Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Trò Chơi Tín Ng...
Ngận Thị Kiểu Tình
2024-11-15 15:56:17
Edit: Kim
Ngủ, cô không buồn ngủ.
Buổi tối mới là lúc để ngủ.
Nam Chi nói: “Cháu không mệt, cháu muốn biết bọn chúng là gì.”
Quản gia: “Bọn chúng chỉ là BOSS được thiết kế trong trò chơi mà thôi, bạn nhỏ thân mến, cô phải cố gắng chiến thắng bọn chúng.”
Được thiết kế ra?
Nam Chi lại hỏi: “Vậy bọn chúng có sinh mệnh không?”
Quản gia cười nói: “Cô nghĩ có là có, nghĩ không có là không có.”
Đây là loại đáp án gì chứ!
Tại sao người lớn lại luôn nói chuyện kiểu này?
Cô không thể hiểu được!
Người lớn đều thích đánh đố.
Nam Chi lại hỏi: “Vậy bọn chúng đang ở đâu, cháu không tìm thấy bọn chúng.”
Quản gia: “Buổi tối bọn chúng sẽ xuất hiện.”
Nam Chi: “Bọn chúng đi ra từ chỗ nào?”
Quản gia: “Tôi biết trẻ con rất tò mò, nhưng cô không nên hỏi mấy thứ này.”
Nam Chi: “Tại sao lại không thể hỏi, trò chơi có nói là không thể nói cho chúng cháu biết không, cháu muốn biết thêm về bọn chúng.”
Quản gia: “Thực xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết được.”
Nam Chi: “Tại sao, tại sao cháu lại không thể biết.”
Quản gia: “Xin lỗi vì không thể phục vụ cô.”
Nam Chi: “Cháu cảm thấy chú biết, chú cũng không biết bọn chúng là cái gì sao?”
Quản gia: “Thực xin lỗi.”
Nam Chi: “Chú không cần phải nói xin lỗi, chú là người máy, không biết cũng không có gì là lạ, trò chơi không có nói cho chú biết sao?”
Quản gia: “Thực xin lỗi.”
Nam Chi: “Người chế tạo ra chú nhất định là rất lợi hại.”
Quản gia trầm mặc không nói.
Nam Chi: “Chú lợi hại như vậy, mà những con BOSS kia là gì cũng không biết sao?”
Quản gia trầm mặc mà nhìn Nam Chi, nhìn một đứa trẻ ồn ào nói không ngừng.
Nam Chi thấy quản gia không đáp lời, bộ dạng cự tuyệt này thật làm người ta thất vọng mà!
Lý Ký Thuần:……
Đứa nhỏ này thật sự là không biết sợ.
Mỗi lần hắn nhìn thấy đứa trẻ nói không ngừng, hắn lại sợ tay của người máy kia biến ra vũ khí, chĩa vào cô mà bắn.
Nhưng quả thật những thứ mà đứa trẻ hỏi cũng là những vấn đề mà mọi người muốn biết.
Có thêm chút thông tin thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Mọi người trong trò chơi đều đã mệt mỏi mà chống chọi, căn bản không có dư thừa sức lực mà đi tìm hiểu thêm về thông tin trò chơi.
Biết thêm thông tin về trò chơi có thể tăng cơ hội sống sót.
Trò chơi này đối với người chơi hoàn toàn không có ý tốt.
Chỉ có thể thụ động tiếp nhận quy tắc trò chơi, nhưng chấp nhận quy tắc rồi, nỗ lực sinh tồn rồi, người ta lại bất ngờ thay đổi quy tắc trò chơi.
Người chơi cũng chỉ có thể chấp nhận, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, không đủ năng lực, chỉ có thể chịu trận.
Lý Ký Thuần hy vọng đứa nhỏ có thể hỏi được một chút thông tin, nhưng lại lo lắng cô hỏi phải thứ gì không nên hỏi, làm hại tới cô.
Nam Chi đi dạo khắp nơi trong khách sạn rách nát, muốn tìm ra nguồn năng lượng đang chống đỡ trò chơi.
“Ca ca, ca ca, ta đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy.” Nam Chi thất vọng nói với hệ thống.
Hệ thống: “Còn mấy ngày nữa, không cần vội, cứ từ từ mà tìm.”
Nam Chi nhìn một cái vách tường, hỏi: “Có thể ở trong bức tường không, vật kia lớn bao nhiêu, có hình dáng như thế nào?”
Hệ thống: “Không biết, ngươi phải tự mình đi tìm, muốn tìm được cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Nam Chi thở dài: “Ca ca, ngươi vẫn muốn kiểm tra ta sao, đây là đang kiểm tra sao?”
Ca ca luôn thích đặt câu hỏi, có phải bây giờ cũng đang đặt câu hỏi cho cô không?
Hệ thống: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam Chi dùng hai tay ôm mặt, phiền muộn nói: “Người lớn các người thật thích chơi chữ, ta không đoán được.”
Hệ thống cười một tiếng, sảng khoái nói, “Chúc mừng ngươi, ngươi lại trưởng thành lên một chút rồi, thế giới của người lớn chính là như vậy.”
Nam Chi kinh ngạc, “Học được cách giải đố là có thể lớn lên sao?”
Hệ thống: “Có những thứ có thể nói ra, cũng có những thứ không thể nói ra, cần người khác tự hiểu, ngươi hiểu được, thì đó là ý của ta, ngươi không hiểu được mà làm sai, thì là do ngươi hiểu sai rồi, là do ngươi sai, như vậy sẽ dễ dàng ném nồi cho người khác, có những chuyện nói rõ ràng ra sẽ không hay, sắc mặt ai cũng không tốt.”
Nam Chi nghẹn họng nhìn trân trối, “Đây, là ném, nồi?”
Ngươi giải đố, ta giải đố, mọi người cùng nhau giải đố.
“Ca ca, ngươi muốn ném nồi cho ta sao?” Nam Chi không nhịn được hỏi.
Hệ thống:……
“Thật ra cũng không phải, cứ coi như đang rèn luyện đi.” Hệ thống nói.
Nam Chi lập tức hỏi: “Vậy ngươi biết năng lượng ở chỗ nào sao, trông nó như thế nào?”
Hệ thống: “…… Không biết.”
Nam Chi: “Ca ca, ngươi nên nói không biết sớm nha.”
Hệ thống:……
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, có một số chuyện nhất định phải có được đáp án.
Điều này làm cho người ta không biết phải trả lời thế nào.
Nam Chi tìm khắp các ngóc ngách trong khách sạn, còn lên cả tầng gác mái, toàn thân dính đầy tro bụi bẩn thỉu, trên đầu và trên quần áo còn dính mạng nhện.
Mạng nhện nhão nhão dính dính, Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, mấy thứ này là thật hay giả, cái khách sạn này có phải là giả không.”
“Bọn họ có thể đem khách sạn tới thế giới khác sao.”
Hệ thống: “Mặc kệ là thật hay giả, dù sao thì khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng có thể làm được, không cần phải rối rắm.”
Nam Chi ồ một tiếng, người của thế giới kia lợi hại quá.
“Chú ơi, quần áo của cháu bẩn rồi, có quần áo để thay không, cháu còn muốn gội đầu nữa.” Nam Chi nhìn thấy quản gia, lập tức đi tới trước mặt hắn, giơ gấu bông lên, “Bạn cháu cũng bẩn rồi, cần phải giặt sạch.”
Quản gia thật cạn lời, giống như không thể hiểu được hành vi của đứa trẻ, “Tại sao cô lại chạy lung tung, cô hẳn là nên tiết kiệm sức lực ứng phó với tình huống buổi tối chứ.”
Nam Chi: “Cháu chơi rất vui nha, chúng cháu chơi thám hiểm.” Chơi trò tìm kiếm kho báu.
Muốn tìm được nguồn năng lượng.
Nam Chi ngửa đầu nhìn quản gia, “Chú ơi, chú ơi, cháu muốn đi tắm.”
Quản gia: “Được rồi.”
Quản gia đem Nam Chi tới phòng tắm, hỏi, “Có cần tôi giúp không?”
“Cháu tự làm được.” Nam Chi nói.
“Tôi sẽ làm quần áo cho cô, chờ một chút.” Quản gia nói.
Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Chú còn biết may quần áo sao?”
Cô dang hai tay ra, chớp mắt nhìn quản gia.
“Làm gì vậy?” Quản gia hỏi.
Nam Chi nói: “Đo kích cỡ.” Lúc Ngô thị may quần áo cho cô, đều sẽ đo kích cỡ.
Quản gia: “Tư liệu về thân thể cô chỉ cần rà quét một chút là biết, không cần đo.”
Nam Chi buông cánh tay, “Chú thật là lợi hại.”
Nam Chi tắm giặt thơm nức xong, mặc vào bộ váy nhỏ do người máy làm, trên cổ còn thêu bông hoa cúc nhỏ, vải dệt cũng mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Sờ vào rất thoải mái, vô cùng tinh tế.
“Oa, thật thoải mái, lần đầu tiên cháu được mặc loại quần áo này đấy, đây là gì vậy?” Nam Chi hỏi.
“Chỉ là một loại vải dệt đặc biệt.” Quản gia nói.
【Ồn ào quá, chỉ là loại vải này có thể điều chỉnh theo nhiệt độ cơ thể mà thôi.】
【Nhưng mà, tại sao người máy lại phải chăm sóc con nhóc kia?】
【Chắc là vì muốn quảng cáo đi, để người ta biết được người máy này có rất nhiều chức năng.】
Ngủ, cô không buồn ngủ.
Buổi tối mới là lúc để ngủ.
Nam Chi nói: “Cháu không mệt, cháu muốn biết bọn chúng là gì.”
Quản gia: “Bọn chúng chỉ là BOSS được thiết kế trong trò chơi mà thôi, bạn nhỏ thân mến, cô phải cố gắng chiến thắng bọn chúng.”
Được thiết kế ra?
Nam Chi lại hỏi: “Vậy bọn chúng có sinh mệnh không?”
Quản gia cười nói: “Cô nghĩ có là có, nghĩ không có là không có.”
Đây là loại đáp án gì chứ!
Tại sao người lớn lại luôn nói chuyện kiểu này?
Cô không thể hiểu được!
Người lớn đều thích đánh đố.
Nam Chi lại hỏi: “Vậy bọn chúng đang ở đâu, cháu không tìm thấy bọn chúng.”
Quản gia: “Buổi tối bọn chúng sẽ xuất hiện.”
Nam Chi: “Bọn chúng đi ra từ chỗ nào?”
Quản gia: “Tôi biết trẻ con rất tò mò, nhưng cô không nên hỏi mấy thứ này.”
Nam Chi: “Tại sao lại không thể hỏi, trò chơi có nói là không thể nói cho chúng cháu biết không, cháu muốn biết thêm về bọn chúng.”
Quản gia: “Thực xin lỗi, tôi không thể nói cho cô biết được.”
Nam Chi: “Tại sao, tại sao cháu lại không thể biết.”
Quản gia: “Xin lỗi vì không thể phục vụ cô.”
Nam Chi: “Cháu cảm thấy chú biết, chú cũng không biết bọn chúng là cái gì sao?”
Quản gia: “Thực xin lỗi.”
Nam Chi: “Chú không cần phải nói xin lỗi, chú là người máy, không biết cũng không có gì là lạ, trò chơi không có nói cho chú biết sao?”
Quản gia: “Thực xin lỗi.”
Nam Chi: “Người chế tạo ra chú nhất định là rất lợi hại.”
Quản gia trầm mặc không nói.
Nam Chi: “Chú lợi hại như vậy, mà những con BOSS kia là gì cũng không biết sao?”
Quản gia trầm mặc mà nhìn Nam Chi, nhìn một đứa trẻ ồn ào nói không ngừng.
Nam Chi thấy quản gia không đáp lời, bộ dạng cự tuyệt này thật làm người ta thất vọng mà!
Lý Ký Thuần:……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứa nhỏ này thật sự là không biết sợ.
Mỗi lần hắn nhìn thấy đứa trẻ nói không ngừng, hắn lại sợ tay của người máy kia biến ra vũ khí, chĩa vào cô mà bắn.
Nhưng quả thật những thứ mà đứa trẻ hỏi cũng là những vấn đề mà mọi người muốn biết.
Có thêm chút thông tin thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Mọi người trong trò chơi đều đã mệt mỏi mà chống chọi, căn bản không có dư thừa sức lực mà đi tìm hiểu thêm về thông tin trò chơi.
Biết thêm thông tin về trò chơi có thể tăng cơ hội sống sót.
Trò chơi này đối với người chơi hoàn toàn không có ý tốt.
Chỉ có thể thụ động tiếp nhận quy tắc trò chơi, nhưng chấp nhận quy tắc rồi, nỗ lực sinh tồn rồi, người ta lại bất ngờ thay đổi quy tắc trò chơi.
Người chơi cũng chỉ có thể chấp nhận, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận, không đủ năng lực, chỉ có thể chịu trận.
Lý Ký Thuần hy vọng đứa nhỏ có thể hỏi được một chút thông tin, nhưng lại lo lắng cô hỏi phải thứ gì không nên hỏi, làm hại tới cô.
Nam Chi đi dạo khắp nơi trong khách sạn rách nát, muốn tìm ra nguồn năng lượng đang chống đỡ trò chơi.
“Ca ca, ca ca, ta đã tìm khắp nơi rồi nhưng không thấy.” Nam Chi thất vọng nói với hệ thống.
Hệ thống: “Còn mấy ngày nữa, không cần vội, cứ từ từ mà tìm.”
Nam Chi nhìn một cái vách tường, hỏi: “Có thể ở trong bức tường không, vật kia lớn bao nhiêu, có hình dáng như thế nào?”
Hệ thống: “Không biết, ngươi phải tự mình đi tìm, muốn tìm được cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Nam Chi thở dài: “Ca ca, ngươi vẫn muốn kiểm tra ta sao, đây là đang kiểm tra sao?”
Ca ca luôn thích đặt câu hỏi, có phải bây giờ cũng đang đặt câu hỏi cho cô không?
Hệ thống: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam Chi dùng hai tay ôm mặt, phiền muộn nói: “Người lớn các người thật thích chơi chữ, ta không đoán được.”
Hệ thống cười một tiếng, sảng khoái nói, “Chúc mừng ngươi, ngươi lại trưởng thành lên một chút rồi, thế giới của người lớn chính là như vậy.”
Nam Chi kinh ngạc, “Học được cách giải đố là có thể lớn lên sao?”
Hệ thống: “Có những thứ có thể nói ra, cũng có những thứ không thể nói ra, cần người khác tự hiểu, ngươi hiểu được, thì đó là ý của ta, ngươi không hiểu được mà làm sai, thì là do ngươi hiểu sai rồi, là do ngươi sai, như vậy sẽ dễ dàng ném nồi cho người khác, có những chuyện nói rõ ràng ra sẽ không hay, sắc mặt ai cũng không tốt.”
Nam Chi nghẹn họng nhìn trân trối, “Đây, là ném, nồi?”
Ngươi giải đố, ta giải đố, mọi người cùng nhau giải đố.
“Ca ca, ngươi muốn ném nồi cho ta sao?” Nam Chi không nhịn được hỏi.
Hệ thống:……
“Thật ra cũng không phải, cứ coi như đang rèn luyện đi.” Hệ thống nói.
Nam Chi lập tức hỏi: “Vậy ngươi biết năng lượng ở chỗ nào sao, trông nó như thế nào?”
Hệ thống: “…… Không biết.”
Nam Chi: “Ca ca, ngươi nên nói không biết sớm nha.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống:……
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, có một số chuyện nhất định phải có được đáp án.
Điều này làm cho người ta không biết phải trả lời thế nào.
Nam Chi tìm khắp các ngóc ngách trong khách sạn, còn lên cả tầng gác mái, toàn thân dính đầy tro bụi bẩn thỉu, trên đầu và trên quần áo còn dính mạng nhện.
Mạng nhện nhão nhão dính dính, Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, mấy thứ này là thật hay giả, cái khách sạn này có phải là giả không.”
“Bọn họ có thể đem khách sạn tới thế giới khác sao.”
Hệ thống: “Mặc kệ là thật hay giả, dù sao thì khoa học kỹ thuật của bọn họ cũng có thể làm được, không cần phải rối rắm.”
Nam Chi ồ một tiếng, người của thế giới kia lợi hại quá.
“Chú ơi, quần áo của cháu bẩn rồi, có quần áo để thay không, cháu còn muốn gội đầu nữa.” Nam Chi nhìn thấy quản gia, lập tức đi tới trước mặt hắn, giơ gấu bông lên, “Bạn cháu cũng bẩn rồi, cần phải giặt sạch.”
Quản gia thật cạn lời, giống như không thể hiểu được hành vi của đứa trẻ, “Tại sao cô lại chạy lung tung, cô hẳn là nên tiết kiệm sức lực ứng phó với tình huống buổi tối chứ.”
Nam Chi: “Cháu chơi rất vui nha, chúng cháu chơi thám hiểm.” Chơi trò tìm kiếm kho báu.
Muốn tìm được nguồn năng lượng.
Nam Chi ngửa đầu nhìn quản gia, “Chú ơi, chú ơi, cháu muốn đi tắm.”
Quản gia: “Được rồi.”
Quản gia đem Nam Chi tới phòng tắm, hỏi, “Có cần tôi giúp không?”
“Cháu tự làm được.” Nam Chi nói.
“Tôi sẽ làm quần áo cho cô, chờ một chút.” Quản gia nói.
Nam Chi vô cùng kinh ngạc, “Chú còn biết may quần áo sao?”
Cô dang hai tay ra, chớp mắt nhìn quản gia.
“Làm gì vậy?” Quản gia hỏi.
Nam Chi nói: “Đo kích cỡ.” Lúc Ngô thị may quần áo cho cô, đều sẽ đo kích cỡ.
Quản gia: “Tư liệu về thân thể cô chỉ cần rà quét một chút là biết, không cần đo.”
Nam Chi buông cánh tay, “Chú thật là lợi hại.”
Nam Chi tắm giặt thơm nức xong, mặc vào bộ váy nhỏ do người máy làm, trên cổ còn thêu bông hoa cúc nhỏ, vải dệt cũng mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Sờ vào rất thoải mái, vô cùng tinh tế.
“Oa, thật thoải mái, lần đầu tiên cháu được mặc loại quần áo này đấy, đây là gì vậy?” Nam Chi hỏi.
“Chỉ là một loại vải dệt đặc biệt.” Quản gia nói.
【Ồn ào quá, chỉ là loại vải này có thể điều chỉnh theo nhiệt độ cơ thể mà thôi.】
【Nhưng mà, tại sao người máy lại phải chăm sóc con nhóc kia?】
【Chắc là vì muốn quảng cáo đi, để người ta biết được người máy này có rất nhiều chức năng.】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro