Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Trò Chơi Tín Ng...

Ngận Thị Kiểu Tình

2024-11-15 15:56:17

Edit: Kim

Phân tích các nguyên tố trên thi thể?

Nam Chi nhất thời không thể hiểu được, trong lòng có chút khiếp sợ, theo bản năng hỏi: “Chú phân tích như thế nào vậy?”

“Có nhiều thi thể bị hủy như vậy, chỉ cần phân tích một chút là có thể phân tích rõ ràng.” Giọng điệu của quản gia đẹp trai rất bình thản, thậm chí còn mang theo một loại lễ phép và dịu dàng được lập trình sẵn.

Nam Chi không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên biểu cảm trở nên khiếp sợ, “Cháu, thứ cháo cháu ăn không phải là thịt người chứ.”

Quản gia nhẹ nhàng nói: “Các chất dinh dưỡng đã được tách ra, loại bỏ các chất độc và chất có hại, kết quả thu được cuối cùng là nguồn năng lượng tinh khiết nhất.”

Nam Chi:……

Cô không nên tham ăn.

Bộ não của đứa trẻ không thể tiếp thu được.

Có lẽ là biểu cảm của đứa trẻ quá sững sờ, ngay cả quản gia vốn không định giải thích cũng nói thêm, “Tại sao lại phải sợ, vật chất thu được cuối cùng hoàn toàn không liên quan gì đến con người cả, vật chất chỉ là vật chất.”

“Không phải ở thời cổ đại con người cũng ăn thịt người sao?”

Nam Chi: “Nhưng cháu chưa từng ăn.”

Quản gia: “Người ăn động vật, người ăn người, kỳ thật cũng giống nhau.”

Nam Chi:......

Cô mới ba tuổi nhưng cũng đã được dạy việc ăn thịt người là không đúng.

A a a, đừng dùng ánh mắt như đang nhìn đồ ăn để nhìn ta!

Quản gia nói: “Thân thể là thứ vô dụng nhất, không chịu được nóng, cũng không chịu được lạnh, không chịu được đói, bệnh tật còn có thể tiêu hao năng lượng và ý chí.”

Nam Chi dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm vào quản gia, “Không có thân thể thì không được ăn món ngon, không có cảm giác.”

Quản gia cũng nhìn chằm chằm vào Nam Chi, một lúc sau mới nói, “Thân thể quá yếu ớt, chỉ có linh hồn là có thể tồn tại mãi mãi, thân thể chỉ là một vật dẫn mà thôi.

Nam Chi hừ một tiếng, trong lòng hỏi hệ thống: “Ca ca, ta cảm thấy ta ở trong không gian hệ thống có chút giống bọn họ.”

Không có thân thể, chỉ có linh hồn.

Hệ thống rất hài lòng, lúc này đứa trẻ đã có thể tự suy nghĩ, “Đúng vậy, bọn họ lợi dụng khoa học kỹ thuật để có thể bất tử, nói là bất tử, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể sống lâu hơn người bình thường, linh hồn sẽ có lúc bị tiêu tán.”

“Để giữ cho linh hồn không bị tiêu tán rất khó, cho nên bọn họ mới đi xâm lược vi diện khác.”

“Thân thể chỉ là vật chứa cùng với gông cùm xiềng xích, ở một góc độ nào đó, nó lại giúp năng lượng được khóa lại không bị tiêu tán, nhưng tuổi thọ của cơ thể lại quá ngắn.”

“Thân thể con người rất khó có được, vì vậy không được nghe theo ma xui quỷ khiến mà dễ dàng từ bỏ.”

Nam Chi cảm thấy có chút đồng cảm với những người chưa từng gặp mặt kia, chúng ta đều là những người đã chết, đều không có thân thể!

Hệ thống hỏi: “Vậy tại sao bọn chúng lại muốn xâm lược thế giới này?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nam Chi chớp chớp mắt, gãi đầu suy nghĩ, “Bọn họ muốn cướp người?”

Hệ thống bổ sung: “Nói đúng ra, là muốn lực linh hồn, giết người như vậy mục đích là để thu thập lực linh hồn.”

Nam Chi kinh ngạc, “Bọn họ ăn thịt người sao!”

Hệ thống: “Là năng lượng.”

Nam Chi lại hỏi: “Ngoài con người ra, những con vật nhỏ khác có không?”

Hệ thống: “Có, nhưng không nhiều bằng con người.”

Nam Chi ồ một tiếng, tỏ vẻ bối rối, cô không thể tưởng tượng được cái thế giới kia có hình dáng như thế nào.

Nam Chi nói với quản gia đẹp trai, “Không có thân thể thì không thể ăn đồ ăn, cũng không cảm nhận được mùi vị.”

Quản gia đẹp trai khẽ mỉm cười, “Sai rồi, có vị chứ, có ngọt, có khổ, cũng có cảm giác no đủ, không riêng gì có hương vị, mà còn có nhan sắc, phong phú đa dạng.”

Nam Chi sợ ngây người, hỏi hệ thống: “Ca ca, ca ca, ta có hương vị gì?”

Hệ thống cảm thấy cạn lời, “Không có mùi vị, đừng coi mình thành đồ ăn.”

Nam Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Bọn họ thật đáng sợ, bọn họ ăn thịt người.”

Hệ thống cười không nói tiếp.

Các cơ quan chức năng xem phát sóng trực tiếp, đoạn đối thoại giữa đứa trẻ và quản gia khiến sắc mặt của bọn họ trở nên nghiêm trọng, chỉ mới tiết lộ ra vài ba câu, đã khiến bọn họ biết rằng đối phương thật sự rất mạnh.

Vậy mà còn có phương pháp bất tử.

Là bất tử đấy.

Lực sát thương của quản gia đã khiến người ta phải khiếp sợ, làm người ta tuyệt vọng, có cảm giác như ếch ngồi đáy giếng, bây giờ lại úp mở việc bất tử.

Con người vẫn luôn muốn được bất tử, sống ngang trời đất, nay bí mật bất tử đã nửa kín nửa hở lộ ra trước mặt mọi người.

Lại ngầm ám chỉ rằng chỉ có trò chơi này mới giúp con người trở nên bất tử, có thể đoán được sẽ có một nhóm người có dã tâm, hoặc đầu óc không bình thường tiến vào trò chơi.

Trở thành một con tốt của trò chơi, phục vụ cho những nhân vật đằng sau, vì một cơ hội bất tử, bước lên đỉnh cao cuộc đời, trở thành người thượng đẳng.

Tiếp tục làm chia rẽ lực lượng kháng chiến.

Tên quản gia kia chắc chắn là đang kích động mọi người tiến vào trò chơi, sẽ càng có nhiều người chết hơn.

Lý Ký Thuần rít một hơi thuốc, sương khói lượn lờ, lông mày nhíu chặt, “Cho dù có thể bất tử, thì cái giá phải trả cũng không nhỏ.”

Khang Dương còn nói thêm: “Cái giá phải trả hẳn rất đắt, nhưng mà là do chúng ta trả.”

Dù sao thì cái trò chơi kia còn cảm thấy chuyện giết chóc rất thú vị.

Khang Dương rất tuyệt vọng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Xin người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng, còn nửa tiếng nữa sẽ tiến vào trò chơi.” Giọng nói của quả cầu phát sáng truyền vào tai Khang Dương.

Khang Dương đứng dậy nói với lãnh đạo: “Tôi phải vào trò chơi.”

Hắn liếc nhìn phòng phát sóng trực tiếp của đứa trẻ, tự hỏi mình có thể gặp lại đứa trẻ hay không.

Có thể hắn sẽ chết trong trò chơi, đứa trẻ có thể cũng vậy, hy vọng có thể gặp được một lần cuối cùng.

Lý Ký Thuần nhìn hắn, “Tôi hy vọng cậu có thể sống sót trở về.”

Khang Dương buông tay, “Tôi thật sự không thể đảm bảo được, tôi chỉ có thể nỗ lực cố gắng hết sức.”

Vào trò chơi rồi, sống chết phải dựa vào ý trời.

Lý Ký Thuần chỉ nói: “Sống sót trở về, đứa nhỏ này còn cần cậu chăm sóc.”

Khang Dương nhìn thoáng qua đứa trẻ trong video, “Tôi sẽ cố gắng.”

Đứa trẻ dường như có năng lực thích ứng với trò chơi hơn hẳn những người khác, chỉ là một đứa trẻ lại không khóc cũng không nháo, còn có thể bình tĩnh đưa ra yêu cầu.

Đây là kẻ vô tri không biết sợ, nghé non không sợ cọp!

Nam Chi ngáp một cái, quản gia cười dịu dàng, “Thật ra thì bánh quy cũng được làm từ mấy chất này.”

Nam Chi:……

Ngay cả bánh quy cô cũng không thể ăn sao?

Thảo nào lại dở như vậy.

Nam Chi không nhịn được hỏi: “Chú có thể làm ngon một chút không?”

Còn làm dở như vậy, thật là buồn bực, thật là khó chịu!

Nam Chi: “Chú đến đây là để chăm sóc chúng cháu, có thể cho chúng cháu chút đồ không?”

Quản gia đẹp trai: “Không được.”

Nam Chi:……

Nghiệp vụ của ngươi không đạt.

Quản gia đẹp trai: “Đừng nghĩ đến việc vứt đồ ăn đi, một ngày chỉ được phát một lần thôi.”

Nam Chi trề môi, uất ức thở dốc.

Nam Chi thấy quản gia đi rồi, ôm gấu bông vội vàng chạy theo sau, “Chú quản gia, có thể nói cho cháu biết những con quái vật đó là gì không, tại sao bọn chúng lại có hình thù kỳ quái như vậy?”

Quản gia: “Bọn chúng là nhân vật trong phó bản này, là BOSS cần phải tiêu diệt.”

Nam Chi: “Vậy bọn chúng có tên không, tên của bọn chúng là gì?”

Quản gia cúi đầu nhìn Nam Chi, ngược lại hỏi, “Tại sao cô không đi nghỉ ngơi đi, cơ thể cần được nghỉ ngơi đủ thời gian.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Số ký tự: 0