi.
Nhưng tất cả mọi người đều bị trò chơi tra tấn đến không chịu nổi, trở thành chim sợ cành cong, vô cùng cáu kỉnh.
Nơi này có những người là được trò chơi lựa chọn, cũng có những người chủ động tiến vào trò chơi.
Bây giờ chỉ một từ thôi, hối hận, rất hối hận, lúc đầu chỉ cảm thấy trò chơi này là một trò chơi thực tế ảo, có thể trải nghiệm.
Kết quả, kết quả chỉ có thể chìm đắm trong rượt đuổi, đúng là kích thích, nhưng là kích thích đến chết.
Hơn nữa một khi đã xác định tiến vào trò chơi, liền bị nhốt trong trò chơi, hoặc là đủ mạnh để sinh tồn trong trò chơi, hoặc là chết.
Nam Chi bị mọi người nhìn chằm chằm, gật đầu, “Có gặp rồi, trông rất đáng sợ.”
Toàn thân toàn là những con mắt.
Nam Chi chưa bao giờ nhìn thấy một người có nhiều mắt như vậy.
Cô nâng cánh tay lên, “Hắn còn cắn cháu bị thương.”
Mọi người:…
Bọn họ nhìn dấu răng trên cánh tay, chỉ là mấy cái lỗ nhỏ!
Điều này khiến cho mấy người bị mất tay mất chân cảm thấy thật xấu hổ.
Ánh mắt mọi người nhìn Nam Chi càng thêm nghi ngờ.
Nam Chi có thể cảm nhận được mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ quái.
Cô hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, bọn họ làm sao vậy?”
Hệ thống: “Suy nghĩ đi, ngươi đoán xem.”
Nam Chi chỉ có thể tự mình động não mà suy nghĩ.
“Cháu làm thế nào có thể chạy thoát được?” Có người sốt ruột hỏi, vết thương kia căn bản không gọi là vết thương được.
Nam Chi: “Chờ trời sáng là nó đi rồi.”
Mọi người:……
Đừng nói nữa, đừng nói nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa sáng của mọi người được một người quản gia mặc áo bành tới phân phát, nhìn đồ ăn nhão nhão dính dính giống như bãi nôn trước mặt, mọi người đều lâm vào trầm mặc.
Thứ này sao có thể nuốt trôi được.
Quản gia mặc áo bành rất đẹp trai, da thịt trắng nõn tinh tế không có chút tỳ vết nào, giống như một người được thiết kế ra, rất hoàn hảo, khí chất cũng xuất chúng.
Quản gia tuy rằng là một quản gia, nhưng khí chất rất xuất chúng, vừa bí ẩn lại vừa cao quý.
Từ lúc quản gia bước ra các cô gái có mặt ở đây đều không thể rời mắt khỏi quản gia, nhưng nhìn thức ăn nhão nhoét như vậy, cảm thấy vẻ đẹp kia cũng bị giảm bớt.
Mấy người đàn ông thì không cần phải nói.
Ở chung với một người như vậy, hào quang đều bị che lấp.
Mọi người đều từng nghi ngờ người này chính là đại Boss.
Quản gia ở ngày đầu tiên bị mọi người hoài nghi là đại Boss, đã tự lột da mình ra trước mặt mọi người, bên trong không phải cơ bắp máu thịt mà là một mớ dây nhợ vô cùng phức tạp.
Vết cắt cũng tự liền lại, không hề để lại chút dấu vết nào.
Hắn nói: “Xin chào, tôi là quản gia phụ trách chăm sóc mọi người, chúc mọi người chơi trò chơi vui vẻ.”
Các cô gái đều bị giọng nói trầm ấm dịu dàng như vậy mê hoặc, nhưng thực nhanh đã bị sự tàn bạo và máu me của đêm đầu tiên phá vỡ.
Nhìn quản gia tỉ mỉ chăm sóc bọn họ, nhưng buổi tối lại nhắm mắt làm ngơ nhìn bọn họ bị đuổi giết.
Mười phần cao quý đi quét tước các phần tay chân bị đứt lìa, thậm chí hai tay hắn còn có thể biến thành bất kỳ loại công cụ quét dọn nào, trông thật là trâu bò.
Có người bị quái vật tấn công khó khăn lắm mới có thể sống sót, một bụng tức giận và sợ hãi không có chỗ phát tiết, vì thế đã ra tay với quản gia người máy.
Mọi người tận mắt nhìn thấy tay quản gia biến thành một khẩu súng, nhằm vào người chơi kia mà bắn ra một viên đạn màu trắng.
Viên đạn bắn trúng người chơi, người chơi kia thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, cơ thể lập tức hòa tan vào không khí không còn thấy bóng dáng.
Làm xong chuyện này, quản gia đẹp trai lại mỉm cười với mọi người, khóe miệng hắn dường như được cố định ở một góc độ ôn nhu lễ phép, khiến người ta sinh ra thiện cảm.
Khó có thể tưởng tượng được là hắn lại có thể không chút do dự mà giết người, các người chơi đều bị dọa muốn tè ra quần, im lặng không dám nói nhiều thêm một chữ.
Một quản gia như vậy lại có lực sát thương rất mạnh!
Nếu bọn họ cũng có lực sát thương mạnh như vậy thì còn cần phải chạy trốn quái vật nữa sao, tình thế lập tức có thể đảo ngược.
Quản gia đẹp trai: “Sao mọi người lại không ăn, những món này đều dựa trên yêu cầu dinh dưỡng của mỗi người mà chế biến, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của cơ thể.”
“Mau ăn cơm đi, ăn cơm rồi mới có thể tham gia trò chơi.”
Mọi người:……
Giống như bãi nôn thế này, thật sự làm người ta ăn không vào!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một người máy sao, còn có thể nói chuyện âm dương quái khí như vậy, cái gì mà ăn xong mới có thể chơi trò chơi, chúng tôi mới là người bị chơi đấy.
Nam Chi dùng thìa múc một chút nếm thử, khuôn mặt lập tức nhăn lại, hương vị này thật là kỳ quái, giống như có rất nhiều loại đồ ăn trộn lẫn vào với nhau, có loại cảm giác ghê tởm rất khó tả.
Mọi người nhìn biểu cảm của đứa trẻ, liền biết đồ ăn này ăn không ngon.
Bất lực đáng thương, lại không dám nói, vừa nói, sẽ bị quản gia giết chết.
Trong lòng mọi người vừa muốn khóc lại vừa tức giận, nhưng dù giận cũng không dám lên tiếng.
Nam Chi nói với quản gia: “Anh ơi, anh có thể cho em một ít bánh quy không, em thích ăn bánh quy.”
Quản gia có một đôi mắt màu xanh lam, giống như sóng biển lấp lánh dưới ánh mặt trời, hắn nhìn Nam Chi với ánh mắt lạnh lùng như nước.
Đây là một người máy lạnh lùng không có cảm xúc nhưng lại cực kỳ thông minh.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Nam Chi, một lúc sau mới nói: “Được, xin chờ một lát.”
Những người chơi khác thấy vậy, cũng nhao nhao lên nói: “Chúng tôi cũng muốn ăn bánh quy, có thể cho chúng tôi bánh quy không?”
Quản gia quét mắt nhìn mọi người một lượt, “Có thể, nhưng tôi khuyên mọi người nên ăn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn.”
Mọi người: “…… Cảm ơn vì lời khuyên.”
Ngươi đừng khuyên nữa thì hơn.
Quản gia phát cho mỗi người một túi bánh quy, Nam Chi nhận lấy bánh quy, nói lời cảm ơn, “Cảm ơn.”
Quản gia mỉm cười, “Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm, giúp mọi người có được trải nghiệm tốt nhất khi tham gia trò chơi là nhiệm vụ của tôi.”
Mọi người:……
Ngươi còn lương tâm không vậy?
“Chúc mọi người dùng bữa vui vẻ.” Quản gia hơi khom lưng, lập tức xoay người rời khỏi đại sảnh, bầu không khí lúc này mới thả lỏng ra một chút.
Mọi người bóc túi bánh quy ra ăn, thành thật mà nói, hương vị của mấy chiếc bánh quy này cũng không khá hơn thứ nhão nhoét kia là bao.
Một cái khô, một cái nhão.
Nam Chi cất túi bánh quy đi, dùng thìa múc cháo ăn, ăn một miếng lại nhăn mặt một cái, cố gắng nuốt xuống, lại múc một thìa khác.
Biểu cảm đặc biệt phong phú.
“Nếu, nếu quản gia đứng về phía chúng ta, đối phó với những con quái vật kia thì thật tốt quá.” Một nữ sinh nói.
“Xùy…” Một người đàn ông cười nhạo nhìn nữ sinh, “Phụ nữ các cô nhìn thấy đàn ông đẹp trai thì đầu toàn là nước, quản gia kia là người máy, người máy chỉ làm theo những gì được lập trình thôi.”
“Mượn sức sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Nữ sinh bị chế nhạo đỏ bừng cả mặt, lại không chịu thua kém, “Ít nhất thì tôi cũng đang nghĩ cách, còn hơn anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro